Mục lục
Thanh Gươm Hổ Phách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Burlando, Burlando?"

Roman ở bên cạnh chọt chọt cánh tay Tô Phỉ, trong khi hắn đang đắm chìm trong việc kiểm tra thuộc tính của mình, lực lượng mới 1.0 năng cấp, hắn kiềm không được mắng to NPC không có nhân quyền, phải biết một con khô lâu cũng có lực lượng 1.5 a.

Chỉ số của tất cả thuộc tính nơi này đều tính bằng đơn vị Oz, là viết giản thể của từ cổ Oauth, xưng là năng cấp. Lực lượng một năng cấp ước chừng chỉ có thể nâng vật nặng khoảng năm mươi kilogram, lực ra quyền không vượt quá một trăm năm mươi kilogram, tương đương sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành.

Lúc trước người chơi có thuộc tính trụ cột là lực lượng 2 năng cấp, linh xảo 2 năng cấp, thể chất 2 năng cấp, trí lực, ý chí và cảm giác đều là 1.5 năng cấp, nói cách khác ước chừng là gấp hai một người bình thường; còn lực lượng tuyệt đối —— cũng chính là sức chiến đấu, ước chừng là 5, tỏ vẻ đồng thời đối phó 5 người bình thường không có vấn đề.

Mà Burlando vốn là một tên dân binh trải qua mấy tháng trời tập huấn, thuộc tính lại vẫn chênh lệch to lớn như vậy, tuy người chơi là bắt đầu với thuộc tính anh hùng, nhưng cũng không đến mức cách biệt thái quá như vậy đi?

Trước kia hắn luôn châm chọc người chơi được xưng là anh hùng khởi bước, kết quả sức chiến đấu cũng chỉ đại khái bằng hai con khô lâu. Không ngờ hiện tại đổi sang góc độ Burlando, phút chốc đã phát hiện người chơi trước kia thật đúng là khuôn mẫu anh hùng được quầng sáng nhân vật chính bao phủ.

Nghĩ đến việc bản thân có khi ngay cả một con khô lâu đều đánh không lại, hắn liền không khỏi bi ai.

Tô Phỉ sờ sờ cánh tay mình, chữ số màu xanh nhạt bướng bỉnh kia thủy chung hiện ra trên võng mạc hắn. Hắn phát hiện thế giới này và thế giới bản thân từng biết vẫn có một chút khác nhau, trong trò chơi băng vải đáng lý nên khôi phục 1 điểm sinh mệnh trên một phút đồng hồ, lẽ ra bình dân 6 điểm sinh mệnh chỉ cần 6 phút là có thể khôi phục như cũ, thế nhưng ở đây lại phải tốn mấy ngày.

Chuyện này cũng không phải là một điềm tốt.

Cũng may cách sử dụng kỹ năng cơ bản nhất trí, chỉ cần hắn hồi tưởng một chút 'tri thức trụ cột' từ thân phận bình dân là có thể nhớ lại một ít thường thức về thế giới này. Hồi tưởng một chút 'tổ chức quân sự' từ thân phận dân binh là có thể nhớ lại một ít thường thức về chế độ xây dựng quân sự của Erewhon.

Tuy rằng cũng có vài điểm sai biệt, mấy tri thức này phảng phất như trực tiếp tồn tại chân thật trong trí nhớ hắn. Tỷ như kiếm thuật, hắn có thể rõ ràng cảm giác được đó là tài nghệ hội tụ từng chút một qua mấy tháng huấn luyện, trở thành bản năng ngấm trong từng nhất cử nhất động của hắn. Thí dụ như tư thái lúc công kích, trọng tâm phải đặt ở vị trí nào, dưới chân phải chú ý cái gì, kiếm đặt ở đâu —— kiếm kẻ địch lại ở đâu, hư chiêu thực chiêu, ý đồ tiến công thế nào.

Còn trong trò chơi, hệ thống sẽ chỉ cấp ra vài lộ tuyến xuất kiếm đại khái trước khi tiến công, sau đó phụ trợ tu chỉnh cách ra tay trong lúc tiến công, ở đó không cần biết tại sao lại thế, chỉ cần biết làm theo là đủ.

Tuy rằng cũng có những người chơi thâm niên hình thành một chút tâm đắc của riêng mình, bất quá vẫn phải mượn dùng phụ trợ của hệ thống, cho nên sẽ không có chuyện ngoài đời nhìn thấy một đám ghiền game trở thành cao thủ vật lộn hay kiếm thuật gì đó.

Có vài thứ không có đường tắt để đi.

Tô Phỉ kiềm không được cầm lấy tay mình, cái loại cảm giác tự nắm giữ bản thân này đặc biệt sảng khoái, so với vẻ đông cứng trong trò chơi, trí nhớ tự nắm giữ ở nơi này càng giống như một phần thuộc về bản thân, có thể tùy tâm sở dục vận dụng nó.

Đương nhiên, mặc dù đang nghĩ ba thứ linh tinh, nhưng khi Roman ở bên cạnh chọt cánh tay hắn, hắn vẫn lập tức cảnh giác quay đầu lại. Lỗ tai hắn hơi động một chút, đã nghe được thanh âm rất nhỏ truyền đến từ bên ngoài phòng.

"Burlando, anh nghe thấy gì không?" Tiểu thư thương nhân vòng đến sau lưng hắn, nhỏ giọng hỏi.

Tô Phỉ gật gật đầu, bên ngoài truyền đến hàng loạt tiếng bước chân cạch cạch, hơn nữa số lượng không ít, trong lòng hắn giật mình, lập tức đoán được nhất định là đại quân tiên phong của Madala đã đến. Hắn nhỏ giọng ra hiệu, lập tức lôi kéo Roman cùng thối lui về phía sau.

Tiên phong Madala tới còn nhanh hơn dự tính. Mà giờ khắc này, miền quê Elson — Goran vẫn còn bị vây trong giấc mộng say nồng, không ai đoán trước được tai ương ngập đầu sắp đến.

Ngoại trừ chính hắn.

Thời gian gấp gáp khiến Tô Phỉ kiềm không được cong lên chân mày, hắn mang theo tiểu thư thương nhân tiến vào căn phòng tận cùng phía nam, sau đó lật tay nhẹ nhàng khép cửa lại. Cả phòng tràn ngập tro bụi, khiến hai người không nhịn được bắt đầu ho khan —— đây là một gian phòng khách đã rất lâu không có người sử dụng, bất quá hắn biết từ cửa sổ nơi này có thể an toàn giám thị hết thảy mọi thứ phát sinh bên ngoài trang viên.

Tô Phỉ đi đến bên cửa sổ, nhẹ phủi sạch tro bụi, sau đó vén rèm cửa sổ ——

"Anh biết mấy thứ này từ đâu đến, đúng không Burlando?" Cô nhóc lặng lẽ rút tay về, có chút tò mò hỏi.

"Đây là quân đội Madala, chiến tranh đã bùng nổ." Hắn vừa trả lời vừa cẩn trọng dè dặt nhìn thoáng qua bên ngoài: quả nhiên là tiên phong Madala, Tô Phỉ kiềm không được khẽ hít một hơi, một mảng lính khô lâu đứng đông nghẹt giữa trang viên. Hắn đếm ra ba cái tiểu đội, tổng số bốn mươi lăm con, một loạt điểm sáng màu đỏ sậm lập lòe trong bóng tối. Bên cạnh còn có ba con Lich khống chế bầy vong linh cấp thấp này —— tạo hình kinh điển của chúng là một bộ khô lâu mặc trường bào, cầm trong tay cốt trượng, dùng ánh mắt ma trơi chớp động màu xanh lá tuần tra bọn lính Madala hạ cấp.

Nhà cũ tổ phụ Burlando tọa lạc trên sườn núi cách Bucce không xa, có thể trông xuống tòa thôn trang đằng xa phía dưới. Ở đây tựa như là một thôn trấn quấn quanh trang viên nhỏ, nguyên bản có năm sáu hộ dân, chỉ là về sau đều chuyển đi cả, chỉ còn lại mỗi Roman và bác nàng mà thôi.

Thiếu nữ trong bóng đêm nhẹ hít vào một hơi.

"Dì Jenny đâu?"

"Bác ấy đi trấn trên phụ cận, khoảng một tuần mới có thể trở về."

Tô Phỉ không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn đối phương một cái, trong bóng đêm hắn chỉ nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh, lại chớp động một tia hưng phấn khó hiểu.

"Cô không sợ hãi à?" Hắn kiềm không được hỏi nàng.

"Tôi cũng không biết," tiểu thư thương nhân nhỏ giọng trả lời, nàng ngẩng đầu: "Bất quá tim đập thực nhanh, giống như thực kích thích."

Tô Phỉ im lặng, vị đại tiểu thư này đích thật có ý nghĩ hơi khác người thường một chút. Bất quá có ít người sinh ra để mạo hiểm, có lẽ Roman là người như vậy đi.

Hắn làm bộ như không nghe thấy, áp cặp mắt trở lại cửa sổ thủy tinh —— tầm mắt của đám Lich còn chưa quét tới hướng này, bởi vậy Tô Phỉ có thể yên tâm tiếp tục quan sát —— phía rừng cây xa xa có vô số cái bóng đang lắc lư, nói vậy chỗ đó hẳn còn không ít quân địch.

Tính qua loa giản lược một chút, môn quy đội tiền trạm của Madala đã vượt quá một trăm, đây cũng không phải một số lượng nhỏ. Môn quy bộ đội lớn như vậy nhất định có một tên học đồ phù thủy vong linh âm thầm thao túng phía sau, đây quả thực là một tin tức cực kì hỏng bét với hắn.

Ở trong trò chơi, trình độ học đồ phù thủy vong linh Madala ước chừng tương đương người chơi cấp 10, dù cho lẻ loi tác chiến một mình, bình thường bảy tám người trưởng thành (quân nhân hoặc dân binh) huấn luyện đầy đủ cũng không phải đối thủ, càng khỏi nói hắn và Roman chỉ có hai người, mà dưới tay đối phương còn cả một chi đại quân.

Tô Phỉ kiềm không được gõ gõ ngón tay lên cửa sổ.

Đội phòng vệ của Bucce muốn đuổi đến nơi này cần ít nhất năm phút đồng hồ, nói cách khác nếu hai người bọn gặp phải kẻ địch, ít nhất muốn thủ vững bản thân năm phút đồng hồ mới có thể đợi được viện quân.

Đây còn là dưới tình huống phía Bucce phát hiện bên này bị tập kích.

Cần phải làm sao mới có thể nhắc nhở bên kia đây?

Hắn nhất thời không khỏi có chút phiền não. Biện pháp tốt nhất chính là phóng hỏa, ánh lửa sáng ngời và sương khói có thể truyền đi rất xa trong đêm đen, mà với con người hay động vật mà nói thì ánh lửa đều là một sự cảnh báo rõ ràng, chỉ là làm sao để phóng hỏa mới là vấn đề.

"Burlando? Chúng ta sẽ chết sao?"

"Khó mà nói."

Căn phòng tối như mực trở nên yên lặng.

Bóng đêm một màu đen thẳm, chỉ còn lại ánh nguyệt hoa thanh lãnh chiếu qua khe cửa sổ, rọi lên một tuyến hẹp màu bạc giữa căn phòng âm u.

Tô Phỉ suy tư một chút, đang muốn buông rèm cửa sổ để tĩnh tâm suy xét biện pháp thoát thân, bỗng dưng đúng lúc này bên ngoài truyền đến một đoạn âm thanh đối thoại:

"Thi thể kẻ đáng thương kia đâu rồi, mang hắn ra cho ta nhìn một cái, trong tình báo không phải nói trang viên này chỉ còn hai người nữ cư ngụ hay sao?"

Đầu tiên là tiếng của một người thanh niên còn trẻ nhưng lại hơi có vẻ âm lãnh bén nhọn.

Thanh âm tiếp theo có vẻ khô khan thương lão, như là tiếng cây khô đứt gãy rồm rộp: "Chẳng qua là một kẻ đáng thương không may mà thôi, chủ nhân."

Cuộc đối thoại này khiến Tô Phỉ căng thẳng, hắn lại nhìn ra phía ngoài lần nữa, rất nhanh tìm được nơi bắt nguồn hai thanh âm dưới bóng cây đại thụ: ở nơi đó, một người mặc trường bào rộng rãi màu đen đang bắt chuyện với thủ hạ Lich của mình.

Ánh mắt Tô Phỉ nhanh chóng rơi xuống cổ tay áo đối phương, hắn mơ hồ nhìn thấy chỉ có một vòng trang sức cốt văn trắng xám, điều này chứng minh đối phương thật sự là một gã học đồ phù thủy vong linh.

Hắn đã không đoán sai.

"... Nhớ kỹ, ta không cần ý kiến của các ngươi, chỉ cần các ngươi nghe lệnh làm việc là được." Gã phù thủy toàn thân bao phủ dưới hắc bào nói xong bỗng nhiên ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn về hướng Tô Phỉ.

Trái tim Tô Phỉ nhảy dựng, lập tức buông rèm cửa sổ. Thảm, quãng thời gian vừa qua hắn vẫn còn theo quán tính cho rằng bản thân là một chiến sĩ thâm niên hơn 130 cấp, hoàn toàn đã quên cảm giác của đối phương có cấp bậc cao hơn khả năng ẩn giấu khí tức của mình.

Cho dù không đến mức lập tức bị phát hiện, nhưng nhất định sẽ dẫn tới lòng nghi ngờ đối phương.

Quả nhiên, hắn lập tức nghe được gã bên ngoài nói: "Tốt lắm, nhanh đi làm. Ta cảm thấy trong mớ phòng kia tựa hồ có người sống, các ngươi cẩn thận một ít cho ta, vài ngày nay ta luôn nghi ngờ đối phương đã phát hiện kế hoạch của chúng ta —— "

Xong rồi, đối phương chỉ cần vừa phát hiện 'thi thể' Burlando không còn, sẽ lập tức áp dụng hành động, tâm niệm của Tô Phỉ nhanh chóng quay ngược trở lại. Hắn lập tức nghĩ đến cửa sau ở phòng bếp, thế nhưng Elson — Goran toàn là bãi chăn nuôi thiên nhiên, khu vực phụ cận căn bản không nơi nào có thể dung thân được.

Kỳ thực bên dưới sườn núi có một mảnh rừng nhỏ, nhưng ở giữa còn một khoảng hơn trăm thước không hề có vật che chắn, phải làm sao bây giờ?

"Burlando?" Tiểu thư thương nhân nhìn hắn với ánh mắt nghi vấn.

"Đi theo ta." Tô Phỉ khẽ cắn môi, đi một bước tính một bước đi.

Hắn mở cửa. Vừa vặn nhìn thấy một con Lich và hai bộ khô lâu từ ngoài cửa đi vào đại sảnh bên dưới, con Lich mặc trường bào vải bện kia trước tiên liền phát hiện hắn và Roman —— cỗ vong linh này lập tức giơ lên cốt trượng trong tay, chỉ là Tô Phỉ còn phản ứng nhanh hơn nó —— người trẻ tuổi không chút do dự giơ lên tay phải, nhắm chiếc nhẫn trên ngón trỏ ngay vào đối phương: "Oss!"

(ghi chú: cổ ngữ Wanze, gió.)

Hắn hiện tại chỉ có thể cầu nguyện nhẫn còn linh nghiệm ——

Vạn hạnh, Tô Phỉ lập tức cảm thấy chiếc nhẫn hơi nóng lên một chút, không khí trước mặt bỗng tựa hồ bành trướng lên, sau đó nổ rầm một tiếng.

Phảng phất một cơn lốc cuốn qua, cả con Lich lẫn hai bộ khô lâu bên người cùng cánh cửa lớn của tòa nhà ầm ầm vỡ nát, vô số vụn gỗ, phiến đá và mảnh xương trong nháy mắt tràn ra phía ngoài, sau đó lại bay lả tả xuống đất, hệt như vô số bươm bướm bay múa phiêu linh giữa trời.

Ngay khoảnh khắc nổ mạnh ấy, năm điểm sáng màu vàng kim phân biệt từ thân thể vỡ tan của Lich và hai bộ khô lâu bay ra, sau đó nhanh chóng dung nhập vào ngực Tô Phỉ, hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, thậm chí ngay cả bản thân người trẻ tuổi đều không phát hiện.

Gió lốc vừa qua đi, trên đất chỉ còn lưu lại một cái đồ hình vĩ đại phóng ra phía ngoài.

Hết thảy mọi thứ đều yên tĩnh, Tô Phỉ kinh ngạc không biết làm sao. Đạn gió trong trò chơi có thể tạo thành 30 điểm thương hại hệ khí, nháy mắt giết chết Lich hạ cấp và lính khô lâu là dư dả, thế nhưng biểu hiện không cần khoa trương vậy chứ?

Cửa lớn nhà cũ xuất hiện một cái lỗ trống vĩ đại, đây chính là điền sản của tổ phụ hắn, bất quá Tô Phỉ giờ khắc này đã không còn chút ý tưởng tiếc của gì, hắn lập tức nghĩ đến chính mình phải trốn gấp.

"Burlando, anh là phù thủy a!" Roman kinh ngạc kêu lên ở đằng sau.

"Không phải, lát nữa sẽ giải thích với cô." Hắn hít một hơi, giữ chặt đối phương rồi phóng xuống lầu, phòng bếp ở tầng một, hắn phải đến nơi đó trước kia đối phương kịp phản ứng.

"Đợi một chút, Burlando, tôi không theo kịp anh... !"

"Cẩn thận, chúng ta muốn xuống lầu!"

"A!"

Nổ mạnh xảy ra thình lình khiến khô lâu bên ngoài đều rào rào quay đầu lại, bất quá chúng nó khuyết thiếu trí tuệ, chẳng qua là theo bản năng sinh ra phản ứng với thanh âm. Bởi vậy chúng nó vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, bị động chờ đợi mệnh lệnh của Lich.

Hốc mắt ma trơi màu xanh lá của con Lich bên cạnh đột nhiên nhảy dựng, nó lập tức giơ cốt trượng, đầu trượng hiện lên một tia lửa.

"Đừng dùng lửa, đồ ngu xuẩn!" Phù thủy hắc bào bỗng nhiên xuất hiện đè xuống cốt trượng của nó, nghiến răng nghiến lợi mắng. Tiếng nổ mạnh trước đó chỉ sợ đã khiến dân Bucce chú ý, nếu giờ ánh lửa lại xuất hiện chỉ tổ nhắc nhở cho nhân loại trong thôn mà thôi.

Gã lập tức quay đầu chỉ vào trong phòng: "Binh lính, bắt lấy kia hai vị kia!"

Một tiếng choang vang lên, lính khô lâu đều nhịp rút ra trường kiếm, sau đó dũng mãnh phóng vào trong nhà.

Lúc này Tô Phỉ đã đi xuống thang lầu, hắn nhìn thấy một đống khung xương từ bên ngoài vọt tới, điểm sáng màu đỏ đếm không xuể giữa màn đêm, da đầu nhịn không được run lên một trận. Chỉ là hắn hiện tại đã không phải vị chiến sĩ thâm niên hơn trăm cấp, nhẫn trong tay cũng đang bị vây trong trạng thái bổ sung năng lượng, tiếp theo chỉ có ráng kiên trì.

Một khi bị lũ khô lâu này quấn lên, chỉ e sẽ bị loạn kiếm chặt thành thịt vụn...

"Họa vô đơn chí a." Trong lòng Tô Phỉ kiềm không được một cơn vô lực.

Ngực đau xót lợi hại, bất quá hắn vẫn giành một đường đến phòng bếp trước đám lính khô lâu, người trẻ tuổi lập tức lật tay đóng cửa lại, còn chưa kịp thở một hơi, thình lình có mấy thanh lợi kiếm xẹt xẹt xẹt đâm xuyên qua cửa.

May mà hắn thu tay lại mau, bằng không phỏng chừng muốn bị đóng trên ván cửa.

"Nguy hiểm thật!" Trái tim Tô Phỉ đập bình bịch, hắn nhìn chung quanh bốn phía, đầu bên kia phòng bếp chính là cửa ra, thế nhưng hắn biết bản thân không thể cứ rời đi như vậy —— hắn phải nghĩ biện pháp báo động cho phía Bucce, chỉ có vậy hắn mới có thể cứu bản thân một mạng.

Chưa kể, ngọn lửa có thể ngăn cản vong linh cấp thấp.

"Burlando?" Tiểu thư thương nhân xoay người thở phì phò ở một bên, nàng không kiềm được ngẩng đầu lên nhìn đối phương, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua mặt quả quyết dũng cảm của Burlando như vậy, quả thật rất kinh ngạc.

"Tiểu thư Roman, nhờ cô tới thủ cửa một chút." Tô Phỉ hiện giờ không còn tâm tư giải thích cái gì, hắn phải nắm chặt từng phút từng giây.

'Rẹt rẹt rẹt —— '

Lính khô lâu bên kia bắt đầu công kích cửa gỗ phòng bếp, cánh cửa này vốn không phải chuẩn bị để phòng thủ, mặt trên rất nhanh liền xuất hiện lỗ hổng.

"Tôi ư?" Roman nháy nháy mắt.

"Phải, cho tôi một chút thời gian."

"Anh muốn làm gì?" Thiếu nữ thương nhân tò mò hỏi.

"Tôi muốn nghĩ biện pháp nhắc nhở người trong thôn, đây là đại quân vong linh Madala, chúng ta phải báo động cho những người khác." Tô Phỉ nỗ lực khiến bản thân tỉnh táo lại, hắn vừa trả lời vừa tìm kiếm đá lửa xung quanh.

Hắn nhớ thứ này để ở đâu ấy nhỉ?

"Ừm, được rồi, cứ để tôi." Roman lập tức đi qua chắn giữa Tô Phỉ và cánh cửa.

"Không thành vấn đề chứ?"

"Đương nhiên." Thiếu nữ thương nhân giơ giơ búa đục đá trong tay, tỏ vẻ lý thường phải thế: "Tôi sẽ dùng hết toàn lực, tương lai tôi chính là một đại thương nhân đấy!"

Tô Phỉ dừng lại, nhìn nàng, kiềm không được gật gật đầu.

"Cô sẽ làm được, tiểu thư Roman."

"Ừm, Burlando."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK