“Sư tỷ Runa, theo chị, năm nay chúng ta có thể vào bán kết không?”- Ngọc Anh bộ võ phục trắng nhìn cô mở tròn to hai con mắt đen láy.
Nắm chặt cổ tay Runa, khi nghe thị trưởng tuyên bố cuộc thi chính thức bắt đầu, Ngọc Anh toàn thân cứng đờ hồi hộp. Đúng là vừa hy vọng vừa lo lắng... Hy vọng Băng Thăng lọt vào chung kết thuận lợi, thậm chí còn hy vọng lập được kỳ tích đoạt giải quán quân! Nhưng, năm ngoái đội Băng Thăng thi đấu không tốt, nhanh chóng bị loại, có lẽ lần này chỉ cần vào đến vòng trong là tốt lắm rồi.
“Còn xem đã “
Thời gian gần đây, quan sát nhóm Max dốc sức tập luyện cô tin những nỗ lực và mồ hôi công sức của họ sẽ không vô ích! Runa nhắm mắt thả lỏng gương mặt điềm tĩnh vẽ lên nụ cười điêu luyện hướng về phía Max. Max cùng nhìn về phía cô gương mặt bất an nắm chặt dây đai không biết dằng sự việc này sẽ thành ra như thế nào.
“Vì sao?”
“Em cứ xem đi trận đấu còn chưa bắt đầu mà”
“Dạ Vâng?”- Mặc dù Ngọc Anh không hiểu nhưng vẫn phải nghe theo Runa. Nhưng cô bé vẫn nắm chặt nắm đấm, thấy tin tưởng hơn hẳn, quay ra nói với các ban trong đội cổ động: “Mọi người, chuẩn bị xong chưa? Lát nữa khi trận đấu bắt đầu. chúngta phải dốc toàn lực cổ vũ cho đội Băng Thăng”
“Được! Đã chuẩn bị xong rồi!”
Các cô gái tay cầm những quả cầu sặc sỡ, khí thế hừng hực, dõng dạc, đồng thanh trả lời.
Lễ khai mạc kết thúc, vong đấu dầu tiên lập tức bắt đầu. Cuộc thi đấu chia làm ba giai đoạn: vòng loại, vòng bán kết và chung kết. Ngoại trừ nhà vô địch năm ngoái – võ quán Lê Thị được trực tiếp vào thẳng vòng trong, tất cả võ quán còn lại đều phải tham gia vòng loại.
Vòng loại sử dụng hình thức thi đấu luân lưu giữa các nhóm, còn bảy mươi đội đại diện cho bảy mươi võ quán chia làm tám nhóm. Bảy nhóm đầu, mỗi nhóm mười đội, sau khi kết thúc vòng loại, hai đội có số điểm cao nhất của mỗi nhóm sẽ được vào vòng trong, nhóm thứ tám chỉ có năm đội, sẽ chỉ có một đội vào vòng trong.
Cuối cùng, thêm võ quán Lê Thị, tổng cộng có mười sáu đội tham dự vòng bán kết.
Kết quả bốc thăm vừa ra, các đệ tử của võ quán Băng Thăng đều không nén nổi vui mừng! Chín đội cùng nhóm của Băng Thăng, ngoài võ quán Mãng Xà năm ngoái lọt vào tám đội mạnh nhất, những đội còn lại đều rất bình thường.
Còn phải nói!
Hy vọng lọt vào vòng bán kết năm nay của đội Băng Thăng là rất lớn!Dù có thua đội Mãng Xà, chỉ xếp thứ hai trong nhóm là có thể vào vòng trong rồi!
Trận đấu đầu tiên của đội Băng Thăng trong cuộc thi đấu năm nay với võ quán Trường Lưu.
Đức thi đấu với nam đệ tử Nhị Giang của võ quán Trường Lưu trong trận đầu tiên. Ngọc Anh kinh ngạc phát hiện, khi đứng trên sàn thi đấu chính thưc, ngoại trừ đôi mắt tinh nhanh thì Đức vẫn giữ cái dáng chậm chạp lờ đờ như thường ngày. Nhị Giang bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài đó, xem thường đối phương, bị Đức liên tiếp đánh trúng.
Hóa ra, cái vẻ lờ đờ buồn ngủ đó lại là một chiến thuật của Đức, Ngọc Anh không khỏi kinh ngạc, thầm kêu lên.
Hà Phương thi đấu trận thứ hai và Max đấu trận thứ ba đều đứng bên cạnh sàn đấu, tập trung quan sát trận đấu giữa Đức và Nhị Giang. Hiệp đầu kết thúc, Đức và Nhị Giang. Hiệp đầu kết thúc, Đức dẫn trước ba điểm, Hà Phương thở phào, Max đưa cho Đức chai nước, nói thầm câu gì đó, Đức vừa nghe vừa gật đầu.
“Băng Thăng! Băng Thăng chiến thắng!”
“Băng Thăng tiến lên!”
Vẫy những quả cầu bông rực rỡ, dưới sự chỉ đạo của Ngọc Anh,Cry cùng các bạn thành viên trong đội cổ động hăng hái hô to cổ vũ đội Băng Thăng!
Ở vòng loại, để tăng thêm không khí và giao hữu học hỏi giữa các võ quán được học hỏi giữa các đệ tử không tham gia thi đấu của các võ quán được phép đứng gần sàn thi đấu quan sát, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến trận đấu.
Cho nên, ngoài các tuyển thủ tham gia thi đấu chính thức, sự có mặt của các đội cổ động cũng hết sức nổi bật. Đội cổ động của võ quán Băng Thăng do Ngọc Anh và Cry dẫn đầu, võ phục trắng tinh, tay cầm những quả cầu bông sặc sỡ,đội cổ động của võ quán Hải Khoan nhất loạt mặc váy ngắn đỏ chói cầu bông cũng màu đỏ, trông rất bắt mắt.
“Băng Thăng cố lên! Băng Thăng cố lên!”
“Trường Lưu chiến thắng! Trường Lưu chiến thắng!”
Hai đội cổ động dường như có sự ganh đua ngấm ngầm, ra sức hô thật to, chẳng mấy chốc, ai nấy cổ họng đều đau buốt, nóng ra như lửa đốt, nhưng không ai tỏ ra yếu thế, không ngừng hô vang cổ vũ cho đội nhà. Đến lúc trọng tài ra hiệu, hiệp hai trận đấu Đức và Nhị Giang bắt đầu, hai đội cổ động mới tạm thời hạ nhiệt, hồi hộp theo dõi trận đấu.
Hiệp hai, Đức đánh càng hăng, Nhị Giang lộ rõ không phải là đối thủ của Đức, hiệp hai kết thúc, Đức dẫn trước đến bảy điểm.
“Trường Lưu quyết không bỏ cuộc!”
“Trường Lưu chuyển bại thành thắng!”
Thấy đội nhà có vẻ thua ngay trong trận đầu tiên, cổ động viên của võ quán Trường Lưu càng hô to, át hẳn tiếng hô của cổ động viên Băng Thăng.
“Băng Thăng vô địch!”
Cry cuống lên, xúc động hét thật to, Ngọc Anh hơi chậm hơn một chút, vội vàng giơ cao quả cầu bông, cùng Cry hô tô:
""Băng Thăng! Vô địch””
Đang nói nhỏ câu gì với Đức,Max bị thu hút bởi âm thanh phát ta từ đội cổ vũ, ánh mắt thường ngày lảnh đạm của anh bỗng lóe lên như cười nhìn vè phía Runa ngồi yên vẻ mặt không một chút biến sắc như lúc đầu. Đức cũng cười lớn, hướng về phía đội cổ vũ giơ cao ngón tay cái, được động viên, cổ động viên của Băng Thăng lập tức như có thêm sức mạnh, càng ra sức cổ vũ hăng hái hơn.
Hiệp ba, Đức tiếp tục chiếm ưu thế. Cuối cùng chiến thắng với tỷ số 9:1, đem lại thắng lợi đầu tiên cho võ quán Băng Thăng!
“Ôi, sư huynh Đức!”
Đội cổ động và các đệ tử khác phấn khích tới mức trận đấu vừa kết thúc lập tức ào ra ôm chầm Đức, hoan hô vang dội! Trận đầu chiến thắng nhanh gọn, đây là một sự khởi đầu rất tốt, chắc chắn là điềm báo năm nay võ quán Băng Thăng sẽ đạt thành tích tốt.
Người tiếp theo là Hà Phương. Cô ta thi đấu không được thuận lợi như Đức, kết thúc hiệp hai, còn bị đối thủ dẫn trước năm điểm. Tất cả các đệ tử Băng Thăng đứng quan sát đều rất lo lắng, Cry nắm chặt Quả cầu bông trong lay, Ngọc Anh sững người, quên cả chỉ huy đội cổ động, đến khi Cry khẽ đẩy, mới như tỉnh mộng, hô to:
“Sư tỷ Hà Phương! Cố lên!”
“Cố lên! Cố lên!”
Đội cổ động phấn khích gào lớn, chỉ mong có thể đem toàn bộ sức lực của mình truyền cho Hà Phương!
Qua cơn nguy hiểm, nhưng tới cuối cùng Hà Phương cũng thua với tỷ số chênh lệch hai điểm mọi người cũng chạy tới an ủi và mừng rỡ, người thi đấu cuối cùng là Max.
Võ phục trắng tinh, đai lưng màu đen, đôi mắt lảnh đạm nhìn đối thủ đang căng thẳng thủ thế, khuôn mặt anh vẫn hoàn toàn không biểu cảm như ngày thường.
“Cậu xem, người kia thua chắc rồi.”
Trọng tài vừa tuyên bố trận đấu bắt đầu, Ngọc Anh đã hứng khởi reo lên, nhảy đến bên Cry. Đúng, Ngọc Anh cũng nhận thấy thế, mặc dù hai người vẫn chưa chính thức ra đòn nhưng trước khí thế điềm tĩnh mà lạnh lùng của Max, đối thủ đến từ võ quán Trường Lưu đã căng thẳng, chân bắt đầu loạn nhịp.
Trận này Max chắc thắng, không cần phải bàn.
Mặc dù cổ động viên của võ quán Trường Lưu liên tục hô vang tiếp thêm khí thế cho đại diện của mình, nhưng đến hiệp hai, khi đã dẫn trước mười điểm, Max bất ngờ tung một cú đá hậu trực tiếp hạ gục đối thủ.
Trọng tài tuyên bố Max thắng K.O
“Sư huynh Max!”
“Sư huynh Max!”
Các đệ tử võ quán Băng Thăng chạy ùa tới, ôm chặt Max hoan hô vang trời như vừa làm với Đức và Hà Phương. Trời ạ,thắng K.O cơ mà! Trận đầu tiên trong cuộc thi đấu năm nay, đội Băng Thăng đã giành thắng lợi mỹ mãn.
Nhìn những gương mặt sáng bừng rạng rỡ niềm vui của đồng đội xung quanh, mặc dù không chạy ùa ra ôm Max như mọi người. Đội cổ động của võ quán Trường Lưu mặt mày ủ rũ đang thu những quả cầu bông.
Ðệ tử của Trường Lưu vừa thua Max ngồi ngây trên đệm đấu,vai rũ xuống, huấn luyện viên của Trường Lưu vỗ vai anh, nói:
“Mới thua một trận, đừng mất tinh thần!”
“Xin lỗi!”
Anh ta lấy tay xoa mặt, đứng lên.
“Phấn chấn lên, trận sau chúng ta gặp võ quán Mãng Xà, chỉ được thắng không được thua!” Huấn luyện viên của Trường Lưu cao giọng nói,các đệ tử xung quanh phấn kích đồng thanh trả lời.
“Rõ!”
Giọng nói tràn đầy sức mạnh, hình như nhiệt huyết lại được đốt lên!
“Đi xem võ quán Cốt Bá thi đấu! Nếu có thể vào vòng trong,rất có thể trận đầu tiên chúng ta sẽ gặp phải đội Cốt Bá!”- Ngọc Anh nói một cách phần khích. Mai và Cry lập túc hưởng ứng, thế là ba cô gái chen lấn đến chỗ thi đấu của đội Cốt Bá, chăm chú đứng xem.
Trận đấu của đội Cốt Bá đang diễn ra là của một nữ tuyển thủ,cũng là trận thi đấu thứ hai của họ. Cuộc thi này năm nào cũng vậy, ban tổ chức thường bố trí các nữa tuyển thủ thi đấu trận thứ hai, trận đầu tiên và trận thứ ba là của nam, nhìn chung, trận thứ ba thường là trận có tính quyết định.
“Cô ấy tên Mạn Mạn, mạnh lắm đấy.” -Nhìn nữ tuyển thủ của võ quán Cốt Bá nhẹ nhành tung một cú song phi, đá trúng đối thủ và ghi điểm,Ngọc Anh nói: “ Trong trận giao hữu, sư tỷ Hà Phương đã thua cô ấy“.
“Ồ, sư tỷ Hà Phương thua cô ấy ư?” -Mai nói vẻ sợ hãi,nếu vòng trong cũng gặp Mạn Mạn...
“Phải làm sao đây?”
“Làm sao cái gì, sư tỷ Hà Phương chỉ thua trận giao hữu thôi, biết đâu là do muốn thử sức, đợi đến thi đấu chính thức mới tung hết sức giành chiến thắng!” -Cry trợn mắt nhìn Ngọc Anh, quay lại thấy Runa đứng bên đang tập trung chú ý quan sát Mạn Mạn thi đấu, mắt dán chặt nhất cử nhất động của cô ta, dáng vẻ ấy giống hệt lúc tập luyện gần đây của Runa.
Cry bỗng thất băn khoăn.
Ồ, có lẽ Runa vẫn kiên trì rèn luyện cách quan sát đối phương?
“A! nhìn kìa! Võ quán Lê Thị kìa!”-Ngọc Anh mừng rỡ reo lên.
Mai và Cry lập tức quay lại nhìn theo hướng mắt Ngọc Anh, quả nhiên thấy các đệ tử Lê Thị đang xếp hàng, từ trong đám đông đi ra,đệ tử các võ quán khác đều dạt sang bên nhường lối, nhìn họ với ánh mắt sùng bái, ngưỡng mộ không thể kìm nén. Runa cũng nhìn về phía đó dường như có một chút phảng phất sự quen thuộc nào đó.
“Đúng là rất có khí chất...”-Mai thì thầm.
Tuy không phải lần đầu nhìn thấy đệ tử của võ quán Lê Thị, nhưng mỗi lần nhìn thấy họ trong bộ võ phục trắng vẫn không khỏi rộn rã trong tim.
“Họ được vào thẳng vòng trong.”
Ngọc Anh ngưỡng mộ họ, mọi võ quan đều phải vất vả vượt qua vòng lại, chỉ có Lê Thị là ung dung ngồi nhìn.
“Mau cầu nguyện đi!”
Ngọc Anh chắp tay, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ông Trời ơi,xin đừng để Băng Thăng gặp phải Lê Thị quá sớm...”
Cry và Mai lập tức làm theo, căng thẳng cầu nguyện theo Ngọc Anh.
Trước trận chung kết, nếu gặp Lê Thị là cầm chắc thua. Vì Vậy gặp Lê Thị càng muộn càng tốt.
Runa nhíu mày tập trung chú ý quan sát trận đấu, khi Mạn Mạn bằng một đòn đá hậu hết sức ngoạn mục kết thúc trận đấu, cô phát hiện ba cô bạn hoàn toàn không xem trận đấu của võ quán Cốt Bá.
“Hào quang của nhà vô địch!”
Mai bần thần nói, Ngọc Anh và Cry cũng thẫn thờ nhìn phía xa, theo hướng nhìn của họ, Runa thấy đoàn người đó.
Tổng cộng khoảng mười mấy người.
Khác với các đội thường túm một chỗ, họ đứng thành hàng ngay ngắn,thân người thẳng tắp như những cây tùng, mắt chăm chú quan sát sàn đấu, không nhìn xung quanh, không nói chuyện riêng.
Một người với võ phục đai đen đỏ đứng đầu nhóm người ấy.
Anh ta chăm chú quan sát, các trận đấu đang diễn ra, xung quanh, đệ tử các võ quán khác đều nhìn anh như có ma lực khiến người ta không thể rời mắt.
Chẳng thế mà võ quán Lê Thị có thể trở thành một trong bốn võ quán Teakwondo đứng đầu toàn quốc.
* Võ quán Lê Thị: đứng đầu là thiếu gia nhà họ Lê. Anh ta tên là Lê Ngọc Khánh hay còn gọi là Kelvin (19 tuổi) - gã si tình đào hoa là tâm điểm của mọi nữ nhân trong thiên hạ, trĩnh trực hứng thú với mọi việc anh coi là đúng, lãnh khốc lạnh lùng không ai bằng.Tuy đã không ít người phụ nữ si mê anh kể cả ngoại hình tới bối cảnh,anh cao cao tại thượng như 1 vị vua luôn dùng ánh mắt trên vạn người để nhìn người khác,là cái tên không thể tùy tiệ̣n nhắc đến ở 2 giới hắc đạo và bạch đạo. Trên thương trường hay là trên võ thuật anh đều có một chỗ đứng không thể không có. (@Runa: thân phận thật là một ẩn số chưa biết được hết rõ. Và fb của hắn ngoài đời là Kelvin Khánh và Ngọc Khánh Lê nhiê:))*
Khi Cry và mấy cô bạn quay lại thì trận đấu của Mạn Mạn của võ quán Cốt Bá đã kết thúc, Mạn Mạn chiến thắng với tỷ số cách biệt năm điểm.
“Hi hi, trận đấu kết thúc nhanh quá nhỉ.” Cry cười hi hí, không muốn thừa nhận mình không tập trung xem thi đấu, không tập trung quan sát Mạn Mạn..
“Đi, chúng mình đi xem võ quán khác thi đấu”- Mai đề nghị.
“Được, được!”
Cry và Ngọc Anh tán thành, thế là cả bọn lại kéo ra chỗ khác. Xem hết trận này đến trận khác, khi trận cuối cùng kết thúc,cả bọn đã mệt rã, chân không muốn bước nổi.
Nhưng...
Niềm vui chiến thắng của họ quên hết mệt mỏi!
So với nhóm Max thi đấu căng thẳng thì chạy đi xem vài trận đấu có là gì.
Về đến võ quán,Max, Đức và Hà Phương chiến thắng trở về, các đệ tử quây quanh họ vô cùng phấn khích, kể lại từng chi tiết của mỗi trận đấu!
Max chỉ nhẹ nhàng nói, hôm nay chỉ là trận đầu tiên, còn tám trận nữa, chỉ cần thua hai trận là không thể vào vòng trong, mọi người đừng vui mừng quá sớm.
Như dội gáo nước lạnh vào đầu mọi người.
Nhưng các đệ tử của võ quán Băng Thăng đã quen với kiểu nói đó của Max, nên chỉ hơi chùng xuống một chút rồi lại bàn luận sôi nổi với Đức. Còn Hà Phương tức giận bực bội bỏ chạy về phòng khiến cho mọi người cũng không dám bàn luận gì thêm. Runa hờ hững đi theo Hà Phương rồi nhém cho Max một ánh mắt thỏa mãn khiến anh cảm thấy xót xa. Max liền đuổi theo.
Hà Phương đứng trước cửa phòng đánh một quyền vào cửa khiến cánh cửa gỗ vỡ đôi ra trong khí thế đày lửa quanh mình.
“Bốp Bốp”
Runa hất mái tóc lên vỗ tay rồi nhếch môi nói “ Tức giận mà xả vào đồ vật vậy không đáng”
“Cô..cô đến cười nhạo tôi sao liên quan tới cô đâu”- Hà Phương ném ánh mắt đầy lửa về phí cô.
“Tôi đến không phải cười nhạo cô mà là muốn điều khác chứ dỗi hơi gì mà cười nhạo cô”
“Vậy là ý gì?”
“Tôi muốn thách đấu với cô để đi thi trận đấu tháng sau “
“Ha ha ha..cô đang mơ sao nghĩ gì mà dám thách đấu với tôi chứ “- Hà Phương khoanh tay lại cười tiếp.
Bốp
Một cái bạt tai khiến cho Hà Phương ngã quỵ xuống đất “hự” trên khóe môi rỉ máu miệng kêu lên “ Cô..cô..cô dám đánh tôi”
“Nghĩ sao mà tôi không dám? nào bắt đầu chứ “- Runa kéo tay cô ta dậy.
“Tránh.. cô giỏi lắm tự cô chuốc họa vào thân nhá đừng trách tôi vô tình là không dạy bảo cô chu đáo... hây “- Hà Phương đứng dậy bất ngờ ra đòn liên tiếp lên Runa với tốc độ bạo thủ.
Thân thủ Runa nhanh nhẹn né tới đấy “Phập!”
Một cú phản kích đá ngang của Runa trúng ngực Hà Phương bị đánh bay ra xa liền nhào tới nhưng vẫn ra chân chậm hơn cô.
“Phập! Phập!” - Runa hét lên, chủ động tấn công, tung cú đá song phi tam đả!
“Không!!!!!”