Ai mà ngờ được rằng Đường Miểu đang gặm kẹo hồ lô, thấy Kỳ Minh nhìn mình chăm chú còn không kịp ngưng ăn mà đã đứng lại, “Cậu muốn ăn sao? Cho cậu nè.”
Ai mà thèm cái thứ này chứ? Kỳ Minh ghét bỏ mà nhìn dấu răng và nước bọt dính trên cây kẹo hồ lô xiêu vẹo, “Mình cậu ăn đi.”
Một lúc sau, Kỳ Minh lên tiếng hỏi, “Đường Thủy Thủy, tại sao hôm nay người nhà của cậu không đến đón?”
“A?” Đường Miểu chớp chớp đôi mắt, nhỏ giọng thầm nói, tớ muốn đi theo cậu.
Đáng tiếc Kỳ Minh lại không nghe được, chỉ nhíu mày mà hung dữ nói, “Hôm nay cậu khóc thành cái kiểu kia, vậy tại sao tớ cũng gọi là Đường Thủy Thủy mà cậu không khóc?”
Đường Miểu bị bộ dạng hung thần ác sát của nhóc dọa đến phát sợ, mắt bắt đầu rưng rưng.
“Không được khóc!”
“Ưm.” Đường Miểu khụt khịt mũi, đưa nước mắt trở về, nhỏ giọng lên tiếng, “Cậu thì khác.”
Kỳ Minh đưa tay ra sờ khuôn mặt bé, cố làm cho bản thân mình không được lộ ra bộ dáng hung dữ nữa. Nhóc cúi đầu xuống ngậm lấy kẹo hồ lô được đưa qua, vừa chua chua lại vừa ngọt ngọt, chẳng hiểu vì sao một thằng con trai lại thích ăn cái thứ dành cho con gái con đứa thế kia.
“Chạy cái mà chạy hả?” Một chiếc xe vừa chạy lướt qua trước mặt Đường Miểu, hai bên thái dương Kỳ Minh nhíu chặt lại tức giận mà hét lớn.
Đường Miểu nhìn chằm chằm cánh tay của mình đang được Kỳ Minh giữ lấy, đột nhiên khóe miệng khẽ nhếch lên. Tuy mới nhìn qua thì vẫn là vẻ cụp mắt trông không vui nọ.
Kỳ Minh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng chẳng khóc của bé, nhíu mày hừ khẽ, kẹo hồ lô đúng là rất ngọt.