*Tạm dịch: Mưa theo gió ùa về, núi đầy hoa rơi muộn.
Gió thổi qua rừng trúc, tầng tầng xanh biếc như sóng cuộn.
“Keng…” hai bóng người giao nhau, tiếng va chạm thanh thúy vang lên, ánh bạc chợt lóe, vài tia lửa bắn ra. Qua vài lần giao thủ, hai người cùng dừng lại trên đầu ngọn trúc đang không ngừng lay động.
Huyền Sinh nắm chặt cánh tay bị đâm trúng, máu đỏ thấm ướt tay áo. Mũi chân vừa dừng trên ngọn cây, liền tránh sang trái, bên tai có tiếng gió xẹt qua, còn chưa kịp phản ứng, đã có một đường đao sắc bén nhắm thẳng tới. Hắn xoay người tránh được, nhảy lên thật cao muốn thối lui, nhưng đối phương đã nhanh hơn một bước, chỉ kịp nghe phía sau hô một tiếng, vừa mới quay đầu, liền thấy một thanh kiếm khác chém đến trước mặt!
Chát!
Tiếng sắt va vào nhau pha tan sự tĩnh lặng của rừng trúc.
“A…!” Huyền Sinh nhíu mày, cắn chặt răng tránh một kiếm này, mồ hôi lạnh tuôn khắp người.
Không hổ là phụ thân. Dù là thân thủ hay nội lực cũng đều vượt xa mình.
Đánh một lúc, không chỉ kinh hoàng bội phục, còn thấy một cơn tức giận dâng lên trong lòng, hắn thấp giọng quát, tay trái vung lên.
Hai người giằng co một hồi, biết không thể kéo dài thêm nữa, cùng lúc hô một tiếng, lại tách ra, lui lại đứng trên ngọn cây quan sát đối phương.
Sở Dạ đại hiệp nheo mắt, cẩn thận đánh giá đứa con thứ của mình.
Chỉ thấy toàn thân Huyền Sinh tản ra hơi thở lạnh lẽo, sát khí ẩn hiện, đường nét khuôn mặt rõ ràng, đôi con ngươi sắc bén như chim ưng đang cảnh giác quan sát xung quanh, tư thế và dáng vẻ y hệt mình nhiều năm về trước.
Đột nhiên, một trận gió thổi qua, lá cây xào xạc, cành cây nhẹ cong, không ngừng lay động.
Vài chiếc lá mùa thu xoay tròn rồi rơi xuống, nhưng còn chưa chạm đất, đã đột nhiên bị cắt thành nhiều mảnh!
Không trung vang lên tiếng leng keng thanh thúy.
Huyền Sinh rút song kiếm trên lưng ra, mũi kiếm lạnh lẽo một đen một trắng giống như ngày và đêm, chỉ thấy hắn đang cầm thế chữ thập rồi chợt vung lên hai đường, nhanh như chớp đỡ lấy song kiếm của phụ thân.
Huyền Sinh dùng song kiếm của mình tựa như trợ thủ vô cùng đắc lực, nhưng song kiếm màu xanh của Sở Dạ lại nhẹ tựa lông chim, chỉ thấy thành chủ Bán Nguyệt Thành từ dưới đánh ngược lên, mạnh mẽ ập đến, khiến Huyền Sinh phải lui lại mấy bước, thấy vai trái phụ thân có một chỗ sơ hở, khẽ quát một tiếng, hắc kiếm trong tay phải đâm tới, Sở Dạ đại hiệp khom người né qua, hơi lui nửa bước, không chờ nhi tử đánh thêm một chiêu nữa, tay trái đã vung kiếm chém tới.
Huyền Sinh thấy vậy, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, bất giác thốt lên: “Không được rồi…!”
Lời còn chưa dứt, đã cảm thấy một dòng lốc xoáy xuất hiện bên người, cây cối xung quanh ào ào ngả về phía họ, Huyền Nguyệt quát khẽ một tiếng, một kiếm chém ra, lập tức cát bay đá chạy, kiếm khí bừng bừng quét ra tạo thành một vòng lực đạo, Huyền Sinh không kịp tránh, liền bị quăng về phía rừng cây đằng sau, tiếng cây gãy không ngừng vang lên “răng rắc”.
“A a a a…!” Chỉ nghe “Bịch” một tiếng, hắn cuối cùng bị đập vào một gốc cây rơi xuống.
Máu từ trên trán chầm chậm chảy xuống, che khuất biểu hiện trong đôi mắt. Huyền Sinh thở gấp, chống kiếm đứng dậy. Toàn thân đau đớn nhưng lại bật cười.
Thật sự đã rất lâu rồi, không tìm được đối thủ cùng hắn đánh một trận sảng khoái như vậy.
Sở Dạ đại hiệp nhìn hắn, thản nhiên mở miệng: “Chiêu Phi Ưng Tường Vân* này của con vẫn còn điểm sơ hở, ba chiêu kiếm sau cùng nếu có thể lùi trước tiến sau, mượn lực của đối phương tạo ra kiếm khí sắc bén, khí thế chắc chắn lớn hơn nhiều”.
*Phi ưng tường vân: Chim ưng bay lượn.
Nghe vậy, nam tử trẻ tuổi vịn vào thân cây đứng lên, cười lạnh lùng: “Lúc học chiêu này, nếu ta có người ở bên cạnh nhắc nhở, thì hôm nay ông còn có cơ hội đứng ở đây dông dài hay sao?” Giọng nói lạnh lẽo, pha chút tức giận, Huyền Nguyệt nghe xong chợt sửng sốt, lại thở dài một tiếng.
Huyền Sinh cũng không để ý đến vẻ mặt bất đắc dĩ cùng tiếc hận ấy, đứng thẳng lên, vung kiếm chỉ vào ông ta, Thiên kiếm màu trắng tựa như một mảnh trăng trong tay hắn, soi rõ sắc xanh của cây lá xung quanh, sát khí hiện rõ trên đầu kiếm, hắn nhìn người đàn ông cùng chung dòng máu với mình, lạnh lùng không phục nói: “Tiếp đi! Ông còn phải trả lời câu hỏi của ta”.
“Huyền Sinh…”
“Ta nói tiếp tục!” Ổn định nội lực, Huyền Sinh bước lên một bước, nhảy lên cao, từ trên đánh xuống. Nhất thời, sát khí sắc bén giống như lưỡi đao từ trên trời giáng xuống, như tạo nên một tấm lưới khổng lồ, bao vây Sở Dạ đại hiệp, Huyền Nguyệt cầm song kiếm bắt chéo, trái phải cao thấp bảo hộ mình, nhưng Huyền Sinh lại nhìn ra sơ hở, hét một tiếng, lật kiếm đâm nhanh vế phía hắn, đây là chiêu Tam Nguyệt Xuân Vũ*, chiêu kiếm mềm mại biến hóa không ngừng như rắn trườn, khiến đối thủ không thể ngăn cản, toàn bộ nhờ vào cổ tay để vận lực.
*Tam Nguyệt Xuân Vũ: Mưa xuân tháng ba.
Huyền Sinh đứng ngay trước mặt phụ thân, thoắt nghiêng người, tay trái nắm chặt Dạ kiếm, đã xuất hiện sau lưng đối phương, định chém vào vai trái, Sở Dạ đại hiệp nghiêng người tránh được, Thanh kiếm trên tay vung sang phải, chuôi đao đánh thẳng vào ngực nhi tử, lưỡi đao vung lên, hung hãn chém xuống, “keng” một tiếng, Huyền Sinh cũng dùng chuôi của Thiên kiếm chặn lại, thấy vậy, Sở Dạ đại hiệp thầm nghĩ không ổn rồi, còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã xoay trường kiếm, lưỡi Thiên kiếm chĩa vào cổ mình.
Đưa mắt nhìn qua, trông thấy ánh mắt lạnh lùng xa lạ của Huyền Sinh, vừa đặt kiếm trên cổ uy hiếp mình, vừa khó khăn hỏi: “Nói! Vì sao lúc trước lại rời đi?”
“Ta…” Sở Dạ cười khổ. Hắn ngừng một lúc, dường như đang nghĩ xem phải bắt đầu từ đâu, cuối cùng thở dài một tiếng:
“Lần đầu ta và mẫu thân của con gặp nhau, là sau khi bị Phù Bình đánh bại.” Hắn hờ hững nhìn về phía xa xăm, dường như đang trông thấy những hình ảnh khi xưa, ánh mắt chất chứa một tia tuyệt vọng, hệt như lại một lần nữa bị bao trùm bởi thất bại ngày đó.
“Khi đó, ta bị Phù Bình đánh trọng thương, vô cùng tuyệt vọng, nhảy xuống vách núi tự vẫn, cứ tưởng mình sẽ chết, nhưng lại được mẫu thân con con cứu lại.” Hồi ức ùa về, Sở Dạ bất giác nở nụ cười, tưởng như chỉ trong chớp mắt có thể trông thấy một cô nương thanh tú vào núi hái thuốc, đeo trên lưng một giỏ cây thuốc, cúi đầu dịu dàng băng bó cho hắn.
“Ta ở trong núi chữa thương mất nửa năm, sau khi ra ngoài mới biết Phù Bình đã biến mất trong giang hồ từ lâu, ta sai người hỏi thăm khắp nơi, nhưng một chút tin tức về nàng cũng không có. Ta liền dẫn mẫu thân con đến Bán Nguyệt Thành, cứ nghĩ mình có thể quên đi Phù Bình, cùng bà ấy sống cả đời yên ổn trong thành. Thế nhưng…”
“Bà ta lại xuất hiện”. Huyền Sinh nắm chặt trường kiếm, trong giọng nói có chút tức giận, còn thêm vài phần mỉa mai: “Cho nên ông liền bỏ lại Bán Nguyệt Thành mà Huyền gia đã bao đời bảo hộ, đẩy trách nhiệm làm cha, làm thành chủ lại cho nữ nhân đã cứu mạng mình, mặc kệ mọi người trong thành tìm kiếm, cũng không để ý đến sự an toàn của già trẻ trong thành, đuổi theo người phụ nữ đó?” Hắn cười lạnh: “Nếu tin này truyền ra giang hồ, chỉ sợ Bán Nguyệt Thành trong vòng một ngày đã bị đám người đến báo thù san bằng rồi.”
“Con không hiểu…” Huyền Nguyệt lui về sau một bước, thoát khỏi mũi kiếm trên cổ, hít một hơi nói: “Thứ tình cảm này, con không hiểu.” Lẳng lặng nhìn vào khuôn mặt giống mình phía trước: “Nếu môn chủ Thất Thạch Môn vô duyên vô cớ biến mất, sau đó lại xuất hiện, con sẽ không bỏ hết tất cả mà đi tìm ư?”
Huyền Sinh không nói. Nhưng trong lòng hắn không ngờ lại bị giả thuyết này làm cho chấn động.
Tuy biết chỉ là nếu như, nhưng trong ngực vẫn không khỏi nhói lên một cái.
Nỗi thống khổ của lần trước rơi vào huyễn trận, cảm giác tuyệt vọng vì tưởng rằng đã mất đi Song Tịnh vẫn còn trong ngực, hắn thậm chí không dám tiếp tục nghĩ thêm nữa.
Nhưng…
“Ta không hiểu.” Huyền Sinh khẽ lắc đầu: “Bởi vì ta không giống ông”. Hắn nhìn phụ thân, ánh mắt đã dịu lại, không còn cảm giác phẫn nộ vì bị phản bội và vứt bỏ nữa, chỉ còn chút thương hại: “Vô trách nhiệm với tình yêu, lại cưỡng cầu tình yêu của người khác, ta không hiểu nổi”.
Hắn đột nhiên buông kiếm xuống, không còn muốn cùng người kia giao đấu nữa, dù cho ông ta mạnh tới cỡ nào, dù cho có thể ở nơi đây, học hỏi được bao điều từ người cha chưa từng dạy dỗ mình này, hắn cũng không màng.
“Ông nói ông yêu Bất Bại nữ hiệp, nhưng ông căn bản không hiểu…” Huyền Sinh nhìn thấy phụ thân hơi biến sắc: “Không hiểu bà ấy, không hiểu tình yêu. Ông chỉ muốn bà ấy trở thành giống như ông mong muốn, nếu ông thật sự yêu bà ấy, ông nên hiểu được, đó là một nữ tử chỉ cảm thấy hạnh phúc khi được tự do bay lượn trong giang hồ, sao có thể bị người mình yêu trói buộc? Nếu ông không thể cùng bà ấy xa chạy cao bay, thì nên chấp nhận buông tay.”
Hắn quay đi, không nhìn đến vẻ mặt của phụ thân.
Nghĩ đến gương mặt Song Tịnh, nữ tử đã chờ đợi mình 5 năm, nữ tử đã vì mình mà bị phế đi một thân võ công, nữ tử không một lời oán hận cùng hắn ngao du sơn thủy, nữ tử dù cho hắn có tàn nhẫn rời đi, vẫn cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện vì hắn.
Thật ra thì hắn cũng không hiểu, trước khi gặp nàng, hắn vẫn không hiểu.
Không thể hiểu nổi vì sao một người lại có thể hy sinh nhiều như vậy mà không cần báo đáp. Nhưng bây giờ, hắn đã hiểu.
Im lặng một hồi, trong rừng chỉ còn vang lên tiếng gió thổi qua xào xạc.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy mình và phụ thân khác biệt và xa cách đến thế.
Dù mấy năm nay, ông ấy không một chút quan tâm đến Bán Nguyệt Thành, nhưng Huyền Sinh vẫn luôn tự lừa mình dối người khi nhớ đến phụ thân, dựa vào ký ức của bản thân cùng với hình bóng mơ hồ kia.
Nói không mong gặp lại là giả.
Nhưng giờ đây, ảo tưởng cùng mong chờ đều tan vỡ. Hắn bỗng thấy được vô cùng rõ ràng, cái gì có thể tin tưởng, cái gì là thật.
Tuy thất vọng nhưng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Lần này ông tốn công bày trận, là vì sao?” Trầm mặc một lát, Huyền Sanh hỏi tiếp, thu hồi song kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn Huyền Nguyệt giống như nhìn kẻ thù: “Vì sao hao hết tâm tư muốn có bảo tàng của Thiên Hiệp lâu?”. Im lặng một chút, bất giác thở dài: “Là vì… Bất Bại nữ hiệp ư? Nếu như đánh bại được bà ta…”
Nghe vậy, Huyền Nguyệt cười khổ: “Đúng vậy, nàng từng hứa, chỉ gả cho người nào lợi hại hơn nàng…”
“Phụ thân!” Huyền Sinh thình lình lớn tiếng cắt ngang, nói chuyện đến bây giờ, hắn mới chịu gọi ông ta như vậy: “Ông còn nhớ tiếng gọi này không?” Hắn không nhịn được cao giọng: “Cho dù đánh bại nữ hiệp Phù Bình, bà ấy có bằng lòng ở cùng ông không? Mẫu thân thì sao, còn có huynh trưởng và ta, thậm chí là cả Bán Nguyệt Thành…”
Huyền Nguyệt ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn một lúc mới chậm rãi nói: “Mọi người không có ta, đều sống rất tốt.”
Nghe vậy, Huyền Sinh nhất thời uất nghẹn, lặng im. Sau đó, hắn lại cười: “Song Tịnh sẽ không thua. Cho nên… Ông nhất định sẽ không có được Bất Bại nữ hiệp.”
“Con sai rồi!” Sắc mặt Huyền Nguyệt trầm xuống, thấp giọng quát: “Phù Bình sao có thể thua bởi…”
“Bất Bại nữ hiệp luôn “bất bại”, không phải vì võ nghệ cao cường, mà bởi đối với bà ấy, lý tưởng mình theo đuổi còn quan trọng hơn cả nguyện vọng cá nhân!” Huyền Sinh cắt ngang lời phụ thân, sắc mặt giận dữ: “Mong muốn của bản thân sẽ khiến cho người ta kiên cường, sự bất bại và vĩ đại chân chính đến cùng chính là giúp đỡ người khác! Bán Nguyệt Thành là vùng đất yên bình đã được bao đời tiền nhân gây dựng, sở dĩ đệ tử Huyền gia có thể tạo thành thế chân vạc trong thiên hạ, là vì chúng ta không thể không mạnh, không phải vì danh tiếng, cũng không phải vì vinh dự, mà là vì những con người đang sinh sống trong thành! Nếu phụ thân không cách nào làm được điều này, vị trí thành chủ, nên sớm nhường lại cho đại ca đi!” Nói xong, lập tức quay người, sải bước về phía chân núi, lạnh lùng nói: “Ta sẽ nói với mẫu thân, ở bên ngoài nghe được tin phụ thân đã chết.”
“Khoan đã!”
Huyền Sinh còn chưa dừng lại, đã cảm thấy một trận gió mạnh từ phía sau đánh tới, lùi sang trái mấy bước, chỉ nghe xẹt một tiếng, thanh kiếm của Sở Dạ đã cắm trên thân cây khô phía sau, nếu như chậm một bước, không chừng đã bị đâm trúng vai.
“Ta không thể để con đi, kho tàng và bí tịch của Thiên Hiệp lâu, phải là của ta!”
Nghe vậy, Huyền Sinh luôn bình tĩnh lạnh lùng cũng giận tím mặt: “Tất cả của Thiên Hiệp lâu và Vạn Anh bảo đều thuộc về Trọng Trọng lâu và Thất Thạch môn, bọn họ mới thật sự là chủ nhân của chúng, nếu ông muốn cướp, thì giết ta trước đã!”
“Con cho rằng ta không dám sao?” Ánh mắt Huyền Nguyệt lạnh lẽo, rút trường kiếm đang cắm sâu trong thân cây ra, đâm tới, Huyền Sinh vô cùng tức giận, nhưng không rút kiếm ngăn lại, chỉ nghiêng người tránh đi, tay không mà đánh, một quyền vung về phía tay cầm kiếm của phụ thân, Sở Dạ đại hiệp tránh không kịp, liền cảm thấy cánh tay đau đớn, suýt không giữ được kiếm, đưa mắt nhìn lên, thấy nhi tử của mình đã rút Dạ Thiên kiếm ra, một luồng sáng trắng lóa mắt, khí lạnh ập đến, sát khí từ hai lưỡi kiếm áp lại càng lạnh lẽo hơn, biết Huyền Sinh đã nổi giận, liền tập trung nghênh chiến.
Cả hai cùng hét lên một tiếng, đồng thời ra chiêu, vũ khí chạm vào nhau, một vòng khí chấn động từ phía bọn họ bắn ra, tiếng trúc gãy vang lên không ngừng, cát bụi mù mịt, lá cây, hoa cỏ đều bị kiếm khí chém bay đầy trời.
Thương Khung kiếm lục lam như biển, Dạ Thiên kiếm đen trắng như đêm ngày. Tốc độ của hai người đều là đệ nhất đệ nhị trên giang hồ, trong chớp mắt không thấy rõ bọn họ đã qua bao nhiêu chiêu, chỉ thấy hai thân ảnh chợt cao chợt thấp, tiếng vung kiếm soàn soạt trong gió. Lần này cả hai đều ra tay tàn nhẫn sắc bén, không hề nương tay, ra chiêu tới tấp.
“Cho dù ông có chiếm được bí tịch vô địch thiên hạ, Phù Bình nữ hiệp cũng sẽ không đi cùng ông đâu!” Huyền Sinh phừng phừng lửa giận, tính tình vốn trầm ổn, giờ thấy sự liều mạng của phụ thân không khỏi quát to.
“Ngươi đừng nói bậy!” Huyền Nguyệt nhíu mày cả giận nói, đâm một kiếm, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, kiếm kia lướt qua bả vai Huyền Sinh, xuyên qua y phục, để lại một đường máu đỏ.
Đau đớn kia bỗng khiến Huyền Sinh bừng tỉnh, hắn thôi không còn thương xót, lấy lại bình tĩnh, hai tay vừa động, xuất ra một chiêu “Đương Không Minh Nguyệt*” như mây bay nước chảy, vô cùng phóng khoáng. Chiêu này chú trọng tâm tĩnh khí bình, kiếm và tay hòa thành một thể, dùng vũ khí mà giống như song quyền, chiêu thức tao nhã, động tác mượt mà, lấy nhu chế cương.
*Đương không minh nguyệt: Trăng sáng nhô cao.
Hành vi của phụ thân khiến Huyền Sinh phẫn nộ, nhưng càng thấy thương hại nhiều hơn, vô cùng thất vọng, đã không còn thấy một người hơn hai mươi năm đau khổ theo đuổi một bóng hình, ngược lại chỉ là một người đáng thương, đáng giận, đáng tiếc mà thôi, nghĩ vậy, liền có cảm giác mây tan trăng tỏ, không còn coi Sở Dạ đại hiệp là mục tiêu không bao giờ vượt qua được, tâm tình thay đổi, chiêu kiếm vì thế mà hạ xuống càng nhẹ nhàng kiên định hơn.
Chỉ thấy Dạ Thiên kiếm xoay tròn, nhẹ nhàng như múa nhưng ẩn chứa sự sắc bén, từng chiêu liên tiếp dày đặc, Huyền Nguyệt trong lòng tức giận, nội lực liền đại loạn, có chút không chống đỡ được.
Huyền Sinh đột nhiên xuất ra một hư chiêu, Huyền Nguyệt nghiêng người tránh được, nhưng chiêu thứ hai lại chém tới, ánh nắng rọi vào Dạ kiếm, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, khiến Sở Dạ đại hiệp phải nhìn sang nơi khác, lúc này kiếm pháp Huyền Sinh lại chuyển, vô cùng sắc bén, chỉ chút nữa là đâm trúng ngực ông ta, còn cách 1 tấc thì dừng lại, rõ ràng đã nương tay. Huyền Nguyệt nhân cơ hội này bổ xuống một kiếm, kiếm pháp nhanh dần, nhưng Huyền Sinh cũng ngày càng nhuần nhuyễn, tốc độ song kiếm so với ông ta càng nhanh hơn.
Bỗng Sở Dạ đại hiệp hét lớn một tiếng, thấy sơ hở bên cánh trái, tung mình nhảy lên, đá một cước vào giữa cằm Huyền Sinh. Chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn, Huyền Sinh đã bị đá bay đi, Huyền Nguyệt định nhảy lên đuổi theo, chỉ thấy một đạo ánh sáng chợt lóe, Thiên kiếm được đứa con vừa bị hắn đá bay dùng hết sức ném đến.
Tiếng xương cốt nứt vỡ vang lên, Huyền Nguyệt mở to mắt không dám tin.
Huyền Sinh vừa rồi dùng đến bảy thành công lực, quăng Thiên kiếm xuyên qua vai phụ thân, ghim ông ta vào thân cây phía sau.
Nhị thành chủ của Bán Nguyệt Thành gấp gáp thở, tựa vào vũ khí, gắng gượng đứng lên đi đến trước mặt phụ thân. Một kiếm này rất mạnh, hắn không lo Sở Dạ đại hiệp có cơ hội đánh lén.
Hắn lặng im, đứng thẳng nhìn phụ thân, đối phương cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Cuối cùng Huyền Sinh tiến lên, rút Thiên Kiếm ra. Sau đó điểm huyệt cầm máu cho Sở Dạ.
Hắn xoay người, đã trông thấy Bất bại nữ hiệp Phù Bình đang lẳng lặng đứng nhìn Sở Dạ đang ôm vết thương ngồi dưới tàng cây.
“Tịnh Nhi đang chờ ngươi trên núi”. Phù Bình nói với hắn, nhưng tầm mắt không rời Huyền Nguyệt.
Huyền Sinh gật đầu, lạnh lùng hỏi: “Triệt Thủy hắn…”
“Ta sẽ lập tức đi xem… Ta cũng có để lại thuốc giải cho Tịnh Nhi, nếu ngươi không yên tâm”. Bất Bại nữ hiệp cũng không nhìn hắn, đi thẳng tới chỗ Sở Dạ đang rên lên đau đớn.
Huyền Sinh không nói gì, quay đầu liếc nhìn phụ thân, rồi xoay người đi lên núi.
“Cứ vậy mà rời đi, không từ biệt phụ thân ngươi sao?” Lời của Phù Bình từ sau truyền đến, thản nhiên hờ hững.
Nhưng không có câu trả lời, trong rừng cây chỉ vọng lại tiếng gió thổi cỏ lay. Một lát sau, tiếng Huyền Sinh theo gió truyền đến:
“Ta đã không còn phụ thân từ lâu rồi.”