Trên mặt tuyệt mỹ thiếu niên lộ ra một mạt cười yêu mị, hỏi sơn tặc thiếu niên đang sững sờ.
Sát Lục chi Dạ Vô tộc a, Huân nhi không biết đó là gia tộc thế nào, thế nhưng có thể làm phụ hoàng lộ ra vẻ mặt hứng thú như vậy. Bất quá đối với trận đấu giao hữu tiến hành ở học viện Úc Thu Lan, Huân nhi thật sự khá chờ mong.
Nói thế nào đi nữa, bé không phải cũng là đệ tử Tây Diệp La học viện sao, sao có thể không chờ mong trận đấu lần này được chứ? Huống chi, trận đấu lần này náo nhiệt vô cùng a! Ý nghĩ còn bất đồng bình thường.
Chính là không biết bọn Hắc Nguyệt có đến Đông Lăng không nữa.
Nếu không có gì bất ngờ, nghe nói lần này tới tham gia trận đấu ở Đông Lăng quốc đều là những người bé rất quen thuộc. Tỷ như, Hắc Nguyệt, Hồn Quy, Du Uyên cùng Phong Vô Kỳ ở Cấm Hồn Cư. Trong học viện Tây Diệp La thì có Lãnh Hạ La cùng đại hán Man Sát ở lớp cổ dược học.
Đương nhiên, vì danh sách tham gia trận đấu với học viện Úc Thu Lan của Đông Lăng tới bảy người, vì thế trừ bỏ sáu bọn họ thì có thêm một người nữa. Mà còn là một người có thực lực không thể lường được làm người ta muốn rớt tròng mắt ra ngoài— Mạc Lạc Nhật.
Trong trận cạnh tranh kịch liệt ở Tây Diệp La học viện để giành quyền tham gia giao đấu, ngay cả tỷ đệ Tàn La trong ban bọn họ, còn có Man Tộc đều thua, ai cũng không ngờ thiếu niên đặc biệt trúng tuyển vào học viện vì được Cáp Lý Tư viện trưởng hiếu kì lại mạnh đến vậy?
Trời ạ, đất a, mẹ Thương Lam a, ai có thể giải thích cho bọn họ không, Mạc Lạc Nhật sao có thể trở thành anh hùng vô địch như vậy không a?
Đương nhiên, không ai nhảy ra nói nguyên nhân cho bọn họ biết, vì thế đám người Tây Diệp La học viện đều cho là trước kia Mạc Lạc Nhật cố ý giấu diếm thực lực, vì thế hiện giờ mới biểu hiện lợi hại đến vậy. Đương nhiên, suy đoán này truyền ra từ một người quen biết Mạc Lạc Nhật trước kia, là ‘thanh mai trúc mã’ vẫn luôn ở chung một chỗ với hắn.
Mà theo tin tức từ chỗ phụ hoàng, Huân nhi biết, lần này mang bọn Hắc Nguyệt tới Đông Lăng chính là Hoắc Đặc Lý đạo sư, còn một người nữa… chính là đạo sư cổ dược học Dược Cơ Nhã di.
Về phần người tham gia trận đấu lần này vì sao không có Phong Chích Viêm, nghe nói hắn bỏ quyền. Nguyên nhân không rõ.
Bất quá được tuyển hay không cũng vậy, bé biết vị biểu ca kia nhất định cũng tới Đông Lăng, hơn nữa mục đích còn không được trong sáng.
Bên này, tuyệt mỹ thiếu niên rúc vào lòng nam nhân tuấn mỹ trầm tư. Bên kia, thiếu niên Dạ Vô Tê Hoa bị đột nhiên hỏi tới lại đang đỏ mặt ngây ngốc vì nụ cười diễm lệ tuyệt luân của Huân nhi.
“A? A! Không phải, ta không phải đại biểu tham gia trận đấu giao hữu lần này. Tuy ta quả thật là đệ tử của Úc Thu Lan học viện, nhưng không thích tham gia mấy hoạt động này.
Dạ Vô Tê Hoa nhìn về phía tuyệt mỹ thiếu niên trong lòng Tây Lam Thương Khung, không khỏi hồi đáp.
Này cũng là nguyên nhân thiếu niên vừa nãy phẫn nộ khi nhìn thấy hắn như vậy. Bởi vì lúc học viện quyết định người tham gia trận đấu trao đổi lần này, hắn đã công khai rời nhà đi ra ngoài.
So với Việt Dương Liên có thể nói là kiêu ngạo, tự kỷ cùng khoe khoang như khổng tước kia, hắn làm yêu tử Dạ Vô gia có thể nói là vô cùng khiêm tốn. Này không chỉ vì uy danh làm người ta kinh sợ của đại ca, huyết thống làm người ta sợ hãi của Dạ Vô gia, cũng vì hắn từ nhỏ quả thật đã không giống đứa nhỏ của Dạ Vô gia.
Nếu nói đại ca cường đại như một vị chiến thần khó có thể chiến thắng, như vậy kẻ làm đệ đệ như hắn hoàn toàn không kế thừa khí lực mạnh mẽ của Dạ Vô gia, hệt như một phế vật trong huyết dịch cổ xưa kia.
Mỗi lần nhìn thấy đại ca, hắn luôn vô thức cảm thấy tự ti.
Tuy đại ca đối với hắn rất tốt, cũng rất nuông chiều, hơn nữa cũng không bắt hắn phải học vũ kỹ Dạ Vô gia. Chính là hắn lại cảng khổ sở, càng cảm thấy bực bội a.
Mình thật sự là đứa nhỏ Dạ Vô gia sao?
Thật là Dạ Vô Tê Hoa sao?
Vì cái gì hắn cứ cảm thấy không đúng? Có đôi khi, hắn còn hoài nghi thân thể thoạt nhìn yếu ớt mảnh khảnh của mình thật sự có huyết mạch cổ xưa đại biểu cho chiến thần của Dạ Vô gia sao?
Vì sao có đôi lúc hắn cảm thấy, so với mình, nam nhân chất phác thành thành vẫn làm bạn bên cạnh còn phù hợp với huyết thống của Dạ Vô gia hơn?
Có phải có sai lầm gì không? Kỳ thật Trừu Đao mới là đứa nhỏ Dạ Vô gia đi?
Quay đầu, Dạ Vô Tê Hoa đột nhiên nhìn qua Trừu Đao, sau đó trước mắt mọi người nâng đầu nam nhân, cẩn thận đánh giá.
Không nói thì thôi, vừa xem thì lại càng cảm thấy bộ dạng rất giống đại ca.
Không nói tới thân hình cường tráng rắn chắc đồng dạng, ngay cả thần sắc vô tình toát ra từ ánh mắt cũng có vài phần uy nghiêm của đại ca.
Nếu không phải Trừu Đao vẫn luôn ở bên cạnh bảo hộ, lại còn luôn mang bộ dáng thành thật chất phác, hắn quả thật sẽ cảm thấy như vậy.
Hơn nữa, nói thật ra, bộ dáng Trừu Đao tuyệt không kém, có sự thô cuồng của nam nhân nhưng cũng tuấn lãng sáng sủa, là một nam nhân trung hậu làm người ta vừa nhìn liền có hảo cảm cùng tin tưởng.
Nếu mình là cô nương, thật sự muốn gả cho Trừu Đao.
Như vậy, khẳng định thực hạnh phúc!
“Thiếu gia, làm sao vậy?” Trên gương mặt ngây ngô có chút quan tâm, trong mắt Trừu Đao có ảnh ngược của thiếu niên.
Mà nhìn Trừu Đao như vậy, Dạ Vô Tê Hoa không khỏi thở dài. Vẫn ngốc như vậy, nam nhân hàm hậu này sao có thể là đệ đệ của đại gia giả dối lại khôn khéo vô cùng của mình của được chứ? Xem ra, mình mới là quái thai của Dạ Vô gia a!
“Này, Trừu Đao, ta nói ngươi này, lát nữa về nhà mà gặp phải đại ca, ngươi…”
Thiếu niên còn chưa kịp nói xong thì tửu lâu đã truyền tới một trận xôn xao, mà từ chỗ bọn họ trên lầu hai nhìn xuống lại phát hiện đám người bên dưới cũng rối loạn vô cùng, giống như đang chen chúc nhau nhìn gì đó.
“Sao lại thế này?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không biết a…”
“Nhìn kỹ hẵng nói…”
Ngay cả khách nhân trên lầu hai cũng đều rời khỏi chỗ ngồi chạy tới lan lan lầu hai nhìn xuống. Tự nhiên, Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi ngồi bên lan can lầu hai cũng không khỏi quay đầu nhìn về phía ngọn nguồn trận rối loạn kia.
“Đó là… Nam Khê…” Híp mắt, trong mắt Tây Lam Thương Khung hiện lên một mạt tinh quang sâu thẳm.
“Trời ạ, đó là đội tuần hành của hoàng tộc Nam Khê đế quốc. Chẳng lẽ, hoàng đế bệ hạ Nam Khê đã tới Đông Lăng sao?
“Vừa thấy thì biết rồi, đó là Nam Khê quốc nha. Không biết Tây Lam Lam đế bệ hạ khi nào mới tới. Bất quá hẳn là sắp rồi, nghe nói loan giá Tây Lam hoàng đế bệ hạ đã tới Ly Ngạn thành, cách nơi này nhiều nhất cũng mất một ngày mà thôi.”
“Chờ mong đại biểu của tứ đại quốc đã lâu, nhưng không ngờ lần này toàn bộ hoàng thất của các quốc gia trên Thương Lam đại lục đều tới, đến lúc đó quả là náo nhiệt khó có a. Huống chi, nghe nói trận đấu tổ chức ở Úc Thu Lan học viện cũng hấp dẫn rất nhiều người tới xem. Nhìn thấy không, nhóm thiếu niên phục sức khác lạ trong tửu lâu này hẳn đều là đệ tử của các học viện tới tham gia trận đấu đi.”
“Nghe nói, đại biểu Úc Thu Lan học viện dự thi lần này chính là…”
“Nghe nói…”
…
Nhìn thấy đội tuần hành long trọng của Nam Khê quốc tới gần, bên tai thỉnh thoảng lại truyền tới một ít tin tức về các quốc gia được mời tới yến tiệc long trọng ở Đông Lăng quốc lần này cùng trận đấu trao đổi sắp cử hành ở Úc Thu Lan học viện, ánh mắt Tây Lam Thương Khung cũng không khỏi đặt trên loan giá xa hoa chói mắt ở trung tâm đội tuần hành kia.
Nơi đó, chính là Ám hoàng của Nam Khê quốc đi.
“Ám hoàng Nam Khê quốc, nghe nói mới đăng cơ không tới ba năm nhưng đã nắm vững thực quyền Nam Khê quốc trong tay, hơn nữa còn trở thành đế vương thực chuyên chính độc tài. Hơn nữa, nghe nói ở quốc nội Nam Khê, rất nhiều người sợ vị hoàng đế bệ hạ tân kế vị này. Bởi vì…”
Thiếu niên Dạ Vô Tê Hoa không biết từ lúc nào cũng chạy tới nhìn đội tuần hành khổng lồ của Nam Khê tới gần chậm rãi nói.
“Bởi vì, nghe nói Ám hoàng Nam Khê đã sát phụ sát huynh mới có được ngôi vị hoàng đế.”
“Xem ra ngươi rất hiểu biết chuyện Nam Khê quốc!” Thu hồi ánh mắt, Tây Lam Thương Khung không khỏi quay đầu nhìn thiếu niên đang đứng dựa bên lan can, cười khẽ, trong ánh mắt lại tràn ngập suy tư khó hiểu.
Ám hoàng Nam Khê, quả thật giống như lời Dạ Vô Tê Hoa, là sát phụ sát huynh mới có được ngôi vị hoàng đế.
Hơn nữa, ba năm trước, lúc vị hoàng đế trẻ tuổi này đăng cơ, theo tin tức từ mật thám truyền về, vị Ám hoàng Nam Khê này thế nhưng lại là người lãnh khốc tâm ngoan thủ lạt không chút lưu tình.
Tính cách âm tình bất định, thủ đoạn âm độc, đối với địch nhân không hề nương tay, nhanh chóng diệt trừ toàn bộ những thế lực dám can đảm phản kháng hắn, trở thành đế vương hào chấn vô nghi ở Nam Khê quốc.
Nói thật, đối với vị đế vương trẻ tuổi vừa kế vị này, Tây Lam Thương Khung kì thật cũng khá thưởng thức. Dù sao, muốn trở thành đế vương nhất định phải đủ vô tình cùng lạnh lùng.
Bỏ qua những thứ dơ bẩn hoặc thân tình không tồn tại, có thể vì bản thân mình mà không chút lưu tình khai đao với những kẻ cản trở. Chẳng hề có chút thương hại.
Kỳ thật, chính mình không phải cũng là một kẻ ích kỷ như vậy sao.
Chỉ cần có ai dám cản trở y cùng Huân nhi ở cùng một chỗ, Tây Lam Thương Khung tuyệt đối có thể làm ra chuyện càng tàn ác hơn Ám hoàng Nam Khê. Chẳng sợ bỏ qua hết thảy.
“Ha hả, này cũng chỉ biết một chút mà thôi, dù sao chuyện Ám hoàng Nam Khê quốc kế vị cũng không phải bí mật gì.” Huống chi, đại ca nhà mình thân là tướng quân Đông Lăng quốc, tự nhiên biết càng nhiều hơn so với người khác.
Mà hắn, bất quá cũng chỉ vô tình nghe được mà thôi.
Dạ Vô Tê Hoa nhìn ánh mắt u ám khó hiểu của Tây Lam Thương Khung, không khỏi ngượng ngùng nói.
“Ám hoàng Nam Khê cũng tới rồi a!”
Ánh mắt chăm chú nhìn loan giá xa hoa đi qua trước mắt, trên mặt Tây Lam Thương Khung không nhìn ra bất cứ biểu tình nào.