Ngày xuân tiết trời ấm áp gió êm dịu, tấm mành cửa bên lầu khẽ đung đưa.
Ngày đã sang lâu rồi đám người Trọng Trọng Lâu mới bắt đầu mớ công việc lu bù.
Đêm qua chè chén say sưa, tha hồ vui chơi tới quá khuya, Lâu chủ ngủ thẳng tới khi mặt trời phơi mông mới chịu bò dậy.
Bữa trưa đặt tại phòng bếp cũng đã nguội lạnh, bọn hạ nhân không thể làm gì khác hơn là đi chuẩn bị đồ ăn mới, ai cũng biết Lâu chủ thân thiện ôn hòa, nhưng yêu cầu về thức ăn và những sở thích trong cuộc sống lại biến thái khó chiều, vì vậy bọn họ không dám lâu la, vội vàng mang thức ăn tới, chỉ sợ Lâu chủ đói bụng mà làm loạn.
Cẩm Quan bưng bữa trưa cùng hộp cơm chạy hừng hực trên hành lang, bọn người hầu phía sau nàng không biết võ công, không còn cách nào khác là đầu đầy mồ hôi đuổi theo, nàng cũng không quản, tự mình vượt ngang vượt dọc, thiếu chút nữa đá ngã một người ở chỗ rẽ.
“Ngươi nhìn ngươi, nhìn ngươi đi! Còn ra thể thống gì nữa không?”, còn chưa đứng vững, trước mắt đã có người trực tiếp quát mắng.
Một cánh tay đưa ra gõ đầu nàng liên hồi, Cẩm Quan trợn mắt đứng đó chờ hắn mắng xong gõ xong, nhưng không nhịn được, hất cánh tay đó ra, nhíu mày nói: “Hành, hành, hành, Lâm Bạch Vân, coi như là ta thua ngươi được không? Phiền ngươi bớt dùng sức, bớt mắng mỏ được không, không thấy ta đang bưng hộp cơm sao?”.
“Ngươi!”, Bạch Vân nhìn nữ tử hung hãn trước mặt, không khỏi nhất thời chán nản: “Rõ ràng là ngươi đang chạy loạn trên hành lang, còn suýt chút nữa đụng phải người ta, ngươi hung dữ cái gì?”.
“Ầm ĩ muốn chết! Lâu chủ đói bụng, hậu quả ngươi có gánh vác được không? Hả?”, Cẩm Quan hung hăng ngắt lời hắn.
“Ngươi! Ngươi… Ngươi!”, Bạch Vân tức đến mức khuôn mặt trắng bệch, nhưng nghĩ đến khuôn mặt đen lại lúc đói của chủ thượng, không thể làm gì khác ngoài việc phẫn nộ nghiêng người nhường đường, nhưng suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy thật mất mặt, thoáng cái đã tiến lên, túm lấy hộp cơm, chen qua lối đi, điểm huyệt của Cẩm Quan: “Đi đi đi, ngươi bận gì cứ làm đi, chân tay luống cuống thế làm sao mang cơm được cho Lâu chủ?”.
“Lâm Bạch Vân… Ngươi!”, Cẩm Quan nhất thời đứng ngây người không nói được gì, nhìn hộp cơm trên tay bị đoạt đi, hai mắt tức đến muốn phun ra lửa, nhưng lại không thể làm gì, chửi ầm lên: “Ngươi thật hèn hạ! Lát nữa ta tố giác với Lâu chủ!”.
“Xuỵt! Đừng nói to, mất trật tự!”, Bạch Vân dùng chân giải huyệt đạo cho nàng, bĩu môi nói: “Được, chúng ta cùng đi, ta còn có việc phải bẩm báo với Lâu chủ, ngươi cũng phải nghe!”.
“Hử?”, Cẩm Quan lập tức quên sạch tình huống vừa xảy ra, tò mò nhìn hắn: “Chuyện gì mà bí mật vậy? Có phải có chuyện lớn gì xảy ra không? Hử? Chuyện gì, chuyện gì? Nói cho ta nghe đi…”, nàng thế nhưng lại lôi lôi vạt áo của Bạch Vân làm nũng.
“Aiz, ngươi thật là phiền, lát nữa nghe sẽ biết chứ sao. Mau, giúp ta mở cửa!”, Bạch Vân không nhịn được nói.
Đảo mắt thấy hai người đã tới bên ngoài một cái cửa lớn, Cẩm Quan đánh một chưởng, cửa chậm chạp được mở ra.
“Chủ thượng… đã thức dậy rồi sao?”.
“A, Bạch Vân, Cẩm Quan, ngày mới tốt lành nhé”. Trước mặt, một nam tử vận bạch y trắng như tuyết lười biếng nằm trên ghế đá, quay đầu cười với bọn họ.
Người đó có một đôi mắt đa tình đào hoa, khi liếc mắt đều toan tính quyến luyến đưa tình, khuôn mặt mệt mỏi tuấn mỹ bởi vì lười nhác mà có cảm giác tà ác, mái tóc dài chấm đất, so với nữ nhân còn mê hồn hơn vài ba phần.
“A… Chủ thượng, ngày mới tốt lành nha, hôm nay thời tiết thật đẹp!”, ánh mắt Cẩm Quan lập tức trở nên ấm áp, hoàn toàn không hề giống với bộ dạng khi nãy. Nàng nhảy vài bước, nhào tới bên cạnh hắn, tựa như con mèo liếm liếm người hắn: “Chủ thượng, đêm qua có mơ thấy Cẩm Quan hay không?”.
“A, có chứ có chứ. Mỗi đêm ta đều mơ thấy Cẩm Quan mà”, Triệt Thủy cười híp mắt xoa đầu nàng nói, lại quay đầu: “Ngày tốt lành nhé Bạch Vân”.
“Lâu chủ, đã buổi trưa rồi!”, Bạch Vân sắc mặt đen sì đem hộp cơm đặt trên bàn, phân phó hạ nhân dọn thức ăn xong mới quay người lại, nhẫn nại hỏi: “Người đang chuẩn bị diễn kịch sao?”.
Đại sảnh trước mắt, mọi thứ bày biện xung quanh đều đã thay đổi.
Chỉ thấy trên trần nhà treo nửa vầng trăng lấp lánh ánh sáng, vô số khói trắng bay lượn xung quanh, lại có rất nhiều chăn bông mềm mại đặt trên mặt đất tạo thành mây trắng, còn có một bồn cây nhỏ bị mang vào, một thị vệ tay cầm rìu, sắc mặt kính cẩn đứng ở bên cạnh.
“Cái này, chính là Nguyệt Cung của Hằng Nga đấy!”, người đang mặc nữ trang của Hằng Nga, Lâu chủ Trọng Trọng Lâu Triệt Thủy cười híp mắt nói.
“Còn mấy nàng kia thì sao?”, Bạch Vân phát hiện ra mấy thị nữ trong phòng đứng ngay ngắn thành hàng, trên đầu các nàng còn đeo… tai thỏ…
“Đương nhiên là đám thỏ chế thuốc của Hằng Nga rồi!”, Triệt Thủy thuận tay cầm lấy đồ trang sức đặt trên bàn đeo vào: “Khả ái không?”.
Khả ái cái đầu! Bạch Vân thiếu chút nữa bật ra khỏi miệng lời đó, nhưng vẫn quyết định không nói ra, cho nên khuôn mặt nhăn nhó hồi lâu mới nói: “Hằng Nga có nhiều thỏ trắng như vậy sao?”.
“Tại sao không có? Nhiều thỏ càng tốt chứ sao? Ta thích thỏ, đúng rồi, ngày mai giúp ta chuẩn bị nhiều thỏ hơn để nuôi”, Trọng Trọng Lâu Lâu chủ miệng liến thoắng nói.
“A, thỏ, thỏ, Cẩm Quan cũng muốn làm thỏ!”, nữ tử nằm trên đầu gối hắn giơ tay hoan hô, thuận tay cầm một đôi tai thỏ đeo lên: “Chủ thượng, Cẩm Quan trông có giống thỏ không?”.
“Rất giống, rất giống nha! Cẩm Quan cảm thấy như thế nào? Sống giữa một bầy thỏ trắng, cảm giác thật tuyệt phải không?”, Triệt Thủy vui vẻ nói, dường như mọi thứ đã trở thành thật: “Đến lúc đó ta cũng sẽ mặc y phục không khác thỏ cho lắm, đeo tai thỏ cắn củ cải đỏ, thật khả ái nha…”, đôi mắt hắn sáng ngời như ánh sao nói.
Ách… Ngươi cho rằng đây là nơi nào? Bạch Vân thực sự muốn ném thẳng cái gối vào mặt hắn, nhưng vẫn phải giữ lễ phép nói: “Lâu chủ, mời dùng cơm”.
“A, giúp ta đổi thành củ cải đỏ đi…”, Lâu chủ gật gật đầu: “Ta có chủ ý này”, nhìn hắn nói.
“Đổi thành củ cải đỏ đi, củ cải đỏ!”, Cẩm Quan bên cạnh cũng ồn ào hùa theo.
Bạch Vân dựa vào tường, bất lực.
Có ai nghĩ tới một trong những người đứng đầu, nắm vững giang hồ trong tay, Trọng Trọng Lâu Lâu chủ lại là một kẻ biến thái mỗi ngày đều thích giả dạng người khác không? Chuyện này mà truyền ra ngoài giang hồ thì làm sao còn chút mặt mũi nào?
Còn nhớ ngày hôm trước hắn tới, Lâu chủ đang giả thành bộ dạng của Dương quý phi, quay đầu nhìn về phía hắn với vẻ thướt tha yểu điệu, khiến hắn suýt nữa phun ra máu tươi cộng thêm mổ bụng tự sát. Hắn thật cảm thấy có lỗi với sư phụ và phụ thân của Triệt Thủy, thật có lỗi với lời dặn dò trước kia của Lâu chủ, thật có lỗi với các đệ tử trong Lâu a a a!
“Bạch Vân, ngươi nói có được không? Chúng ta hôm nay ăn củ cải đỏ được không?”, người đó căn bản không để ý tới việc hắn đang vô cùng bực tức, lên tiếng hỏi.
“Củ cải đỏ cái đầu!”, hắn phẫn nộ: “Mau tới ăn cơm, ta còn có chuyện cần báo!”, hắn chỉ tay về phía trước hét lên.
“Ô… ngươi thật hung dữ!”, Triệt Thủy cắn cắn chiếc khăn tay lụa trắng trong tay ủy khuất nói, bản thân rất không tình nguyện đi tới phía trước cái bàn, bắt đầu thút tha thút thít ăn cơm: “Người ta rất muốn ăn củ cải đỏ, cho ta ăn củ cải đỏ đi mà!”. Hai cái tai thỏ trên đầu hắn một cái cụp xuống vẻ đáng thương, một cái đứng thẳng tại chỗ. Bọn thị nữ đứng trong phòng ngay lập tức chạy tới bên cạnh, đứng ngay phía sau hắn cúi đầu, mấy cái tai thỏ trên đầu cũng rủ xuống.
“Thế này là thế nào?”, Bạch Vân xoa xoa thái dương nhìn cảnh tượng trước mắt, rốt cuộc quyết định không nhìn gì hết, nhíu mày nói: “Lâu chủ, tại hạ có việc cần bẩm báo!”.
“Ồ… nếu ngươi muốn đeo tai thỏ giống như ta thì không cần xấu hổ như vậy đâu…”, Triệt Thủy vui vẻ ngẩng đầu lên, cầm lấy đống đồ trang sức bên cạnh đưa tới trước mặt hắn.
“Nói đùa cái gì vậy?”, Bạch Vân một chưởng đánh bay tất cả, trên trán hằn lên gân xanh: “Ngươi nghe cho rõ đây! Đêm qua có người đánh vào đây, hiện nay đã tới đường thứ hai mươi mốt rồi!”.
“…!”, miếng bánh bao sặc trong cổ họng, Triệt Thủy bị nghẹn thở không ra hơi, gương mặt tuấn tú chuyển hồng, đám thị nữ phía sau vội vàng chạy tới khẽ xoa xoa lưng cho hắn.
“Ngươi nói… có người trong vòng một ngày đánh bại bốn mươi hai người, thông qua ba mươi lăm hành lang, hai mươi tám phòng, hiện tại đã tới đường thứ hai mươi mốt rồi?”, Triệt Thủy lau miệng, liếc mắt nhìn về phía Bạch Vân. Đám người phía sau cả kinh, lập tức quỳ rạp xuống đất, kính cẩn cúi đầu.
“Người từ đâu tới?”, âm thanh Lâu chủ bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, tuy là mỉm cười nhưng ánh mắt đã lóe lên chút tia sáng.
“Không rõ lai lịch, người mặc thanh sam, tay cầm song kiếm, tuổi ngang ngửa với Lâu chủ. Trên người không mang trang sức”, Bạch Vân lắc đầu nói: “Lâu chủ có muốn trực tiếp…”.
Hắn còn chưa nói hết đã nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, Triệt Thủy tựa hồ như đang ngồi trên ghế bỗng nhảy dựng lên, khuôn mặt đột nhiên trắng bệch, hai mắt trợn to: “Song… song kiếm? Có phải là một kiếm đen một kiếm trắng hay không?”. Thấy Bạch Vân kinh ngạc gật đầu , hắn kích động nói: “Có phải hắn cao hơn ta một chút, tóc dài kết thành đuôi ngựa cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt lạnh lùng, tốc độ vô cùng nhanh không?”, hắn hưng phấn cầm chặt tay Bạch Vân.
Bạch Vân bị đau không có cách nào nói nên lời, người hầu bốn phía đều trầm mặc không tiếng động. Đã rất lâu rồi chưa ai thấy Lâu chủ mang tâm trạng hỉ nộ vô thường như vậy. May sao Bạch Vân vẫn kịp tỉnh táo, kính cẩn nói: “Bẩm chủ thượng, chính xác là hai kiếm một trắng một đen…”, hắn bỗng nhiên ngậm miệng, nhất thời ngẩng đầu lên nói: “Là Dạ Thiên Kiếm?”.
“Dạ Thiên Kiếm…”, Triệt Thủy lẩm bẩm lặp lại, vẻ mặt bỗng trở nên vui mừng như điên: “… Bán Nguyệt Thành vung kiếm, Diêm vương cũng sợ hãi suốt ngày đêm… Ha ha ha, Dạ Thiên Kiếm! Là Dạ Thiên Kiếm!”.
Hắn vừa nói vừa hùng hổ chạy ra ngoài, y phục cũng không kịp đổi, áo bào dài trắng giống như mây bay trên hành lang, từ nơi xa thật xa cũng nghe thấy tiếng hét của hắn: “Dạ Thiên Kiếm! Dạ Thiên Kiếm! Ngươi rốt cuộc đã tới!”.
“Hử? A! Chủ thượng! Xin chờ một chút!”, Bạch Vân một hồi lâu mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo.
Muốn gặp người khác, trước tiên phải tháo đôi tai thỏ ra đã!
Như vậy rất là mất thể diện!