“Cũng không ngại bẩn.” trên khuôn mặt tuấn dật toàn là nước mắt.
“Anh ngại sao?” Đường Miễu bộ dáng ghét bỏ cũng không buông tay.
“Không chê, thích chết mất.” Kỳ Minh từng chút từng chút hôn lên nước mắt của cậu.
………..
“Anh còn thiếu em một câu.”
Kỳ Minh vốn muốn đêm nay cho cậu một kinh hỷ, cũng không nghĩ tới cho mình một kinh hỷ, “Miễu Miễu, sinh nhật vui vẻ.”
“Còn nữa.” Đường Miễu nháy nháy mắt.
Kỳ Minh sờ sờ túi, từ bên trong lấy ra một viên kẹo, lột vỏ, lúc này chính hắn ăn vào. Không đợi cho Đường Miễu kháng nghị, liền cúi đầu đưa vào trong miệng cậu, “Ngọt hay không?”
Đường Miễu truy đuổi đầu lưỡi của hắn cùng viên kẹo, liều mạng gật đầu.
Cái ngọt này giống như lấp đầy những chua xót đã qua.
“Miễu Miễu, anh yêu em.”
Thiếu thư tình của tám năm, thiếu tưởng niệm của tám năm, thiếu kẹo của tám năm, thiếu không cho khóc tám năm, sau này nhất định bù đắp đủ cho em.
—— chính văn END——