Các đệ tử của võ quán Băng Thăng đang lo âu, ngao ngán như chưa tin vào tai mình, tại sao lại để Hà Phương không được thi?
Hơn nữa, tại sao lại là Runa thay sư tỷ Hà Phương thi đấu?
Võ quan Băng Thăng ban đêm chìm trong trầm lặng đến kỳ lạ. Trong phòng tập, Max đang tăng cường bồi dưỡng cho Runa, các đệ tử đứng bên ngoài, ai nấy nhìn nhau, muốn nói lại thôi.
Không phải họ xem thường thực lực của Runa.
Trên thực tế, khi võ quán tổ chức thi đấu lựa chọn người đại diện tham gia thi đấu, Runa đã chiến thắng Hà Phương, trở thành người đứng đầu nhóm nữ, về sau Max và Rer xét tình huống tổng thể mới lựa chọn Hà Phương. Khi Hà Phương bị thương do Runa đánh, bây giờ cô lại thay thế Hà Phương đi thi để bổ sung thay thế, về lý là chuyện đương nhiên.
Chỉ có điều…
Sau chuyện đó, có lẽ do bị sốc biểu hiện của Runa bắt đầu trở nên thất thường. Khi tập đôi, thường nhìn đối thủ chằm chằm phản ứng rất chậm,cơ hồ ngay những người mới nhập môn cũng có thẻ đánh gục. Nhưng tại sao bây giờ lại trở nên mạnh đến như vậy?
Một Runa như vậy sao có thể đại diện cho Băng Thăng đi thi cuộc thi quan trọng thế này?
“Sư huynh Đức!”
Các đệ tử bên ngoài sốt ruột không đợi được nữa, lại không dám quấy rầy Max đang luyện tập với Runa, bàn nhau rồi quyết định gọi Đức ra ngoài hỏi cho ra nhẽ.
“Sao thế? Có chuyện gì mà lén lút như vậy?”
Đức người đẫm mồ hôi, vừa ngáp vừa thong thả đi ra.
“Sư huynh Đức, vì sao sư huynh Max và sư phụ quyết định để Runa thi đấu? Dạo này tinh thần của Runa hình như không được tốt,liệu có thua không?” Các đệ tử cố hạ giọng, sợ Runa nghe thấy.
“Vậy theo các em, nên để ai thay thế Hà Phương trong khi Hà Phương đang bị thua Runa?”-Đức lại ngáp, hất hàm hỏi: “Ngọc Anh? Cry? Mai Mai hay người nào khác?“.
Các đệ tử buồn bã lặng thinh.
Đúng vậy, Ngọc Anh và mấy người nhìn nhau, đúng là bọn họ đều không bằng Runa, thực lực của các nữ đệ tử Băng Thăng trước nay vẫn tương đối yếu.
“…”
“Đá hậu!”
Cùng với khẩu lệnh dứt khoát của Max, Runa xoay người đá hậu, đá mạnh vào tấm bia giơ cao trong tay anh! Sau khi định thần, ánh mắt cô bất chợt nhìn ta ngoài cửa phòng tập, chỗ các đệ tử đang vây quanh Đức. Từ biểu hiện của bọn họ, cũng có thể đoán biết họ đang phản đối cô xuất chiến, thậm chí còn nghe thấy họ nhắc đến tên Hà Phương. Nếu không phải là cú đá tam đả thì có lẽ sư phụ sẽ không đồng ý để cô tham gia và bắt cô phải tập luyện với Max.
Cuối cùng cũng có thể tham gia cuộc thi đấu giữa các võ quán mà mình mong muốn từ lâu!
Nhưng lại trong hoàn cảnh thế này.
Nỗi xúc động không thể kim chế trào lên, lại có gì dồn nén trong lồng ngực khiến cô tức thở, Có thể thông cảm tâm trạng bất an của các đệ tử ngoài kia, Băng Thăng đã thắng liền bốn trận, khả năng vượt lên đứng đầu nhóm là hoàn toàn có thể, bây giở lại đột nhiên phải thay người, mà lại là cô!
Rốt cuộc khoảng cách thực lực giữa cô và Hà Phuơng là bao nhiêu?
Trận tỷ thí lựa chọn đại diện trong võ quán, nếu không do Hà Phuơng phân tâm, cô có thể chuyển bại thành thắng.
“Đá ngang!”
Max hô dõng dạc,Runa thoáng ngây người, lập tức tập trung chú ý, hét một tiếng:
“Hây!”
Một cú đá ngang xé gió trúng tấm bia trong tay Max!
“Song phi!”
“Đá chéo!”
“Xuống tấn!”
“A....”
Max cầm tấm bia đột nhiên bị rơi xuống nắm chặt lấy bàn tay trái khuôn mặt trắng bệch toát mồ hôi hột nhưng không dám hé nửa răng ra quay đi.
“Anh làm sao?”
“Hôm nay tập đến đây thôi, em về nghỉ đi.”
“Nói! là do cú đá của tôi hôm trước sao?”- cô vội nói nếu nói không phải cú đá tam đả của cô tấn công vào Hà Phuơng thì lúc đó anh ta đã đỡ và bị trấn thuơng? Chết tiệt lại thù!
“Dù có tập suốt đêm, ngoài mệt mỏi thể xác chẳng giúp gì cho trận đấu ngày mai”
Nói xong anh quay ngươi bỏ đi hướng về phía cửa, bóng lưng sao mà dửng dưng, hình như anh không hề quan tâm đến trận đấu ngày mai, thậm chí cản hững trận đấu sau này của cô, không kìm chế được, cô nói với bóng lưng đó:
“Anh cảm thấy ngày mai tôi sẽ thua phải không?”
Max dừng chân, từ từ quay người.
“Em cho là ngày mai mình sẽ thua?”
Bị ảnh mắt lạnh lùng của anh nhìn chăm chú, cô lâng lâng xúc động,thoáng run người, bất chợt như có sức mạnh mới dâng trào, cô nói cứng cỏi:
“Tôi sẽ không thua!”
Max không hề có bất kỳ phản ứng nào đối với câu nói đó của Runa, chỉ lặng lẽ nhìn cô một lát. Các đệ tử bên ngoài thấy anh đi ra chợt im bặt, cung kính chào “sư huynh Max”, anh vỗ vai họ,không nói gì.
Nhìn bóng Max khuất trong màn đêm, các đệ tử bên ngoài cũng giải tán, Runa một mình ngơ ngẩn đứng giữa phòng tập sáng trưng, trống rỗng. Lát sau, hít một hơi thật sâu, cô bắt đầu quay về phòng.
Mình sẽ không thua!
Ngày mai nhất định mình sẽ chiến thắng đối thủ!
Mặc dù đối thủ là Sa Mạn Mạn người từng làm cho Hà Phuơng bị thương, nhưng ngày mai khi phải lên sàn đấu, mình tuyệt đối không để ảnh hưởng đến cả đội!
Đêm đã muộn.
Vầng trăng trong trẻo lơ lửng trên bầu trời.
Đêm yên tĩnh.
Từ xa, ánh đèn phòng tập như một vầng sao ấm áp.
“Đúng, mình phải cố gắng!”
***
Ngày hôm sau, các trận đấu trong nhà thi đấu thành phố diễn ra vô cùng quyết liệt. Do thi đấu vòng loại giữa các nhóm đã đi được nửa chặng đường,sự thắng bại của mỗi trận đều hết sức quan trọng, thậm chí phương thức và tỷ số mỗi trận thắng đều sẽ ảnh hưởng đến thứ tự cuối cùng trong nhóm, cho nên các võ quán đều gắng hết sức, không một phút buông lỏng.
Võ quán Băng Thăng hôm nay phải giao chiến với võ quán Cốt Bá.
Trong nhóm thứ sáu hiện nay, xét theo tỷ số lớn, thành tích của Băng Thăng và Ngao Bái bằng nhau, đều bốn trận thắng, cùng xếp thứ hai trong nhóm. Nhưng xét theo tỷ số nhỏ, mỗi vòng của Ngao Bái đề thắng cả ba trận,còn Băng Thăng chỉ có hai trận thắng, ở vào cục diện kém hơn.
Mà trong ngày thi đấu thứ hai võ quán Ngao Bái đã thua võ quán Cốt Bá nên trận thi đấu ngày hôm nay, đối với Ngao Bái là vô cùng quan trọng, nếu lại thua Băng Thăng, hy vọng vượt lên trong nhóm sẽ hết sức khó khăn.
Tinh hình võ quán Băng Thăng cũng tương tự, do thực lực võ quán Cốt Bá rất mạnh, vì vậy thi đấu với các đội khác trong nhóm phải hết sức thận trọng, chỉ cần hơi sơ suất là có nguy cơ bị loại.
Người đầu tiên đại diện cho võ quán Băng Thăng thi đấu vẫn là Đức.
Cũng với lời trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, cổ động viên của hai võ quán đua nhau hô vang khẩu hiệu cổ vũ, tiếng hô dồn dập như sóng biển!Sau mấy pha giao chiến, đệ tử của Cốt Bá thi đấu với Đức thực lực không tồi, tỷ số thay nhau nâng lên. Khi Đức hăng hái tấn công, đệ tử của Cốt Bá cẩn trọng phòng thủ, trận đấu mỗi lúc càng thêm quyết liệt, gay cấn.
“Băng Thăng cố lên! Băng Thăng cố lên!”
“Cốt Bá tất thắng! Cốt Bá tất thắng!”
Tiếng cổ vũ của hai võ quán chân động cả nhà thi đấu, ngồi ở bên rìa sàn đấu, ngây người thảng thốt, có một cảm giác xa cách kỳ lạ. Hôm qua, cô còn là thành viên đội cổ động, dùng tiếng hô to nhất của mình cổ vũ cho Đức, mặc dù hò hét đến mức cổ họng đau rát, nhưng lúc đó, chỉ việc là không thể đem hết sức mạnh của mình truyền cho Max và các đồng đội tham chiến!
Nhưng, hôm nay...
Ngồi ở vị trí dành cho các tuyển thủ thi đấu. Khi trận đấu của Đức kết thúc...
Là đến lượt cô.
Đức kết thúc hiệp một khi bị dẫn trước một điểm, mình đầm đìa mồ hôi đi về phía Runa, thở hổn hển ngồi xuống cạnh cô và Max-Max đưa khăn mặt và chai nước cho anh, sau đó hạ giọng phân tích đặc điểm chiến thuật của tuyển thủ Cốt Bá, gợi ý hiệp sau có thể sử dụng sách lược thế nào.
“Ờ, được!”
Hai phút giải lao ngắn ngủi đã qua,Đức gật đầu đổng ý,đứng dậy tiếp tục vào hiệp hai. Mùi mồ hôi vẫn tràn ngập bên cạnh, đột nhiên,cảm giác hoảng hốt dần tan đi, một cảm giác chân thực mãnh liệt khiến cô nắmchặt chai nước trong tay.
Hiệp một đã kết thúc.
Chi còn hai hiệp nữa...
Cô sắp phải lên sàn đấu!
Hai tay nắm chai nước cứng đờ, mồ hôi từ lòng bàn tay túa ra.Không nén nổi, cô nhìn sang Max bên cạnh, hy vọng anh tiếp cho chút sức mạnh, nhưng Max mím chặt môi, tập trung tinh thần theo dõi trận đấu, cơ hồ hoàn toàn không biết cô đã căng thẳng đế mức thở không ra hơi.
Hiệp hai Đức vượt đối thủ hai điểm.
“Băng Thăng vô địch! Thiên hạ vô địch!”
Trong hoàn cảnh dưới sự chỉ huy của Ngọc Anh, đội cổ vũ vẫn hét vang như sấm, hầu như không chịu thua kém cổ động viên của Cốt Bá người đông thế mạnh.
“Hiệp ba cậu thử điều chỉnh chiến thuật…”
Max vừa nói vừa chăm chú nhìn Đức, Đức vừa tu nước ừng ực, vừa gật đầu nghe. Trước khi vào hiệp ba, Đức gọi Runa:“Này, Runa khởi động đi, sắp đến lượt cô rồi“.
Khởi động?
Đứng bật dậy như lò xo, tai Runa ù lên, sắp rồi, cô sắp phải ra sàn đấu đến nơi rồi!
Hiệp đấu thứ ba của Đức bắt đầu.
Thấy Đức càng đánh càng thuận, khoảnh cách tỷ số càng giãn rộng, Max cũng yên tâm, nghe bên cạnh có tiếng động. Anh ngoái đầu, thấy Runa đang ép chân, mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt hơi ngơ ngác, lưng cứng nhắc chợt trong đầu thoáng ra một gương mặt của một nữ nhâm trường y màu xanh ngọc.
Max cau mày.
Không nói gì, quay đầu, tiếp tục theo dõi Đức thi đấu, quả nhiên, Đức cuối cùng giành được thắng lợi đầu tiên trong trận gặp võ quán Cốt Bá với tỷ số dẫn trước năm điểm.
“A! Hoan hô sư huynh Đức!”
Các đệ tử của Băng Thăng xông ra vây lấy Đức, ôm chặt anh,xúc động hoan hô vang dội!
Tốt quá, như thế là đỡ lo rồi!
Sư huynh Đức thắng rồi, vậy cho dù Runa có thua, vẫn còn Max ở trận sau, hy vọng vượt lên trước võ quán Cốt Bá hôm nay vẫn rất lớn!
“Võ quán Băng Thăng...” Xác nhận lại danh sách tuyển thủ bổ sung do võ quán Băng Thăng đăng ký trên bảng, trọng tài bắt đầu điểm danh.”Runa đã đến chưa?”
“Có!”
Runa trả lời như một cái máy, lập tức bật dậy, đứng thẳngtrang nghiêm, những tiếng ù ù vẫn không dứt trong tai.
“Võ quán Cốt Bá, Sa Mạn Mạn!”
“Có!”
Một âm thanh vang hơn trả lời, đó là nữ tuyển thủ có thân hình mảnh mai, da trắng nắng hồng hào, đai lưng màu đỏ.
“Hai tuyển thủ chuẩn bị, mười phút nữa trận đấu bắt đầu.”
“Rõ!”
“Rõ!”
Hai cô gái đồng thanh đáp, cùng nhìn nhau, Runa nhìn thấy vẻ kẻ cả đàn chi coi cô là chú bé con trong mắt Sa Mạn Mạn.
Khi trở về vị trí dành cho các tuyển thủ, Runa nghe thấy tiếng cười và lời bàm tán khe khẽ của các đệ tử Cốt Bá sau lưng: “Chị Mạn Mạn, chắc chắn chi cần hai, ba cú là chị hạ gục cô ta!“.
“Runa, sắp đến lượt chị rồi!”
Ngọc Anh và các cô gái trong đội cố vũ chạy lại, tranh nhau đưa khăn mặt, nước uống cho cô. Ngọc Anh căng thẳng vừa xoa bóp vai cho Runa vừa hỏi:
“Chị vẫn ổn chứ? Không căng thẳng chứ? Không nên căng thăng,sư huynh Đức đã thắng một trận nên chị cứ thoải mái đi, nhất định không được căng thẳng!”
“... Ừ, chị sẽ không căng thằng.”
Cơ vai bị Ngọc Anh ấn đau điếng,Runao hít thở sâu. Đúng vậy, cô không được căng thẳng, căng thẳng chẳng giúp gì cho thi đấu, cỏn ảnh hưởng đến tinh thần. Trong trận đấu lựa chọn đại diện tham gia thi đấu, cô căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ, phản ứng vì thế trở nên chậm chạp, lần này tuyệt đối không thể dẫm lại vết xe đổ nửa.
“Ngọc Anh, cô chỉ biết nói Runa, bản thân cô còn căng thẳng hơn cả Runa kia kìa.” Thi đấu xong, Đức thoải mái ngáp mấy cái rõ to, cười nói: “Nếu còn tiếp tục bóp nữa, vai Runa sẽ bị em làm sưng tấy lên cho xem“.
“Ôi!”
Ngọc Anh sợ hãi buông tay.
Đúng lúc đó, các đệ tử của Băng Thăng ngồi phía trước, đột nhiên ào lên ngạc nhiên, thấy Tuấn đẩy Hà Phương ngồi trên xe lăn đi đến! Cổ Hà Phương đang phải đeo đai cố định, cánh tay phải bó thạch cao to ụ, ngồi trên xe lăn, người và đầu cứng đờ không thể cử động.
“Cố lên!”
Được Tuấn đẩy đến trước mặt Runa, Hà Phương nhìn cô hồi lâu,chỉ nói hai chữ, sau đó để cho Tuấn đấy đến chỗ ngồi của đồng đội.
“Runa, cố lên nhé! Đừng làm mất mặt Băng Thăng cô nhớ lấy”
Runa mặt không biểu cảm cất giác mở miệng: “ Sẽ không làm mất mặt”
“Các tuyển thủ chuẩn bị lên sàn đấu!”
Nghe thấy mệnh lệnh của trọng tài, Runa xoay đầu lại. Ánh mắt cuối cùng dừng lại ở Max, anh đang cúi đầu tổng kết tình hình thi đấu vừa rồi với Đức, cơ hồ hoàn toàn không hề để ý đến cô.
Anh không định nói gì với cô sao?
Mấy hôm trước, cô ngồi xem đấu với tư cách là cổ động viên, còn nhớ trước khi Hà Phương vào sân, Max đều dặn dò cô ta mấy câu. Bây giờ cô sắp bước đấu, vì sao anh vẫn không nói gì?
Có lẽ ánh mắt nhìn quá mạnh, cuối cùng Max quay đầu lại..
Nhìn cô.
Trán anh hơi nhăn.
Cô nín thở, muốn nghe rõ từng lời của anh.
“Thua cũng không sao.”
Max nói với nét mặt không biểu cảm.
“Võ quán Băng Thăng, Runa! Võ quán Cốt Bá, Sa Mạn Mạn! Bắt đầu!” Tiếng trọng tài dõng dạc, vậy là trận thi đấu chính thức.
Trên đêm đấu màu xanh lam.
Hai cô gái đứng thẳng đối diện nhau, hai bên cúi chào xong, lập tức vào trận. Sa Mạn Mạn võ phục mới tinh, mái tóc dài, nắm chặt tay, chân đảo theo tiết tấu miệng hô không ngớt.
Runa vẫn bộ võ phục cũ, cũng tóc ngắn, mái tốc mềm như chỏm lông trên đầu hươu. Đôi mắt trong veo, như mắt nai, hai tay nắm chặt, đảo bước theo tiết tấu của mình nhưng không hô gì hết chỉ nhìn chằm chằm vào Sa Mạn Mạn trước mặt đang thỉnh thoáng thử ra đòn thăm dò.
“Hây!”
Sa Mạn Mạn tấn công trước, một cú tạt chéo nhanh như chớp về Runa.
“Hây!”
Runa đồng thời hét lên một tiếng, tung người vọt lên.
Bóng hai người giao nhau trên không.
Ở khu vực dành cho tuyển thủ thi đấu ngay sát võ đài, thấy Max chăm chú theo dõi từng động tác của cô trên sàn đấu, Đức ngáp dài hỏi:
“Vì sao phải cố ý tỏ ra lạnh lùng như vậy? Rõ ràng cậu rất quan tâm đến việc luyện tập của Runa, dù bận chuẩn bị thi đấu, cậu vẫn không quên theo sát, ngày nào cũng thay người phối hợp với cô ấy như đến cùng.Vì sao hôm qua lúc tập cho cô ây, thái độ của cậu lại lạnh như băng vậy, vừa rồi Runa sắp ra sàn, ngay một câu động viên cũng không chịu nói.”
Max mím môi.
Hình như hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì.
“Cậu không sợ thái độ của mình như vậy sẽ khiến cô ấy không còn chút tự tin nào, làm sao đánh được?” -Đức hứng thú theo dõi biểu hiện của Max, chính vào lúc đã tưởng Max không trả lời, thì anh lại lên tiếng, mắt không rời Runa trên sàn đấu vừa hét to, vọt lên không.
“Nếu vì thế mà thua, cũng chẳng có gì đáng tiếc.”
“Phập!”
Chính trong khoảnh khắc Sa Mạn Mạn vừa ra cú tạt chéo, Runa hầu như đồng thời xoáy người bay lên đá hậu, tránh chân đối phương, liền sau đó là cú phản đòn mạnh mẽ trúng vai Sa Mạn Mạn!
“Phầng phầng phầng!”
Sa Mạn Mạn loạng choạng lùi về sau mấy bước mới đứng vững được mắt trợn tròn kinh ngạc như không dám tin, như không hiểu đã xảy ra chuyện gì,tại sao mình lại khinh suất bị đá trúng!
Trọng tài vẫy tay ra hiệu.
Các nhân viên lật bia ghi điểm.
1:0
Khán giả im phăng phắc.
Đệ tử cả hai võ quán đều ngẩn người.
Trận đâu vừa bắt đầu chưa đầy một phút, sao đã ghi điểm nhanh như vậy? Nhìn chung, một, hai phút đầu của hiệp một lạ giai đoạn thăm dò lẫn nhau,hai bên cùng tìm hiểu đối phương, không khinh suất tấn cống, cùng không dễ ghi điểm, trừ phi thực lực hai bên có khoản cách rất lớn hoặc là một bên rất hiểu bên kia.
Nhưng Runa và Sa Mạn Mạn trước đó chưa hề gặp nhau,Sa Mạn Mạn cũng không phải là tuyển thủ tầm thường, vốn nổi tiếng dũng mãnh,mấy lần trước chỉ thua trận khi gặp võ quán Lê Thị mà thôi.
Sao có thể nhanh chóng bị Runa dẫn điểm như vậy?
“Òa!!”
“Runa!”
Sau phút ngưng trệ ngắn ngủi võ quán Băng Thăng ào lên, những tiếng hò reo kinh thiên động địa, các sàn đâu xung quanh đều ngoái nhìn.
Runa đã ghi điểm!
Trời ơi! Runa đã ghi điểm!
Vỗ tay, hò hét bao nhiêu cũng không thể biểu đạt tâm trạng xúc động của các đệ tử võ quán Băng Thăng! Mặc dù, hom hy vọng Runa có thể chiến thắng, mặc dù họ tự nhủ, bất luận Runa thua thảm hại thế nào, chỉ cần Runa dốc hết sức thi đấu, họ cũng quyết không trách móc cô.
Nhưng Runa lại có thể nhanh chổng ghi điểm như vậy.
Cứ coi sư tỷ Hà Phương không bị thương, cũng khó giành được một điểm từ đối thủ nhanh chóng như thế! Rõ ràng thực lực Runa kém xa sư tỷ Hà Phương,lại thua Mẫn Nhi một cách thê thảm, lại còn sau chuyện buồn xung quanh việc lựa chọn người đại diện võ quán tham gia thi đấu, Runa bị sốc nặng, ngay đến đệ tử yếu nhất đội cơ không thắng nổi. (*Mẫn Nhi: Là Lê Mẫn Nhi của võ quán Lê Thị là em gái của Kelvin)
Nhưng, bây giờ…
Lại ghi được một điểm!
“Runa cố lên!”
“Runa tất thắng!”
Dưới sự chỉ đạo của Ngọc Anh, các cô gái đội cổ động hô vang, Có lẽ… có lẽ sẽ xuất hiện kỳ tích, có lẽ Runa sẽ thắng trận này!
Nhìn hai con sổ 1: 0 đõ tươi trên tâm bảng ghi điểm.
Runa mỉm cười, mình lại có thể ghi điểm, không khó khăn như tưởng tượng, đơn giản như phản xạ tự nhiên, sau đó ghi được điểm.Ngây ngất nhìn tấm bảng, cô không nén nổi muốn bật cười.
Một bóng đen xộc tới, là bóng chân đối phương, mặc dù cô phản ứng cũng khá nhanh nhưng cú song phi của Sa Mạn Mạn vẫn đá trúng mặt “Ẩm” như có muôn ánh sao vàng nhảy nhót!
1:2
“Cốt Bá, Cốt Bá uy chấn hải nội!”
Nhìn thấy tỷ số lập tức đảo ngược, cổ động viên của Cốt Bá hưng phấn tột độ, hô như sấm cổ vũ cho Sa Mạn Mạn! Chuyện ghi điểm ngay phút vào trận của đổi phương xem ra chỉ là may mắn mà thôi, người của Băng Thăng ngây ngây ngô ngô, vừa rồi lại ngơ ngẩn chỉ nhìn tấm bảng ghi điểm, ngay khẩu lệnh tiếp tục thi đấu của trọng tài hình như cũng không nghe thấy.
Các cổ động viên của Băng Thăng vừa rồi còn phấn khởi hoan hô vang dội, bổng ai nấy tái mặt.
Hà Phương ngồi trên xe lăn không kìm nổi, cau mày.
Max vẫn không biểu hiện, chì lạnh lùng “hừ” một tiếng.
“Bắt đầu!”, trọng tài lại hạ lệnh.
Sa Mạn Mạn phát động loạt lấn công về Runa như mãnh hổ xuổng chuồng khiến cô không dám phân tâm, tập trung chú ý vào trận đâu. Mấy pha giao chiến vừa rồi, cô phát hiện thực ra cách đánh của Sa Mạn Mạn với cách đánh trước đây của cô như đúc một khuôn, đều là lối tân công thục mạng, hoàn toàn không để ý đôi thủ làm gì, chỉ biết một mực tấn công!
“Phù”
Cú đá ngang của Sa Mạn Mạn mang theo tiếng gió phù phù, cô có thể cảm thấy sức mạnh của nó. Nhưng tấn công như vậy là hoàn toàn công thức,máy móc, chỉ cần xoay người là tránh được, khi Sa Mạn Mạn lại dùng chiêu cũ,một củ phán kích đá hậu hoặc xuống tấn là có thể..,
“Phập!”
Giống hệt tình huống ghi điểm phút đầu trận đầu, cú phàn kích đá hậu của cô trúng vai Sa Mạn Mạn, cú đá đó lực khí sung mãn, Sa Mạn Mạn đổ thẳng xuống đệm!
2:2
Thời gian sau đó, đệ tử của cả hai võ quán ai nấy ngồi ngây như tượng, cục diện trên sàn hoàn toàn nghiêng về một phía. Ánh mắt Runa như tia diện, phán đoán chuẩn xác, hầu như phá vỡ mọi ý đồ tấn công của Sa Mạn Mạn, luôn luôn là mỗi lần Sa Mạn Mạn vừa tung chân, hoặc trong khoảnh khắc ra chiêu thức cũ không thể thu chân, mà cho đối thủ một đòn chí mạng!
Sa Mạn Mạn càng đánh càng cuống, càng cuống càng không có phương pháp, giống như bị trúng bùa phép, bất chấp tất cả chỉ lao đầu tấn công!
“Phầng!”
“Phầng!”
“Phầng!”
“Phầng!”
“…”
Mỗi lần tân công đều bị Runa phản kích ghi điểm, đến khi mấy phút trước hiệp ba, tỷ số chênh lệch là 10: 2.
Giống như mèo vờn chuột.
Các đệ tử của võ quán Băng Thăng ngồi xem không ai bảo ai đều nghĩ đến trận tỷ thí giữa Hà Phương và Runa trong võ quán lần trước, chỉ khác là,lúc đó Hà Phương là mèo, Runa là chuột còn bây giờ, Runa biến thành mèo.
Chỉ 7 tháng ngắn ngủi mà lối tấn công của Runa lại có thay đổi lớn như vậy? Các đệ tử kinh ngạc: sửng sốt, nổi kinh ngạc này thậm chí còn hơn cả nỗi xúc động khi thấy Runa sắp giành thắng lợi.
Tiến bộ nhanh đến thế.
Nhìn Runa tấn công dồn đập trên võ đài khiến Sa Mạn Mạn hoàn toàn không thể đánh trả, nhìn thấy khí thế đang dần bộc lộ từ người Runa, mặc dù còn manh nha chưa rõ ràng nhưng đã thấp thoáng phong độ cao thủ,một cảm giác mông lung, khó chịu vừa nảy sinh trong lòng Hà Phương. Cô đột nhiên hiểu ra tại sao ngay lần gặp đầu tiên cô đã không thích Runa, có lẽ là vừa nhìn thấy Runa, tiềm thức cô đã phát tín hiệu cảnh báo nguy cơ.
“Cho nên, cậu lựa chọn để Runa xuất chiến, không phải vì không có những nữ đệ tử khác mạnh hơn cô ấy, đúng không?”- Nhìn Runa như đang thoát thai hoán cốt, Đức hứng thú hỏi Max.
“Hừ!”
Max đăm đăm nhìn mỗi động tác phản kích của Runa. Lựa chọn Hà Phương xuất chiến, nếu cô ấy nản chí, không kiên tri tiếp tục tập luyện, nếu luyện Taekwondo mà vừa gặp thất bại đã nản chí từ bỏ, nêu không được sự cổ vũ của anh đã mất tinh thần, mất tự tin, như vậy cô ấy càng không đáng để anh nhìn bằng con mắt khác.
Một cú phản kích đá ngang của Runa trúng ngực Sa Mạn Mạn bị đánh bay ra xa liền nhào tới nhưng vẫn ra chân chậm hơn cô.
“Phập! Phập!” - Runa hét lên, chủ động tấn công, tung cú đá song phi tam đả!
“Phập Phập”
Là song phi tam đả hoa anh đào.Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn lại cảnh đó trên màn hình to kia. Cũng khiến Sa Mạn Mạn ngỡ ngàng mấp máy môi hai từ thật nỏ "Chủ nhân".
“Song phi tam đả hoa anh đào là cú song phi trong truyền thuyết của nữ tướng Cao Ly trong truyền thuyết kia sao?”
“Đúng thế chả phải bị thất truyền rồi sao?”
“Tại sao cô ấy làm được”
Sự chấn động của mọi người, phấn kích do thắng lợi của Runa thậm chí vượt chí vượt xa niềm vui Băng Thăng năm lần liên tiếp chiến thắng!
Đến những phút cuối cùng kết thúc hiệp ba, dưới sự đạo của huấn luyện viên, Sa Mạn Mạn vẫn thục mạng tấn công! Chỉ còn hy vọng cuối cùng,dùng sức mạnh thể lực sung mãn của mình tiêu hao thể lực Runa, có lẽ khi Runa đã kiệt sức không còn khả năng phản kích nữa, lẽ cô sẽ có cơ hội K.O,chuyển bại thành thắng!
Nhưng khi trọng tài tuyên bố trận đấu kết thúc
Tỷ số chốt ở các con số 15:7.
Sa Mạn Mạn mệt rũ, mồ hôi vã ra như tắm, ngôi trên đệm thở dốc thì Runa vẫn có thể đứng thẳng, có vẻ như đánh thêm hiệp nửa cũng không thành vấn đề.
“Runa của võ quán Băng Thăng chiến thắng!”
Trọng tài vẫy tay với Runa tuyên bố thắng lợi. Các đệ tử của Băng Thăng bỗng dưng như quên tất cả. Họ đứng ngây nhìn Runa, nhìn cô trong bộ võ phục đã ngả màu vàng đứng giữa võ đài, mồ hôi dính ướt mái tóc ngắn, đen nhánh, lúc này họ vẫn tưởng đang mơ, chưa tin là thật.
Runa đó.
Runa ít nói đến kỳ quặc.
Runa trong con mắt họ thực lực kém rất xa Hà Phương.
Nhìn cô đứng thẳng, trang nghiêm, một mình trên sàn đấu, toàn thân như phát ra ánh sáng, cô đơn, ngạo nghễ, hoàn toàn không phải là Runa mà họ quen biết.
“Runa!”
“Runa!!!”
Không biết ai đã phá vỡ bầu không khí yên lặng không nghe thấy hơi thở đó, các cô gái đội cổ động hét lên lanh lảnh, hò nhau xông lên, từng cánh tay ôm choàng Runa, vui đến phát khóc, không nói được gì, chỉ lặp lại từng tiếng, từng tiếng:
“Runa!!”
“Runa!!!”