Trong trò chơi trước đây, chẳng có ai chưa từng dính cái chữ PK đỏ lòe kia, đây chẳng phải lần đầu tiên hắn vào thăm địa lao Riedenburg này. Có điều, lúc trước hắn đều bị nhốt ở tầng ba, người chơi trong mắt NPC quả thực là một đám coi trời bằng vung. Nhớ tới đây, Burlando nhịn được không được cảm thấy buồn cười.
Hắn lấy bức tượng Thạch Tượng Quỷ bằng gỗ đàn hương ra vuốt ve, gần như đã không còn cảm nhận thấy khe nứt trên bề mặt. Sau đó hắn quay đầu lại, hỏi về góc tối như mực ở đối diện: "Freya, Roman, thế nào, còn tốt không?"
"Burlando, chúng ta sẽ bị giam tới bao giờ?" Phía đối diện vang lên tiếng nói bất an khe khẽ của tiểu thư thương nhân.
Burlando nghĩ rằng, thì ra cô cũng có lúc sợ cơ đấy. Hai cô gái bị nhốt cùng trong một nhà giam đối diện, tuy tối mù, nhưng ít ra an toàn không cần lo. Hắn đang muốn trả lời vài câu để an ủi, bỗng nghe thấy trong bóng tối phía đối diện vang lên một tiếng "Bùng" trầm đục.
"Tức chết đi được! Một lũ khốn kiếp, chúng ta nỗ lực như vậy sao có thể là vì đám người này!" Freya nện một quyền lên hàng rào gỗ, tức giận nghiến răng.
"Trong kia, nháo cái gì mà nháo! Muốn ăn roi hả —?" Bên ngoài lập tức vang lên giọng hung tợn của cai ngục.
Tuy Freya nổi giận muốn lao thẳng ra ngoài, sau đó hung ác đánh cho mấy tên tiếp tay cho giặc kia một trận, nhưng nàng cũng hiểu tình cảnh bản thân hiện giờ. Nàng hít một hơi, bình tĩnh trở lại.
"Burlando, chúng ta làm sao bây giờ?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
Một giọng nói khác lập tức chen vào: "Đây là ngục tối, bác mình nói có vài người bị nhốt trong này cả đời, không được nhìn thấy mặt trời. Burlando, chúng ta có thể bị như vậy hay không?"
"Im cái mỏ quạ đen của cậu đi, Roman." Freya tức giận thay Burlando đáp.
Hắn cười: "Cô còn mong đợi vào đám người đó sao?"
"Tôi mong đợi chúng chết sạch cả đi!" Freya nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nhưng không có họ giúp, Riedenburg sẽ nguy hiểm." Burlando đi tới cạnh cửa nhà giam, nhỏ giọng đáp.
Freya trầm mặc xuống.
"Ít nhất tôi sẽ cố hết sức." Nàng đáp. "Sức của tôi không phải vô cùng vô tận. Tôi chỉ có thể làm được nhiêu đó cho mọi người ở Bucce."
Burlando cảm thấy hoàn toàn yên tâm, xem ra lần ép buộc đến tận nửa đêm này quả đáng giá. Trên thực tế, hắn chú ý thấy từ sau giấc mộng của cây hoàng kim, Freya nhanh chóng trở nên trưởng thành hơn.
Chính như thế, "Kế hoạch bồi dưỡng Nữ võ thần tương lai" của hắn mới có thể thực hành. Hắn nhất định phải làm cho Freya trở thành phụ tá của mình. Một tướng lãnh cấp S trong trò chơi đấy, vụ mua bán này nhìn thế nào cũng không thấy lỗ.
"Cô nghĩ được vậy là tốt rồi." Hắn đáp.
"Burlando, anh có biện pháp nào sao?"
"À, các cô lui về sau chút." Burlando đã dám vào, khẳng định có cách đi ra. Sở dĩ hắn không sợ việc trốn ra là vì biết, đêm kế tiếp được xưng là "Đêm dài lắm mộng", buồn cười là đám quý tộc Riedenburg còn không tự biết.
Freya cho những người này cơ hội cuối cùng, lại bị chúng dùng tội danh vô căn cứ này nhốt trong đây.
Cái gọi là tự tìm đường chết cũng chẳng hơn gì như vậy?
"Đợi một chút, Burlando. Anh, anh muốn làm gì? Anh đừng có xằng bậy, chỗ này là địa lao!" Tuy ngoài miệng Freya muốn đám quý tộc đó chết quách đi, nhưng dù sao nàng vẫn cho rằng mình là con dân Erewhon, trắng trợn vượt ngục như thế, chẳng phải tạo phản?
"Tôi sẽ có chừng mực."
"Anh mà chừng mực gì chứ! Này, Roman, cậu mau khuyên anh ta đi!" Freya hạ giọng. Nàng vừa hy vọng thủ vệ bên ngoài lao ra ngăn cản hành động điên cuồng của Burlando, lại vừa lo lắng bên ngoài phát hiện động tĩnh trong này, trong thời gian ngắn chìm vào mâu thuẫn rối rắm.
"Burlando, tôi cũng muốn đi ra ngoài." Tiểu thư thương nhân đáp.
"Cậu ngậm miệng cho mình, mình không bảo cậu khuyên như thế!" Freya muốn khóc rồi, hai người kia rốt cuộc có hiểu rõ hiện giờ đang là tình huống gì không đây! Vượt ngục sẽ bị gán hình phạt treo cổ tại chỗ đấy! Nàng vừa nghĩ đến việc hai người bạn tốt nhất có khả năng trở thành tội phạm tội ác tày trời bị truy nã, tay chân lập tức luống cuống.
Bên kia lấy thẻ "Tùy tùng xứ cao nguyên", quăng xuống đất. Một điểm nguyên tố Nước do Bí địa thánh thụ sinh ra sau một tuần lập tức thanh toán vào thẻ bài này. Một luồng khói bay lên, sau đó một người thanh niên mặc áo khoác dài, lưng đeo một đống quyển trục vỗ vỗ ống tay áo đi ra.
Burlando đã rõ ràng, trước khi có rãnh nguyên tố, nguyên tố do thẻ sinh ra sẽ thanh toán ngay, rồi cũng mất, nói cách khác là không thể nào bảo tồn, nhưng trong vòng một tuần vẫn có thể sử dụng.
"Tôi tên là Charr, lãnh chúa đại nhân, rất vui được cống hiến sức lực cho ngài." Người thanh niên nhìn hắn, khom mình một cái thật thấp.
"Anh là phù thủy cao nguyên?"
"Học đồ." Người thanh niên nghiêm trang bổ sung thêm một câu.
Burlando phát hiện bản thân có thể nhìn được thuộc tính của đối phương. Học đồ phù thủy xứ cao nguyên, 16 điểm sinh mệnh, 8 điểm pháp lực, có 2 phép thuật. Cấu trúc cơ sở (2 điểm pháp lực) và Mũi tên ma pháp (1 điểm pháp lực), hệ thống tri thức là phép thuật cơ sở, tri thức phép thuật cấu tạo, tri thức trụ cột, tri thức địa lý địa phương, ngoài ra còn có văn chương cấp 1.
"Anh học phép thuật pháp tắc?"
"Đúng vậy."
Phù thủy pháp tắc là một loại phù thủy phổ biến, dốc sức nghiên cứu lực lượng pháp tắc. Phép thuật của họ là điều khiển những tuyến đường nối tiếp giữa thế giới vật chất và thế giới pháp tắc, dùng năng lượng trong đá quý để chuyển hoán, khiến cho lực lượng hóa thành một loại phép thuật.
Phù thủy trong Thanh Gươm Hổ Phách có chín phái, bao gồm: Phép thuật pháp tắc, phép thuật nguyên tố, phép thuật huyền, vu thuật, phép thuật phù văn, thánh ngôn, thuật chiêm tinh, thuật thông linh và pháp trận. Trên thực tế, chín phái lớn này đều đại biểu cho một hệ thống phép thuật hoàn toàn khác nhau, chẳng qua người thường không phân biệt rõ rệt sự khác nhau giữa chúng, cho nên gọi chung là phù thủy.
Nhưng cách nói này không phải không có lý, vì dù sao phép thuật cũng đều có một điểm giống nhau — thần bí.
"Burlando, anh đang nói chuyện với ai à?" Freya bỗng nhiên dừng lại hỏi.
"Ừ, là người hầu của tôi." Burlando đáp.
"Người hầu?" Thiếu nữ sửng sốt.
Burlando lấy viên đá linh hồn có ghi lại thuật Ba mét cấm thanh kia, quăng cho người thanh niên kia: "Kích hoạt nó."
Tuy chiến sĩ không thể sử dụng vật phẩm chứa phép, nhưng học đồ phù thủy lại có thể. Charr tiếp nhận hạt châu pha lê, rót vào 1 điểm pháp lực. Bề ngoài đá linh hồn hơi sáng lên — chung quanh thoáng cái trở nên lặng thinh, không một tiếng động.
Thật giống như có một con quái vật vô hình vô chất bỗng dưng xuất hiện trong bóng đêm, một hơi nuốt chửng âm thanh. Freya bên kia lắp bắp kinh hãi. Nàng phát hiện bản thân không phát ra tiếng nổi. Đương nàng không biết đây là kiệt tác của Burlando, nhất thời tim đập bình bịch — dù sao bất kỳ một người bình thường nào đối mặt với phép thuật thần bí, khó lường có lẽ đều sẽ có phản ứng này.
Charr gật gật đầu với lãnh chúa của mình.
Burlando xoay người, nhân cơ hội này nện một quyền lên chấn song bằng gỗ to bằng cánh tay. Sau khi chiến một trận với Ma cây hoàng kim, Burlando dư dả trước nay chưa từng có, tổng cộng 965 điểm kinh nghiệm đủ để hắn tăng lính đánh thuê lên cấp 8, sau đó cấp bậc dân binh cũng tăng lên cấp 6. Tổng cấp bậc tăng lên tận 15 cấp, lực lượng của hắn đã đạt tới 5.4 năng cấp, mà sau khi lực lượng bùng nổ còn vượt qua 10 năng cấp —
Một quyền của hắn đánh vào chấn song gỗ, cột gỗ vững chắc liền rắc một tiếng nứt ngay chính giữa, sau đó đột nhiên văng mạnh ra, đánh vào song gỗ bên phía nhà giam chỗ hai nàng Freya khiến nó rung lên dữ dội. Nhưng trong phạm vi thuật cấm thanh, chỉ có thể nhìn thấy vật liệu gỗ nứt gãy trong im lặng, vụn vỗ văng tán loạn, hai đoạn gỗ bay ra, đập vào nơi khác, lại văng tiếp, sau đó rơi xuống đất.
Burlando đi ra từ khe hở rộng bằng một người, theo sau là Charr. Hắn bắt lấy sợi xích sắt khóa cửa phía đối diện, tiện tay vặn kéo khiến nó biến hình như sợi dây thừng, sau đó giật đứt tung. Hắn mở cửa xong, thời gian thuật cấm thanh kéo dài đến lúc này vừa khéo chấm dứt.
"Thế nào, còn muốn ngây người trong đó nữa sao?" Burlando đứng ở cửa nhà lao, nhìn hai cô nương vẻ mặt đầy kinh ngạc, cười hì hì hỏi.
"Anh, anh, anh cứ đi ra như vậy?" Freya quả thực không thể tin được cảnh mình vừa nhìn thấy. Thật là coi trời bằng vung! Nhìn thủ pháp thuần thục của Burlando, dường như chẳng phải lần đầu tiên hắn làm chuyện như thế này!
Burlando cười. Mấy lão già quý tộc đó thực sự coi hắn như một dân binh vô danh nào đó, quả là một chuyện cười. Trước kia, số lần hắn trốn ngục trong trò chơi không tới một trăm cũng có tám chục. Đừng nói cái nơi bé tí như ở Riedenburg này, dù là tại cứ điểm Gai Sắt ở cảng Ampser thì hắn cũng đã từng thoát được.
Cho tới nay, người chơi chưa bao giờ coi quy tắc của NPC ra gì. Năm đó, còn có cao thủ vượt cả ngục giam ở thủ đô Gruz, từng chấn động khắp diễn đàn một thời.
Hắn nghĩ thầm, bản thân mà đợi ở chỗ này đến sáng mai chẳng phải có lỗi với thân phận người chơi trước đây?
"Kia là ai?" Bây giờ Freya mới chú ý thấy bên cạnh Burlando có thêm một người.
"Nữ sĩ đáng kính, tôi là tùy tùng của lãnh chúa đại nhân." Charr cúi đầu, thi lễ với hai thiếu nữ.
"Tùy tùng?"
"Lãnh chúa đại nhân?" Roman và Freya suýt chút nữa không khống chế được giọng mình, rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ địa lao này là không gian thần bí nào đó, vì sao Burlando đi vào ngồi một lúc mà chẳng hiểu sao đã trở thành một lãnh chúa, còn thêm một người hầu.
Freya vỗ vỗ mặt mình để chắc chắn bản thân không nằm mơ. Nàng nhịn không được nghĩ, nếu một thiếu niên sống trong căn nhà cũ suốt mấy tháng không thấy mặt kia lại là lãnh chúa, vậy chẳng phải nàng là Nữ võ thần?
Huống chi…
"Anh, anh làm sao tới được?" Nàng hỏi.
"Như quý cô đã thấy, tôi là phù thủy." Plateau ung dung đáp, điều này càng được Burlando tán thưởng, năng lực chém gió của hàng này gần như tương xứng với mình rồi.
"Học đồ phù thủy." Freya hít một hơi lạnh.
"Anh, anh, anh là kỵ sĩ cao nguyên, thì ra Burlando là người Daniel!" Nàng dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Burlando. Trên thế giới này chỉ có một loại phù thủy xuất hiện với vai trò tùy tùng của kỵ sĩ. Kỵ sĩ cao nguyên tỉnh Karasu đã kết minh với phù thủy được ba trăm năm, cấu thành thực lực quân sự mạnh nhất Erewhon — Đoàn kỵ sĩ Trắng — mà kỵ sĩ cao nguyên và phù thủy tùy tùng với tình hữu nghị sâu sắc đã trở thành một trong các giai thoại nổi tiếng của Erewhon.
Giờ khắc này, Freya đã nhận định Burlando là một thanh niên xuất thân từ một gia đình quý tộc kỵ sĩ cao nguyên. Thảo nào, thảo nào hắn lại lợi hại như vậy, thảo nào hắn luôn điềm tĩnh như thế, thì ra hắn là một kỵ sĩ. Nàng bỗng cúi đầu, nghĩ đến tên đáng ghét kia hóa ra lại một vị quý tộc, vì sao còn phải đến gần mình và Roman, các nàng chẳng qua chỉ là hai bình dân nhỏ bé mà thôi — đúng rồi, nhất định là hắn không có ý tốt!
Nàng lập tức tròng ngay một số thói quen của quý tộc nghe được từ chỗ thím Sears lên đầu Burlando, sau đó lặng lẽ rụt về phía sau.
Burlando hiển nhiên không dự đoán được năng lực phát tán tư tưởng của vị Nữ võ thần tương lai lại lợi hại đến vậy, còn tưởng nàng nhất thời quá sợ hãi mà không thể tiếp nhận sự thật này. Thực ra hắn cũng bó tay, nếu các nàng đã cho rằng như thế thì càng tốt, cũng đỡ phải giải thích.
Hắn nhịn không được lắc đầu liếc nhau với Charr.
Hiện thực chính là bất đắc dĩ như thế.
"Được rồi, hai vị tiểu thư. Thời gian đến rồi, mau ra khỏi đây đi." Burlando nhìn Roman trốn trong bóng đêm, dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn mình, trong đó toàn là tò mò, nhịn không được lắc đầu nói: "Các cô không định ở trong này đợi đến tận hừng đông đó chứ?"
"Burlando, anh thật sự là kỵ sĩ sao?" Roman đột nhiên hỏi.
"Không, tôi là Burlando." Hắn đáp.
"Vậy tôi ra nha."
"Mời — "