Đánh bật cả tuyển thủ của võ quán Cốt Bá - Sa Mạn Mạn lừng danh của Trung Quốc được người đời ví như “ngọn sóng mạnh mẽ”.Mặc dù Trung Hoa vẫn còn một nữ tuyển thủ tài ba nữa là Lê Mẫn Nhi đại tiểu thư của Lê Thị cũng là em gái của Lê Ngọc Khánh hay còn gọi là Kelvin.
“Anh nghĩ sao thiếu gia?”
Trong căn nhà mái hiên trên tòa nhà cao nhất nhì của Thành Phố A có hai người đàn ông đang ngồi nói chuyện. Người đàn ông áo sơ mi lam quần âu đeo kính đang chăm chú vào chiếc laptop đen và trên màn hình anh ta đang coi đi coi lại những cảnh mà trận đấu của Runa - võ quán Băng Thăng một cách thận trọng. Nhất là trận đấu tháng trước của Runa và Sa Mạn Mạn của Cốt Bá.
Bên cạnh đối diện người được gọi là thiếu gia kia đang ung dung nhâm nhi tách café trên miệng, khóe miệng không ngừng tỏa ra ý cười
. Một chút nhớ nhung, một chút gợi hoặc một chút chua chát xuất hiện trong tâm trạng của anh.Đặt tách café xuống quay xang nhìn vào thẳng màn hình laptop bên phía Tiểu Lã - người đàn ông áo sơ mi lam quần âu đeo kính kia.
“Nếu thực sự là ‘cô ấy ‘ thì chúng ta cần phải tiếp đón chu toàn,nếu không phải là cô ấy thì … cũng nên nhất thiết phải thử “ - Kelvin lại nhìn vào thẳng màn hình nhìn vào bóng dáng cô gái đó,thật lâu,thật rõ nét gương mặt kiên cường bất chấp mọi khó khăn nguy hiểm đó.
“Vậy chúng ta có cần phải thông báo trước không?”- Tiểu Lã nâng gọng kính lên nói tiếp.
“Không cần, chưa tới lúc đâu. Bây giờ chúng ta cũng phải đến thăm võ quán Băng Thăng một chuyến thôi nhỉ! Có một vị bạn cũ của ta mới về “- Kelvin đứng dậy sỏ hay tay vào túi quần.
“Bạn cũ hử? Tôi có biết không thiếu gia?”
“Có đấy,cậu biết rõ là đằng khác. Một bạn già cũ “- Kelvin cố gắng nhấn mạnh 3 chữ cuối làm cho Tiểu Lã dần hiểu ra rõ vấn đề.
“Có đấy,cậu biết rõ là đằng khác. Một người bạn già cũ “- Kelvin cố gắng nhấn mạnh 5 chữ cuối làm cho Tiểu Lã dần hiểu ra rõ vấn đề.
**
Bây giờ là buổi chiều đầu hạ ở công viên Di Hoa - còn được gọi là cung điện mùa hè ở đây. Mùa qua mùa thế là cũng sắp đến thời gian mà mọi người phải bắt đầu bận rộn với công việc mới. Và cũng là mùa để cho học sinh thi cửa để được vào đại học.
Trường đứng đầu hòa nhịp với mơ ước với bao học sinh ở đây chính là Học Viện Hoàng Gia Yến Kinh. Là trường đào tạo những học viên trở thành những người chủ tương lai của đất nước sau này. Là nơi học và đào tạo những học viên xuất sắc nhất ở Trung Hoa.
“Chị Runa, chị sẽ thi vào Học Viện Yến Kinh chứ? em rất mong muốn mình sẽ được đỗ ở đó. “ - Cô bé có gương mặt của một thiên thần nhìn chằm chằm vào Runa.
“Nhất định sẽ vào được đó “ - Runa khẳng định gật đầu bởi vì cô muốn thực sự tìm hiểu sự huyền bí trong đó. Có một ý nghĩ nào đó luôn thúc đẩy cô nhất định phải vào được bằng được Yến Kinh.
“ Em cũng vậy bởi vì sư huynh Rer và anh Kelvin cũng là học trưởng ở Yến Kinh, là người em rất là hâm mộ. Tốt quá rồi chị cũng thi. Hì hì “ - Ngọc Anh cười toe toét cái miệng nho nhỏ xinh xinh tít cả mắt lên.
“Mua kem đi... mua kem đi.. kem mát lanh ốc quế đây...” (Tiếng rao hò của người bán kem bên đường)
“A có kem kìa, chị Runa chị cầm giúp em chồng sách nha em qua bên kia mua kem “ - Ngọc Anh nói xong liền cầm chồng sách của mình để lên chồng sách trên tay của Runa rồi chạy đi.
Runa cũng bắt đầu điểu chỉnh tay đỡ được chồng sách,chồng sách cao hơn cả mặt cô khiến cô cũng bước đi đôi chút khó khăn.Cộng với thời tiết ánh nắng chói chang kia. rồi bước đi từng bước suy nghĩ về Học Viện Hoàng Gia Yến Kinh tiếp mà không hề để ý đến xung quanh.Học viện Hoàng Gia Yến Kinh, vốn là một ngôi trường quý tộc dành cho con cái của những bậc quyền quý, giàu có và tai to mặt lớn trong xã hội.
Đằng trước một chiếc xe BMW đen nháy đi tới với tốc độ nhanh dường như là lái xe đang say rượu nên bánh xe có chút dặt dẹo đi thẳng về hướng bên đường bô mà Runa đang đi. Đằng sau là một chiếc xe mui trần Audi R8 màu bạc đi tới rồi cũng nhấn ga thật nhẹ nhàng nhanh chóng và khôn ngoan lao đến bên thân người con gái đang ôm chồng sách phía trước kia.
“Két....Két.két “
Chiếc xe đến bên cạnh người cô chỉ cách khoảng một cánh tay, anh ta liền luồn một cánh tay mình vào eo Runa khiến cả người cô ngã ngửa vào trong xe trên người anh ta. Cánh tay còn lại điều khiển tay lái phóng đi tránh xe BMW kia. Tất nhiên là chồng sách của cô cũng được anh cho hạ cánh vào ghế đằng sau rồi, vẻ mặt không nhìn ra một chút diễu cợt nào mà thay vào đó là nụ cười mị hoặc tà mị.
Runa ngạc nhiên bối rối trợn tròn xoa mắt nhìn người đàn ông trước mặt bá đạo - lạnh lùng - quỷ dị - săc lang - biến thái - vô nhân đạo: Bảy đặc điểm nói ra thân phận của anh về suy nghĩ của cô.
“Em định ăn vạ tôi tới bao giờ nữa đây?”
“Hả?” - Lúc Runa định thần lại thì chiếc xe đã đỗ tại góc bên đường râm mát. Rồi nhìn lại mình vẫn đang nằm trong lòng anh ta khiến mặt có chút đỏ ửng. Nói lắp bắp.
“A.... Xin lỗi.. phiền anh cho tôi xuống! “
“...”
“Được “
“Cảm ơn “
“không có gì, lần sau đi đường phải chú ý không được mang đồ vượt quá tầm mắt không như vừa rồi có người tốt như tôi cứu em đâu “ - Anh ta nói rồi thu dọn chồng sách bỏ vào hai cái túi đựng rồi đưa cho Runa kèm nụ cười thân thiện khiến Runa càng sởn gai ốc nhưng cũng may cô cũng kịp thời xoa xoa hai bên cánh tay đẩy gai ốc xuống hết.
“Dạ vâng. Chào anh “ - Hai tay cầm túi sách rồi nói chào anh ta một cách tự nhên, anh ta chỉ gật đầu rồi phóng xe bay trong gió. Tất nhiên là để lại cho Runa cô phải hít tất cả khói bụi anh ta để lại rồi.
( @Song: ác ôn vô nhân đạo =.=)
“bá đạo - lạnh lùng - quỷ dị - săc lang - biến thái - vô nhân đạo... Chết tiệt “ - Câu cuối nói lên sự chấm hết về anh ta.
“Chị Runa... Chị Runa “ - đằng sau là Ngọc Anh đang hớt hải chay tới trên tay cầm hai cốc kem gần tan chảy.
“Ơi em chị đây “
“Chị đi đâu vậy, mà vừa rồi là ai thế? Em thấy rất quen nha chiếc xe mui trần Audi R8 màu bạc."" - Ngọc Anh chăm nhìn cô rồi lại suy nghĩ.
“ Không có gì đâu kẻ biến thái ấy mà chúng ta về thôi muộn rồi “ - Runa gương mặt như lửa đốt nhìn xa rồi xách hai túi sách đi trước.
“Đúng là rất quen mà??”
**
Runa trở về võ quán Băng Thăng, tiếp tục sống không trời không đất của mình, ăn rồi lại ngủ, mãi mãi là một đạo lý sinh tồn của cô. Đôi khi trong cái cuộc sống an nhàn này cô cũng cảm thấy buồn vô cớ. Cô rơi vào trạng thái không có việc gì để làm. Trong mắt người khác, cô như vậy là đang lãng phí thời gian, lãng phí cuộc sống, thậm chí có những người như cô trên đời này còn khiến xã hội chậm phát triển.
Làm người chân chính thì phải như thế nào? Cô miên man suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng đi đến kết luận, con người ta sống trong xã hội này, khuyết điểm lớn nhất là không biết làm sao để biểu hiện sự tôn trọng của mình với người khác. Cho dù người ta lựa chọn cuộc sống thế nào, lý tưởng ra sao, chúng ta cũng đều thích lôi ra phán xét bình phẩm. Suy nghĩ triệt để đến mức thanh tỉnh, cô lại cảm thấy buồn chán, tự nhiên đi nghĩ mấy chuyện không đâu.
Màn đêm lặng lẽ rút lui, nhường chỗ cho bình minh bừng lên rạng rỡ qua đám sương mù đang tan dần trên những ngọn đồi phía xa, tô màu cho mặt đất bằng những nhát cọ xanh xanh, nâu nâu. Đó chính là sớm mai. Một sớm mai huy hoàng lại đến.
Bước đến khu đằng sau đường vào rừng trúc bị cấm đó Runa bỗng đứng khựng lại,dường như có chút quen thuộc nào đó đang vẫy gọi cô trở về đó. Tiếng nói, tiếng gọi thân thương từ xã xăm đâu đó trong trí óc ở quá khứ.
Liền bước lại về đó từng bước sải dài in bóng dáng nhỏ nhắn của cô trên đường đầy sỏi đá. Hiện ra trước mặt cô là một căn nhà trúc gỗ đầy bụi bặm dường như đã để lâu từ rất lâu rồi. Nhìn những đám màng nhện trắng xóa bám đầy trên cửa trúc,không làm vẻ đẹp của nó xấu đi mà giống như nạm thêm ngọc cho ngôi nhà vậy.
Lại gần bên trong cánh cửa trúc cố tìm ra chỗ mở cửa nhờ ánh sáng ánh trăng mờ ảo,phai nhòa. Bên trong tối om nhưng vẫn có ánh trăng lọt vào khe cửa rọi vào bên trong. Bàn tay thon dài trắng nõn của Runa sờ soạng vào bên trong, những đồ vật bị vấy bụi trong đó dường như đã từ rất lâu rồi không được quét dọn.
Cô liền dừng mắt tại một chỗ góc phòng là chiếc đàn màu băng huyết được kết hợp từ đàn tì bà và đàn tranh Đàn Tỳ Bà cột bằng dây tơ. Đàn Tranh cột bằng dây đồng. Người ta thường chúc đôi tân hôn được xe duyên Cầm Sắt. Cầm: Tiền thân của đàn Tỳ Bà.”Cầm Phục Hy sở tác, cổ vi ngũ huyền, hậu dụng tứ huyền, toàn huyền phàm thập tam huy” (đàn Cầm do vua Phục Hy chế ra, xưa là 5 dây,nay dùng 4 dây, thân đàn có 13 phiếm) Sách Hoàng Đàm Tân Luận:“Phục Hy thị thủy tước đồng vi cầm, thằng ti vi huyền” (đời thượng cổ, vua Phục Hy mới chẻ gỗ Ngô đồng làm thân đàn và xe tơ làm dây) Về sau người Hồ nương theo cây đàn Cầm để biến cải và đổi tên thành Tỳ Bà. Thích Danh:
“Vị kỳ khí xuất ư Hồ trung mã thượng sở cổ; Thôi thủ tiền viết Tỳ; Dẫn thủ khước viết Bà”(sách Thích Danh gọi đàn này nguyên của quân Hồ cởi ngựa mà đàn; Đưa tay tới gọi là Tỳ; Kéo tay lui gọi là Bà).”Tỳ Bà tứ huyền nhạc khí, nội hệ tế đồng điều vi đảm, thập tam phẩm,do Cầm chi huy vị”(Đàn Tỳ Bà 4 dây, trong thân đàn có buộc một mãnh lá đồng cũng 13 phiếm như đàn Cầm). Ngày nay đàn Tỳ Bà có mặt tại nhiều nước châu Á. Đàn Tỳ Bà du nhập vào Trung Hoa, có từ thời Trung Hoa cổ đại, theo một số ghi chép là khoảng hơn 2000 năm lịch sử.
Về cấu trúc, hình dáng của cây đàn Tỳ Bà Trung Hoa nhỏ hơn so với đàn Tỳ Bà này. Trên đầu đàn băng huyết này có chạm hình đóa hoa anh đàu màu đỏ.Về tính năng thì đàn Tỳ Bà Trung Hoa chú trọng những âm biến cung và những kỹ thuật rung, nhấn, luyến láy.Còn của Trung Quốc thì chủ yếu dùng kỹ thuật reo dây, chạy nốt. Vì thế người Trung Quốc cầm đàn thẳng đứng còn Trung Hoa thì cầm đàn nằm ngang.
Sắt: Tiền thân của đàn Tranh.”Cổ vi ngũ thập huyền, huyền các hửu trụ, khả thượng hạ di động”(đời xưa đàn này có 50 dây, mỗi dây mỗi trục, giỡ lên, giỡ xuống được,vặn căng vặn chùng được) Tần nhân cổ Sắt, huynh đệ tương tranh, phá chi nhi vị lưỡng, Tranh chi danh tự thử thủy, Tranh Tần thanh giả, Mông Điềm sở tạo.(xưa người Tần đàn Sắt, có hai anh em giành nhau chẻ ra làm hai. Từ đấy mới gọi là Tranh, giọng đàn Tranh là của người Tần do ông Mông Điềm chế tác). Mông Điềm là vị đai tướng triều Tần Thủy Hoàng (246-209)người đã cùng thái tử Phò Tô xây nên Vạn Lý Trường Thành.
Nhã Nhạc:
Những giai điệu,bài bản, cung luật được các cao nhân, danh cầm chế tác ra một cách hoàn chỉnh,có hệ thống để phục vụ cho một đối tượng nhất định. Nhã Nhạc là một tích hợp sáng tạo những âm thanh huyền nhiệm vốn có trong trời đất của Phương Đông.Vì thế trong lịch sử châu Á đã có một số triều đại quân chủ lập nên các ban Nhã Nhạc để phục vụ cho vương triều của mình.
Nhưng chiếc đàn vừa tỳ vừa tranh vừa cầm màu băng huyết này lại có hình dạng theo kiểu cánh cung - là Hạc Cầm. Nguyên thủy của hạc cầm được cho là bắt nguồn từ ý tưởng của cây cung. Trong thời cổ, chiếc hạc cầm được phản ánh trong các nền văn hóa, là loại nhạc cụ gắn liền với những câu chuyện thần tiên, thường thấy nhất là hình ảnh những thiên thần cầm đàn hạc và hát múa kết hợp với khung cảnh tráng lệ của cung điện, đền đài, nơi mà các vị vua chúa, giới quý tộc thời cổ đại thường tụ tập, vui chơi ca hát..
Những chiếc đàn hạc lâu đời nhất được tìm thấy đã được phát hiện trong đống đổ nát từ thời kỳ Sumer cổ đại ở miền nam Iraq. Hạc cầm được biết đến như một trong những loại nhạc cụ cổ nhất của loài người, nó có thể ra đời tại Ai Cập vào khoảng 6.000 năm trước Công nguyên[2] hay ít nhất là 4000 năm trong thời kỳ Babilon và Lưỡng Hà. Hạc cầm đã xuất hiện trong những bức chạm trổ trên nấm mồ của Pharaoh Ramses III (1198-1166 Trước Công nguyên) và những đồ tế lễ từ năm 2900 trước công nguyên của nước Iraq. Từ khi loại nhạc cụ này phát triển ở Các quốc gia Hồi giáo, nó lan dần từ phương bắc của châu Phi tới Tây Ban Nha trong thời kỳ thế kỷ thứ 8, rồi qua hầu hết các nước ở châu Âu.
“Em đang làm gì ở đây vậy?”
Tiếng nói bất chợt vọng lên từ đằng sau làm cô giật mình ngón tay thon dài đang chạm vào dây đàn cước nhẹ một khắc một chút nhói đau ở tay vây tới. Một giọt máu đỏ rơi xuống chiếc đàn làm chiếc đàn chợt lóe ánh sáng nho nhỏ,Runa liền quay lại nắm chặt ngón tay nhìn bóng dáng kia - là Max.
“Em có biết là nơi nay không được đến không? Đi mau thôi nếu không sư phụ biết sẽ tức giận lắm đấy “ - Max vừa nói ánh mắt lo âu bị bóng đêm che đi nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Runa vẫn vô thức bị dẫn đi đến lúc bước ra khỏi rùng trúc cô mới bắt đầu hoàn hồn lại nhìn ra Max đang kéo tay mình đi liền đứng lại rụt tay lại. Không bây giờ đau,cảm giác đau nhói gì đó trong thâm tâm của cô bây giờ, liền nhìn lại căn nhà trúc trong rùng trúc đó. Max thấy cô cự tuyệt tưởng cô đang tránh mặt anh nên mới khó chịu trốn ở nơi bị cấm đs liền đặt hai tay lên bả vai Runa. Mặt đối mặt. Max cao hơn cô, nếu mà nói trắng ra thì cô cũng chỉ cao đến cổ anh ta, mỗi lần nói chuyện đều phải ngửa cổ lên.
(@Song: Khổ sở quá cơ T.T)
Đôi mắt hai người nhìn nhau trông thật lơ đễnh nhưng chân thật vô cùng, nhờ ánh trắng mập mờ mà cũng nhìn được thoáng qua vẻ mặt của đối phương.
Mông lung như một trò đùa!
“Kệ tôi, tôi đi đâu thì kệ tôi anh có cần phải làm quan trọng hóa vấn đề lên như vậy không. “- Runa tức giận trùng mắt với Max buông tay anh ta trên vai mình xuống.
“Em bướng vừa thôi Runa "" - Max lại cầm lấy bàn tay lúc nãy cô bị chảy máu do chiếc đàn nắm chặt trong tay mình khiến sắc mặt của Runa càng thêm khó coi hơn khhiến cô chỉ bết rên nhẹ.
“ưm..”
“Buông tôi ra.. buông tôi ra “ - Runa cố gắng dùng sức lực hảy tay anh ta ra nhưng vẫn không được.
“Bao nhiêu tiền một giờ?” -Max cúi đầu lại hỏi cô.
“Hả?” Cô ngớ ra.
“Em đi làm ở quán bar một giờ bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả cho em tiền lương gấp năm lần.” - Max đã quyết định, bằng mọi cách tối nay cô phải ở lại!
Runa sửng sốt. Nếu không phải là cô cần tiền để giúp Ngọc Anh đóng viện phí cho mẹ con bé thì cô cũng không phải làm như vây.
Giữa họ, hình như vĩnh viễn chỉ có giao dịch bằng tiền.
Một hồi lâu, cô lắc đầu, nghiêm túc giải thích: “Không phải vấn đề tiền. Sáng mai là ca của tôi, tôi không thể vô duyên vô cớ mà nghỉ ngang được, làm vậy không có nguyên tắc.”
“Nguyên tắc?” - Max nhìn cô cười nhạo nói, “Em nói nguyên tắc với tôi? Nếu người có nguyên tắc, sẽ làm công việc này hay sao?”
Runa quả thật đã tự làm nhục mình, nhưng Runa vẫn bị những lời nói quá mức thẳng thắn của anh làm tổn thương.
Khuôn mặt nhỏ lập tức tái nhợt, ngay sau đó, cô hơi dùng sức tránh khỏi tay anh, xoay người đi với vẻ mặt có phần khó chịu.
Cô gái nhỏ này lại còn giở chứng phát cáu? Hơn nữa, còn bướng bỉnh chống đối anh ra mặt? Có phải cô đã quên quan hệ giữa họ là gì rồi chăng?
Max không kiên nhẫn nữa, tiến lên một bước ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Thiên Tình, Thiên Tình theo bản năng giãy giụa, sau đó bị Max mạnh mẽ ấn lên tường.
Cô kinh hoảng trố mắt, chống lại đôi mắt nguy hiểm của anh.
“Runa, em đã quên em vốn không có quyền cự tuyệt tôi, càng không có tư cách giở thói bướng bỉnh ở trước mặt tôi.” Giọng anh trầm lắng như yêu ma, từng tiếng gõ vào lòng Runa.
Đôi mắt trong suốt bởi vì lời anh nói mà dần dần tối đi. Cô cúi đầu, cắn cắn môi nói: “anh đừng mơ tưởng”
Môi Max như có như không lướt qua mặt cô, hài lòng khi cảm nhận được cô đang run nhẹ, anh nhếch môi, bờ môi mỏng dừng lại cách cô tầm mười phân.Hàng mi run run, Runa bấu chặt lấy cổ áo áo sơ mi của anh ta.
Đầu lưỡi anh tấn công thần tốc, một mạch thẳng tiến há miệng ngậm lấy đầu lưỡi thơm ngọt xấu hổ của cô, nụ hôn say mê không dừng.
Runa thở gấp, bàn tay nóng bỏng như lửa ôm siết lấy cô, như thể muốn đem cô hòa tan vào trong thân thể.
Nụ hôn dây dưa triền miên, kéo dài không biết qua bao lâu….
“Ưm...ưm...buô...ng “
Mặc dù cô gắng sức bấu vào bả vai anh nhưng anh vẫn điên cuồng hôn mê loạn đùa giỡn với lưỡi của cô. Runa liền buông tay mặc anh ta làm gì thì làm chỉ là thân xác thôi mà "hờ "
Cho đến khi cô không thở nổi nữa anh mới lưu luyến buông cô ra. Sau một hồi dây dưa, cô càng thêm quyến rũ mê hoặc khiến Max gần như không thể chống dỡ.
“Bốp...”
Phàm là đàn ông thì đều thích dùng giang sơn hoặc sự nghiệp để chứng minh năng lực bản thân. Hai chữ đại nghĩa trong miệng họ, đối với rất nhiều phụ nữ mà nói, đều không có liên quan.