“Bệ hạ, lễ trưởng thành của Cửu hoàng tử điện hạ đã đủ long trọng, đặc phái viên cùng công chúa các quốc gia đều tề tụ về Tây Lam. Nếu bệ hạ muốn dẫn Cửu điện ha đi tế thiên, có phải có chút không phù hợp lễ chế?”
Này có thể xem là cách nói ôn hòa uyển chuyển. Nếu không sợ hãi cùng kiêng kị đế vương, nhóm đại thần cơ hồ đã nước miếng tung bay trực tiếp phản đối.
“Bệ hạ, Cửu hoàng tử điện hạ tuy được sủng ái nhưng dù sao cũng không phải thái tử Tây Lam ta. Ngay cả thái tử cũng không có tư cách tế thiên, Cửu hoàng tử điện hạ bất quá chỉ là thân phận hoàng tử, sao có thể vượt qua quy cách thái tử, trực tiếp phá bỏ pháp chế tổ tông?”
“Đúng vậy bệ hạ, nếu Cửu hoàng tử điện hạ mở ra tiền lệ này, kia những quốc gia khác sẽ nhìn Tây Lam quốc chúng ta thế nào, sẽ nói vị trí thái tử cùng hoàng tử của Tây Lam quốc chúng ta ra sao? Thần dân Tây Lam quốc lại nghĩ thế nào?” Bệ hạ, trong lòng ngươi rốt cuộc muốn chọn vị hoàng tử nào kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước a!
Nếu nói Cửu hoàng tử điện hạ thất sủng thì vì sao đột nhiên lại lòi ra việc tế thiên? Thậm chí còn long trọng hơn sắc lập thái tử? Hơn nữa cũng không thấy Cửu hoàng tử điện hạ cùng bệ hạ có gì mâu thuẫn đối lập hết a!
“Bệ hạ, thái tử vị xác định quả thật quá vội vàng. Nghi thức trưởng thành của Cửu hoàng tử điện hạ đã sắp tới, hay là chờ thêm một đoàn thời gian…”
Nhìn đại thần bên dưới trước sau không ngừng can gián, khóe miệng Tây Lam Thương Khung nhếch lên một mạt cười tà mị đầy nguy hiểm. Sau lưng số đại thần kia đại biểu cho vị hoàng tử nào, bóng dáng cung phi nào? Lại có bao nhiêu người lo lắng cho thế lực cùng quyền thế của mình? Tây Lam Thương Khung có thể nói là vô cùng rõ ràng.
“Đây chính là ý tứ của các vị ái khanh sao?”
Ngón tay gõ nhẹ tay ghế dựa, Tây Lam Thương Khung ngồi trên long ỷ, thần tình tựa tiếu phi tiếu nhìn quền thần bộ dáng ưu quốc ưu dân bên dưới, ánh mắt tà mị làm mọi người không khỏi kinh hồn táng đảm, da rầu phát run, rợn da gà, hận không thể lập tức biến mất trước mặt nam nhân.
Nhìn đám người bên dưới toàn bộ im lặng, vẻ mặt khẩn trương cùng bất an, Tây Lam Thương Khung không khỏi đứng lên, lúc quần thần đầy khiếp sợ lạnh giọng sắc bén nói: “Ngôi vị hoàng đế Tây Lam cho tới giờ đều phải dùng máu tươi cùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn ngoan tuyệt giành được. Nếu Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Dịch không thể củng cố địa vị thái tử của mình, thậm chí ngay cả chút công kích ngôn luận cũng không vượt qua được thì tương lai hắn dựa vào cái gì mà ngồi ổn trên vương tọa Tây Lam? Hoàn toàn nắm giữ hoàng quyền trong tay mình?”
“Trẫm không phải muốn một người thừa kế chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, không phải một người bình thường thiếu chí lớn, cũng không phải một hoàng tử độ lượng không có hoài bão. Trẫm muốn một đế vương có thể sừng sững vững vàng đứng giữa huyết tinh cùng cường quyền.”
“Hoàng quyền Tây Lam cho tới giờ không phải thứ bình ổn tiếp nhận từ tay người khác, trẫm muốn một thái tử cường đại có thể trụ vững trong gian khổ. Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Dịch cuối cùng có làm trẫm vừa lòng, an tâm giao Tây Lam quốc cho hắn không thì phải xem năng lực của chính hắn.”
“Về phần Cửu hoàng nhi của trẫm, tuy vô tình với thái tử vị Tây Lam, nhưng vẫn như cũ có thực lực cùng thân phận nhận tế thiên chi lễ, thậm chí là chúng thần cúng bái!”
Những lời này từ miệng Tây Lam Thương Khung nói ra, trang nghiêm lại không thể phản bác, mang theo cường thế cùng chuyên chế, khí thế ngạo nghễ cao cao tại thượng, giọng điệu nghiêm nghị lại bễ nghễ của đế vương, làm người ta thật tâm thần phục cùng sợ hãi.
Cuối cùng, dưới sự chuyên chế của đế vương, mọi người rốt cuộc ý thức được để leo lên vị trí hiện tại, đế vương phải có thủ đoạn tàn nhẫn cùng thiết huyết vô tình cỡ nào, chuyện Cửu hoàng tử cùng đế vương cùng đi tế thiên không hề bị ngăn trở quyết định vào ba ngày sau. Đương nhiên, đồng hành còn có thái tử tân nhậm, Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Dịch cùng nhóm tử tự hoàng tộc khác.
Sau khi bãi triều, lễ bộ đại thần Lê Tạ cùng tài vụ đại thần Đa Lý Tư Y Nặc không khỏi chặn cước bộ quân vụ đại thần Phong Duyên Ngạn. Sau đó đầy nghi hoặc cùng hiếu kỳ hướng quân vụ đại thần vẫn mang bộ dáng trung niên nam tử dò hỏi.
“Phong Duyên Ngạn đại nhân, bệ hạ đây là ý gì? Ngươi là đại thần được bệ hạ tín nhiệm nhất, có biết bệ hạ đột nhiên sắc phong thái tử là có ẩn ý gì không? Còn nữa, cái câu cho dù nhận chúng thần cúng bái cũng xứng đáng kia là có ý gì? Chẳng lẽ thân phận của Cửu hoàng tử điện hạ có bí ẩn gì trọng đại à?”
“Lê đại nhân, nếu không muốn chết sớm thì nuốt câu này vào trong lòng đi.”
Có ý tứ gì? Từng là hoàng thái tử ma tộc Già Lâu La, thiếu niên mà bệ hạ từng là chúa tể thần tộc Kỳ hoàng yêu say đắm, ái nhân mà bệ hạ cuối cùng cũng tìm lại được, quả thực đủ tư cách nhận chúng thần cúng bái.
Ba ngày sau.
Giữa nhóm quân cận vệ hoàng gia nghiêm mật bảo hộ, mui xe như mây, dòng người như nước, Tây Lam Thương Khung cùng đoàn quan lại chậm rãi rời khỏi đế đô phồn hoa tiến tới Phong Linh sơn ở vùng ngoại ô tiến hành đại điển tế thiên.
Lúc này, nơi loan giá đế vương đi qua, hai bên đường vây đầy thần dân Tây Lam quốc, thậm chí là người của các quốc gia khác trên Thương Lam đại lục, ai ai cũng say sưa hưng phấn nhìn loan giá hoa mỹ của đế vương khen ngợi đương kim đế vương anh minh thần võ, quyết tuyệt quyết đoán cùng cường đại tuấn mỹ.
“Nghe nói lần này là Lam đế bệ hạ cố ý vì lễ trưởng thành của Cửu hoàng tử điện hạ mà cử hành đại điển tế thiên, hướng toàn bộ Thương Lam đại lục chiêu cáo tôn quý cùng thánh quyến của Cửu hoàng tử điện hạ. Này trong hoàng tộc có thể nói là xưa nay chưa từng có. Nào có đế vương sủng ái hoàng tử của mình như vậy a, ta cho tới giờ chưa từng nghe nói qua a.”
Hoàng gia không phải luôn tính kế cùng đề phòng nhau sao? Có đôi khi phụ tử cũng đầy huyết tinh giết chóc, soán quyền đoạt vị. Nhất là hoàng tộc Tây Lam lại càng điển hình nhất.
Tín nhiệm của Lam đế bệ hạ cùng Cửu hoàng tử điện hạ đúng là hiếm thấy a!
“Không phải nghe nói Cửu hoàng tử điện hạ đã thất sủng, Lam đế bệ hạ đã sắc phong Thất hoàng tử làm Tây Lam thái tử sao? Sao lại còn có thể vì Cửu hoàng tử điện hạ cử hành đại điển tế thiên?”
“Ai nói Cửu hoàng tử điện hạ thất sủng? Rõ ràng là nói bậy. Nếu Cửu hoàng tử điện hạ thất sủng, kia Lam đế bệ hạ sao vẫn còn coi trọng hắn như vậy? Thậm chí còn coi trọng cùng tôn quý hơn cả Thất hoàng tử được sắc phong thái tử?”
“Ta cũng không tin! Địa vị tôn quý của Cửu hoàng tử điện hạ ở Tây Lam quốc này ai mà không biết. Chính là chuyện sắc phong Thất hoàng tử làm thái tử là sao? Không phải nên là Cửu hoàng tử điện hạ làm thái tử sao, sao đột nhiên liền thay đổi?”
“Ta nào biết? Tâm tư đế vương ai dám phỏng đoán chớ, kia là phải rớt đầu a. Huống chi, ta chỉ là dân chúng bình dân, cũng đâu được gặp đế vương a!”
“Chuyện hoàng gia quả nhiên không phải đám dân chúng nhỏ bé chúng ta có thể lý giải.”
__________
Ngay khi loan giá đế vương rời khỏi, nhóm thần dân vây chật ních bên đường không khỏi nghị luận.
Trong đám người huyên náo, ai cũng không chú ý, ở một góc âm u bí ẩn trên nhai đạo, nam nhân tà nịnh một thân hắc y nhìn theo phía đoàn người Tây Lam Thương Khung chậm rãi rời đi, ánh mắt điên cuồng quyết tuyệt mang theo bi thương cùng tuyệt vọng muốn vứt bỏ hết thảy, còn có vui sướng cùng hưng phấn sắp được giải thoát, khẽ thì thầm.
“Thần nhi, tha thứ cho ta, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi rời khỏi ta ngày càng xa, cũng đối với ta ngày càng xa cách, thậm chí quên đi tồn tại của ta. Ta không thể chỉ có thể đứng xa xa ngoài hoàng cung Tây Lam, kiềm chế điên cuồng cùng bi ai của mình mà không thể chân chính chạm tới ngươi.”
Về phần Tây Lam Thương Khung, đây đều là ngươi bức ta.
Nếu không phải ngươi bày ra rất nhiều cảnh giới cùng phòng vệ xung quanh Thần nhi, nếu không phải ngươi quá cường đại, không hề cho ta có cơ hội tiếp cận Thần nhi, nếu không phải thân phận siêu việt làm người ta vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp, không để ta có bất cứ hi vọng nào đoạt lại Thần nhi, ta sao lại quyết tuyệt như vậy, điên cuồng đến mức thà làm vỡ ngọc như vậy?
Phong Linh sơn. Đại điển tế thiên.
Nghi thức tế thiên của Tây Lam quốc chi làm xuân tế cùng thu tế. Vì nằm ở tuần giữa tháng bảy nên còn được gọi là ‘thất nguyệt tế thiên’. Nơi tế thiên cố định ở tràng tế thiên, ở đó có một tế đàn ở tít trên cao, là nơi cao nhất của núi Phong Linh, có tầm nhìn trống trải.
Lúc Tây Lam Thương Khung thống lĩnh nhóm quan lại cùng hoàng tộc Tây Lam đi tới tràng tế thiên, không biết vì sao, lúc ánh mắt nam nhân dừng ở tế đàn cao cao, trong lòng thế nhưng có cảm giác bất an mãnh liệt, giống như lát nữa sẽ phát sinh tình huống ngoài ý muốn.
Là y lo lắng nhiều sao? Tế đàn Tây Lam thần thánh sao có thể có vấn đề?
“Phụ hoàng, ngươi làm sao vậy?”
Chú ý tới chân mày phụ hoàng hơi nhíu lại cùng sắc mặt đột nhiên trầm xuống, Huân nhi bên cạnh không khỏi kéo nhẹ ống tay áo Tây Lam Thương Khung, nghi hoặc hỏi.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút im lặng dị thường. Có thể là trẫm suy nghĩ nhiều đi. Đúng rồi Huân nhi, Mạn La đã trở lại chưa? Hay hắn bị minh giới chi vương mang đi luôn rồi?” Cố gắng không nghĩ tới những thứ khác, Tây Lam Thương Khung cúi đầu nhìn con ngươi trong suốt thuần khiết của Huân nhi, cười khẽ hỏi.
“Mạn La hôm qua đã trở lại. Bất quá, không biết minh giới chi vương kia rốt cuộc đã làm gì, từ lúc trở lại Mạn La không chịu đi ra, vẫn thông qua khế ước trói buộc mà đứng ở chỗ ta.”
Ba ngày trước minh vương đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung Tây Lam quốc, hơn nữa còn đột nhiên mang Mạn La đi. Hai ngày sau đó Huân nhi vẫn không nhìn thấy thiếu niên tinh xảo như họa kia.
Cho tới hôm qua Mạn La rốt cuộc loạng choạng chạy về, không biết rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, thế nhưng làm một người trầm tĩnh như Mạn La thất kinh đến vậy.
Giờ phút này, cách Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi một khoảng, Thập công chúa Hoa Lạc đứng phía sau nhóm hoàng tử công chúa bi thương buồn bã chăm chú nhìn tuyệt mỹ hoàng tử bên cạnh đế vương, trong mắt là cô đơn cùng thất vọng thật sâu.
Cửu ca ca, Hoa Lạc phải đi Bắc Tang quốc xa xôi, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không quan tâm Hoa Lạc, một chút cũng không để ý chuyện Hoa Lạc cùng Bắc Tang liên hôn sao? Ngươi một chút cũng không để ý tới hạnh phúc cùng tương lai của Hoa Lạc sao? Ngươi một chút cũng không nhớ tới Hoa Lạc sao? Cửu ca ca, ngươi thật sự không nhớ Hoa Lạc sao?
Cửu ca ca… Cửu ca ca…
“Canh giờ đã đến, đại điển tế thiên bắt đầu!”
Nghi thức tế thiên đối với lịch nhâm hoàng triều chính là một nghi lễ cúng tế cực kỳ phức tạp cùng long trọng. Bởi vậy, mấy ngày trước khi tiến hành đại điển, Tây Lam quốc vì tiến hành tế điển lần này mà chuẩn bị rất nhiều, hao phí một lượng lớn nhân lực vật lực cùng tài lực cũng không tiếc.
Canh giờ đại điển tế thiên vừa đến, tiếng chuông đồng cùng tiếng trống vang lên, nghi thức chính thức bắt đầu.
Hướng tây nam tràng tế thiên treo thiên đăng, sương khói mờ ảo, mà Tây Lam Thương Khung lúc này đã thay xong đồ lễ, từ cửa tả tiến vào tràng tế thiên, chuẩn bị lên tế đàn bái vị.
Một loạt trình tự phiền phức long trọng, đừng nói là Huân nhi, ngay cả Tây Lam Thương Khung cũng cảm thấy phiền toái. Hơn nữa bất an cùng hỗn loạn trong lòng nam nhân vẫn không thể đè nén xuống lại càng làm y không thể bình tĩnh.
Nếu nghi thức tế thiên cứ dựa theo trình tự bình ổn tiến hành từng bước thì Tây Lam Thương Khung không khỏi thở phào một hơi. Chính là cố tình, ngay lúc nghi thức tiến hành tới cuối cùng, chỉ còn một bước là có thể hoàn thành thì chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra, làm tất cả mọi người đều trở tay không kịp.
Bước cuối cùng, đế vương dẫn theo quan lại cùng tử tự hoàng tộc đi lên tế đàn dâng hương tế thiên.
Tây Lam Thương Khung đi phía trước vài bước, Huân nhi cũng những hoàng tử khác đi theo phía sau. Bên cạnh thiếu niên chính là thái tử Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Dịch, tiếp đó cứ xếp theo địa vị cùng tôn ti mà sắp hàng thứ tự.
Nào ngờ, lúc Huân nhi đi tới tế đàn, dưới chân thiếu niên thế nhưng đột nhiên phát ra một trận quang mang mãnh liệt bao phủ cả người Huân nhi ở bên trong. Mà Tây Lam Vụ Dịch đứng gần Huân nhi nhất cũng bị một lực bài xích mạnh mẽ đẩy ra, lảo đảo không vững ngã vào ngực Tứ hoàng tử Tây Lam Ly Mạc đứng phía sau.
Chờ mọi người trợn mắt nhìn lên thì không khỏi khiếp sợ phát hiện, dưới chân Cửu hoàng tử điện hạ không biết từ khi nào xuất hiện một lục mang tinh trận thần bí đang lóe huyết sắc nhàn nhạt giam cầm Cửu điện hạ bên trong, không thể nhúc nhích.
“Trời ạ, xảy ra chuyện gì, sao nơi này lại có ma pháp trận? Đây chính là tế đàn, là tế đàn thần thánh a. Ma pháp trận lóng lánh huyết sắc không rõ kia là chuyện gì? Làm thế nào xuất hiện? Chẳng lẽ là dấu hiệu? Là ám chỉ của thần linh sao?”
“Mau cứu Cửu điện hạ, người tới cứu Cửu điện hạ. Còn thất thần ở đó làm gì, mau phái người phá ma pháp trận kia đi. Hoảng cái gì, trấn định!”
“Vừa nãy bệ hạ đi qua rõ ràng không có sự, tế đàn cũng hoàn hảo, sao tới phiên Cửu điện hạ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
Các đại thần đều thất kinh nghị luận, nhóm hoàng tử công chúa cũng không khỏi sợ hãi, vẻ mặt tái nhợt không dám tới gần. Chỉ có Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Dịch, Tứ hoàng tử Tây Lam Ly Mạc cùng Lục hoàng tử Tây Lam Diệu Hoa đứng gần Huân nhi nhất không khỏi lo lắng nhìn thiếu niên đang bị giam trong trận pháp, muốn tới gần lại cảm giác mình bị một lực đạo vô hình ngăn cản, không thể tiếp cận.
“Huân nhi!” Chờ Tây Lam Thương Khung ý thức được không thích hợp quay đầu lại thì nhìn thấy cảnh tượng thiếu niên bị giam cầm.
Trái tim nam nhân không khỏi chấn động, mang theo tức giận cùng lửa giận không thể đè nén.
Muốn nhanh chóng đi tới bên người Huân nhi, cứu thoát bảo bối của mình khỏi trận pháp sắc bén cùng huyết sắc bất thường kia, không ngờ trước mặt đột nhiên xuất hiện một đám hắc y nhân, sáu người mang theo hơi thở chết chóc không hề biết đau đáp xuống, không ngừng tiến tới ngăn cản Tây Lam Thương Khung.
“Tây Lam Thương Khung, ta sẽ không đưa Thần nhi cho ngươi! Cho dù chết, Thần nhi cũng phải cùng ta xuống hoàng tuyền!”
“Đế Luyện Tà!” Đột nhiên chú ý một bóng dáng vọt tới trận pháp huyết sắc lục mang, Tây Lam Thương Khung nghe thấy âm thanh cùng ý tứ của người nọ thì không khỏi tức giận, nội tâm cũng dị thường lo lắng.
Lời hắn nói có ý gì?
Chết tiệt, Đế Luyện Tà, ngươi tốt nhất cầu nguyện Huân nhi không có việc gì, bằng không trẫm để ngươi sống không bằng chết, muốn linh hồn ngươi tiêu tán dễ như trở bàn tay. Ngươi tốt nhất không cần chọc giận trẫm!
“Ha ha ha, Tây Lam Thương Khung, cuối cùng người thắng vẫn là Đế Luyện Tà ta, người vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Thần nhi cũng là ta. Chúng ta, tái kiến!”
Trận pháp huyết sắc khẽ chớp lóe, Tây Lam Thương Khung chỉ thấy Đế Luyện Tà vọt vào trong trận pháp lục mang quỷ dị kia, ôm chầm lấy thân thể không thể nhúc nhích của Huân nhi, kiêu ngạo, điên cuồng cùng bi an cười lớn nói với mình.
“A!”
Có lẽ vì cảm xúc dao động quá kịch liệt cùng hỗn loạn, thiếu niên trong trận huyết sắc lục mang không khỏi hô to, ma lực cường đại bên trong thân thể nháy mắt không thể khống chế, xuất hiện ma lực bạo động kịch liệt cùng lực phá hoại cường đại. Mà mái tóc ngân sắc mềm mại thật dài của thiếu niên thoáng chốc tung bay, phấp phới quanh người.
Mà ma pháp trận vây quanh tuyệt mỹ thiếu niên cùng Đế Luyện Tà, khoảnh khắc ma lực Huân nhi mất khống chế đột nhiên bị một lực mạnh đánh văng ra ngoài.
Có lẽ bị ma lực của thiếu niên cộng hưởng, trận pháp huyết sắc lục mang đột nhiên xoay tròn kịch liệt, hào quang cũng càng lúc càng sáng, làm ánh mắt mọi người đau đớn như bị kim châm.
Mọi người nheo mắt đánh giá tình huống trước mắt, chỉ thấy trận pháp quỷ dị kia sau khi kịch liệt xoay tròn thế nhưng chậm rãi bay lên không trung, sau đó nháy mắt biến mất.
Mà biến mất cùng với nó có cả tuyệt mỹ hoàng tử mà đế vương sủng ái nhất, Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ——- Tây Lam Linh Huân.
“Huân nhi! Không———-”