***
[Tầng cuối cùng, Hoàng Cung Ngải Nhĩ Đế Quốc, Đế Đô Áo Đinh Duy Á]
Cung điện dưới lòng đất trồng trải lại tịch mịch, không khí tràn ngập hương hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặc dù hương thơm rất dịu nhẹ nhưng có thể cảm thấy rất rõ ràng, giống như mùi hương tỏa ra từ đóa sen tuyết nở rộ trên núi cao vùng cực Bắc hết sức thuần túy, thanh cao.
Tấm trường bào màu trắng tinh thuần của nam nhân không có lấy một hoa văn hay vật trang trí, gương mặt tuấn mỹ tinh xảo như điêu khắc lộ ra ngoài. Nhật Thần Tinh Hồn men theo mùi thơm bước vào, ánh mắt hướng về phía nơi xa. Sắc màu chết chóc cuồng bạo như hồn thú thượng cổ trong đồng tử thâm thúy của hắn bất chợt nhạt đi, tản ra một tia sáng dịu dàng.
Lúc này, Huyền Thiên Linh đang ngồi ngay ngắn ở nơi cao quý nhất của Ngải Nhĩ Đế Quốc, ngai vàng được điêu khắc từ ngọc rồng, hoa văn màu bạc trắng sáng lấp lánh như mạch hồn trên thân thể của hồn thuật sư. Khí thế thần bí tôn nghiêm như mặt trời mùa đông ngự ở trên cao, trong không gian cung điện rộng lớn lại càng được phóng đại cực hạn, mỗi lúc một rõ ràng hơn
Huyền Thiên Linh nhẹ nhàng thả tay ra khỏi cuốn sáng nồng đậm hơi thở của tháng năm, lại cầm cái chén bằng sừng tê lên, uống một hơi cạn sạch. Mái tóc dài phiêu dật màu đen mượt tựa như bóng đêm yên ả, mơ hồ che đi gương mặt tôn quý của hắn.
"Tinh hồn, nhiệm vụ ở Aslan lần này có thuận lợi không?
"Bẩm báo bệ hạ, căn cứ theo cơ quan tình báo của hoàng thất [Ám Dạ Sắc Vi] thám thính tình hình [Khuy Linh] ở Lôi Ân Hải Vực, nơi đó đột nhiên xuất hiện hiện tượng quỷ dị, một lượng lớn hồn vụ hoàng kim tụ hợp trên một phạm vi rộng lớn. Bạch Ngân Tế Ti đã ra lệnh cho ta bí mật lẻn vào Thủy Nguyên Aslan phụ trách điều tra chuyện này. " Nhật Thần Tinh Hồn quỳ một chân trên đất, đầu ngón tay phải tản ra hơi thở chết chóc âm trầm nhẹ nhàng chạm xuống mặt sảnh nhẵn bóng như thủy tinh, ánh sáng màu đỏ sậm từ trong mắt như máu tươi chảy xuôi theo tay hắn khuếch tán trong không khí, một trận pháp rậm rạp chằng chịt hiện lên trên mặt đất.
Huyền Thiên Linh nhìn trận đồ màu đỏ, không khỏi giống như mặt hồ an tĩnh bị khuấy đảo mà rung động. Nụ cười mơ hồ hiện lên trên gương mặt cao quý của hắn, đối với trận đồ này, hắn không thể quen thuộc hơn nữa. Năm đó ở [Luyện Hồn Ngục] chỉ có tử vong và chém giết, chính là trận pháp áp đảo chúng sinh này đã giúp Nhật Thần Tinh Hồn có cơ may sống sót. Nếu không....
Nụ cười của Huyền Thiên Linh trở nên lạnh lùng khó hiểu, hắn nhìn thẳng vào cặp mắt màu hổ phách của Nhật Thần Tinh Hồn, chậm rãi nói "[Khuy Linh]... là Vương Tước Cấp Một tiền nhiệm của Thủy Nguyên, Gilgamesh, người mới đây đã vượt ngục thành công sao?"
"Đúng vậy, có thể trăm phần trăm xác định hiện tượng dị thường ở Lôi Ân Hải Vực lần này là do Vương Tước Cấp Một tiền nhiệm Gilgamesh tạo thành" Tước ấn hình con nhện trên trán Tinh Hồn tỏa ra ánh sáng màu máu, hoa văn chằng chịt nổi lên trên da thịt, qua lớp trường bào trắng tinh mà hiển hiện sáng chói mắt, đồng thời hồn lực cuồng bạo như dung nham sôi trào ở trung tâm núi lửa chảy ra từ đầu ngón tay, [Trận Tiên Tri] màu đỏ sậm bây giờ còn đỏ tươi hơn nữa, càng thêm chói lóa. Tại thời điểm này, bất cứ câu nói hay hành động nào trong [Trận] đều là bí mật không kẻ nào có thể biết, cho dù là Bạch Ngân Tế Ti, bởi vì "tương lai" trong trận đồ không hề tồn tại:"Bốn năm trước, Aslan công bố với bên ngoài vị Vương Tước trong truyền thuyết kia đã chết trong khi giao chiến với hồn thú bạo động, tin tức này đối với toàn bộ lục địa Odin đã dấy lên những cơn bão hoài nghi cùng đồn đoán. Tại thời điểm đó, tất cả các quốc gia đều phái tình báo của mình, bao gồm cả Hỏa Nguyên chúng ta cố gắng thu thập bất cứ thông tin gì về Gilgamesh. Tuy nhiên không giống bất cứ quốc gia nào khác, Hỏa Nguyên chúng ta lại có hai cơ quan tình báo độc lập, [Phong Ngữ] do Hỏa Hạ Y Lạc Vương Tước phụ trách và [Ám Dạ Sắc Vi] do hoàng tộc trực tiếp điều khiển. So với [Phong Ngữ], [Ám Dạ Sắc Vi] mới thực sự là đáng sợ. Vượt qua cả cơ quan tình báo của Địa Nguyên, Phong Nguyên, người nằm vùng của [Ám Dạ Sắc Vi] không phải chỉ có người của Hỏa Nguyên mà còn có cả một số hồn thuật sư Thủy Nguyên. Cũng chính vì nguyên nhân này, [Ám Dạ Sắc Vi] đã thâm nhập được vào mọi lĩnh vực của Thủy Nguyên Aslan. Sự việc lần này ở Lôi Ân Hải Vực, ngay từ lúc hồn thú bạo động trên diện tích lớn đã họ đã liên tục thông báo cho Hỏa Nguyên chúng ta rồi. Ta có thể chắc chắn, kẻ gây ra chính là Gilgamesh"
"Có thể xác định đó thực sự là Gilgamesh-vị vương tước [Tứ Tượng Cực Hạn] trong truyền thuyết?" Huyền Thiên Linh nhìn Nhật Thần Tinh Hồn, đồng từ màu vàng kim hiện lên một luồng sáng thông tuệ. Ngữ khí của hắn bình ổn vô cùng, lại có chút từ tính mê người. Khi nhắc tới [Tứ Tượng Cực Hạn] giọng nói có chút kính nể, với loại thiên phú huyền thoại tôn quý áp đảo chúng sinh này giống như gọi tên một vị thánh thần. Bất quá, vài năm sau, Huyền Thiên Linh cũng sẽ trở thành vị thần huy hoàng đi vào lịch sử như thế.
"Đúng vậy, ta có thể xác định không ai khác chính là kẻ mà [Ám Dạ Sắc Vi] tìm kiếm bấy lâu nay. Giờ phút này trong phạm vi Lôi Ân Hải Vực hồn vụ hoàng kim đã bị một lực hấp dẫn không thể nào kháng cự thu hút, ngày đêm không ngừng hấp thu với số lượng kinh hoàng. Ta còn có thể cảm giác rõ ràng rằng, kể cả như vậy giới hạn hồn lực của hắn còn xa mới đạt tới" Gương mặt lạnh lùng của Nhật Thần Tinh Hồn vẫn không đổi, con ngươi màu hổ phách tản ra ánh sáng sắc bén. Hắn dừng lại một chút tiếp tục nói "Thân thể của hắn giống như đại dương mênh mông vĩnh viễn không thể nào lấp đầy. Mà loại thực lực kinh khủng này, trong tất cả các Vương Tước của Hỏa Nguyên, chỉ có Vương Tước Giết Chóc Tá Chi Cách Thương Tẫn mới có thể đạt tới. Bất kỳ ai khác, bao gồm ta, đều không thể đấu lại hắn"
"Thương Tẫn" đôi môi đỏ thắm như hoa đào hấp dẫn mê người của Huyền Thiên Linh hơi nâng lên. Nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời ngày xuân hiện lên trên mặt, đôi mắt đang nhìn chăm chú vào gò má tuấn mỹ của Nhật Thần Tinh Hồn nhu hòa hơn một chút. Sau đó, hắn biến ra trong không trung một cái hộp trắng tinh khiết, xung quanh nó là ánh sáng màu lam rạng rỡ chói mắt.
"Tinh Hồn, ngươi cảm thấy Vương Tước Giết Chóc của Hỏa Nguyên chúng ta, so với Gilgamesh, ai mạnh hơn?"
Ánh sáng trong đôi mắt của Nhật Thần Tinh Hồn có chút chập chờn, có lẽ là không nghĩ tới Huyền Thiên Linh sẽ hỏi mình vấn đề này. Ngay bản thân hắn cũng chưa dám nghĩ thấu, không có cách nào trả lời. Hắn trầm mặc một hồi lâu, khuôn mặt không có bất kì biểu cảm nào, thanh âm lại một lần nữa vang lên trong không gian đại sảnh rộng lớn"Gilgamesh"
"Tinh Hồn, đối với Vương Tước của Hỏa Nguyên, ngươi lại không có lòng tin sao?" Huyền Thiên Linh đưa ra cánh tay phải trắng nõn, vô số hoa văn tinh vi phức tạp, không có mạch hồn của bất kỳ Vương Tước hay Sứ Đồ nào có thể sánh được hiện lên trên bề mặt chiếc hộp, phát ra chùm sáng chói lòa như mặt trời ban trưa không có cách nào nhìn thẳng. Ánh sáng màu đỏ từ [Tiên Tri Trận] cũng bị nó làm nhòe đi.
Nụ cười trên miệng Huyền Thiên Linh từ từ biến mất như đóa hoa khép cánh lại trong gió tuyết. Đồng tử chợt trở nên căng thẳng, một cỗ hồn lực hỏa nguyên tố tinh thuần chảy vào chiếc hộp. Trong nháy mắt, âm thanh như thủy tinh vỡ chói tai vang vọng liên tiếp trong không gian cung điện dưới đất, giống như có một lưỡi đao thật nhỏ trong không khí không ngừng xoay tròn bay lượn.
Từ mắt và lỗ tai truyền tới đau đớn mơ hồ nhưng Nhật Thần Tinh Hồn vẫn chịu được, thậm chí còn không có nháy mắt một cái. Loại đau đớn đó tựa như thủy ngân chậm chạp xâm chiếm lấy từng tấc trên cơ thể.
"Trong cái hộp này là bí mật bị phong ấn có thể rung chuyển cả Ngải Nhĩ Đế Quốc, mà điểm nòng cốt lại nằm ở Tá Chi Cách Gia Tộc" Ánh sáng tản đi rồi, Huyền Thiên Linh lạnh lùng nhìn Tinh Hồn, con ngươi bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh. Nếu ví vẻ lạnh lùng của Tinh Hồn với núi tuyết ngàn năm vùng cực bắc, khiến người ta liên tưởng tới chém giết cùng sợ hãi, ánh mắt của Huyền Thiên Linh lúc này chính là giá rét, cho dù có là thiên thần nhìn thẳng vào hắn, sợ rằng cũng sẽ bị giá rét nhấn chìm trong tuyệt vọng vĩnh cửu.
Huyền Thiên Linh nhẹ nhàng mở hộp, ba cuốn sách bề ngoài giống hệt nhau không có một chút khác biệt xuất hiện trước mắt Nhật Thần Tinh Hồn. Thấy được chúng, khóe mắt Tinh Hồn hơi run rẩy. Không giống như tầng tầng sát khí ban nãy, ánh mắt hắn có chút sợ hãi.
Chất liệu của loại sách này hắn không thể quen thuộc hơn. Đây là cổ thư được làm từ da hồn thú cấp cao [Huyền Minh Quỷ Yết] nơi tận cùng của [Luyện Hồn Ngục]. Không tính [Luyện Hồn Ngục] là nơi kinh khủng nhất trong toàn bộ Ngải Nhĩ đế quốc cũng như lục địa Odin, hồn thú này cũng là loại hồn thú cực kỳ cường đại và tàn bạo. Nếu muốn giết hồn thú này, cho dù là Vương Tước Cấp Cao cũng sẽ cảm thấy khó khăn. Bất quá, rất nhiều năm trước, có người đã phát hiện ra sử dụng hồn lực lên da chúng có thể tạo ra một loại phong ấn giống như viết chữ, vô luận là kẻ mạnh đến đâu, trừ chính hồn thuật sư đó ra, cũng không thể biết được những bí mật bên trong. Cũng chính vì vậy, chất liệu này là bảo vật của hoàng thất. Tinh hồn đã từng là người thân cận nhất, một bước không rời Hỏa Hoàng tôn quý, nhưng cũng chỉ có một lần được nhìn thấy cuốn sách dạng này. Nhưng bây giờ hắn lại nhìn thấy cùng một lúc ba cuốn như vậy.
"Phần này ta ra lệnh cho [Ám Dạ Sắc Vi] làm, bí mật liên quan đến Thương Tẫn" Huyền Thiên Linh nhẹ nhàng cầm lên một cuốn ném đến chỗ Nhật Thần Tinh Hồn.
Nhật Thần Tinh Hồn bắt lấy, hoa văn trên cuốn sách giống như có sinh mạng, chậm chạp ngọ nguậy ở ngoài mặt. Những dòng chữ dường như được viết lên từ máu đã đen lại không ngừng phản chiếu vào trong đôi mắt của Tinh Hồn, hiện ra trong đó bao thống khổ."Tại sao Tá Chi Cách Viêm Tín lại đối đãi với con trai ruột của mình như vậy?" Khí chất lạnh lùng khó có thể nắm bắt của Tinh Hồn ảm đạm xuống, nếu cẩn thận nhìn cũng có thể thấy được chút tâm tư của hắn
Huyền Thiên Linh cầm lên cái chén, nhẹ nhàng nhấp một ngụm "Đây cũng là bởi vì tình phụ tử đi, loại tình cảm cha con tàn nhẫn thâm trầm. Không riêng gì Thương Tẫn, thực ra ngày trước Viêm Tín cũng giống như vậy. Toàn bộ cái gia tộc Tá Chi Cách này dùng phương thức kinh khủng không thể tưởng tượng nổi để huấn luyện người thừa kế, bắt đầu từ mấy trăm năm về trước. Hồn lực của Thương Tẫn mạnh mẽ như vậy, ngoài tư chất bẩm sinh ra còn là vì, mỗi năm vào ngày giỗ của mẫu thân, đồng thời cũng là sinh nhật của Thương Tẫn, Viêm Tín sẽ dùng thiên phú của hắn [Phệ Hồn Ám Hóa] đem những mạch hồn yếu kém trên thân thể Thương Tẫn phá nát, sau đó sẽ đem hắn ném xuống hồ hoàng kim hồn vụ trong cấm địa [Luyện Hồn Ngục]. Mức độ tinh thuần của hồn vụ nơi đó, Tinh Hồn so với ta chẳng phải hiểu rõ hơn nhiều sao?"
Nhật Thần Tinh Hồn cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng như mũi kiếm. Vô số ký ức bể nát từ vết thương sâu thẳm trong linh hồn ồ ạt chảy ra, đem cơn ác mộng luôn cố gắng giấu kín bao phủ lấy hắn. [Luyện Hồn Ngục] cho dù là ác ma tầng cuối cùng của địa ngục cũng sẽ hoảng sợ đến toàn thân run rẩy. Vương Tước Cấp Ba Nhật Thần Tinh Hồn hiển hách là thế, nghe thấy ba chữ này cũng sẽ không khỏi rùng mình sợ hãi.
Bởi vì mật độ hồn vụ ở nơi đó đã cao đến mức cho dù là thân thể Vương Tước cũng khó lòng tiếp nhận. Nghe nói ở trong hồn vụ hồ, hồn vụ dùng trang thái nguyên thủy tồn tại, hơn nữa lại là hồn vụ thuộc tính hỏa, ở làn ranh của [Luyện Hồn Ngục], hỏa tước có thể tự do tạo trận như Vương Tước của các quốc gia khác. Mà Trận của Hỏa Tước, ngay cả thiên thần cùng cảm thấy cố kỵ, vì nó có thể biến hết tất cả những gì tươi đẹp nhất thành tro bụi, ai mà lại không sợ hãi?
Huyền Thiên Linh liếc mắt nhìn Nhật Thần Tinh Hồn, gương mặt tôn quý của hắn chợt nở nụ cười như đóa hoa nở rộ trong đêm đen "Chính vì thuộc tính đặc biệt của [Luyện Hồn Ngục], Vương Tước Viêm Tín có thể tự do bày [Trận Cấm Thần], mà loại trận đồ này của hắn, theo như [Ám Dạ Sắc Vi] điều tra được, mặc dù không thể biết hết công dụng của nó nhưng một trong số đó là thâu tóm hồn lực trợ giúp các vết thương trên cơ thể hồn thuật sư khép lại nhanh chóng. Cũng chính vì vậy, những hồn vụ tinh thuần hỏa nguyên tố sẽ cuồn cuộn không ngừng chảy vào thân thể Thương Tẫn, khiến cho mạch hồn của hắn liền lại, đồng thời cũng không có bất kỳ giới hạn về hồn lực nào. Mạch hồn bị phá vỡ ban đầu sẽ trong nháy mắt hấp thu hồn vụ tinh thuần, sau đó như bóng ma điên cuồng tăng trưởng trong người hồn thuật sư, không ngừng phân chia, cải tạo lại thân thể. Hơn nữa, mạch hồn mới còn vượt xa hồn lực thượng hạn ban đầu của hồn thuật sư, khiến họ không đơn giản chỉ là hồi phục mà là giống như con giun bị chém thành hai đoạn sẽ tiếp tục phát triển hai thân thể độc lập.
"Đối với mạch hồn bị bể nát trong thân thể thương tẫn, chúng sẽ không ngừng sinh trưởng, tạo nên mấy bộ, thậm chí mười mấy bộ mạch hồn. Đối với hồn thuật sư, kể cả có hồn lực cao hơn nữa cũng không thể chịu đựng được bài xích của hai mạch hồn mà nhanh chóng tử vong. Nhưng những bộ mạch hồn của Thương Tẫn đều là cùng một dạng, cho dù có sản sinh ra bao nhiêu cũng hoàn toàn giống hệt nhau, không khác gì bốn bộ mạch hồn của các đời Vương Tước Cấp Một thừa kế. Cuối cùng chúng sẽ từ từ hợp lại thành một khối hoàn chỉnh. Thương Tẫn thời điểm chưa thừa kế cũng đã vượt qua giới hạn năng lực của Vương Tước rồi"
"Cái này không thể nào!" thanh âm lạnh lùng vang lên như vũ khí kịch liệt ma sát, Nhật Thần Tinh Hồn trong mắt đầy nghi vấn "Nếu quả thật tồn tại phương thức nhân lên mạch hồn như vậy, Bạch Ngân Tế Ti đã sớm dùng nó để tạo ra Vương Tước Cấp Một mời rồi. Vương Tước và Sứ đồ chênh lệch bất quá cũng chỉ là ở mạch hồn, vượt qua gấp mấy chục lần như vậy, nhất định không thể cùng tồn tại. Bạch Ngân Tế Ti của Hỏa Nguyên chúng ta không phải luôn khao khát vượt qua cả Nhân Đức Đế Quốc, Aslan Đế quốc và Ái Nhĩ Tư Đế Quốc liên thủ lại sao? Bọn họ không phải không bao giờ buông tha "kế hoạch kia" hay sao. Nếu quả thật như người nói, Sứ đồ có thể tự động gia tăng số lượng mạch hồn, không cần kế thừa vương tước nữa, vậy Sứ đồ tồn tại cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì"
"Trên lí thuyết có thể làm thì tất cả mọi người đều có thể làm ư?"
Thanh âm sâu kín như bóng đêm nồng đậm. Nụ cười của Huyền Thiên Linh trong nháy mắt đã bị vẻ nghiêm nghị thay thế. Đồng tử hoàng kim đặc hữu của Đế Vương lóe lên kim quang, tựa như ánh dương không người nào có thể nhìn thẳng.
"Loại phương thức này đúng là tồn tại, chỉ là không có người có khả năng thực hiện. Giống như Thủy Tước trên lí thuyết có thể dâng nước biển nhưng tuyệt đối không thể dâng nước đánh chìm toàn bộ lục địa; Phong tươc có thể điều khiển không khí nhưng không thể làm biến mất toàn bộ không khí trong khi vực khiến vạn vật chết ngạt; Địa Tước có thể đem đất dâng lên thành ngọn núi nhưng lại không biến một quốc gia trở thành bình địa hoang vu. Vương Tước cùng tốt, bình dân cũng được, cuối cùng bất quá cũng chỉ là con người, so với thế giới này thì cũng chẳng là gì."