• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì chăm sóc Morrison lần thứ hai bị thương, Mạc Từ lần thứ ba uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Winnie.

Ở dưới sự ‘Huấn luyện’ càng ngày càng dày đặc của lão sư Antoine, nhiệm vụ quan tâm chăm sóc bạn tốt, còn phải bớt thời gian đi thăm giúp đỡ, Mạc Từ cảm giác tiết tấu cuộc sống của mình liên tục tăng lên.

Thiếu nữ ở đầu bên kia dùng ngữ điệu thất vọng nói ra.

“Mạc Từ, đây đã là lần thứ tư, nếu mỗi một lần anh đều dùng mở đầu như thế để trả lời, em sẽ cho rằng anh đã chán ghét em.”

Dừng một một chút kéo thật dài âm cuối, Mạc Từ có thể nghĩ thấy bộ dáng Winnie cầm điện thoại, mắt to xinh đẹp bịt kín một tầng sương mù.

“Xin lỗi, Winnie ——” Mạc Từ nhanh chóng giải thích, lại bởi vì thiếu nữ đầu bên kia tăng thêm âm thanh mà đem lời còn lại nuốt vào trong bụng.

“Mạc Từ, lễ Giáng Sinh sắp đến.”

“Thật sao, xin lỗi…”

“Không nên nói xin lỗi, aiz, Mạc Từ, chẳng lẽ gặp phải loại tình huống này, anh còn muốn nói ‘Xin lỗi’?”

Thiếu nữ hạ thấp âm thanh tới vài từ cuối cùng lại tăng lên, ngữ điệu nghi vấn làm cho Mạc Từ á khẩu không trả lời được.

Đúng vậy, đây đã là lần thứ tư.

Bên này lão sư giảng bài không thể bỏ qua, Morrison không có người nhà quan tâm, không có người nhà chăm sóc, còn phải ở trên giường bệnh nằm một tuần lễ, lộ trình mỗi ngày an bài chặt chẽ – cậu suýt nữa quên mình còn cùng một cô gái gọi là Winnie kết giao qua lại.

“Mặc dù em không muốn nghe thấy những lời này, anh vẫn là phải nói một tiếng xin lỗi. Winnie, gần đây anh thật sự là bận quá mức, cuộc sống của anh như đồng hồ treo trên tháp chuông ấy, tiến hành không sót từng phút từng giây, chỉ có lúc tối đi ngủ anh mới có thể điều hòa. Lễ Giáng Sinh…”

“Bận rộn quá mức cũng không phải chuyện tốt, Mạc Từ, để cho cuộc sống khẩn trương nhiều hơn một phần vui vẻ thanh nhàn đi, anh hẳn là thả lỏng một chút.”

Không nghe được một đoạn lớn phàn nàn như trong tưởng tượng, Winnie săn sóc làm cậu hết sức thoải mái. Mạc Từ đem cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn thấy bầu trời bên ngoài mấy ngày nay là sáng trong hiếm thấy.

“Winnie,” Mạc Từ thu hồi cơ thể, tựa ở trên vách tường, “Anh sẽ rút ra một chút thời gian, vào ngày lễ Giáng Sinh, cùng em đi đến bất cứ chỗ nào em muốn.”

“Vâng, vậy em chờ điện thoại của anh.” Âm thanh thiếu nữ dịu dàng truyền tới, mang theo một tia mừng rỡ như nguyện với thỏa mãn.

Nếu Winnie đang ở trong phòng ngủ trong nhà, sẽ nằm ngã vào trên chiếc gối sắc màu ấm áp đi. Mạc Từ kết thúc cong khéo môi, đổi tay cầm nói điện thoại.

“Gặp lại sau, Winnie.” Mạc Từ hướng thiếu nữ nói lời tạm biệt.

“Ha ha, gặp lại sau, anh yêu.” Thiếu nữa đặc biệt tăng thêm xưng hô biến mất ở trong tiếng đô đô, cô vượt lên trước một bước cúp điện thoại.

Tiếng cười thanh thúy cuối cùng thể hiện Winnie tâm tình vui sướng.

Mạc Từ để điện thoại xuống, chuẩn bị cho tốt đến bệnh viện phải mang theo gì đó, sau khi đổi xong giày thì đi ra cửa.

Buổi sáng lúc mới thức dậy, ngoài cửa sổ mờ mịt một mảnh.

Bông tuyết màu trắng từ bầu trời màu xám chì bay lả tả xuống, ở dưới sự thúc đẩy của gió lạnh mà phiêu tán đến trên nóc nhà, trên đất và cả trên cây.

Cảnh tuyết rơi màu trắng làm cho buổi sớm sáng lên, tuyết mịn còn đang không biết mệt mỏi rơi xuống, liên tiếp không ngừng bao trùm phủ nhuộm lên nền tuyết.

Mạc Từ thở ra hơi thở màu trắng phả vào trên cửa sổ kính, bông tuyết gần sát cửa sổ phía bắc chậm rãi hòa tan.

Trên bầu trời, bông tuyết sáu cạnh dùng một cái góc độ xiêu vẹo rớt xuống khoảng không tan ra.

Sau một đêm tuyết vẫn rất nhiều như cũ.

Mạc Từ từ trong tủ quần áo tìm ra trang phục mùa đông dày cộm, thay đổi áo ngủ có vẻ mỏng manh trên người. Mùa đông nước F vô cùng rét lạnh, cậu cũng không muốn để cho cậu mùa đông hàng năm cảm mạo trở thành thói quen, nếu như vậy, cậu rất có khả năng cùng với Morrison đặc biệt ngốc ở bệnh viện đếm bông tuyết ngoài cửa sổ.

Cậu không có quên mua cho bạn gái của mình một món quà nhỏ giống với Winnie dịu dàng trang nhã, săn sóc đáng yêu, cũng cần phải có một phần lễ vật để tăng tiến tình cảm hai người như gần như xa, có chút nguy hiểm.

Nhưng mà, mua gì mới tốt đây? Nhị thiếu Mạc gia giữ mình trong sạch năm năm nhăn hai đường lông mày thon dài, đào rỗng tâm tư suy nghĩ món quà các cô gái yêu thích.

Đá quý, đồng hồ, túi xách hàng hiệu? Không, ở đây cậu chỉ là một du học sinh bình thường, nếu lấy ra một phần lễ vật như vậy, Winnie sẽ cho rằng cậu đi cướp ngân hàng.

Trùm tốt áo khoác bên ngoài, cài xong nút trên quần áo, Mạc Từ mở cửa.

Gió lạnh vây quanh tiến vào phòng mở thiết bị sưởi ấm, Mạc Từ mới vừa rồi còn không biết là lạnh rụt cổ lại, đem cửa lần nữa đóng lại, mang vào giày da dày cộm. Cái giày này chính là Mạc Từ đặc biệt kính nhờ vị hàng xóm nhiệt tình kia – dì Charlize mua giày da dày thêm. Từ một tháng trước, trong tin tức nói qua, ngày gần đây sẽ có luồng khí lạnh đột kích. Mạc Từ một thân trang phục mùa đông đều là nhờ dì Charlize mua, vị cô dì này đúng là một tay cừ khôi chém giá.

Sau khi xác định có thể ra ngoài, Mạc Từ lần nữa mở cửa.

Giày da dưới chân có chút lớn, ở đây vóc người cao lớn, trong đám người Châu Âu hình thể to lớn, cái đôi giày này là số nhỏ nhất, có lẽ phải đưa cho các hàng xóm một ít món quà nhỏ.

Dưới chân giẫm lên tuyết đọng vang lên lịch kịch lịch kịch, giày có chút lớn, cậu rất khó đi nhanh được.

Tuyết rất dày, trong vòng một đêm làm cho thành phố này thay áo ngoài màu trắng. Bên ngoài độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày rất lớn, trên cái ô Mạc Từ che tích góp từng chút ngày càng nhiều bông tuyết.

Ở trên đường chưa bị tuyết che phủ hoàn toàn, sau khi đợi gần mười phút, Mạc Từ rốt cuộc đã chờ được một chiếc taxi không người.

Mạc Từ chà xát hai tay, đem ô cất kỹ, vội vàng tiến vào trong xe.

Ngồi ở phía bên phải trên ghế lái xe là một ông chú béo hơn năm mươi tuổi, mặc áo khoác màu rám nắng, trên cổ còn quàng khăn quàng cổ len sợi màu đen. Ông nhiệt tình cùng Mạc Từ lên tiếng chào hỏi, liền bắt đầu trò chuyện thời tiết ngày hôm nay.

Khi biết được mục đích Mạc Từ là cái cửa hàng rực rỡ muôn màu sau phố, Mr.tài xế quay tay lái một cái, hơi thở thở ra phả lên kính chắn gió phía trước.

“Cậu trai trẻ là muốn mua quà cho bạn gái?”

“Đúng vậy. Thực tế là cháu đang gặp một chuyện phiền não. Hoa hồng đỏ nhất định phải tặng, nhưng một món quà khác muốn tặng không biết có hợp ý hay không? Cháu không biết ngoại trừ hoa còn có thể tặng thứ gì nữa?” Mạc Từ sớm thành thói quen người nước F nhiệt tình tùy tiện là có thể gặp được, trả lời trêu chọc của ông chú lái xe.

Mạc Từ muốn làm cho tay lạnh như băng của mình trở nên ấm một chút, ngồi ở phía sau chà xát tay qua lại, Mr.tài xế có lẽ có thể nghĩ ra một cái phương pháp tốt.

“Ha ha, hoa hồng là món quà tốt nhất, không có phụ nữ không thích hoa. Hương thơm của bông hoa làm cho người ta say mê, thể hiện trái tim nồng cháy và tình yêu, có lẽ tôi có thể vì cậu đưa ra một cái chủ ý. Trước nói về tôi đi, tôi đã nghĩ xong phần món quà tặng cho vợ của tôi – nước hoa pha hương hoa hồng.”

Mr.tài xế cẩn cẩn dực dực lái xe, một bên cùng Mạc Từ nói chuyện phiếm.

Tuyết đọng trên đường rất trơn, cũng may lúc này đã có nhân viên chuyên môn mặc đồng phục thống nhất quét tuyết, quét dọn tuyết đọng trên đường làm xe trượt, rất dễ phát sinh tai nạn xe cộ.

Người trẻ tuổi yêu đương nhiệt tình như lửa, mỗi ngày đều là tinh khí mười phần, cậu cũng không muốn rơi vào trong thời gian cuồng nhiệt của cậu bé con chậm trễ thời gian mua quà.

“Nước hoa? Đó là một ý kiến hay, cháu nghĩ cô ấy sẽ thích.” Mạc Từ đem tay ấm lên bỏ vào trong túi, lại hỏi: “Nếu tặng quà cho một người bạn bị thương nằm viện, tặng cái gì là tốt nhất?”

Nhìn qua kính chiếu hậu nhìn xem ông chú lái xe ưỡn bụng, Mạc Từ muốn nghe xem một ít sáng kiến của ông ấy. Nước hoa là vật ưa chuộng nhất của người nước F, Winnie mặt dù là Hoa kiều, nhưng lại là người nước F điển hình, con gái sẽ thích những thứ này, lời của Mr.tài xế rất có đạo lý.

“Là nam, hay là nữ?”

Mr.tài xế mập mạp đối với Mạc Từ muốn nói mà dừng biểu hiện ra hứng thú nồng đậm.

“Vâng, là nam.” Mạc Từ vẫn như cũ cảm thấy rất lạnh, cậu cảm giác được chân của mình sắp đông cứng, có lẽ hôm nay ra ngoài cũng không phải một cái quyết định tốt.

“À, nam, loại quan hệ rất vững chắc?”

“Đúng vậy, bạn thân.”

“Người bạn kia của cậu thật đáng thương.” Mr.tài xế ở trước ngực tìm một thánh giá, “Nếu cậu ta bệnh không nghiêm trọng, có thể đi ra ngoài đi đi lại lại đi đi lại lại, cậu có thể mời cậu ta ra ngoài đi xem thi đấu bóng đá ở sân vận động quốc gia, đó là một trận quyết đấu vương giả, tôi tin rằng Codera của đội Lions nhất định thắng lợi!” Mr.tài xế nặng nề đập tay lái một chút, đem mặt chuyển hướng hành khách duy nhất phía sau, lộ ra nét mặt hưng phấn.

“Mr, nhanh nắm chặt tay lái!” Mạc Từ nhìn thấy Mr.tài xế hành động hưng phấn, theo bản năng nhắc nhở, để tránh tại ngày tuyết rơi này phát sinh sự cố.

“A, là tôi quá kích động, xin lỗi!” Mr.tài xế nở nụ cười, trên mặt mặt hồng nhuận tràn đầy ý cười, ông nắm chặt tay lái, kịp thời tránh thoát ngoài ý muốn cùng một cái cột điện đâm nhau, lại bắt đầu chủ đề mới nói vừa rồi.

“Tặng bạn gái nước hoa cùng hoa hồng, bạn nằm viện đặt một vé vào cửa bóng đá, bằng không gọi điện thoại hỏi cậu ta nghĩ muốn gì…Con trai sẽ không thích những món quà nhỏ này, vé vào cửa hoặc là hoạt động thể thao mới là thứ bọn họ thích nhất!” Mr.tài xế gật đầu một cái, “Tình yêu và tình bạn, ngàn vạn không nên quên người nhà, nếu cậu có em trai em gái, mô hình điều khiển và búp bê sẽ là lựa chọn không tệ.”

Xe không nhanh không chậm chạy đi, đang lúc nói chuyện đã đến tới đầu phố.

Mr.tài xế mập mạp giẫm xuống phanh lại, ngừng lại, từ trong kính nhìn phía sau sau khi thấy chàng trai ngồi suy ngẫm, lên tiếng nhắc nhở: “Cậu trai trẻ, đến địa điểm rồi.”

“Cám ơn.” Mạc Từ thanh toán tiền, mở cửa xe. Mr.tài xế ở phía sau của cậu nói: “Chúc mỗi một ngày trôi qua đều vui vẻ, chàng trai!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK