• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mạc Từ, cậu sao thế?” Đoạn Phong lắc tay, ở trước mắt Mạc Từ quơ quơ, ý đồ muốn đem Mạc Từ trong loại trạng thái ngu ngơ ở nơi này giải cứu ra, tay di chuyển nửa ngày, Mạc Từ vẫn là không nói lời nào, đôi mắt không có tiêu cự ngốc trệ nhìn về phía trước.



Đây đã là ngày thứ ba sau trận đấu, ngày tiến vào trận chung kết cuối cùng.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, Mạc Từ đã có chút không đúng, không giống trước kia đồng dạng cùng anh cùng một chỗ đàm luận tình huống trận đấu, mà vội vàng cùng anh cáo biệt, thậm chí ngay cả một nụ cười cũng không có. Làm anh buồn bực mất nửa ngày, không ngờ hôm sau gặp lại. Mạc Từ còn chưa khôi phục lại trạng thái, mặt mày ngốc trệ không có như trước kia tràn đầy tự tin, không thể không làm cho người khác lo lắng.

“Mạc Từ!” Có lẽ nguyên nhân là tăng thêm lực tay, Mạc Từ rốt cục hồi thân lại, xoay đầu nhìn Đoạn Phong bắt tay khoát lên vai cậu.

“Cậu rốt cục hoàn hồn a!” Đoạn Phong lại vỗ, mày kiếm rậm hướng hai bên giãn ra, không giống trước sắp hàng sít sao, trong thanh âm bớt một phần lo lắng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Thật có lỗi, Đoạn Phong.” Mạc Từ đối với vừa rồi xuất thần tỏ vẻ xin lỗi, hướng Đoạn Phong nhếch ra một cái nụ cười.

Trong đêm hôm qua, cậu đã suy nghĩ rất nhiều. Từ Triệu Hồng Tu xuất hiện ở trường thi đấu, vật liệu tương bị đổi, tình thế quanh co, rồi đến ngoài ý muốn phát hiện người đổi vật liệu tương.

Thật sự là xuất hồ ý liêu…

Trải qua một bữa ngày hôm qua làm cậu đối với năng lực của bản thân sản sinh hoài nghi, tự tin đắp nặn từng chút sụp đổ, con người ở ranh giới quan hệ thì lục đục với nhau…

Trằn trọc nghiêng một bên tóc, từng việc của bản thân lại bị phủ quyết. Trăm ngàn lần hồi tưởng lại một đoạn ngắn ngày hôm qua, vậy nguyên nhân là vì sao làm cho Điền Điềm sinh ra tâm tư như vậy?

Chẳng lẽ bởi vì cái Quán quân này?

Đối với cái người bạn học cao trung của Đoạn Phong này, không nói đến tốt xấu, Mạc Từ chẳng qua là rất xoắn xuýt.

Đời trước bản thân bởi vì ngang ngược, tính tình khoác lác khắp nơi, không ít lần đã bị ám toán như thế. Phần lớn là vì xung đột lợi ích, một cái chữ tiền là ngòi nổ của tất cả mâu thuẫn. Bởi vì quyền thế trong nhà, người khác tìm không được cơ hội. Nên đã bị những người khác, bởi vì trong nội tâm không cam lòng mà sinh ra đố kỵ.

Mà hiện tại, cậu là một người không có thân phận gì tham gia trận đấu, từng bước một đi lên tấn cấp. Đã không cùng Điền Điềm sinh ra cái xung đột lợi ích gì, cũng không có lý do gì làm cho người ta đố kỵ. Rốt cuộc là nguyên nhân gì?

Tự tin đã đắp nặn trong đặc huấn, cùng bối rối trong quá trình thi đấu trở nên trái ngược. Công lực hạn hẹp, đây là cha nói trình độ điêu luyện không hoàn thiện a.

Mạc Từ che mền nằm ở trên giường suy nghĩ một đêm. Chuyện cũ từng li từng tí từ nơi sâu trong óc kéo ra dư vị chậm rãi.

Ảnh chụp của cậu cùng anh trai bày ở đầu giường, mình nụ cười xán lạn như là cho mình động viên, tự tin khô héo bị đánh cho khí thế sung mãn, giờ phút này xán lạn cùng chán chường kích thích thần kinh của cậu.

Cậu nên tin tưởng bản thân.

Mạc Từ hướng Đoạn Phong lộ ra một cái mỉm cười, không hề tự tìm phiền não, đem mất tự nhiên trên mặt xóa đi.

Bước ngoặt trong trận đấu làm cậu minh bạch một cái đạo lý, quá dựa vào ngoại lực thì khó thành người tài, bất kể là có đúng hay không Triệu Hồng Tu động tay động chân, cậu vẫn dựa vào thực lực của bản thân đi nấu ăn, làm sao có thể nghi ngờ năng lực của bản thân được?

Quét đi sắc mặt suy sụp trước đó, Mạc Từ về thực tại.

Đoạn Phong đã đi dạo bên cậu thật lâu, như một con chó lớn toàn thân lông tơ dài, nịnh nọt chủ nhân.

Mạc Từ nhón chân, nhịn không được xòe tay ra ở trên ót Đoạn Phong vỗ vỗ.

“Cậu không có việc gì?” Đoạn Phong cũng tùy Mạc Từ ở trên ót anh đập đập, nghiêm túc nhìn xem sắc mặt Mạc Từ. So với lúc trước ngốc trệ tái nhợt, loại sắc mặt mang theo phấn hồng nhè nhẹ nhìn về phía trên càng thêm khỏe mạnh.

Bỏ đi nghi kị vừa rồi Mạc Từ sinh bệnh cơ thể không thoải mái, lông mày Đoạn Phong giãn ra, nắm bàn tay của Mạc Từ đang đặt ở trên đầu của anh đập đập, dùng sức nắm chặt tay lại lộ ra một cái mỉm cười cổ vũ.

Nhìn thấy Mạc Từ trở nên tươi tỉnh, Đoạn Phong thoải mái không ít, đưa cho Mạc Từ một chai nước khoáng, lộ ra một ngụm răng trắng: “Trả lại cho cậu, tâm tình phải thay đổi tốt một chút đó.”

“Cám ơn.” Mạc Từ được Đoạn Phong phương pháp đặc biệt an ủi, vặn mở cái chai giơ lên uống nước. Nhớ tới ngày hôm qua lúc bị Điền Điềm dây dưa, mình cũng là lần lượt nước khoáng giải vây, lời chuẩn bị thốt ra lại nghẹn trở vào trong họng.

Kéo ra một cái mặt cười thẹn thùng, Mạc Từ vẫn là lựa chọn cái gì cũng không nói. Ánh mắt ảm đạm xuống lướt qua Đoạn Phong, quăng hướng trường thi đấu phía sau.

Đoạn Phong hồn nhiên không biết vừa rồi Mạc Từ đã tâm tư trăm chuyển, muốn chia sẻ nội tâm xoắn xuýt của bản thân cùng mình. Đôi bàn tay đáp lên người Mạc Từ thấp hơn anh một cái đầu, Đoạn Phong kéo kéo mặt của Mạc Từ, cười nói: “Đừng cả ngày lo lắng, hảo hảo thi đấu!”

Dường như cảm giác được mặt của Mạc Từ rất co dãn, Đoạn Phong nhịn không được kéo ra hai bên, thậm chí chà đạp cái mũi không tính là thẳng của Mạc Từ, nhìn thấy trên khuôn mặt tràn đầy dấu dỏ tự tay mình làm, lúc này mới buông Mạc Từ ra, hắc hắc cười gượng vài tiếng, né tránh Mạc Từ như con dao nhỏ đâm tới, ánh mắt sáng ngời.

Náo loạn một trận như vậy, tâm tình của Mạc Từ ngoài ý muốn biến thành tốt. Thân thủ bắt lấy cánh tay Đoạn Phong, Mạc Từ hung hăng nhéo một cái, lại giả vờ bộ dáng như cái gì cũng không làm, từ khu vực nghỉ ngơi đi vào trường thi đấu.

Đoạn Phong đi theo sau lưng Mạc Từ, chậm chạp đi tới. Trong nội tâm không biết đang suy nghĩ gì, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xem bóng lưng Mạc Từ.

Hai người trong nội tâm nghĩ sự tình không ai chú ý tới đường đi đến trận đấu, không có chút nào chú ý tới nguy hiểm trước mặt mà đến.

“Chú ý!” Một cái giọng nữ bén nhọn một đường đem Mạc Từ từ trong suy tư bừng tỉnh.

Không kịp né tránh, một cái thân ảnh trước mặt xông tới hung hăng đâm vào trên người Mạc Từ, chất lỏng nóng hổi trong chớp mắt giội vào trên người Mạc Từ. Chất lỏng đổ vào ở chỗ trên cánh tay, cảm giác đau đớn nóng rát từ mặt ngoài làn da kéo đến, từng cơn đau từ lỗ chân lông truyền đến thần kinh, Mạc Từ rên một tiếng, cực lực đứng vững, lại lập tức bị một lực rất lớn xông tới hướng ngã xuống đất. Bịch một cái, ngay sau đó là âm thanh kinh loại lạnh lẽo rơi xuống đất, thùng kim loại chứa đựng đồ vật gì đó cùng nước canh rơi trên mặt đất.

“Mạc Từ!” Tận mắt thấy Mạc Từ bị người đụng ngã trên mặt đất Đoạn Phong la một tiếng kinh hãi, lập tức xông lên phía trước. Chẳng quan tâm bóng người đụng vào Mạc Từ kia, Đoạn Phong vội vàng nâng Mạc Từ dậy, lo lắng bắt đầu kiểm tra thương thế của Mạc Từ.



“Mạc Từ, cậu không sao chứ!” Đoạn Phong trong âm thanh lộ ra lo lắng, hai mắt ở trên người Mạc Từ nhìn quét qua lại.

Nhìn thấy bàn tay đã nổi lên bóng nước, Đoạn Phong vội vàng nắm cái tay kia của Mạc Từ.

“Còn bị thương đâu, nói mau!”

“Tay…cùng bụng.” Mạc Từ chịu đựng đau đớn như kim đâm, giật gật cánh tay không có bị phỏng, dựa vào Đoạn Phong tay gắng sức lắc lư đu đưa đứng lên

“Để tôi nhìn một chút.” Đoạn Phong la lớn, đem Mạc Từ đỡ đến một bên chỗ nghỉ ngơi. Bất chấp nơi này chính là trường thi đấu người đến người đi, thoáng cái vén lên áo T-shirt vải sợi tinh thuần của Mạc Từ, tinh tế đứng dậy kiểm tra.

Cái bụng trắng nõn dưới cái áo T-shirt của Mạc Từ xuất hiện mảng sưng đỏ, nổi lên một tầng bóng nước lớn nhỏ khác nhau. Đoạn Phong cắn răng ken két, lập tức để cho Mạc Từ nằm thẳng trên mặt ghế ở khu vực nghỉ ngơi, nhặt lên nửa chai nước khoáng rớt ngã mặt đất, chế vào xung quanh vị trí bị phỏng của Mạc Từ, sau đó cẩn cẩn dực dực đem T-shirt sát người của Mạc Từ vén lên, cuốn vào một chỗ.

“Không nên cử động!” Đoạn Phong lúc xử lý bị phỏng mấy lần đánh rớt cánh tay lộn xộn của Mạc Từ, ngữ khí thật là nghiêm khắc.

“Đau…” Mạc Từ vẫn là nhịn không được phát ra hừ đau, ngăn cản Đoạn Phong vén lên y phục của cậu, loại đau đớn chi chi chít chít từ từ nơi quần áo cùng làn da tương liên truyền đến, như là ngàn vạn con kiến ở trên vết thương gặm cắn.

“…Thực xin lỗi.” Một cái âm thanh e lệ nhút nhát chen vào. Tiến vào, một cánh tay mảnh khảnh duỗi vào tầm mắt của Đoạn Phong, đúng là bạn học cao trung của chính mình Điền Điềm.

“Cậu trước tiên tránh ra, không, đi gọi điện thoại, nhanh lên!” Đoạn Phong hướng về phía Điền Điềm rống to, không kịp truy cứu trách nhiệm, quay đầu tiếp tục vì Mạc Từ rửa sạch nước canh trên vết thương.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi…Đoạn Phong, em không phải cố ý, em vừa rồi đi quá nhanh, đụng vào trên người cậu ấy, nồi canh đổ đó là đem cho anh em, thực xin lỗi…” Trong đôi mắt to của cô gái bắt đầu tích góp nước mắt, lộ ra gương mặt búp bê đáng yêu bị bối rối bao phủ lên. Cô gái liều mạng ở trước mặt Đoạn Phong xin lỗi, thập phần áy náy đứng ở tại chỗ.

“Nhanh đi gọi điện thoại!” Đoạn Phong cắt đứt xin lỗi của cô gái, tay càng không ngừng chuyển động trong chốc lát, tận lực làm sạch chỗ đau của Mạc Từ.

“Nhưng mà trận đấu lập tức phải…” Cô gái trên mặt mang theo nước mắt áy náy, nhìn về phía trên rất điềm đạm đáng yêu. Lời nói úp úp mở mở, cô gái do dự nhìn xem Đoạn Phong.

“Bất kể cái gì trận đấu, cứu người quan trọng hơn!” Mặt Đoạn Phong tối đen, con mắt gắt gao nhìn chỗ vết thương của Mạc Từ, trong âm thanh hàm chứa một cổ tức giận.

“A, được!” Cô gái đột nhiên tỉnh táo lại, lập tức xoay người, nện bước chân vội hướng về chỗ y tế tạm thời của trường thi đấu.

“Còn đau phải không, Mạc Từ.” Đoạn Phong nhịn không được xoa nhẹ mi tâm xoắn cùng một chỗ của Mạc Từ, trên mặt mang theo thần sắc lo lắng nồng đậm.

“Đau, xem ra là không thể tham gia trận đấu.” Trong âm thanh Mạc Từ kèm theo một tia đau đớn, kêu đau biến thành rên rỉ, những nơi bị nước canh giội đến kia, đau đớn từng cơn rồi lại từng cơn đánh úp lại.

“Đã là lúc nào, còn nói đến trận đấu!” Đoạn Phong nghiêm nghị ngăn cản, nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng, vội vàng từ từ trong túi áo Mạc Từ lấy ra điện thoại, bắt đầu gọi điện thoại cấp cứu.

“Chỉ là bị phỏng, không cần phải đi bệnh viện…”

“Cậu không biết có bao nhiêu nghiêm trọng!”

“Trận đấu…”

“Im miệng! Nhìn xem vết thương trên người cậu đi!” Đoạn Phong thô lỗ, nóng nảy cắt đứt lời của Mạc Từ, mặt mày nghiêm túc quá mức cùng anh trai có ba phần tương tự.

Trên trường thi đấu người lui tới càng ngày càng nhiều, thậm chí có mấy giám khảo sớm đi vào trường thi đấu, bắt đầu dò xét tình huống trường thi đấu. Bên cạnh Mạc Từ cùng Đoạn Phong đã vây đầy một vòng người, thậm chí có người nhắc nhở Đoạn Phong như thế nào xử lý bị phỏng.

“Cậu nhóc, bị phỏng phải sớm làm xử lý a, bằng không lại lưu lại sẹo, sẽ phiền toái!”

“Đúng vậy, làm sao lại bị phỏng, trận đấu sẽ ngay lập tức, hai thằng nhóc này…”

Tiếng nghị luận của mọi người cũng không có lớn hơn tiếng chuông trận đấu.

Tiếng chuông trận chung kết cuối cùng chói tai khai hỏa, các giám khảo đã an vị. Người vây quanh ở một chỗ đã bắt đầu tản ra, dựa theo thẻ số bản thân đi đến sân khấu mở bên cạnh.

Nhưng có cá nhân chậm chạp không động. Người chủ trì trận chung kết cuối cùng phát giác dị trạng, lập tức đuổi đến.

Hướng các giám khảo bên này báo tình huống, bác sĩ thạm thời mời đến trường thi đấu bắt đầu kiểm tra thương thế của Mạc Từ. Trận đấu đã lùi lại năm phút đồng hồ, mà Đoạn Phong không có bị phỏng lại chậm chạp không chịu rời đi, trước mắt canh giữ Mạc Từ xử lí chỗ đau.

“Cậu nhóc vẫn là nên đi bệnh viện đi.” Bác sĩ tạm thời băng bó đơn giản miệng vết thương lắc đầu, hướng vài vị ở đây là thủ thế.

“Nhưng là trận đấu…” Mi tâm Mạc Từ vặn cùng một chỗ, càng ngày càng khó chịu được đau đớn làm sắc mặt cậu khi nói chuyện trở nên vặn vẹo.

“Tôi đi cùng cậu!” Đoạn Phong ném một câu, chuyên tâm chế trụ cánh tay không bị thương của Mạc Từ.

“Không, tôi có thể tham gia thi đấu, anh cũng không thể buông tha cho trận đấu!” Mạc Từ cố chấp nói, đẩy tay Đoạn Phong ra.

“Đi bệnh viện trước!” Âm thanh Đoạn Phong áp đảo Mạc Từ, lần nữa chế trụ cánh tay Mạc Từ, vọt đứng dậy, Đoạn Phong vịn Mạc Từ, bất kể thi đấu phải bắt đầu, cẩn cẩn dực dực để Mạc Từ dựa trên người mình, tại dặn dò của bác sĩ chậm rãi di chuyển, tận lực tránh cho ma xát chỗ đau, từng bước một hướng cửa ra trường thi đấu đi đến.

Giám khảo tiến đến xem xét tình huống nhìn thấy trên trường thi đấu đột nhiên rời đi hai người tuyển thủ, chau mày. Giám khảo trên ghế giám khảo cũng là hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao mới được.

Tuyển thủ trận chung kết cuối cùng đều là tuyển thủ từ trong hơn mười mấy trăm cá nhân trổ hết tài năng, tư chất công lực đều là trong trăm chọn một. Đấu loại tầng tầng lớp lớp bỏ thô lấy tinh, ở trên trận chung kết cuối cùng tất cả đều có thể tranh cử Quán quân, tuyển thủ hạt giống sẽ nhận được ‘Giấy chứng nhận danh dự danh sư nấu bếp ưu tú trẻ tuổi’.

Hiện trường chỉ có mười vị tuyển thủ lại có hai vị tuyển thủ đồng thời sớm bỏ quyền rời đi, loại một phần vạn ngoài ý muốn này đúng là hiếm thấy, vài người giám khảo tụ cùng một chỗ trao đổi một chút ý kiến.

“Để cho trận đấu lùi lại đến buổi trưa đi.” Nhịn xuống suy nghĩ xúc động quái dị muốn đi theo phía sau Mạc Từ bị thương, Triệu Hồng Tu khoan thai chậm rãi hướng vài vị giám khảo quen mặt nói ra.

“Điều này…” Vài vị giám khảo mặt lộ vẻ khó khăn.

“Trì hoãn đến buổi trưa, buổi chiều đúng hạn cử hành, dù sao cuối cùng cũng là ngày mai cử hành nghi lễ bế mạc, sẽ không ảnh hưởng đến cái gì, chỉ là các vị phải vất vả một chút.” Lời của Triệu Hồng Tu không chừa đường lui, ngữ khí bề ngoài là thương lượng, nhưng loại âm điệu chém đinh chặt sắt không cho cãi lại làm cho các giám khảo hướng tới phương diện khác suy tư.

Xem xét rõ ràng lợi hại, Triệu Hồng Tu vừa bày ra một ít điều kiện có lợi, làm cho các giảm khảo bỏ đi cái ý nghĩ đúng hạn cử hành trận đấu.

“Để cho các vị tuyển thủ lại chuẩn bị một chút, càng nhiều thời gian, món ăn có thể làm ra càng làm cho người ta khâm phục.”

“Không sai.” Vài vị giám khảo chân chính yêu tài thu về bàn tay, vuốt cái cằm suy tư.

Trên một hồi trận đấu Triệu Hồng Tu đảm nhiệm giám khảo cùng một giám khảo không biết tính danh đứng dậy, cho Triệu Hồng Tu quăng một cái phiếu tán thành.

“Được rồi.” Những giám khảo khác thỏa hiệp, nhìn nhau gật đầu.

Gương mặt trầm xuống của Triệu Hồng Tu lộ ra vẻ vui mừng, cùng vài vị giám khảo lên tiếng chào hỏi, vội vàng rời khỏi đấu trường, ánh nhìn không ngừng tìm kiếm thân ảnh của Mạc Từ.

Thương thế của Mạc Từ là nhẹ là nặng, anh còn chưa biết. Triệu Hồng Tu hiện tại chỉ là muôn cùng Mạc Từ gặp mặt một lần, xác nhận tình huống của Mạc Từ.

Nội tâm không xác định sinh ra một tia lo lắng không hiểu sao lại xuất hiện, Triệu Hồng Tu nhìn quanh khắp nơi, rốt cục nhìn thấy Mạc Từ được người dìu đỡ ở trên đường lớn ngoài trường thi đấu, đang chờ xe cứu thương của bệnh viện.

Vài cái chạy vội tới phía trước, Triệu Hồng Tu nhìn thấy trên cánh tay Mạc Từ nổi lên một vòng bóng nước, lập tức nhíu mày, tới gần Mạc Từ nói ra: “Tôi có thể lái xe đưa các cậu đi bệnh viện.”

“Không.” Mạc Từ chịu đựng đau đớn lắc đầu, cự tuyệt cái kẻ thù đột nhiên xuất hiện này, trong nội tâm vô thức xuất hiện một cổ chống lại. Bắt tay khoát lên cánh tay của Đoạn Phong, thúc giục Đoạn Phong ngăn đón một chiếc taxi.

Trường thi đấu thiết lập ở vùng ngoại thành ít người, vùng ngoại thành cách bệnh viện trung tâm thành phố còn có một đoạn khoảng cách. Đoạn Phong đông tây nhìn qua, không thấy có xe nào có thể chở người, lại gặp được người đàn ông đột nhiên đi đến trước mặt có thể giúp đỡ bọn họ, mặt mày tràn đầy lo lắng biến thành mững rỡ, không rảnh đi suy ngẫm nguyên nhân cự tuyệt của Mạc Từ, đen mặt nghiêm túc cắt đứt phản đối của Mạc Từ.

“Hiện tại không có xe, không được tùy hứng! Cậu muốn cùng xác ướp đồng dạng băng vải bao lấy nằm ở trên giường sao?” Đoạn Phong quát lớn làm cho Mạc Từ co rụt cổ lại.

“Chúng ta đợi một chút, thừa lúc taxi, hoặc là chờ xe cứu thương đến…”

“Im miệng!” Đoạn Phong lần nữa cắt đứt, đem mặt chuyển hướng về người đàn ông xa lạ trước mặt, dùng ngữ điệu cảm kích nói lời cảm tạ: “Cám ơn vị tiên sinh này.”

Xem nhẹ ngón tay Mạc Từ rơi trên lưng anh véo, Đoạn Phong xụ mặt đem Mạc Từ nhét vào trong xe Triệu Hồng Tu đứng ở một bên, chặt chẽ ngồi ở sau xe kề bên chỗ ngồi Mạc Từ ——

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK