Không, còn xa mới tới thắng lợi.
Heukire chạy, thủ hạ của ông ta muốn truy đuổi nhưng Namenis ngăn lại. Vị chỉ huy tinh linh bạc thu thanh kiếm có cán mạ vàng và khắc hình hoa hồng vào vỏ, sau đó ra hiệu cho những người khác để họ tập hợp lại, chuẩn bị hành động tiếp theo. Mệnh lệnh của ông quyết đoán và chuẩn xác, không hề dây dưa, dài dòng.
Đồng thời, ông nhìn thấy Hổ Tước dẫn theo đội tinh linh khác từ đầu bên kia chiến trường đi tới.
Không phải là lần đầu tiên Hổ Tước nhìn thấy dáng vẻ của Namenis, nhưng anh ta vẫn không nhịn được cảm giác sửng sốt. Sau khi huyết chiến, toàn thân Namenis tỏa ra một vẻ đẹp kinh người. Vẻ ngoài của ông ta vốn có vẻ quá mức nữ tính, nhưng máu đỏ chảy trên bộ giáp vàng kim lại làm tôn lên một loại cảm giác trái ngược mà hài hòa, thêm mái tóc dài màu bạc truyền thống và biểu tình lạnh nhạt của tinh linh bạc càng khiến cho người ta cảm thấy sự hấp dẫn đến yêu dị.
"Quan chỉ huy." Hổ Tước chỉ hơi sửng sốt liền có phản ứng: "Chiến đấu bên này đã xong?"
"Đúng vậy." Namenis gật gật đầu.
Ông ta quay đầu lại. Lá cờ màu xám ở phía sảnh tế lễ còn đang tung bay trên cao, nhưng chiến đấu trong đó đã tới mức độ nào thì không ai biết.
"Nhưng còn xa mới có thể nói là thắng lợi." Namenis đáp.
"Chúng ta lập tức quay về đường cũ theo như kế hoạch đã định. Chỉ mong vị lãnh chúa của các ngươi có thể thực hiện lời hứa hẹn của hắn, mà không phải dùng tính mạng bản thân ra đùa cợt."
"Đợi một chút." Hổ Tước ngắt lời.
"Mệnh lệnh ban đầu của ngài lãnh chúa không phải như thế."
Namenis từ trên cao nhìn xuống anh ta.
"Ngươi cũng thấy con quái vật kia rồi đấy, dù chúng ta vào thời kỳ toàn thịnh đối mặt với nó cũng phải ba chọi một mới không rơi xuống hạ phong. Ngươi thực sự tin rằng lãnh chúa của các ngươi có thể kéo dài được nửa tiếng?"
Chỉ huy tinh linh bạc lạnh lùng hỏi.
"Đội trưởng, tiêu chuẩn phán đoán chiến cuộc của ta là vì mục tiêu chiến thắng sau cùng. Trên chiến trường đối kháng với Rồng Hắc Ám không chấp nhận bất cứ kẻ lòng dạ đàn bà nào."
"Nhưng…"
"Ta không có thời gian thảo luận với ngươi. Ta chỉ thông báo cho quân đội bạn về hành động bên ta theo lệ thường quân đội mà thôi."
Chỉ huy tinh linh bạc đáp.
"Hoặc đổi cách nói khác, chọn tiểu thư Anditina hay là ngài lãnh chúa của các ngươi? Theo ta, người sau có tầm quan trọng lớn hơn người trước, ngươi chọn bên nào?"
Hổ Tước trầm mặc, liếc về phía chỗ Anditina một cái.
Namenis lắc đầu:
"Được rồi, con người, ta giải thích thêm cho ngươi một câu: Medisa đã dâng lên sinh mạng vì nguyên nhân này, có lẽ theo các ngươi thì thực không thể tưởng tượng được, nhưng trong lịch sử của chúng ta, khoan dung đối với bản thân chính là vứt bỏ hi vọng cho ngày mai. Hi vọng ngươi có thể hiểu điều này."
Sau đó ông cúi đầu, nhỏ giọng nói:
"Về điểm này, thực ra ta đã lén trưng cầu ý kiến, được tiểu thư Anditina đồng ý."
Dứt lời, ông ta đứng thẳng dậy, vung tay lên.
"Vệ đội Phượng Hoàng, chuẩn bị xuất phát!"
...
Thực tế cũng giống như dự đoán của Namenis và Hổ Tước, tiến triển của trận đầu tiên do Anditina chỉ huy không được thuận lợi. Bởi vì không có chỗ hiểm để thủ, người thằn lằn nhanh chóng đánh vào bức tường thứ nhất. Hơn nữa vì không có chưỡng ngại vật rõ ràng, các lính đánh thuê bại lộ trong tầm bắn của nỏ thủ đối phương, dù đánh trả từ xa cũng rất khó hình thành quy mô.
Thế nhưng, ý chí chiến đấu cứng cỏi của lính đánh thuê Rubis giờ phút này được thể hiện ra không thể nghi ngờ. Ở ngoài cùng, bị số lượng quân địch gấp ba mươi lần liên tục tấn công, ba lính đánh thuê liên tục ba lượt vứt bỏ trận địa, rồi lại lần lượt cướp lại ba lần. Mật độ công kích của người thằn lằn dày đặc như thế, nên Anditina hai lần lệnh cho đội lính đánh thuê khác tới trợ giúp đều bị chặn nửa đường. Người cuối cùng trong ba người cuối cùng kích nổ viên pha lên tan vỡ duy nhất trên người, gây ra thương vong lớn nhất từ đầu tới nay cho người thằn lằn:
Khoảng mười lăm người thằn lằn ngã xuống trên những bậc thang giữa bức tường thứ nhất và thứ hai.
Sau đó cuộc chiến dần trở nên khốc liệt, máu tanh. Lính đánh thuê Rubis và người thằn lằn cuộc chiến giằng co khốc liệt, gần như mỗi chỗ có thể trú đóng đều thấy song phương tranh cướp bằng máu thịt. Sau khi trả cái giá 22 đổi 4, người thằn lằn cuối cùng cũng phá tan tường ngoài, bắt đầu tấn công vào bình đài trung tâm đại sảnh tế đàn.
Từ lúc khai chiến đến giờ đã được 19 phút, cách lần đầu tiếp xúc đã được 10 phút.
Các lính đánh thuê bắt đầu co rút lại, nhưng đó chẳng phải kế lâu dài. Bởi vì bọn họ co lại nên không gian phòng tuyến ngày càng trở nên chật hẹp, còn lùi nữa chính là Anditina.
Một mũi tên gần như sượt qua gương mặt trắng trẻo của tiểu thư quý tộc — máu thấm ra từ vết cắt trên da, nhưng nàng như không hề cảm thấy. Hai tay nàng nắm cột cờ, thủy chung kiên định đứng cạnh bình đài — thiếu nữ đang tính toán thời gian và sự biến hóa của chiến cuộc. Nàng đang chờ một cơ hội, nhưng mỗi lính đánh thuê tử vong trên chiến trường đều khiến nội tâm nàng nặng thêm một phần. Khi Burlando lãnh đạo mọi người chưa từng có bất kỳ thương vong nào, nhưng khi giao vào tay nàng, mới chỉ hơn chục phút đã tử thương nặng nề đến mức này.
Nhất là lúc cô gái tinh linh tên là Tia bổ nhào tới đỡ cho nàng một mũi tên trí mạng, tiểu thư thiên kim quý tộc chưa từng tự mình trải qua bất kỳ cuộc chiến tranh nào cảm thấy nước mắt của mình không thể khống chế, như vỡ đê tràn ra. Thế nhưng nàng vẫn cắn chặt răng kiên trì, đỡ thiếu nữ tinh linh sắc mặt tái nhợt mà an bình xuống mặt đất. Thân thể của cô gái vẫn còn hơi ấm, giống như chỉ đang ngủ mà thôi.
Sau đó Anditina cảm thấy có người đưa cho mình một chiếc khăn tay.
Nàng kinh ngạc quay lại, nhìn thấy Fula bình tĩnh nhìn mình. Cô ấy là chị của cô gái vừa chết đi.
"Cô bị thương, tiểu thư Anditina."
"Không, không sao…"
Anditina hít sâu, nghẹn ngào nói:
"Xin lỗi…"
Cánh môi hồng nhạt của Fula giật giật, muốn nói lại nhịn. Burlando đã không nói gì, nàng cũng không thể dễ dàng mở miệng.
"Xin hãy giao cột cờ cho tôi, tiểu thư Anditina, nơi này không an toàn." Do dự một chút, nàng nói.
Anditina lắc đầu.
"Không, nơi này là vị trí của tôi."
Đây là lời hứa của nàng với Burlando, nàng nói cho bản thân phải làm được.
Người thằn lằn đã phá tan phòng tuyến thứ tư, các lính đánh thuê lại lui về phía sau. Đôi bên đã tiếp cận góc bình đài sụp xuống thành con dốc thoải. Tính khoảng cách thì còn chưa tới năm mươi mét. Fula nhìn thấy nỏ thủ người thằn lằn đã nâng nỏ chữ thập lên, ào ào ngắm vào không trung. Tuy độ chính xác của chúng thực chẳng dám khen tặng, nhưng bắn liên tục mấy phát vẫn tìm được đúng vị trí phía dưới lá cờ.
Thiếu nữ tinh linh nhíu mày, đứng trước Anditina, một tay đặt trên cán thanh kiếm mỏng tinh linh bên sườn. Giống em gái mình, nàng không còn bất kỳ phép thuật nào nữa, nhưng dù vậy nàng vẫn muốn hoàn thành sứ mệnh của mình.
"Fula."
"Hả?"
"Cám ơn cô…" Anditina ho khan, nhỏ giọng nói.
Thiếu nữ tinh linh mỉm cười, ánh mắt lại chuyển xuống phía dưới, biểu tình mau chóng trở nên nghiêm túc. Người thằn lằn đang kéo căng nỏ, chỗ bọn chúng liền vang lên tiếng cạch cạch rẹt rẹt liên hồi. Khi chúng lại giương nỏ chữ thập lên, nàng không dám xác định mình có thể đỡ được toàn bộ tên hay không. Nàng cắn chặt răng, bất giác nắm chặt chuôi kiếm.
Nỏ chữ thập giương lên — Anditina và Fula không hẹn mà cùng cảm thấy nghẹn thở. Cho dù thấy chết không sờn, nhưng vào giây phút chân chính đối mặt với tử vong, mỗi người đều sẽ cảm thấy tuyệt vọng. Chẳng qua là cảnh tượng kia dường như không phát sinh. Bởi vì, một viên pha lê nhỏ, lóe sáng bỗng bay ra từ phía sau hai người, vẽ lên một quỹ tích cong tuyệt đẹp rơi vào đám đông người thằn lằn.
Cảnh tượng kia thật giống như một đóa hoa màu đỏ máu nở rộ giữa hải dương xanh lục. Ầm ầm, chân tay gãy cụt và nội tạng của người thằn lằn nhất thời văng tứ tán, tiếp theo là một cơn mưa máu hạ xuống. Tất cả đều ngẩn ra, bao gồm người thằn lằn, lính đánh thuê, thậm chí cả Anditina và Fula. Viên pha lê tan vỡ duy nhất còn lại trong bọn họ là viên trong tay Anditina kia, nhưng rõ ràng là nàng đã giao cho ba người lính đánh thuê dùng rồi mà!
Anditina quay đầu lại theo bản năng — nàng lập tức nghe thấy tiếng động loảng xoảng. Một thanh trường kiếm từ phế tích phía sau không biết bị ai ném lên, sau đó nàng lập tức nhìn thấy Roman phía dưới đang bò lên. Roman vừa bò lên bình đài liền nằm đó giống như sắp chết, miệng thở phì phò, vừa nhìn Anditina cười rất đắc ý:
"Hộc, suýt nữa lạc đường, may… Hộc hộc… thật không dễ dàng mới tới được đây! An… hộc, ditina, tôi đã học kiếm thuật, có thể bảo vệ cô… Hộc hộc… ai da, mệt chết mất…"
"Đợi chút."
Tiểu thư quý tộc sửng sốt, nhịn không được hỏi:
"Roman, cô làm sao tới được đây! Không… Không phải chuyện này, tôi nói là chẳng phải cô đã giao pha lê tan vỡ cho Burlando rồi sao?"
Tiểu thư thương nhân vừa nghe thấy liền lộ vẻ uất ức. Nàng đè chặt túi của mình, nhỏ giọng nói:
"Đó là… Anditina, tôi chỉ giấu một chút."
"Bao nhiêu, đợi đã…"
Anditina bỗng nhiên phản ứng, thảo nào nàng luôn cảm thấy uy lực vụ nổ tối hôm đó không đúng! Nàng lập tức tóm lấy bả vai Roman:
"Đáng giận, không phải hơn chục viên kia bị cô dùng hết tối đêm qua rồi sao? Có phải không?"
"Tuyệt, tuyệt đối không có nhiều như vậy, Roman cam đoan, Roman chỉ có chín... à không, tám viên."
Roman biến sắc, lập tức lắc đầu như trống bỏi, mắt láo liên đáp.