"Ta vòng ra sau nó." Burlando ngắt lời, đáp.
Tuy rằng kỵ sĩ u linh là vong linh, nhưng trí tuệ đã gần bằng người bình thường. Nó sẽ không đứng yên ở đây cho những con chuột nhắt không chịu nổi một mâu trong mắt nó từ từ mài chết nó. Chờ tới lúc còn khoảng một phần mười sinh mạng là nó sẽ quyết đoán lui lại. Đương nhiên, Burlando sẽ không cho phép con vịt tới tay còn chạy mất.
"Không được, rất nguy hiểm."
Có lẽ Hổ Tước đoán ra Burlando muốn đi làm gì, vội ngăn cản: "Tôi đi thay ngài."
"Anh biết ta muốn làm gì hả?" Burlando hỏi lại. Thực ra hắn cũng không muốn làm việc này. Mặc dù trước kia mỗi lần có việc kết liễu đen đủi toàn là tự hắn ra tay, nhưng phải biết rằng đối phương là kỵ sĩ u linh. Hơn nữa, chỉ xảy ra một chút sai lầm trong thế giới này cũng là chuyện không thể bù đắp.
Đó không đơn giản là chuyện rơi mất một cấp, mà là vứt bỏ cả tính mạng. Bất kể kẻ nào đối mặt với tình huống như vậy đều sẽ căng thẳng cực kỳ.
Chỗ dựa duy nhất của hắn chỉ có thiên phí Bất Khuất, chỉ cần bảo vệ tốt tim và đầu, ít nhất hắn có thể cam đoan mình sẽ không toi mạng giống người qua đường A nào đó — ít nhất có thể viết xong một tấm di chúc.
"Ngài có thể nói cho tôi cần phải làm thế nào, ngài lãnh chúa." Đội trưởng lính đánh thuê đáp: "Dù sao chúng tôi cũng là thuộc hạ của ngài, ngài không cần tự mình làm mọi chuyện."
"Ta cũng hi vọng bớt được việc." Burlando lại cười, lấy bộ dây thừng ra: "Nhưng thực tiếc, chuyện này anh không học nổi."
"Chuyện gì?"
"Anh biết thuật luyện kim không?"
Lời hắn nói khiến Hổ Tước cứng lưỡi. Anh ta mà biết thuật luyện kim thì còn làm lính đánh thuê làm gì? Người lính đánh thuê trung niên trợn mắt.
...
Chiến đấu không kết thúc nhanh chóng như vậy. Phòng ngự của kỵ sĩ u linh trong số quái vật tinh anh cấp 35, thậm chí 40 cũng là đứng đầu. Thứ khác chưa cần nói, chỉ bộ giáp lóng lánh màu bạc toàn thân kia đã có thể ngăn cản đa số công kích.
Nỏ chữ thập bốn tay được cung cấp cho binh lính cấp Hắc Thiết trong quân đội được truyền bá rất rộng trong giới lính đánh thuê. Tuy đây là hàng cấm, nhưng đa số các quý tộc khu vực đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Có điều, loại nỏ cực kỳ có uy lực trong mắt người thường mà phải người có lực lượng đạt tới 5 năng cấp trở l6n mới dùng được này tuy khiến người ta sợ hãi, thế nhưng đối phó kỵ sĩ u linh chẳng khác nào gãi ngứa.
Chỉ mũi tên nỏ ngẫu nhiên bắn trung vị trí hiểm yếu mới gây tổn thương hữu hiệu với nó, nhưng cùng lắm cũng chỉ có mấy điểm. Huống chi, kỵ sĩ u linh không phải cọc gỗ. Dù linh xảo của nó đã bị hạ xuống diện rộng trong phạm vi cực hạn của tế đàn, lại bị trúng mũi tên Ngọn gió trói buộc, nhưng chênh lệch thực lực vẫn còn đó, khả năng né tránh vẫn cực kỳ linh hoạt.
Đó là còn chưa tính tỷ lệ 40% bỏ qua công kích vật lý của linh thể.
Có điều Burlando không nóng nảy. Trên tay Hổ Tước còn có bốn mũi tên Băng nứt và sáu mũi tên Ngọn gió trói buộc, thêm vào thời gian duy trì thừa lại thì có thể kiên trì hơn mười phút nữa. Mười phút, hơn mười lính đánh thuê thực lực Hắc Thiết bậc trung vây công, có lẽ là Boss cấp 35 cũng phải tróc một lớp da.
Huống chi một tinh anh nho nhỏ.
Burlando thừa lúc kỵ sĩ u linh đặt hết sự chú ý vào công việc đánh chuột nhắt rất tốt cho sức khỏe tinh thần và thể xác này, lặng lẽ một mình vòng một vòng rộng ra rừng cây sau lưng nó. Khoảng cách không gần không xa, bằng khoảng một nửa chiều dài sân vận động. Lại gần thêm chút nữa có khi bị con vong linh kia phát hiện, mà xa quá khiến độ chính xác của cung tên hạ xuống cũng làm hắn không chịu nổi.
Dù sao hiện giờ hắn không còn là chiến sĩ cấp 130, bậc thầy vũ khí cách một trăm thước muốn bắn trúng mắt phải kẻ địch thì sẽ không trúng mắt trái, cứ nên bảo hiểm một chút vẫn hơn.
Có điều, hắn tới nơi này cũng không chỉ vì bắn lén, như vậy có lẽ hữu hiệu, nhưng hiệu quả lại không lớn. Trừ khi hắn tiến vào cấp Bạch Ngân, lại vừa vặn học kỹ năng cung thuật cùng loại, nói không chừng một mũi tên ăn được phát critical hit trực tiếp kéo xuống 10% sinh mạng của kỵ sĩ u linh cũng có khi.
Nhưng hiện tại hiển nhiên không được.
Hắn nhìn chiến trường cách đó không xa, chiến cuộc khí thế ngất trời có vẻ đối lập với sự yên tĩnh bên này. Burlando hít sâu một hơi, vạch bụi rậm, sau đó dùng trường kiếm vẽ trên cát một ma trận luyện kim.
Nếu Tama có ở đây nhất định biết lời khuyên bảo trước kia của mình là uổng phí, bởi vì sau khi Burlando vẽ xong một ma trận rót năng lượng xong lại xẽ một ma trận luyện huyết. Rõ ràng, hắn đã tính phát huy rộng rãi môn cấm thuật này.
Sau đó hắn quăng cuộn dây thừng vào giữa ma trận, ném luôn cả viên tinh thể linh hồn Lich trung cấp lấy được ở Riedenburg vào. Nói thật ra hắn khá đau lòng. Tinh thể linh hồn Lich trung cấp không dễ kiếm, nhất là hiện tại Madala đã đàm phán với Erewhon, chiến tranh lần tiếp theo không biết còn phải chờ bao nhiêu năm nữa — nếu không phải trên tay quả thực không có bao nhiêu vật thay thế tốt, hắn thực không muốn lãng phí tài liệu quý giá này ở đây.
Đương nhiên, so với nó thì mạng sống càng quan trọng hơn.
Hắn dùng kiếm cắt một vết trên ngón tay, nhỏ giọt máu vào ma trận, trái tim chợt co lại một cái. Burlando lập tức cảm thấy sinh mệnh của mình xoạt một cái rớt mất một phần ba. Tài liệu càng cao cấp càng có nhu cầu năng lượng lớn hơn, tuy hắn đã đoán trước nhưng vẫn phải lắp bắp kinh hãi.
Hắn cười ngây ngô một cái, nghĩ may mà tài liệu duy nhất trên tay mình không phải là thứ như trái tim Ma Long, bằng không còn chẳng hút khô hắn. Đương nhiên, cũng chỉ là nghĩ thôi, nếu mà có trái tim Ma Long thật, hắn đi thẳng tới Kruz xin hoàng đế bệ hạ đổi lấy một công quốc, làm một quốc vương cũng chẳng phải là không thể.
Có điều vừa nghĩ tới tới tài liệu quý hiếm, lòng hắn chợt nhảy lên, lại nghĩ tới cái thứ luôn nằm trong ba lô của mình. Hắn không nhịn được mở ba lô ra nhìn, ánh sáng vàng kim chiếu vào mắt chàng trai. Ánh sáng kia lóe lên một cái như có sinh mệnh — cực kỳ có tiết tấu, giống như một trái tim đang đập.
Burlando hít một hơi, đây là bí mật mà hắn không nói cho ai biết. Hết cách rồi, bởi vì việc này thật sự quá quan trọng. Đương nhiên, hắn có thể xác định khá chắc là ai đã cho thứ này vào, chỉ là hắn không rõ, mới gặp một lần, dường như đối phương không có lý do gì làm vậy?
Động cơ là gì?
Giá họa? Hay là thăm dò?
Burlando vừa nghĩ tới chuyện này liền không cao hứng nổi. Nói thật ra thì thứ này quan trọng với ai đó khác chứ với hắn lại không có nhiều chỗ dùng. Hắn còn thiếu bốn cấp là có thể mở ra thiên phú thứ hai, đã sớm có mục tiêu từ trước mà không cần dựa vào thứ gì khác. Hắn suy nghĩ một lúc vẫn không ra đầu mối, thế là tâm tư nhanh chóng quay về thực tại.
Phiền toái lớn nhất trước mắt hắn vẫn là kỵ sĩ u linh, chuyện kia hắn phải tạm thời bỏ đó.
Hắn nhìn lướt qua thành phẩm luyện kim đã hoàn thành trong ma trận, kia vốn là cuộn dây thừng phổ thông nhưng hiện tại đã đen thui như mực, còn không ngừng tản ra ánh sáng đen mờ nhạt. Thứ này nhìn có vẻ bá đạo vô cùng, rất có phong cách của Dây Trói Tiên — đương nhiên, từ màu sắc mà nói, so với Dây Trói Tiên màu vàng lóng lánh trong các tiểu thuyết tu chân thì thứ này có lẽ nên gọi là Dây Trói Quỷ.
Burlando tự giễu, lòng biết rõ thứ này thực ra là một chế phẩm luyện kim thô đến không thể thô hơn mà thôi. Hắn chỉ đơn giản rót năng lượng trong đá linh hồn vào cuộn dây thừng. Điều khiến hắn dở khóc dở cười là nguyên liệu thật sự cao cấp đến thái quá, cho nên mới biến cuộn dây thừng phổ thông thành cái dạng này.
Hắn nghĩ thầm, Tama mà biết chắc sẽ giậm chân đấm ngực, có khi lại dùng "Lữ khách hồn linh" chém hắn ấy chứ.
À, phải rồi, trong lịch sử hiện tại thì vị bậc thầy luyện kim tương lai còn chưa luyện thành cây đao lưỡi liềm được xưng là bán thần khí kia. Burlando lập tức nghĩ tới điều này, liền chỉnh lý lại suy nghĩ của mình.
Hắn cầm dây thừng lên, nhìn về phía chiến trường, lẳng lặng chờ đợi thời khắc chiến đấu chấm dứt.
...
Kỵ sĩ u linh đang phát uy lực. Ban đầu Linh Thương của nó còn đánh trúng vài người — nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi. Nhóm lính đánh thuê nhanh chóng trở nên càng thêm cẩn thận. Con vong linh hung hãn lập tức bại lộ bản chất hổ giấy của nó.
Tuy rằng sinh vật vong linh không buồn không vui, nhưng vẫn dần mất kiên nhẫn. Nhất là vật cưỡi tà linh của nó đã không nhịn được, buồn chán nâng lên lại hạ xuống bốn vó.
Đối mặt với cảnh này, Hổ Tước còn có phần lo lắng. Chủ yếu là anh ta lo lắng kỵ sĩ u linh sẽ lại dùng tới chiêu Ngàn cân một kích kia. Có điều tên này đã nếm thiệt thòi rồi nên vẫn nhẫn nại được. Dù sao thì thêm một phát nữa có lẽ nó sẽ hốt thẳng mình đi luôn.
Kỵ sĩ u linh có năng lực tính toán, tự nhiên sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này.
Đương nhiên, có lẽ nó còn không rõ là bản thân luôn phạm phải một loại sai lầm cấp thấp khác.
Đội trưởng lính đánh thuê bắn ra mũi tên Băng nứt cuối cùng. Chiến đấu giằng go gần 10 phút, sau đó kỵ sĩ u linh rốt cuộc không chống nổi. Nó gần như bị một tầng băng sương dày phủ kín nửa người trên, vang lên tiếng ken két, sau đó bắt đầu lui dần về phía sau.
Tốc độ lui về của con vong linh cực nhanh, hầu như vượt quá sự tưởng tượng của mọi người. Họ vốn cho rằng trúng nhiều tên Băng nứt như vậy, ít nhất năng lực hành động của nó sẽ có chút hạn chế, thế nhưng có vẻ như quả thực cũng chỉ có một chút mà thôi.
Hổ Tước phản ứng rất nhanh. Anh ta lập tức bổ sung một mũi tên Ngọn gió trói buộc — đáng tiếc, hiệu quả không lớn.
Các lính đánh thuê kêu lên kinh thán, có người chuẩn bị đuổi theo nhưng bị Hổ Tước ngăn cản. Nói đùa, nếu đuổi theo lại bị kỵ sĩ u linh chơi một chiêu hồi mã thương thì chẳng phải toi luôn cả lũ.
Bọn họ mất mạng ở đây còn dễ nói, nhưng nếu Burlando mà chết thì đúng là vạn kiếp bất phục.
Hổ Tước ném ánh mắt về phía khu rừng. Anh ta biết rằng ngài lãnh chúa thần bí, khó lường ở phía đó nhất định đã nghĩ ra biện pháp. Trong vô tình, vị đội trưởng lính đánh thuê đã nảy sinh sự tin cậy đối với người triệu hồi Burlando.
Quả nhiên.
Hai mũi tên bạc sáng lóng lánh trước sau xuất hiện trong khu rừng u ám, giống như hai đường kẻ trắng kéo dài trên khung nền đen —
Bắt mắt như thế.