- Ngồi sát vào... không lại ngã ra đường rồi trách tôi...!
Ẻm vẫn lạnh lùng bơ tôi không thèm đếm xỉa, tôi thầm nghĩ người đâu mà giận dai thế không biết có mỗi tí chuyện thôi mà cũng phải tỏ thái độ như vậy... Tôi mím chặt môi rồi lên tiếng xuống nước:
- Thôi được rồi... Tôi xin lỗi...! Đáng lẽ tôi không nên "tạt nước theo mưa"...! Vậy được chưa?
Ẻm vẫn bơ tôi rồi lạnh lùng lên tiếng:
- Anh đâu có làm gì sai mà phải xin lỗi...! Là cảnh sát là phải hi sinh để điều tra phá án mà...!
Biết là kiểu này khó xin lỗi suông được rồi. tôi thở dài nhăn nhó rồi lên tiếng xoa dịu:
- Em biết sai rồi...! Xin người đẹp tha lỗi...! Lần sau em không dám thế nữa ạ...!
Ẻm mỉm cười ngồi sát lại lưng tôi rôi nhẹ nhàng nói:
- Đâu có chuyên xin lỗi suông thế được...! Một tuần bao ăn sáng nhé em trai...!
****************************************************
Vừa thoát được cơn lốc mang tên Quỳnh thì một cơn giông bão nữa lại ập đến. Vừa đến đại sảnh trụ sở công an tỉnh Bắc Ninh đã thấy lão Phong và tên Nam xồm đứng chờ với bộ dạng cực kì bất mãn...
Nhìn thấy chúng tôi xuất hiện là Nam xồm đã lên tiếng xả giận:
- Về... Về thôi... Không điều tra phá án gì nữa...!
Tôi ngạc nhiên hỏi 2 người họ:
- Có chuyện gì xảy ra vậy...? Gọi chúng tôi đến hỗ trợ rồi lại đi về là sao...?
Lão Phong bức xúc kể lại những điều vừa xảy ra... Hóa ra khi nhận được tin phát hiện thi thể bị gặm não ở Bắc Ninh thì tổng bộ đã cử tổ trinh sát xuống phá án. Tôi ngạc nhiên nhìn 2 người họ:
- Thì kệ họ thôi...! Việc ai người đấy làm..! Liên quan gì đến chúng ta đâu?
Tên Nam xồm gằn giọng lên tiếng:
- Nhưng cái xác bị gặm não đấy lại là chú ruột của "Nguyễn Thị Mai" chính là cái xác bị chặt mất "ngũ chi" đấy...! Giờ họ lại bảo vụ cái xác trôi Sông Hồng đấy không cần chúng ta điều tra nữa, họ sẽ tiếp nhận lại hỏi xem có phẫn nộ không? Khác gì "bắt tép nuôi cò"
công lao chúng ta điều tra, giờ họ lại hưởng hết...!
Tôi không biết nói gì chỉ im lặng thở dài... Có nên gọi điện báo cáo tình hình cho sếp Trương... Mà thôi, tính tình của ông ấy trước giờ nhún nhường, cả nể có bao giờ đòi công bằng cho cấp dưới đâu. Tôi chỉ gượng cười động viên mọi người lên đường về Hà Nội chứ còn biết làm gì khác, vừa bước ra khỏi cửa thì một nhân vật quen thuộc bỗng nhiên đứng đối diện trước mặt tôi...
Ổng bác già lạnh lùng nhìn chúng tôi lên tiếng:
- Sao các người biết tôi đến mà ra đón!
Tôi ngạc nhiên khi ổng xuất hiện ở đây nhưng rồi cũng không có gì quá khó hiểu vì một vụ án quỷ quái như thế này thì chắc chắn sẽ có người của bên tâm linh đến phối hợp... Tôi cố gắng gượng cười lên tiếng:
- Vụ án này từ giờ sẽ do tổ trinh sát tiếp nhận điều tra... nên..!
Chưa nói dứt câu thì ổng đã lên tiếng cắt lời:
- Ai nói với các người như thế...! Vụ án này không đến lượt tổ trinh sát có quyền điều tra...! Đi theo tôi vào gặp họ...!