“Thưa cô, đây là ảnh chụp cô muốn.”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhìn thấy Thi Nhã, đánh giá một hồi, xác nhận thân phận Thi Nhã rồi mới từ trong cặp công văn màu đen lấy ra phong thư giấy Kraft, đặt ở trước mặt Thi Nhã.
“Cám ơn anh.” Thi Nhã lãnh đạm nói, mở ra phong thư giấy Kraft, lấy ra một xấp ảnh dày, đặt ở trên bàn.
Vài tấm hình chỉ có Đoạn Phong, còn có mấy tấm là cùng một chàng trai trẻ khí chất không tệ chụp ảnh chung, Thi Nhã từ đầu tới đuôi nhìn một lần, cũng không phát hiện người mình muốn thấy. Nhíu mày, Thi Nhã giảm thấp âm thanh xuống hỏi, “Đây là tư liệu các anh thu thập được.”
“Đúng vậy.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai gật đầu, “Chúng tôi là dựa theo yêu cầu của cô ở dưới tình huống đối phương không phát giác, cả ngày theo dõi. Những cái này là toàn bộ tư liệu cô cần, không có nhầm lẫn.”
“Tôi tại sao không thấy phụ nữ, trong những tấm ảnh này không có hiện ra phụ nữ, các anh là ý gì?” Thi Nhã không kiên nhẫn nhíu mày.
“Không, người cô muốn chúng tôi điều tra mấy ngày nay đều không tiếp xúc phụ nữ, tiếp xúc đi cùng anh ta chính là chàng trai này, chỗ này của tôi còn có mấy tấm hình có thể cho cô xem qua, chỉ là không biết cô có muốn xem.”
Người đàn ông do dự nói ra, nhìn Thi Nhã một cái.
“Những số tiền này có thể cho anh,” Thi Nhã từ trong xắc tay lấy ra chi phiếu, “Những phí dịch vụ này, hiện tại có thể đem ảnh chụp đưa tôi chứ.”
Thi Nhã cái khác là một người không tệ lấy ra một phong thư, ném đến trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai rất nhanh cất kỹ chi phiếu và phong thư, từ trong túi lấy ra một xấp ảnh đã sớm chuẩn bị tốt, đặt ở trước mặt Thi Nhã.
Thi Nhã nhận ảnh chụp, sau khi nhìn rõ người trên ảnh, mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng người đàn ông đội mũ lưỡi trai, âm thanh lạnh lùng.
“Những điều này là sự thật?”
“Thiên chân vạn xác, trong này chúng tôi còn có phim.” Người đàn ông đem phim đặt ở trên bàn, nghiêm mặt nói.
“Bọn họ là loại quan hệ đó?” Thi Nhã ra vẻ trấn định nó, trong âm thanh nhiều hơn một loại run rẩy ngay cả mình cũng không phát hiện.
“Đúng, chúng tôi còn đã điều tra qua tư liệu của người này, chàng trai ở cùng một chỗ với Quý tổng công ty giải trí Tinh Hỏa, là nhân tài kiệt xuất của giới ẩm thực thành phố C, con thứ của Mạc gia, Mạc Từ.”
“Điều tra viên của chúng tôi trải qua điều tra cẩn thận, cả ngày theo dõi, phát hiện quan hệ hai người tựa như trên ảnh vậy…Thưa cô, quý cô?”
Người đàn ông mũ lưỡi trai nhắc nhở Thi Nhã tinh thần hoảng hốt.
“Biết rồi, đem tư liệu của anh ta đều đưa tôi, chỗ này còn có một phần tạ lễ, cấp dưới của anh, cần phải giữ bí mật. Nếu anh đem những tin tức này bán trước cho phóng viên truyền thông, tung lời lung tung, tôi sẽ không thể cam đoan anh từ nay về sau an toàn.”
Thi Nhã khẽ ngẩng đầu, dùng ngữ khí lành lạnh phân phó nói, quyết đoán lấy ra một số tiền, không chút do dự đẩy lên trước mặt người đàn ông.
“Đã biết đã biết, cô hào phóng như vậy, tôi sẽ không đem tin này bán cho phóng viên, công ty của tôi có danh dự cam đoan, cô cứ yên tâm đi.”
Người đàn ông nhận tiền của Thi Nhã, vội vàng gật đầu.
“Tốt lắm, khi ra khỏi cánh cửa này, chúng ta ai cũng chưa thấy qua đối phương, đúng không?”
Thi Nhã đứng dậy, đem tất cả tư liệu cất vào trong xắc tay của mình, âm thanh rét lạnh, làm cho đối phương lộ ra biểu tình khiếp sợ.
“Vâng vâng, chưa từng gặp qua, tôi chưa từng gặp qua cô.” Người đàn ông mũ lưỡi trai kéo vành nón, cẩn thận hứa hẹn.
Thi Nhã đưa mắt nhìn người đàn ông rời đi, ngồi trở lại mặt ghế, mở ra ảnh chụp đủ để rung động toàn bộ tin tức truyền thông, lông mày dài nhỏ cau lại, cắn chặt môi dưới, Thi Nhã trong chớp mắt tâm loạn như ma.
Trên tấm ảnh được cẩn thận đánh dấu thời gian và địa diểm chụp ảnh, phim lại ở trong tay, chứng cớ vô cùng xác thực, toàn bộ tất cả chỉ hướng ảnh chụp là sự thật.
Móng tay dài của Thi Nhã đâm vào lòng bàn tay, cảm nhận sâu sắc chân thật đã không thể đem cô từ chấn động vừa rồi kéo trở về.
“Quý Thừa Phong…Không nghĩ tới người anh yêu lại là đàn ông, thật sự không ngờ…”
Khiếp sợ cùng nhục nhã không ngừng châm vào trái tim của cô, trong ánh mắt Thi Nhã nhiều hơn một đạo ánh sáng cuồng nhiệt, che ngực, thì thào tự nói, đem tư liệu Mạc Từ tinh tế xem một lần. Thi Nhã tìm ra tất cả tin tức hữu dụng đối với mình, ở trong đầu vận chuyển thật nhanh, một cái kế hoạch lớn mật hữu hiệu yên lặng hình thành…
…
Hai ngày sau, hai bìa thư nặc danh giống nhau đi qua tay người, phân biệt truyền đến trên tay gia chủ hai nhà Quý, Mạc.
Quý lão gia gia chủ Quý gia nhận được thư nặc danh, dùng ánh mắt nhìn kỹ phong thư rồi mở ra đọc, sau khi nhìn thấy ảnh chụp kẹp trong thư nặc danh, Quý lão gia luôn luôn không dễ tức giận hung hăng đập bể rơi ấm trà Tử Sa quý giá trên mặt bàn, đem phần thư nặc danh này hung hăng ném trên mặt đất.
Quý lão gia ngực phập phồng kịch liệt, một ngụm khí tức giận đọng ở chỗ cổ họng, thúc đẩy ông một hồi ho khan kịch liệt.
Quản gia hầu hạ Quý lão gia nhiều năm lo lắng đi tới, đưa cho ông cụ một ly trà xanh, trợ giúp nhuận khí, cẩn cẩn dực dực hỏi Quý lão gia nổi giận.
“Lão gia, đã xảy ra chuyện gì, người kích động như thế?”
“Đem Thừa Phong gọi đến cho ta, để nó lập tức đến thư phòng của ta! Lập tức!”
Quý lão gia cơn tức bốc lên, hung hăng vỗ cái bàn một cái, nghiêm khắc phân phó nói.
“Vâng, lão gia, tôi lập tức gọi Thừa Phong thiếu gia tới!”
Quản gia già rời khỏi thư phòng, gọi vào nữ hầu bên ngoài thư phòng nghe thấy động tĩnh đều không dám vào quét dọn căn phòng, lập tức đem nguyên lời của Quý lão gia truyền cho Đoạn Phong.
“Quý quản gia, một lát nữa công ty còn có một cuộc họp, có thể chờ hết cuộc họp không?”
Đoạn Phong không rõ nguyên do chần chừ nói.
“Không, lão gia gọi ngài lập tức chạy về, cuộc họp có thể hoãn lại.” Quản gia già nói ra.
“Được.” Đoạn Phong gật đầu, phân phó hủy cuộc họp, từ bãi đỗ xe công ty khởi động xe của mình, một đường chạy đến nhà chính Quý gia.
Lúc đẩy cửa thư phòng Quý lão gia ra, ấm trà Tử Sa bị ném vỡ đã được các nữ hầu thu dọn sạch sẽ, duy chỉ có một ít ảnh chụp dưới chân ông cụ là rơi lả tả mất trật tự trên mặt đất, cùng thư phòng sạch sẽ không hòa hợp.
Đoạn Phong đánh giá một chút bài trí thư phòng, lúc này mới đem ánh mắt chuyển qua trên người Quý lão gia sắc mặt âm trầm, cung kính hỏi, “Ông nội, người tới tìm cháu có chuyện gì vậy?”
“Anh cứ nói đi?” Ông cụ ngữ khí mãnh liệt, mang theo tức giận khó có thể ức chế, một đôi mắt trải qua sóng gió to lớn vẫn không nhúc nhích nhìm chằm chằm vào Đoạn Phong, hỏi ngược lại.
“Cháu không biết, ông nội.” Đoạn Phong gục đầu xuống, hai tay tự nhiên rủ xuống hai bên cơ thể, đối với ông cụ đột nhiên xuất hiện lửa giận tỏ vẻ mở mịt.
Không dám qua loa phỏng đoán nguyên nhân Quý lão gia tức giận, Đoạn Phong biết rõ, ông cụ gọi mình đến, hướng mình nổi giận, nhất định là cùng mình thoát không được quan hệ.
Là chuyện làm ăn, hay là Thi Nhã đem chuyện mình từ chối nói cho ông cụ đây?
Đoạn Phong cảm thấy loại sau trong hai nguyên nhân, có khả năng hơn.
“Chính việc anh làm, chính anh biết rõ!” Quý lão gia nghiêm khắc quát, ánh mắt nhìn kỹ quét thẳng đến Đoạn Phong đắng thẳng tắp một bên, mang theo một loại biểu tình khó có thể tin, khí thế khiếp người khiến cho bầu không khí xung quanh cũng ngưng đọng theo.
“Ta hỏi anh, anh vì sao không muốn lập gia đình?”
Vấn đề của Quý lão gia nói trúng tim đen, Đoạn Phong chần chừ một hồi, vẫn là dùng lí do thoái thác như trước, “Cháu còn trẻ, nghĩ muốn rảnh tay làm ra một hồi sự nghiệp, không nghĩ sớm kết hôn như thế, làm cho hôn nhân trói buộc bản thân.”
“Nói láo!”
Quý lão gia râu mép hoa râm run run, con mắt chứa tức giận trừng thẳng, đi đến trước mặt Đoạn Phong, quát lớn.
“Anh đang ở đây nói láo! Anh không muốn kết hôn, là vì người anh yêu không phải phụ nữ! Ta làm sao có một đứa cháu như vậy, chính anh nhìn đi, những bức ảnh trên mặt đất đó…”
“Ông nội…” Đoạn Phong sau khi nghe thấy Quý lão gia nổi giận quát lớn, thân hình cứng đờ, dừng một chút tổ chức ngôn ngữ, cũng muốn hỏi nghi vấn khiến cho nội tâm bối rối, nhưng bị ông cụ mang theo ánh mắt thất vọng cắt đứt.
Đoạn Phong theo hướng ngón tay Quý lão gia chỉ, đem ảnh chụp tán loạn trên mặt đất nhặt lên, đặt ở trên bàn, ngón tay tiếp xúc đến ảnh chụp, ảnh chụp rõ ràng chụp ảnh chung hai người thân mật, lập tức sửng sờ, hầu kết lên xuống nói không ra lời.
“Ta không biết những bức ảnh này là ai gửi tới, xem những bức ảnh này, ta còn không thể tin được, chỉ là ta lại phải tin tính chân thật của những bức ảnh này. Anh đang gạt ta, Thừa Phong, anh luôn luôn là đứa trẻ nghe lời…”
Quý lão gia xoay người, nhìn thấy Đoạn Phong sắc mặt xanh đen, thần sắc hoảng hốt thở dài một hơi, tìm cái ghế dựa ngồi xuống.
“Có thật không? Thừa Phong, ta hỏi anh một lần nữa, nếu như anh nói là giả, ta có thể cho rằng những chuyện này chưa phát sinh.”
Quý lão gia hướng dẫn từng bước, ánh mắt mang theo uy áp chằm chằm vào Đoạn Phong cơ thể cứng còng, ý đồ cho anh một cái đáp án thỏa mãn rõ ràng chuyện này, nhân tiện đem cái chuyện hoang đường làm ông khó có thể tin này xem là một hồi chuyện cười.
“Là thật.” Đoạn Phong trầm mặc thật lâu, ở trong bầu không khí ngưng trệ gian nan mở miệng, tay cầm ảnh chụp nắm lại, cuốn thành hình nắm tay.
“Xin lỗi, ông nội, đây là thật.”
Đoạn Phong thong thả và kiên định lắc đầu, chống lại hai mắt nổi giận nhuộm đỏ của ông cụ.
“Thừa Phong, anh hiểu rõ sao, hậu quả thừa nhận, anh nghĩ tới chưa?” Từng tiếng hỏi đợi chồng chất lên cùng khí thế uy nghiêm khống chế toàn cục, có thể làm cho một người ý chí không kiên định tay chân như nhũn ra.
Đoạn Phong không dời đi tầm mắt của mình, trong đôi mắt màu đen nhiều hơn một đạo áy náy, lặp lại trả lời thuyết phục vừa rồi, “Là thật, xin lỗi, ông nội.”
“Hồ đồ! Thật sự là hồ đồ!” Ông cụ mãnh mẽ đứng lên, “Phong thư này là người khác nặc danh gửi tới, ta có thể khẳng định ý đồ của đối phương không chỉ là muốn phí im miệng thôi, anh nghĩ, phía sau những bức ảnh này đại biểu cho cái gì không? Công ty giải trí, cá nhân anh, còn có danh dự của toàn bộ Quý gia…Anh có thể gánh được hậu quả sao?!”
Một tiếng chất vấn cuối cùng từ trong cổ họng bức ra, Quý lão gia kịch liệt ho khan, khí tức không ổn, Đoạn Phong muốn tiến lên nâng ông cụ lại bị Quý lão gia dùng ánh mắt phẫn nộ ngăn trở.
“Anh đừng tới…Trả lời ta trước!”
“Xin lỗi, ông nội…”
“Từ lần đầu anh tiến vào Quý gia, ta đã đối với anh gửi kỳ vọng còn vượt qua người Thừa Bách, sau đó, tất cả anh làm đều không khiến cho ông già ta thất vọng…Ta có thể cho anh một bệ cao tốt, anh cũng có thể dựa vào tư chất của bản thân ở trên bệ này thi triển quyền cước, tạo dựng một trận lớn…Ta vốn cho là anh có thể nhận trách nhiệm nâng cả gia tộc, chỉ là, tại sao phải làm ra những chuyện hồ đồ này, nếu anh có thể thay đổi lời, ta thậm chí có thể đem chuyện tình thư nặc danh lén xử lý…Chỉ là một thằng đàn ông mà thôi, so với sự nghiệp của anh, gia tộc của anh, ai quan trọng hơn? Cái gì nặng cái gì nhẹ, anh hẳn là phân biệt rõ…”
“Ông nôi, cháu chỉ có thể nói thật xin lỗi,” Trong đôi mắt màu đen của Đoạn Phong xuất hiện một tia chấn động, đối với kỳ vọng tha thiết trong lời của ông cụ mà rung động.
Cho tới nay, anh đều là cố chấp cho rằng, bản thân chỉ là lốp dự bị ông cụ lựa chọn, quân cờ có thể lợi dụng, thích hợp dùng trong xông pha chiến trường, vĩnh viễn đều là một người không hòa nhập được. Chỉ là anh sai rồi, thật không ngờ mình ở trong lòng ông cụ, cũng chiếm tỉ lệ lớn như vậy.
Anh trước hai mươi hai tuổi, vẫn luôn sinh sống ở tầng bần cùng của xã hội, mà sau hai mươi hai tuổi, nhân sinh của anh long trời lở đất, ở tầng cao nhất của xã hội sinh hoạt, mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Giờ phút này đáy lòng con riêng bất bình lệch lạc, ở trong buổi nói chuyện với ông cụ tìm được bù đắp, Đoạn Phong ngoài lưu tâm ra, còn có nồng đậm áy náy khó có thể hình dung đối với ông cụ.
“Nếu như cùng Thi Nhã kết hôn, ta có thể chịu được anh làm những chuyện hoang đường kia, nhưng Thi Nhã, là vợ của anh, đừng làm quá phận, làm cho cả hai nhà vạch mặt, cũng không phải là chuyện sáng sủa gì.”
Quý lão gia ánh mắt sáng quắc, đã có thể ở trong phạm vi nhịn được làm ra nhượng bộ lớn nhất.
“Cháu không thể cùng Thi Nhã kết hôn.”
Đoạn Phong cúi đầu xuống.
Anh vô luận thế nào, cũng sẽ không buông tay Mạc Từ ra.
“Tốt, tốt, tốt, anh là quyết tâm cùng ta đối nghịch đi, Quý Thừa Phong, không có biện pháp nào tốt hơn cái này, đây đã là nhượng bộ cuối cùng ta làm ra, không để ta nổi giận, đem anh từ vị trí này kéo xuống, anh đã được nhận, ta cũng có thể trong nháy mắt làm anh mất đi. Chẳng lẽ anh cam chịu làm một ông chủ nhỏ quán hàng ở chợ đêm sao?!”
Quý lão gia giận quá thành cười, rốt cuộc bị thái độ kiên quyết của Đoạn Phong chọc giận, hiếm khi có tình trạng nổi giận này, ông cụ ngữ khí cứng rắn, không kiềm chế được mang ra giọng điệu uy hiếp, “Ta hỏi anh, lựa chọn hiện tại của anh là gì?”
“Xin lỗi, ông nội, cháu không thể cùng Thi Nhã kết hôn.” Đoạn trong chỉ do dự trong chớp mắt, từ nhỏ biết rõ nhân tình ấm lạnh, biết rõ nếu muốn được cái gì, nhất định phải trả giá cố gắng tương ứng. Anh có thể ngồi ở trên vị trí này, là chỉ dựa vào một nửa huyết thống trong cơ thể mà thôi. Thứ gì không phải của mình, cuối cùng sẽ mất đi, Đoạn Phong đối với quyền lực địa vị không vướng bận, cũng không mưu cầu danh lợi.
Trước khi tiến vào Quý gia, anh đối với kế hoạch tương lai là cùng một nửa khác mình yêu, an an ổn ổn sống qua cả đời này. Quý gia huấn luyện tôi luyện cho anh ý chí, dạy cho anh cái gì là hùng tâm tráng chí, cái gì là lý tưởng rộng lớn, nhưng chưa dạy cho anh làm sao để an nhàn tự do sinh tồn ở trong gia tộc này.
Suy nghĩ mờ mịt hình thành đã lâu trong lòng, Đoạn Phong ngẫu nhiên lúc bên cạnh không có ai, lại đem cái mộng tưởng hiện tại xem ra không thể thành lấy ra tư vị một phen.
Nếu cùng nửa khác của mình sống quãng đời còn lại và quyền lợi địa vị đặt cạnh nhau, Đoạn Phong tình nguyện lựa chọn cái trước, để hoàn thành mộng tưởng trong nội tâm mờ mịt.
Sau khi nghe được cuộc nói chuyện với ông cụ, ngoại trừ cảm giác mình có chút ích kỷ ra, còn có áy náy nồng đậm đối với vị trưởng giả yên lặng quan tâm mình này.
Nhưng mình cũng không thể cùng Thi Nhã kết hôn như ông muốn, cho dù là vợ chồng trên danh nghĩa.
Bởi vì anh có Mạc Từ, tim chỉ có một trái, không thể cùng người hưởng chung.
Câu nói của mẹ trước khi qua đời trên giường bệnh, ký ức anh vẫn còn mới mẻ.
Mà bi kịch của mẹ, chính là trơ mắt nhìn người mình yêu, dùng một nửa trái tim đi yêu bà, không thể làm đến toàn tâm toàn ý. Anh tất nhiên không thể giẫm vào vết xe đổ của mẹ, làm cho Mạc Từ thương tâm.
“Ta thật sự nhìn lầm anh rồi! Chẳng qua, bây giờ nói cái gì cũng vô ích, anh, phải cùng Thi Nhã kết hôn! Vô luận đồng ý hay không đồng ý!”
Quý lão gia mất đi kiên nhẫn cơn giận còn sót lại không tiêu, buông ra lời nói hung ác, cao giọng hướng quản gia già ngoài cửa phân phó nói, “Phái người đem Thừa Phong trông giữ thật kỹ cho ta, từ hôm nay trở đi, nó không cần đi làm công ty nữa. Vị trí của nó, để cho người khác tới thế đi!”