Cốc cà phê để trước mặt tôi, em Quỳnh nhìn tôi nhẹ nhàng mỉm cười:
- Anh đang suy nghĩ về vụ án sao? Có phát hiện gì mới không?
Tôi mỉm cười tránh để Quỳnh nhận ra nỗi buồn trên khuôn mặt mình, thất tình thì sao chứ? "Tái ông thất mã" chưa chắc đã là điều không tốt vì ít ra vẫn có đồng nghiệp bên cạnh quan tâm. Tôi đưa cốc cà phê lên miệng nhấp môi rồi từ từ lên tiếng:
- Tôi thấy vụ án này rất mông lung! Giống như là đang điều tra về một gì đó mơ hồ như ảo như mộng vậy!
Quỳnh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt nàng lộ rõ vẻ buồn bã:
- Chẳng lẽ vụ án lại đi vào ngõ cụt sao?
Tôi đưa tay xoa trán suy nghĩ, liệu có cách gì tìm ra manh mối về hung thủ hay không? Nạn nhân thì đã bị tàu nghiến còn không ra hình người trừ khi nói chuyện với hồn ma thì may ra... Nhưng thực sự tôi không muốn nhờ vả đến thằng bạn thân, có vẻ như lòng tự tôn của tôi không cho phép điều đó.
Gọi điện cho nó hay không đây? Cứ mỗi lần nhìn lại hình ảnh tình tứ giữa nó và em Hương là trái tim tôi lại đập mạnh, máu nóng trong tôi dâng trào thôi thúc tôi ghìm lại mọi thứ. Tuyệt đối không thể nhờ vả thằng đa cấp đấy, không bao giờ.
Tôi đứng dậy nhưng bỗng khựng lại vì có vật gì đó trong túi rơi ra, lọ nước mắt trâu của ông bác già, tôi vẫn còn giữ nó sau vụ án lần trước. Mắt tôi bỗng lóe sáng và hình như tôi đã nghĩ ra cách tìm ra manh mối mà không cần nhờ đến sự trợ giúp của thằng bạn thân.
********************************************
12h đêm, tại phố Lê Duẩn, Đống Đa, Hà Nội.
Đêm nay không trăng không sao, một mùa đông lạnh lẽo u tịch làm cơ thể tôi cảm thấy hơn rờn rợn. Tôi không biết việc hôm nay mình làm có tác dụng gì không, nhưng thử còn hơn là không thử, nhất định tôi phải tìm ra manh mối gì đó từ người chết.
Tôi đến gần hiện trường vụ án của nạn nhân mới nhất rồi lấy trong túi ra lọ nước mắt trâu. Ngửa mặt lên trời nhỏ từng giọt đều đều vào 2 đôi mắt rồi nhâm nhấm cho nó dung hòa đều xung quanh nhãn cầu.
Tôi từ từ mở đôi mắt ra rồi chăm chú nhìn mọi thứ xung quanh, một cảnh tượng kinh dị mà có lẽ thật khó diễn tả chỉ bằng lời...