Âm thanh trầm thấp, Tây Lam Thương Khung híp mắt đánh giá người trẻ tuổi trước mặt. Đúng là một dũng sĩ đầy dũng khí a, không biết lát nữa biết nơi này không chỉ có con rồng muốn giết, thậm chí còn vài kẻ đứng đầu các vị diện khác, vị dũng sĩ này còn lá gan khiêu chiến uy nghiêm của vương giả nữa hay không.
“Thưa ngài, thực có lỗi, tôi không thể ngăn cản người này. Cậu ta đột nhiên chạy tới, nói trong biệt thự chúng ta có thứ không sạch sẽ, còn nói bên trong có mùi máu tanh rất nồng, rồi không thèm để ý tới tôi ngăn cản xông vào đây. Này là tôi thất trách.”
Lâm quản gia nhìn ánh mắt nguy hiểm của Tây Lam Thương Khung, không khỏi tự trách nói.
Thân là quản gia, hơn nữa suốt nhiều năm qua luôn làm hết phận sự, không giống nhóm Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi chỉ xem đây là chỗ ở tạm thời, hay Khúc Vị Trì, chủ nhân chân chính nhưng chỉ trở về nghỉ lại vài ngày, Lâm quản gia có tình cảm rất sâu đậm với biệt thự này.
Ông xem nó là ngôi nhà của mình, vì thế luôn bảo vệ cùng yêu thương nó.
Lâm quản gia tuổi tác đã lớn, trong lòng tự nhiên mơ cầu một cuộc sống yên ả lại an bình.
Mà ở biệt thự tao nhã lịch sự này nhiều năm, dù sao cũng có tình cảm, ông đã rất quen thuộc với nơi này, đồng thời cũng xem nó là nơi để mình dưỡng già.
Tự nhiên, so với Tây Lam Thương Khung thờ ơ cười nhạt cùng không để tâm, Lâm quản gia lại càng không chấp nhận người khác nói bậy về nơi này. Cũng vì thế, lúc đầu ông mới tức giận ngăn ở cửa, thái độ nghiêm nghị không cho cậu thiếu niên bộ dáng như đạo sĩ kia tiến vào.
Có ai nghe người ta nói nhà mình không sạch sẽ mà vui nổi không?
Lâm quản gia mặc dù tuổi tác có chút lớn, suy nghĩ cũng nghiêm cẩn cổ hủ, nhưng không ngu muội như đám lão nhân nông thôn luôn nghi thần nghi quỷ, vừa nghe đám đạo sĩ thuận miệng nói lung tung vài câu liền kinh sợ, tin tưởng.
“Không sạch sẽ? Mùi máu tươi? Ân?”
Ngón tay Tây Lam Thương Khung vô thức quấn lọn tóc bên thắt lưng Huân nhi, ánh mắt tràn đầy quỷ dị bí hiểm nhìn về phía cậu đạo sĩ trẻ tuổi đột nhiên trở nên có chút câu nệ bên kia, khóe miệng cũng nhếch lên một độ cung nguy hiểm.
Bất quá ngay sau đó, ánh mắt nam nhân trở nên lạnh lẽo như băng, khí thế quanh người cũng cường đại đến mức lòng người chấn động. Nhất là cậu đạo sĩ đối mặt trực diện với uy áp của Tây Lam Thương Khung, cả người cứng đờ, trong lòng kinh hoảng, chỉ hận không thể xoay người bỏ chạy thật xa khỏi nam nhân đáng sợ này.
“Vị đạo trưởng này, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung. Bằng không họa chính là từ miệng mà ra nga.”
Ý tứ uy hiếp trong lời nói của Tây Lam Thương Khung vô cùng rõ ràng, ánh mắt nhìn cậu đạo sĩ sắc mặt tràn ngập bất an, nhưng sau phút rối rắm đã cố gắng trấn định, chậm rãi mở miệng nói.
Không tệ, đối mặt với uy áp của mình thế nhưng vẫn có thể duy trì bộ dáng bình tĩnh, áp chế xúc động muốn lùi bước từ sâu trong linh hồn. Điểm này cũng đủ làm Tây Lam Thương Khung có cái nhìn mới với đối phương.
Bất quá, cũng chỉ là một tia tán dương mà thôi.
Thực lực của nhân loại trong mắt Tây Lam Thương Khung thật sự không đáng để vào mắt.
Chẳng sợ đây là một vị diện có nền văn minh cổ xưa, sức mạnh cổ xưa của bọn họ quả thật rất thần bí cùng độc đáo, nhưng vì linh lực cực độ thiếu thốn mà trở nên không còn chút đáng sợ.
Nên vì khốn cảnh trước mắt của bọn họ mà thở dài, hay thờ ơ lạnh nhạt không thèm đếm xỉa tới. Trong mắt Tây Lam Thương Khung có chút nghiền ngẫm.
“Tiên sinh, xin tin tưởng tôi, không phải tôi nói lung tung. Nơi này quả thật có một luồng hơi thở huyết tinh cùng hắc ám rất mạnh. Hơn nữa, nếu tôi không cảm giác sai, hơi thở này thuộc về huyết tộc phương tây. Huyết tộc phương tây dựa vào hút máu tươi của nhân loại mà tồn tại, là một chủng tộc cực kỳ không kiêng nể.
Có lẽ nhìn thấy sắc mặt mọi người trong đại sảnh đều không chút biến đổi, căn bản không ý thức được nguy hiểm có thể phát sinh, đạo sĩ trẻ tuổi không khỏi có chút nóng nảy.
“Huyết tộc phương tây, thường được gọi là quỷ hút máu, bọn họ thích ẩn núp trong bóng tối, dùng ánh mắt như đánh giá gia súc mà nhìn nhân loại, sau đó cử hành bữa tiệc máu tươi huyết tình tràn ngập tội ác. Hơn nữa, một khi nhân loại bị bọn họ cắn, không bao lâu sau sẽ mất đi ý thức, trở thành quỷ hút máu cấp bậc thấp nhất.”
“Quỷ hút máu? Thực thú vị, không phải sao?”
Nói xong, ánh mắt Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi vô thức nhìn về phía nam tử ngoại quốc tóc vàng thực uể oải bị Luyện Yêu kiềm chặt bên kia, cười khẽ nói.
“Tiên sinh, các ngài đang nói gì vậy?” Nhìn mọi người nghe mình giải thích xong vẫn không có chút ý thức nguy cơ, đạo sĩ trẻ tuổi nhíu chặt mi.
Những người này rốt cuộc có biết một khi huyết tộc xuất hiện trong biệt thự thì mình sắp sửa đối mặt với vận mệnh đáng sợ cỡ nào không? Vì sao còn thờ ơ cười nói như vậy?
Chẳng lẽ, bọn họ căn bản không tin lời mình nói? Cho nên mới tỏ ra không chút để ý như vậy?
“Tiên sinh, tôi là đệ tử Côn Luân xuống núi du lịch, ấn theo tự hiệu, ngài có thể gọi tôi là Thanh Minh. Mà những lời tôi vừa nói tuyệt đối không phải vui đùa, hi vọng mọi người có thể phối hợp để tôi đánh lui huyết tộc phương tây đang ẩn núp trong này.”
Bắt đầu từ vừa nãy, Thanh Minh đã rõ ràng cảm giác được bầu không khí trong biệt thự này rất khác thường.
Nơi này, không chỉ có nơi thở huyết tộc cường đại như cậu nói khi nãy, thậm chí còn có cả yêu khí quỷ dị nhàn nhàn. Giống như bị cái gì đó cố ý che chắn, làm cậu căn bản không thể nhìn thấu nơi phát ra.
Cho dù dựa vào bảo vật Côn Luân đấu chuyển tinh di trong tay, cậu vẫn như cũ cảm giác rõ rệt sự tồn tại của cỗ yêu khí kia. Phát hiện này làm trong lòng Thanh Minh rất kiêng kị.
Đấu chuyển tinh di, đó là pháp bảo do chưởng môn Côn Luân luyện chế ra hơn ba trăm năm trước, đối với các loại hơi thở cực kỳ mẫn cảm, hơn nữa cũng có thể chế trụ nó. Tỷ như, yêu khí. Lại tỷ như, hơi thở tràn ngập tội ác của con dân hắc ám phương tây.
Có thể nói, nó chính là khắc tinh của các loại hơi thở.
Bề ngoài nó thoạt nhìn giống một cái la bàn bình thường, không có bất cứ điểm đặc sắc nào. Chỉ có sau khi đưa linh khí vào mới khôi phục sắc màu lấp lánh thần bí mê người như ngôi sao chợt lóe trên bầu trời đêm. Giống như tên của nó, là tinh trận đồ cổ xưa được vẽ ra từ những vì sao.
Về phần vì sao chí bảo Côn Luân không cần thận thờ phụ ở Côn Luân, ngược lại lại xuất hiện trong tay một đệ tử trẻ tuổi đời thứ tư của Côn Luân, này không thể không nói có duyên cớ thực phức tạp. Này cũng là nguyên nhân vì sao Thanh Minh vốn nên ở Côn Luân tu hành lại ngoài ý muốn xuất hiện ở trần thế.
Hơn nửa tháng trước, cách nơi này một khoảng không xa đột nhiên xuất hiện một hơi thở cường đại, xé rách lá chắn không gian xuất hiện ở nhân giới. Vài vị trưởng lão đức cao vọng trọng e sợ xuất hiện trạng huống, sau khi báo với chưởng môn liền mang theo đệ tử của mình xuống núi lịch lãm, âm thầm đi tới nơi phát ra hơi thở cường đại kia.
Mà Thanh Minh, cũng chính là một trong số đó.
Kết quả, vài ngày trước, dựa vào chỉ thị của đấu chuyển tinh di, ở một cổ mộ cổ xưa linh khí dư thừa phát hiện tinh trận đồ khổng lồ như vũ trụ thần bí xa xưa, trung tâm bầu trời sao lóe ra ánh sáng thần bí kia là một ma pháp trận cổ xưa đang vận chuyển.
Hình ảnh đó làm mọi người tiến vào thạch thất đều tràn đầy khiếp sợ. Mà càng làm người ta kinh hoảng hơn vẫn còn ở phía sau.
Theo ma pháp trận lơ lửng giữa những vì sao, một nam nhân lãnh liệt đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt bọn họ…
Nghĩ đến tình huống cấm kỵ lại nguy hiểm lúc đó, sắc mặt cậu đạo sĩ trẻ tuổi đứng trước mặt Tây Lam Thương Khung không khỏi trở nên u ám cùng trắng bệch.
Nếu khi ấy sư phó cố hết sức nhét đấu chuyển tinh di vào lòng cậu, sau đó mượn sức mạnh của nó tiến hành thuấn di, để cậu nhanh chóng quay về Côn Luân cầu cứu, chỉ sợ người bị nhốt trong cổ mộ viễn cổ quỷ dị kia đã có thêm một người.
Khi đó, nhóm đệ tử Côn Luân bọn họ tiến vào chỉ sợ đều có đi mà không có về.
Này cũng là nguyên nhân Thanh Minh vội vội vàng vàng, ngay cả quần áo rách rưới cũng không thèm để ý, chỉ bức thiết trở về Côn Luân. Nếu chậm thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Sư phụ cùng nhóm sư thúc sư đệ không thể chờ nổi.
Bất quá, cho dù Thanh Minh ngày ngày đều một lòng muốn chạy về Côn Luân, như sự thật lại làm cậu không thể không dừng lại.
Trong cổ mộ quỷ dị, hơi thở âm lãnh cùng uy áp mãnh liệt thuộc về minh phủ của nam nhân thần bí lại nguy hiểm kia làm thân thể Thanh Minh bị ăn mòn nghiêm trọng, cả người cứng ngắc, mất đi sự linh hoạt.
Đương nhiên, chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng vài ngày, thân thể sẽ khôi phục trạng thái bình thường. Bất quá hiện giờ đang là thời khắc cấp bách, Thanh Minh sao có thể nghỉ ngơi.
Huống chi, bởi vì tình huống trong cổ mộ khi đó quá nguy cấp, Thanh Minh bị sư phụ hao hết toàn lực đẩy đi, rất nhiều đồ đạc mang trên người bị rơi xuống.
Tỷ như thẻ tin dụng hay chứng minh nhân dân mà đã lâu lắm cậu không dùng tới.
Mấy thứ này đối với Thanh Minh mà nói căn bản không có tác dụng gì. Chính là hiện tại, trong tình huống không thể vận dụng linh khí trong cơ thể để triệu hồi phi kiếm bay về Côn Luân, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ dùng những phương tiện trần thế mà chạy về Côn Luân.
Chính là không có giấy chứng minh thư, lại không có thẻ tín dụng để chống đỡ vấn đề ăn uống hằng ngày, cậu làm thế nào quay về Côn Luân a?
Trong lúc vô tình đi ngang qua, sau đó phát hiện ngôi biệt thự thoạt nhìn chẳng chút thu hút nhưng bên trong lại thực lịch sự tao nhã, Thanh Minh vẫn còn thực buồn bực vấn đề nan giải kia.
Vì thế, lúc đứng trước biệt thự của Khúc Vị Trì, thông qua đấu chuyển tinh di biết bên trong có thể có một huyết tộc phương tây rất mạnh mẽ ẩn núp, Thanh Minh lập tức quyết định.
Cho dù trên người không có một xu, không có chứng minh thư để mua vé máy bay bay tới sân bay gần Côn Luân nhất, làm một đạo sĩ, ít nhất cậu có thể phát huy bản lĩnh của chính mình, trừ ma vệ đạo, trảm yêu trừ ma.
Chỉ cần thay chủ nhân ngôi biệt thự này giải quyết huyết tộc làm bọn họ sợ hãi, cậu còn sợ không có tiền mua vé bay về Côn Luân sao?
Ý tưởng của đạo sĩ trẻ tuổi rất tốt, nhưng sự thật lại thật tàn khốc.
Cậu không ngờ quản gia của ngôi biệt thự này lại là một người nghiêm cẩn theo chủ nghĩa vô thần, đối với việc quỷ thần ra vẻ rất kiêng kị cùng chán ghét.
Mà càng làm Thanh Minh cảm thấy đả kích cùng vặn vẹo chính là thái độ của chủ nhân nơi này.
Nam nhân tuấn mỹ tuyệt luân kia so với ông quản gia lại càng vô thần, đối với lời nói của cậu hoàn toàn xem nhẹ, không hề để trong lòng. Nói thật, điều này làm Thanh Minh luôn tự hào là đệ tử Côn Luân bị đả kích nặng nề.
Chẳng lẽ chiêu bài Côn Luân bọn họ hiện giờ đã không thể dùng đến vậy sao? Là do nhân loại bình thường đều xem nhẹ quỷ thần? Hay là, cậu đã ở Côn Luân ngây ngốc quá lâu, thế nên hoàn toàn tách rời với xã hội này?
Sẽ không a? Cậu tiến vào Côn Luân cũng chỉ mới ngắn ngủi mười hai năm mà thôi, so với nhóm sư phụ sư tôn ở Côn Luân thì chỉ là độ tuổi chim non non nớt.
Đương nhiên, với tu vi nông cạn hiện giờ, sở dĩ Thanh Minh can đảm không chút cố kỵ xông tới, tự tin nói với Tây Lam Thương Khung sẽ giúp bọn họ thu phục huyết tộc cường đại hơn mình rất nhiều kia chính vì vật chi bảo của Côn Luân mà Thanh Minh đang cầm trong tay—– đấu chuyển tinh di.
Đấu chuyển tinh di, công dụng lớn nhất của nó chính là áp chế, thậm chí là giam cầm sức mạnh yêu ma.
Năm đó lúc chưởng môn Côn Luân luyện chế pháp bảo này chính là thời điểm huyết tộc phương tây muốn xâm lấn đại địa phương đông. Nói cách khác, pháp bảo này chính là vũ khí khắc tinh chuyên tạo ra để đối phó với huyết tộc.
Này cũng là nguyên nhân Thanh Minh không chút kiêng nể như vậy.
Đối với pháp bảo của Côn Luân, Thanh Minh hoàn toàn không nghi ngờ công năng của nó, thậm chí là vô cùng tin phục.
Bất quá giờ phút này, nhìn thấy chủ nhân ngôi biệt thự có thái độ nhàn nhã tùy tiện như vậy, Thanh Minh cảm thấy có chút mất tự tin cùng bất an. Cứ cảm thấy, bầu không khí ở biệt thự này thật sự rất cổ quái cùng quỷ dị. Mà những người đứng hay ngồi ở đây cũng chính là quỷ dị trong quỷ dị.
Đáng ra hiện giờ vì bị quỷ hút máu làm sợ hãi cùng quấy nhiễu, sau khi biết ý đồ của mình thì cảm động tới rơi nước mắt, giống như tóm được cọng rơm cứu mạng mà bấu chặt, xem mình là cứu tinh mà cung kính đối đãi sao?
Vì sao, vì sao cậu không hề nhìn thấy biểu cảm sợ hãi cùng khủng hoảng đến tái nhợt trên mặt những người này?
“Các người… chẳng lẽ các người không cảm giác được hơi thở âm lãnh, ngôi biệt thự này đã không còn an toàn, nơi này đã bị quỷ hút máu lựa chọn thành sào huyệt an giấc của mình sao?” Đạo sĩ trẻ tuổi nghi hoặc hỏi han.
Từ lúc tiến vào đây, Thanh Minh liền chú ý tới độ ấm cùng áp lực trong đại sảnh.
Cứ cảm giác loại nhiệt độ lạnh lẽo này đã từng cảm thụ ở nơi nào rồi? Trong lòng Thanh Minh cảm thấy không tốt, sắc mặt cũng dần dần trở nên tái nhợt, lo lắng.
“Âm lãnh sao? Hình như có chút, có thể máy lạnh chỉnh nhiệt độ hơi thấp đi. Lâm quản gia, đi xem xem.”
Hơi thở cường đại từ minh phủ chi vương, cho dù hắn kiềm chế cỡ nào thì vẫn như cũ thay đổi hoàn cảnh cùng khí tức xung quanh, điểm này, Tây Lam Thương Khung thực lý giải, bởi thế một chút cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng thật ra đối với đạo sĩ trẻ tuổi tu vi không tốt lắm này thế nhưng lại có trực giác nhạy bén như vậy thì không khỏi liếc mắt nhiều hơn một cái.
Vừa nhìn, Tây Lam Thương Khung thật ra có chút kinh ngạc phát hiện, trên người đạo sĩ này tựa hồ có nhiễm một chút hơi thở thuộc về minh phủ.
Mà hơi thở kia, rõ ràng đến từ minh vương Thập Điện đang ẩn mình khỏi tầm mắt mọi người, ôn nhu chăm chú nhìn Mạn La.
Về phần đạo sĩ trẻ tuổi có thể đã từng đụng mặt minh vương này, Thập Điện căn bản không phân ra chút tinh lực nào chú ý tới. Trong mắt nam nhân lãnh liệt này, tánh mạng kẻ khác chỉ sợ còn không bằng một sợi tóc của Mạn La.
Lại nói tiếp, Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi giờ phút này cũng chú ý tới bộ dáng chật vật cùng nghèo túng của thanh niên đạo sĩ trước mắt, rất giống một kẻ đang thất kinh lẩn trốn. Nhất là phối hợp với vẻ mặt đột biến của cậu lúc này thì lại càng giống.
Chẳng lẽ, người này từng không biết tự lượng sức mà đắc tội minh phủ chi vương sao?
Tây Lam Thương Khung xoa cằm, dấu đi nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa.
“…” Thanh Minh cảm thấy cơ mặt mình nháy mắt vặn vẹo. Cậu cảm thấy mình hoàn toàn không thể nói chuyện với nam nhân tuấn mỹ lạnh như băng trước mắt. Rốt cục là cậu vì xa cách quá lâu mà trở nên bất thường hay nam nhân trước mắt căn bản không bình thường?
Vì thế, đạo sĩ trẻ tuổi giật giật khóe miệng không khỏi di chuyển ánh mắt về phía những người khác ngồi trong đại sảnh, ý đồ thông qua khuyên bảo của mình để bọn họ nảy sinh được ý thức nguy cơ.
Ánh mắt đánh giá từng người ở đây.
Bên cạnh nam nhân tuấn mỹ tuyệt luân kia là một thiếu niên có bộ dáng thoạt nhìn rất nhu nhược, khí chất chọc người ta trìu mến cùng dung mạo khuynh thành mị hoặc, hẳn là sẽ sợ bị hút máu, mất đi ý thức mà biến thành quỷ hút máu cấp bậc thấp đi?
Đứa nhỏ tóc bạch kim bám chặt lấy thiếu niên dung mạo tuyệt mỹ kia cũng không tệ, có đôi mắt trong suốt cùng hơi thở quyến luyến không muốn xa rời. Cách đó không xa là một bảo bảo hoạt bát đáng yêu, giờ phút này đang mở to mắt nhìn chằm chằm nơi nào đó.
Thanh Minh theo tầm mắt bảo bảo nhìn qua, kết quả hắc tuyết nhìn thấy một nam tử ngoại quốc tóc vàng đeo một sợi xích bạc thật dài trên cổ. Mà đầu kia sợi xích rõ ràng đang nằm trong tay đứa nhỏ tóc bạch kim có ánh mắt thuần khiết kia, chẳng có chút câu nệ.
Chẳng lẽ thế đạo hiện giờ khác biệt đến vậy, nhân loại đã trở thành kì quái như vậy sao? Thanh Minh Cảm giác thực hỗn loạn.
Quả nhiên cậu đã ở Côn Luân quá lâu, tâm tính hoàn toàn biến chất, không thể nào tiếp thu nổi hiện giờ người ta bị xem là món đồ chơi mà bị xích cổ như đeo trang sức như vậy, thật sự là sở thích quá quái lạ.
Bất quá thiếu niên tinh xảo một thân hắc sắc vẫn không nhúc nhích đứng trước mặt nam tử tóc vàng kia làm Thanh Minh không khỏi nhìn nhiều hơn. Đương nhiên, này không phải Thanh Minh cảm thấy thiếu niên có vấn đề, mà là phía sau thiếu niên kia tựa hồ còn đứng một nam nhân.
Bởi vì bị mấy món đồ trang trí trong đại sảnh ngăn trở, trừ bỏ biết dáng người nam nhân nọ rất cao lớn thì không hề nhìn rõ diện mạo.
“Ngươi nói ngươi là đệ tử Côn Luân?” Chú ý tới động tác của đạo sĩ trẻ tuổi, Tây Lam Thương Khung cũng không làm gì, chỉ thờ ơ hỏi một câu.
“…đúng vậy.” Bị nam nhân hỏi như đang nói chuyện phiếm nhưng Thanh Minh lại cảm thấy áp lực thật lớn, không thể bỏ qua lời nói của đối phương, bèn quay đầu lại gian nan hồi đáp. Thậm chí, Thanh Minh có thể cảm giác rõ ràng trên trán mình đã toát một tầng mồ hôi mỏng.
Đó là sợ hãi đến từ tận linh hồn.
Mà cũng vào lúc này, nam tử ngoại quốc tóc vàng ngồi giữa đại sảnh từ lúc mình tiến vào đã trợn mắt há hốc có lẽ vì ngồi lâu mà thân thể hơi giật giật.
Sau đó, Thanh Minh liền cảm giác đấu chuyển tinh di được mình cẩn thận đặt trong lòng kịch liệt rung động, khoảnh khắc cậu biến sắc thì nó đột ngột bay ra ngoài, hướng về phía đỉnh đầu nam tử tóc vàng, phát ra một trận kim quang lóng lánh.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ người này chính là…”