Tứ chi và đầu bị chặt đứt, trên chiếc giường đó chỉ còn vỏn vẻn cái khúc giữa tính từ cổ cho đến phần bẹn... phải nói là cực kì kinh dị... Cũng may là cái xác đấy đã được khám nghiệm tử thi sạch sẽ và bảo quản ở nhiệt độ lạnh nếu không tôi cũng không tưởng tượng được cảm giác lúc xác trương sình khi đưa từ dưới nước lên...
Ông bác già vẫn lạnh lùng không có vẻ gì kinh hoàng hay run sợ khi nhìn thấy thi thể nạn nhân, có lẽ ông đã từng gặp nhiều chuyện còn kinh khủng hơn thế. Ông lấy trong chiếc balo lớn ra bộ phận tay, chân và đầu làm bằng chất liệu ma nơ canh rồi gắn vô xác chết. Tôi ngạc nhiên hỏi ổng:
- Tại sao lại lấy tay, chân và đầu giả gắn vào xác chết...! Tôi tưởng chỉ đơn giản là gọi hồn về thôi chứ?
Ổng lạnh lùng nhìn tôi đáp lời:
- Xác chết không còn nguyên vẹn... khả năng gọi hồn về là rất khó...! Nếu không làm tay,chân và đầu giả cho thi thể thì làm sao linh hồn hồi phục nguyên thần tìm đường hồi xác?
Tôi thấy ổng nói có lý nên cũng không hỏi gì thêm, ổng nhìn xung quanh rồi bấm tay:
- Hôm nay là 15 âm lịch, chí âm chí tịnh rất thích hợp để gọi hồn về...!
Cô chuẩn bị đi...! Hồn sẽ nhập vào người cô đấy!
Vừa nói ổng vừa nhìn phía em Quỳnh, ẻm vẫn ngơ ngác không hiểu tại sao hồn lại nhập vào ẻm. Ẻm đưa mắt nhìn về phía tôi với điệu bộ cầu cứu nhưng đổi lại cũng là một thái độ lạnh lùng của tôi:
- Nhìn tôi làm gì...? Là cảnh sát phải hi sinh để điều tra phá án...!
Cứ xem như lần đầu... thử nghiệm đi...! Để lần sau làm cho quen...!
Ẻm thất vọng cúi mặt xuống không nói lên lời, tôi cũng chẳng quan tâm vì miễn sao không phải tôi chịu sào là được rồi:v. Thật ra là tôi muốn được trải nghiệm cảm giác xem gọi hồn thế nào chứ không phải là tôi sợ gì đâu:3
Ông bác già ra hiệu cho ẻm Quỳnh đứng dưới chân cái xác, rồi ổng lôi ra một lá bùa cắn đầu ngón tay lấy máu rồi vẽ loằng ngoằng gì đó. Ổng dán lá bùa lên khúc giữa cái xác rồi hai tay bắt quyết lẩm nhậm niệm chú.
Bỗng nhiên đèn điện trong phòng nhấp nháy liên tục, cửa sổ chuyển động mở ra đóng vào không ngừng... Một cơn gió lạnh từ bên ngoài thổi vào khiến toàn thân tôi run rẩy. Hai ngón trỏ và giữa của ông chỉ thẳng vào ẻm Quỳnh miệng hô thật lớn:
- Nhập xác....!
Đầu ẻm Quỳnh ngửa mạnh ra đằng sau rôi đầu lại cúi gập xuống, tóc tai rũ rượi thân thể giật giật liên hồi. Một tiếng rên văng vẳng như từ thế giới bên kia vọng về:
- Hờ...Hờ...Hờ...!