“Vậy cậu ấy khi nào thì tỉnh lại?”
“Chỗ ngực trái bệnh nhân bị thương bởi súng, viên đạn chui qua mặt da, tạo thành miệng vết bắn đường kính rất nhỏ, người bệnh đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, trong hai ngày này sẽ khôi phục ý thức, chỉ cần điều dường trong một đoạn thời gian dài, cần sự phối hợp với trị liệu của chúng tôi…”
“Cám ơn bác sĩ.”
Nơi này là nơi nào?
Là ai đang nói chuyện?
Trước mắt Mạc Từ là bóng tối mênh mông.
Tư duy đang trôi nổi, ở trong hỗn độn vô tận mạnh mẽ đâm tới, muốn xé rách bức màn màu đen, tìm được một tia ánh sáng.
Màu đen, âm thanh của cậu không thể đột phá lớp bức màn đen này, giữa chừng rồi đột nhiên biến mất, chôn vùi trong hỗn độn mênh mông.
Liên tục rơi xuống, cảm giác bất lực làm Mạc Từ kinh hoảng nhắm lại con mắt không nhìn thấy ánh sáng.
Lúc rơi xuống đất, Mạc Từ vừa vặn đứng ở trước mặt Morrison, mỉm cười tiếp nhận món điểm tâm nhỏ Morrison đưa tới, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.
Chàng trai mắt xanh tóc vàng ôn hòa lấy tay đáp lên bờ vai của cậu, trên bờ biển ngữ điệu nhu hòa miêu tả chuyện lý thú.
Bàn tròn nhỏ, bóng râm, tia mặt trời.
Ánh sáng vô cùng dồi dào, Mạc Từ nhẹ gõ cái bàn, để cho Morrison mua giúp một ly đồ uống lạnh. Chàng trai mắt xanh biểu cảm nhu hòa đứng lên, rất nhanh biến mất trước mặt.
Lúc này, cha của chàng trai mắt xanh Brian Keluo Bo xuất hiện ở trước mặt Mạc Từ, dùng nòng súng nhiễm ánh sáng lạnh chỉ trán Mạc Từ, bên môi tràn ra nụ cười lạnh tàn nhẫn.
“Rời xa nó, ta sẽ để cậu rời đi thoải mái một chút.”
“Cái gì? Chúng tôi chỉ là bạn bình thường, ngài hiểu lầm…”
Mạc Từ giải thích bị Morrison gầm lên giận dữ áp đảo qua.
“Ông tới làm gì! Thả súng! Keluo Bo tiên sinh, xin thả người quan trọng nhất của tôi ra!”
“Morrison, cậu đừng nói loạn lời nào…” Âm thanh Mạc Từ ở tại cái nhìn soi mói của Brian Keluo Bo cuối cùng tắt tiếng.
“Đứa con thân ái của ta, con biết ý đồ đến của ta, tránh ra.” Một câu cuối cùng chính là nói với Mạc Từ. Người đàn ông trung nhiên ánh mắt lợi hại quơ quơ súng trong tay chậm rãi bóp cò.
“Đừng, ông không thể!” Chàng trai mắt xanh đẩy cha một phen, quay đầu hướng Mạc Từ quát, “Chạy mau, Mạc, tớ đến ngăn ông ta lại, cậu chạy mau!”
Mạc Từ do dự mà nhìn xem một màn làm cậu nghi hoặc, phẫn nộ phát ra chất vấn.
“Các người muốn giết chết tôi?”
“Đúng, cậu không thể đi, hiện tại đã muộn, cậu không thể rời khỏi chỗ này.”
Người cha lãnh khốc Brian Keluo Bo vỗ vỗ bàn tay, vốn là bãi biển trống trải lập tức đứng đầy người cao lớn mặc âu phục đen, cầm súng ngắn, đem ba người bao lại vây quanh.
Nòng súng tối om cũng không ngoại lệ chỉ hướng Mạc Từ, Mạc Từ hô hấp trì trệ, xoay người nhìn xem chàng trai mắt xanh bị Brian Keluo Bo ngăn cản.
“Nổ súng.” Âm thanh lãnh khốc mang theo hàn ý, tất cả mọi người bóp cò, nòng súng vững vàng chỉ hướng về phía Mạc Từ.
“Đứa con thân ái, con không cứu được cậu ta.”
“Ai kêu con lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến điểm mấu chốt của cha?”
“Nổ súng!”
Tiếng nói rơi ra, tiếng súng bắt đầu, viên đạn chi chít bay vụt tới, Mạc Từ kinh hoảng nhìn xem viên đạn bốn phương tám hướng bằng tốc độ kinh người đánh úp tới, phát ra tiếng la.
“Không!!!”
Không!
Đừng…Đoạn Phong, lúc này anh đang ở đâu?!
Cảm xúc tuyệt vọng bao vây lấy Mạc Từ, Mạc Từ đoán trước viên đạn sắp sửa xuyên qua cơ thể, trước khi phát ra đau đớn kịch liệt, lớn tiếng hô lên tên gọi Đoạn Phong.
Ngực truyền đến từng đợt đau nhức khó chịu, hô hấp dồn dập gian nan, Mạc Từ đột nhiên mở to mắt, kẹt ở trong cổ họng tiếng kêu ú ớ.
Chỗ này có ánh sáng, không phải cái bờ biển làm cho người ta run rẩy kinh sợ và bóng tối vô tận.
Ra giường màu trắng, gian phòng màu trắng…
Mạc Từ tập trung con mắt một lần nữa chống lại vách tường gian phòng.
Mùi thuốc khử trùng có chút gay mũi, Mạc Từ sửng sốt nằm trên giường.
Trong hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh, một màn vừa rồi tựa như một hồi ác mộng khi tỉnh ngủ thì biến mất, phảng phất như chưa từng cảm giác được cảm giác áp lực trầm trọng.
Có chút giật giật cổ, đau đớn chỗ ngực hết sức chân thật, nhắc nhở qua cậu chuyện phát sinh trước đó đã đưa cậu đến đây.
Trúng đạn, được cứu.
Trí nhớ dừng lại ở một khắc nhắm mắt đó, Mac Từ nghe thấy một âm thanh xoay quanh bên tai.
Người cứu cậu là ai?
Mạc Từ nâng cổ lên, dưới mặt cánh tay đột nhiên trượt xuống một cái gì đó lông mềm như nhung, từ trên giường lăn xuống.
“Anh đã tỉnh?” Âm thanh vui mừng truyền vào trong tai, trong tầm mắt Mạc Từ xuất hiện một người phụ nữ tóc vàng mặc trang phục hộ sĩ, cầm trong tay nhiệt kế, vẻ mặt quan tâm nhìn xem Mạc Từ đã tỉnh lại.
“Chỗ này…”
“Trước uống một miếng nước đi.” Nữ hộ sĩ tóc vàng thả nhiệt kế trong tay xuống, đưa cậu nâng dậy, rót một chén nước ấm đưa cho Mạc Từ.
Yếu hầu Mạc Từ khô khốc bởi vì có nước làm dịu thoải mái rất nhiều, vào lúc cậu chuẩn bị mở miệng, nữ hộ sĩ trước một bước nói ra điều Mạc Từ muốn biết.
“Tiên sinh, là bạn của anh đưa anh đến phòng khám của chúng tôi. Vào lúc đó thương súng bắn không tính là nghiêm trọng, nhưng anh vào lúc sau khi trúng đạn từng có chạy trốn kịch liệt, làm cho mặt ngoài miệng vết thương mở rộng một chút. Bởi vì viên đạn không bắn trúng giữa nội tạng, điều dưỡng một thời gian ngắn là có thể khỏi hẳn.”
“Cám ơn, tôi muốn biết…Người bạn đem tôi đưa đến đây tên gọi là gì?”
Mạc Từ nhẹ gật đầu, chần chừ hỏi.
“Anh không biết sao?” Con mắt xanh da trời của hộ sĩ tóc vàng lộ ra một tia kinh ngạc, mở ra sổ bệnh mỏng, “Anh ấy mang anh đưa đến sau đó vô cùng khẩn trương, bởi vì không có quốc tịch nước B, không thể đem anh trực tiếp đưa đến bệnh viện lớn nhất, vì thế đưa đến phòng khám của chúng tôi…Giữa lúc cứu chữa, anh ấy vẫn luôn ở ngoài cửa trông coi. Anh không biết anh ấy?”
“Không, tôi không biết, các cô biết tên anh ấy? Hoặc là hình dung một chút tướng mạo của anh ấy, tôi nghĩ tôi thật sự không nhớ gì cả.” Mạc Từ nhìn chằm chằm vào nhiệt kế trong tay hộ sĩ tóc vàng.
“Anh ấy và anh cùng là người Châu Á, vóng dáng rất cao…Anh ấy không để lại tên.” Hộ sĩ tóc vàng nỗ lực nhớ lại một chút, “Thật xin lỗi, tôi không biết tên anh ấy.”
“Bất qua, vào lúc chập tối, anh ấy sẽ đúng giờ đến đây nhìn anh, lúc đó, anh sẽ biết thân phận của anh ấy.” Hộ sĩ tóc vàng nháy mắt, giúp Mạc Từ đo nhiệt độ cơ thể, đem gì đó màu xanh lông mềm như nhung lăn xuống giường đặt ở trong tay Mạc Từ.
“Đây là túi nước ấm người bạn đưa anh tới chuẩn bị cho anh.”
…
Mạc Từ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ ở loại tình huống này lần nữa nhìn thấy Triệu Hồng Tu.
Một cái tên vốn hẳn là rời khỏi trong đầu lúc này lại hiện ra.
Trên mặt người đàn ông có một loại quen thuộc không hề xa cách, nhìn thấy Mạc Từ đang dùng bữa, cũng chỉ là một cái mỉm cười mà thôi.
“Cậu đã tỉnh?”
Âm thanh trầm ổn từ trong cổ anh thoát ra, người đàn ông ở trong phòng bệnh kéo ra một cái ghế, không giống với Mạc Từ kinh ngạc, trầm tĩnh ngồi ở trên ghế, hai tay đan xen, dùng một loại ánh mắt mang theo soi mói dò xét Mạc Từ.
Vài năm trước bộc lộ tài năng biến thành trầm ổn khó có thể miêu tả, chỉ là nơi khóe mắt ngẫu nhiên tràn ra khôn khéo nói cho Mạc Từ, tính cách của Triệu Hồng Tu trước sau như một là cường thế.
“Là anh đã cứu tôi?” Mạc Từ vốn là tương đối chỉnh sửa từ ngữ vào lúc nhìn thấy ân nhân cứu mạng là Triệu Hồng Tu thì, rút lại đọng còn năm chữ ngắn ngủn.
Trong nội tâm mang cảm kích hạ thấp không ít, Mạc Từ trên giường bởi vì bị thương mà sắc mặt tái nhợt không ít, né tránh ánh mắt Triệu Hồng Tu, xem nhẹ cảm giác không khỏe vào giờ phút này.
“Đúng, là tôi cứu cậu.” Người đàn ông gật đầu, bờ môi tràn ra nụ cười, ưu nhã tự nhiên, lại thêm một phần bức hiếp.
“Tôi chỉ là sửa cái xe mà thôi, có thể nhìn thấy cậu trúng đạn – thật sự là vạn phần kinh ngạc đó.”
“Theo tôi đoán, cậu bị người đuổi giết.” Triệu Hồng Tu thấy Mạc Từ hồi lâu không nói gì, giữ nâng cằm Mạc Từ nhướng lông mày.
“Đối phương lai lịch không nhỏ, vì tránh né bọn họ điều tra, tôi chính là trốn trốn tránh tránh hơn ba giờ, cậu có cái gì muốn nói?”
Người đàn ông buông tay giữ nâng cái cằm, chống lại Mạc Từ không nói được lời nào.
“Cám ơn anh.” Mạc Từ biết rõ nếu không mở miệng, Triệu Hồng Tu sẽ tiếp tục nói ra tất cả chuyện anh ta có thể tra được, thậm chí đem mình thân là ngòi nổ giữa Morrison và Brian Keluo Bo, dùng âm điệu bình tĩnh nói ra…
Không có thời cơ nào tốt hơn hiện tại để chặn miệng Triệu Hồng Tu.
Được Triệu Hồng Tu tới cứu là một ngoài ý muốn, Mạc Từ trải qua hai lần sinh tử muốn phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn tiếp theo, đành phải đánh đòn phủ đầu, để cho quyền chủ động nắm giữ ở trong tay mình, tránh cho Triệu Hồng Tu công phu sư tử ngoạm yêu cầu khó có thể thỏa mãn.
“Anh nghĩ muốn cái gì?” Mạc Từ quay đầu.
Người đàn ông sắc mặt ngưng lại, nụ cười trên mặt trước đó lui tắt, có chút âm trầm, trở nên tối nghĩa khó hiểu.
“Cậu nghĩ rằng tôi cứu cậu là vì báo đáp——” Người đàn ông dừng một chút, chậm rãi từ trên ghế đứng lên, bước đi thong thả bước đến trước giường bệnh Mạc Từ, bao phủ Mạc Từ.
“Nếu tôi nói, tôi nghĩ muốn làm cho cậu không dậy nổi thì làm sao đây?” Người đàn ông cơ thể cao lớn che khuất ánh sáng phía trên, hô hấp nóng rực phun ở bên gáy Mạc Từ, da đầu Mạc Từ run lên, trên người nổi lên một tầng da gà.
“Chỉ cần không phải rao giá trên trời, tôi đều có thể bắt đầu trả tiền.”
Mạc Từ muốn đẩy ra Triệu Hồng Tu, bất đắc dĩ hành động tiến thêm một bước có sự phối hợp của chiều cao và ốm đau của cậu.
Cánh tay của người đàn ông chậm rãi rơi xuống trên bờ vai Mạc Từ, chân tay tiếp xúc làm Mạc Từ vạn phần khó chịu. Cắn chặt răng, Mạc Từ không có khí lực nhìn chằm chằm vào Triệu Hồng Tu.
“Buông ra, anh muốn làm gì!”
“Không làm gì, chỉ là nhìn xem thay đổi trên người của cậu.” Triệu Hồng Tu lấy tay ra, lùi ra hai bước, vô cùng thưởng thức nhìn xem gương mặt Mạc Từ bởi vì phẫn nộ mà nhiều ra hồng nhạt.
“Thoạt nhìn thành thục không ít, lúc vừa mới gặp lại cậu còn có chút nhận không ra…” Trên mặt người đàn ông một lần nữa phủ lên nụ cười, ánh mắt dời về phía chăn rơi trên mép giường Mạc Từ.
“Xem ra, cậu vẫn là Mạc Từ kia.” Người đàn ông đem túi ấm đặt ở trong chăn Mạc Từ, kéo kéo góc chăn.
“Tôi vẫn thích cái dạng này hơn một chút.” Người đàn ông ôm cánh tay kết luận, không hề chọc giận Mạc Từ, xoay người sang chỗ khác, “Cậu dưỡng thương thật tốt, nếu muốn trở về nước C cũng được. Chẳng qua, cậu còn chưa đem chuyện trúng đạn nói cho người trong nhà a.”
Lúc đem câu nói sau cùng, người đàn ông quay đầu, trong ánh mắt nhiều hơn một phần tự tin nắm chắc thắng lợi trong tay.
Chuẩn bị lý do thoái thác thật tốt vĩnh viễn cản không được biến hóa, Mạc Từ không có bất luận ưu thế gì cúi đầu xuống, quyền chủ động hoàn toàn bị Triệu Hồng Tu nắm giữ, xem ra, Triệu Hồng Tu muốn không chỉ là một cái hứa hẹn mà thôi…
………
Tác giả nói ra suy nghĩ: Một ngày đã muộn, mang ra tiểu kịch trường thứ nhất.
“Tiểu kịch trường sụp đổ vô trách nhiệm”
Triệu Hồng Tu đưa cánh tay đặt trên bờ vai Mạc Từ, cơ thể nghiêng, hô hấp nóng rực phun trên gáy Mạc Từ.
Mạc Từ hoa dung thất sắc, hai tay che ngực, xô ra: Anh muốn làm Thần mã*? Thả tôi ra a!
*Thần mã <神马> : từ này đọc là | shén mǎ| đồng âm với từ <什么> |shenme/shenma| nghĩa là ‘cái gì’. Từ này rất được giới trẻ TQ ưa chuộng, một thời còn trở thành từ thông dụng nóng nhất trên mạng.
Triệu Hồng Tu: Thì ra không biết sao? Không biết sao? Không biết sao? Em nói tôi muốn làm Thần mã? Em đoán không được? Đương nhiên là muốn xâm – phạm em!
Mạc Từ: Anh Thần mã sau lại biến thành Đường Tăng đểu, trước kia anh đều là nói cũng không nói trực tiếp thượng -_-|||
Triệu Hồng Tu: Thay đổi sang con đường ôn nhu, phải có khúc dạo nhạc.
Mạc Từ: Có khúc dạo nhạc phải bắt chước Đường Tăng? Nói cho anh biết, anh có khúc dạo nhạc tôi cũng sẽ không tiếp nhận anh!
Triệu Hồng Tu cười tà mị, khều hàm dưới Mạc Từ: Anh đây sẽ không muốn khúc dạo nhạc, dù sao trong mắt em, anh chính là cái cặn bã ——
Mạc Từ hữu khí vô lực nói tiếp: Tra công…
Triệu Hồng Tu tựa trên cửa, tách môi Mạc Từ ra, đang chuẩn bị tiến quân thần tốc – “Xôn xao ầm ĩ”
Mạc Từ tát tát gò má Triệu Hồng Tu: Nè, anh đứng như vậy không mệt mỏi sao, tác giả nói kẹt!
Vì vậy phần làm trò đùa giỡn đàng hoàng phụ nam không hiểu sao kẹt mất, Triệu Hồng Tu ôm cánh tay, con mắt nguy hiểm nheo lại.
“Em không phải nói để cho anh hôn một cái? Em không giữ lời hứa!”
Đoạn Phong ở bên cạnh xem cuộc vui duỗi thẳng cánh tay, lộ ra cơ thể, sắc mặt đem chìm đứng dậy, kéo Mạc Từ qua, nắm vai:
“Em muốn hôn ai?”