Cơ thể tôi bị treo lơ lửng trong một lò mổ, thực vậy tôi không biết phải diễn tả căn phòng kín này ra sao nhưng nhìn mất cái móc sắt đang treo lơ lửng tôi có thể ngờ ngợ đoán ra tình hình hiện tại của mình.
Nhìn sang bên cạnh, em Quỳnh cũng đang ở trong hoàn cảnh tương tự như tôi, 2 tay bị trói chặt bằng xích sắt và treo lơ lửng giữa căn phòng. Tôi định gọi với sang ẻm, nhưng có một thứ gì đó đang cử động ở góc phòng khiến tôi phải mím chặt môi lại.
Một ông già khoảng 70 tuổi nhưng cơ thể có vẻ khá cường tráng, ổng mặc một chiếc tạp dề đã cũ xì và hình như đang miệt mài làm việc gì đó. Hai bàn tay ổng uyển chuyển qua lại một cách nhẹ nhàng nhưng tiếng động vang lên lại khiến cơ thể tôi bỗng nhiên rùng mình:
- Xoẹt... Xoẹt...Xoẹt...!
- Chàng trai trẻ....! Cậu tỉnh rồi à....!
Một giọng nói già cỗi run run vang lên, đôi mắt tôi quay về hướng vừa phát ra tiếng nói đó. Bà chủ quán nước nhìn tôi cười một cách bí ẩn rồi tiến lại gần sờ lên má tôi:
- Thịt tốt.... Thịt tốt......!
- Bà muốn gì? Sao lại trói chúng tôi?
Tôi chau mày nhăn nhó lớn tiếng với bả. Bà có vẻ không quan tâm đến tôi rồi quay sang nhìn về phía em Quỳnh, giọng nói run run lại tiếp tục vang lên:
- Khỏi cần đóng kịch nữa....! Lão đã tìm thấy thẻ công an trong người cậu rồi...! Có vẻ như lão không thể tiếp tục ở đây được nữa rồi...! Nhưng không sao... tính thêm hai người thì có lẽ cũng đủ ăn trong một thời gian dài rồi...!
Tôi ngạc nhiên trước những gì mà bà lão vừa nói:
- Ý bà là sao? Ăn cái gì? Mà bà không thoát được đâu vì trước sau gì cảnh sát cũng biết 2 ông bà là thủ phạm thôi...!
Bà lão cười lớn, rồi cất giọng run run nói tiếp:
- Đồng nghiệp của cậu đến rồi, còn lục soát nhà tôi nữa...! Nhưng rất tiếc là căn phòng này... họ lại không tìm ra...! Yên tâm đi... Đêm nay 2 cô cậu sẽ có một trải nghiệm mới mẻ....!
Ông già từ đằng sau cầm con dao từ từ tiến tới em Quỳnh, rồi nhe răng cười:
- Nhìn đứa con gái này có vẻ ngon mắt phết! Cứ theo thông lệ cũ tôi ăn mắt, bà ăn lưỡi nhé!
Tôi trợn mắt sững sờ run run giọng lên tiếng:
- Ăn......?