“Chén thứ hai con mời ngài, cảm ơn ngài tin tưởng chúng con, cho chúng con thời gian.” Này chính là chuyện Đường Chiến giúp Đường Miễu từ chối chuyện xem mắt.
“Chén thứ ba con mời ngài, cảm ơn ngài nguyện ý đem Miễu Miễu giao cho con, con sẽ đối với em ấy thật tốt.”
Kỳ Minh dùng ba chén rượu, trực tiếp phủi đi chuyện năm xưa, có một số việc miệt mài theo đuổi đã không còn ý nghĩa.
“Tốt!” Đường Chiến cũng khó có được cao hứng, nhất là ánh mắt đứa con cười đều nheo lại, thật khó khăn.
Mẹ Đường cũng vui vẻ, tuy nói con dâu là nam nhân, nhưng là bà cảm thấy được đứa con đáng yêu của bà cũng đã trở về.
Khóc khóc cười cười thật tốt, so với Đường Miễu phụng phịu không cảm xúc tốt hơn nhiều.
“Ba, mẹ cảm ơn người.” Đường Miễu thật tình thật lòng nói.
……………..
“Ba của con……” Đường Chiến vẫn là mở miệng.
Kỳ Minh nở nụ cười, “Cha con thân thể tốt lắm, hiện tại cùng mẹ chu du khắp thế giới, lễ mừng năm mới sẽ trở về.”
“Đến lúc đó, người hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
“Được.” Kỳ Minh lại kính ông một chén rượu.
Hai đại lão gia đột nhiên cảm thấy dược mình tựa hồ bị Đường Miễu lây bệnh, đáy mắt có chút nóng.