“A, đúng vậy, bệ hạ.” Tang Đạt tổng quản ở ngoài cửa lãnh cung đang chuẩn bị ló đầu vào nhìn, đột nhiên bị bệ hạ hỏi không khỏi lật đật chạy vào, mồ hôi lạnh đầm đìa trả lời.
Ô ô, Tang Đạt tổng quản hắn sao lại xui xẻo như vậy, mới hổn hển chạy theo bệ hạ tới lãnh cung, còn chưa kịp thấy rõ tình huống bên trong đã bị bệ hạ phát hiện. Bất quá bệ hạ hỏi hành cung tiên hoàng trên Tây Ẩn sơn làm gì, chẳng lẽ bệ hạ muốn tới đó?
Hành cung tiên hoàng ở Tây Ẩn sơn đã bị vứt bỏ nhiều năm, hiện tại nơi đó còn không bằng lãnh cung trong hoàng cung, bệ hạ không phải đã sớm biết sao, vì cái gì đột nhiên lại hỏi tới, chẳng lẽ bệ hạ muốn sửa chữa nới đó lại?
Hoàn cảnh ở đó mặc dù tốt nhưng lại hoang tàn vắng vẻ, rất ít người tiến vào, bệ hạ rốt cuộc suy nghĩ thế nào a?
“Tang Đạt, lát nữa ngươi phái người tới đó thu thập một chút. Xét thấy tinh thần của Nhược phi hiện tại đã không thể tiếp tục ở lại lãnh cung, mà hành cung ở Tây Ẩn sơn rất thích hợp để an dưỡng, ngày mai liền mang Nhược phi qua đó đi.”
Phái vài cung nhân bị cắt lưỡi tới trông coi, để Nhược phi không thể rời khỏi hành cung một bước. Sau này để nàng sống ở đó hết quãng đời còn lại đi, này xem là trừng phạt nàng dám tổn thương Huân nhi.
“Dạ, bệ hạ!” Nhìn bệ hạ ôn nhu ôm bé con rời khỏi lãnh cung, Tang Đạt cung kính nhìn bóng dáng bệ hạ.
“Bệ hạ, người không thể đối xử với ta như vậy, ta không muốn đi tới hành cung đó, ta không muốn tới đó.” Nghe thấy lời nam nhân phân phó Tang Đạt, Nhược phi không khỏi tuyệt vọng gào lên.
Nàng không cần tới đó, đi tới một nơi hoang vắng như vậy. Nếu tới hành cung ở Tây Ẩn sơn, nàng tình nguyện ở lại lãnh cung hoang tàn này. Ít nhất ở đây cũng không quá tuyệt vọng.
“Nhược phi nương nương, bệ hạ cũng vì tốt cho người, người không muốn rượi mời không uống lại uống rượu phạt đi, vẫn thành thật thì tốt hơn. Hiện tại người hãy chuẩn bị một chút, ngày mai tô tài sẽ phái người tới đưa người qua đó.”
Tang Đạt châm chọc nhìn nữ nhân thảm thương trước mắt, nhưng không có một chút đồng tình. Loại nữ nhân này Tang Đạt tổng quản đã gặp rất nhiều trong cung, sớm xử lí chừng nào thì tốt chừng đó.
Bị biếm vào lãnh cung, cuộc đời của nữ nhân này vốn đã kết thúc rồi, nhưng Nhược phi lại may mắn. Cửu điển hạ đối với bệ hạ mà nói rất đặc biệt, ngay cả hắn cũng biết, nhưng nữ nhân ngu xuẩn này lại không biết túm lấy cơ hội, ngược lại còn muốn thương tổn Cửu điện hạ, bị đưa đi xa đã là rất tiện nghi cho nàng.
Ngay cả Tang Đạt cũng cảm thấy rất khó tin, bệ hạ lạnh lùng của hắn thế nhưng cũng biết lưu tình, có lẽ vì nữ nhân này là mẫu phi của Cửu điện hạ đi. Nếu là trước kia người bệ hạ chán ghét đã sớm bị xử tử. Đây cũng coi là may mắn của Nhược phi.
“Ta không cần, ta không cần, ta không cần tới đó…….” Nhược phi tuyệt vọng gào thét, nhưng không ai thương hại nàng.
“Di? Lục công chúa sao lại ngã ở đây?” Không để ý tới Nhược phi đờ đẫn, Tang Đạt đang chuẩn bị rời đi, trong phút lơ đãng thoáng nhìn thấy bên vách tường có hai người, mà một trong số đó chính là Tây Lam Lục công chúa Y Liên Hoa.
“Lục công chúa, Lục công chúa, tỉnh tỉnh a, Lục công chúa…….” Tang Đạt chạy qua, thật cẩn thận nâng cô bé dậy, khẽ gọi.
Đây chính là công chúa bảo bối của hoàng hậu điện hạ a, không thể xảy ra chuyện gì, hơn nữa đây còn là lãnh cung. Nếu Lục công chúa xảy ra chuyện mà liên lụy tới Cửu điện hạ, hắn không dám tưởng tượng bệ hạ sẽ tức giận thế nào.
Khẽ gọi vài tiếng nhưng Lục công chúa không có chút phản ứng nào, Tang Đạt lo lắng không thôi. Trong lúc vô tình nhìn qua bên cạnh lại thấy một cô gái mặc y phục cung nữ cũng đang hôn mê. Tang Đạt tổng quản suy đoán cung nữ này là người hầu của Lục công chúa đi.
Nếu là cung nữ, Tang Đạt tổng quản đương nhiên sẽ không khách khí mà mạnh mẽ lay nàng tỉnh.
“Ngươi đứng lên cho ta, mau đứng lên.”
“Ngô…….. điện hạ……….” Bị người ra sức lay động, Hoán nhi không khỏi tỉnh lại, nhưng xuất hiện trước mắt lại là Tang Đạt tổng quản bên người bệ hạ. Nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Tiểu điện hạ đâu.
Nếu Tang Đạt tổng quản ở đây, kia nhất định là bệ hạ đã tới đây, Tiểu điện hạ của nàng hẳn là an toàn đi.
“Ngươi còn ngây ngốc cái gì, mau ôm lấy Lục công chúa, chúng ta rời khỏi đây.” Thấy bộ dáng ngây ngốc của cung nữ, Tang Đạt tổng quản không khỏi quát lên. Cung nữ này bị gì thế, không chút khẩn trương quan tâm tới chủ tử Lục công chúa, còn nhàn rỗi ở đó ngẩn người?
“A!” Lục công chúa? Là cô bé té ngã trên mặt đất sao? Nàng nhớ rõ lúc tiểu thư phát cuồng, cô bé đột nhiên lao tới này hình như gọi Tiểu điện hạ là Cửu hoàng đệ.
“A cái gì mà a, còn không mau đi! Thật là một chút cũng không thông minh, dáng vẻ không chút nào giống Tang Đạt tổng quản ta a, ngốc muốn chết!” Bệ hạ ly khai một hồi lâu rồi, mà bên cạnh ngài không thể thiếu Nội vụ Tổng quản, Tang Đạt hắn phải thời thời khắc khắc ở bên ngài a.
Về phần cung nữ đần độn này, xét thấy tâm tình của bản tổng quản cũng không tệ lắm, ngày nào đó sẽ dạy nàng làm thế nào để hầu hạ chủ tử.
“Nga!” Nhìn tiểu thư đang dại ra, Hoán nhi không chút do dự ôm lấy cô bé đang hôn mê trên mặt đất, đi theo Tang Đạt tổng quản rời khỏi lãnh cung. Nàng muốn đi gặp Tiểu điện hạ, xem người có bị thương hay không. Vừa nãy tiểu thư đột nhiên phát điên làm nàng thực hoảng sợ, nhưng hiện tại nàng càng lo lắng cho Tiểu điện hạ hơn, đứa nhỏ làm người ta đau lòng kia.
Hoán nhi không rõ vì cái gì tiểu như lại đối xử với Tiểu điện hạ như vậy? Đó là đứa nhỏ nàng mang thai suốt mười tháng vất vả sinh ra không phải sao? Hơn nữa Tiểu điện hạ lại xinh đẹp như vậy, hệt như tinh tinh thuần khiết nhất trên bầu trời Thương Lam làm người ta không đành lòng thương tổn, tiểu thư của nàng vì sao lại không thấy?
Đứa nhỏ kia a, đứa nhỏ tuyệt mỹ nàng đã chăm sóc bảy năm hiện tại rốt cuộc đã nói chuyện, gọi nàng là Hoán di, bảo nàng không khóc, nàng thật sự cao hứng, rất cao hứng. Tiểu điện hạ của nàng rốt cuộc đã thức tỉnh rồi sao? Không còn là bộ dáng không có linh hồn trước đây, cũng không lạnh lùng vô cảm với ngoại giới.
Lúc này sau khi tất cả rời khỏi lãnh cung, Nhược phi đang ngồi bệch trên mặt đất đột nhiên trở nên hung tợn, nàng điên cuồng gọi to.
“Mạn Đà La, Mạn Đà La, ngươi đi ra, ra đây cho ta. Vì cái gì ngươi không giúp ta, mau cho ta một lời giải thích, Mạn Đà La……..”
Danh Sách Chương: