“Lên trên chút nữa được không?”. Giọng nói trong trẻo vang lên, ngay sau đó, gió lớn thổi lay động cả rừng cây, một bóng người lao vút qua. Huyền Sinh cõng Song Tịnh chạy thật nhanh, hơi nhón mũi chân một cái, vịn vào cành cây xung quanh, từ từ bay lên sườn núi.
“Sắp tới đỉnh núi rồi, trên đó nhiều mây như vậy, có thể thấy được gì sao?” Huyền Sinh đưa mắt nhìn khoảng không đầy mây trắng, hơi lo lắng hỏi.
Song Tịnh nhíu mày nói: “Không cần phải thấy toàn cảnh, muội chỉ muốn xác nhận lại vài chuyện thôi”. Một lát sau, bọn họ đã lên đến nơi, nàng vỗ vỗ lưng Huyền Sinh, nhảy xuống đứng bên vách núi. Người phía sau căng thẳng, bất giác theo sát nàng, chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhìn ra phía xa, chỉ thấy rừng cây xanh biếc một mảng, dập dềnh như sóng, bao trùm khắp cả vùng đất. Sông Đông Lâm ở phía đông giống như một dải gấm màu bạc đang uốn lượn, núi non bốn phía tựa vào nhau say ngủ. Nếu nhìn kỹ, còn có thể trông thấy cả thác nước đang ầm ầm chảy. Xa xa, từng đàn chim bay ngang bầu trời, cất tiếng hót lảnh lót, hòa cùng với tiếng vượn hú thê lương, mây trắng vờn quanh, sương mù dày đặc nhìn không thấu. Cảnh vật trước mắt thật đúng với câu ”Ngọa hổ tàng long”.
Nhưng Song Tịnh không có tâm trạng, cũng chẳng có thời gian mà thưởng thức cảnh đẹp của lệ cốc, chỉ thấy nàng bấm bấm tay tính toán gì đó, lẩm bẩm nói:
“Cửa thứ nhất, bốn mươi hai thần đồng canh giữ minh môn*; cửa thứ hai, ba mươi lăm hành lang dẫn sâu vào trong núi…” Nàng chỉ ra con sông phía xa mà nói, xong lại nhìn đống phế tích, bất giác cau mày: “Như vậy, đây chính là cửa thứ ba, là nơi ở trước kia của Thiên Hiệp Lâu, đồng thời là trạm gác thứ ba của Trọng Trọng Lâu: hai mươi tám phòng ma quỷ khóc bên trong; vượt qua hai mươi tám phòng kia rồi, mới chính thức được coi là bước chân vào Trọng Trọng Lâu; còn mấy thứ phía trước, như con sông này, hay cây cầu đứt khi chúng ta lần đầu đến lệ cốc đều giống nhau, cũng chỉ là bối cảnh mà thôi”. Nàng chỉ vào chỗ ngủ ban đêm của bọn họ: “Sư phụ nói chúng ta đã vượt qua ba cửa đầu tiên, vậy thì cửa tiếp theo, thứ đón đợi chúng ta…”
*Minh môn: tức là cửa vào âm phủ.
Huyền Sinh nhìn theo tầm mắt nàng, bỗng nhiên sực tỉnh.
Song Tịnh từng nói với hắn, Thất Thạch Môn và Trọng Trọng Lâu chính là do Vạn Anh Bảo lập nên, để phá vỡ cửa ải của Thiên Hiệp Lâu. Nhìn địa hình này, đúng là giống như đang xông vào Trọng Trọng Lâu, chỉ khác là ở Trọng Trọng Lâu thì phải đi lên trên, còn bây giờ họ phải tiến sâu vào mà thôi.
“Chúng ta không tránh khỏi phải đối mặt với cửa thứ tư: ”Hai mươi mốt đường xuống hoàng tuyền”…”. Trước kia, khi đến Trọng Trọng Lâu tìm Triệt Thủy, hắn cũng đã tiến vào tòa lầu giống như mê cung vô tận kia, cho nên lập tức liền hiểu rõ hoàn cảnh trước mắt: “Còn có cửa thứ năm… ”Mười bốn cửa bên trong không lối thoát”, còn sau đó…” Hắn trước khi mất trí nhớ chắc hẳn từng xông qua rồi, nhưng lần trước Triệt Thủy đã chặn hắn lại ở cửa thứ năm.
“Phía sau còn bốn cửa nữa, Trọng Trọng Lâu ban đầu vốn chỉ có bảy cửa, nhưng sau khi Triệt Thủy kế vị, do bị ám ảnh bởi sự phản bội của thúc phụ mình ngày trước, nên mới có thêm hai cửa, không biết trong này còn có thử thách bí ẩn nào nữa”. Song Tịnh nhíu mày: “Hai trạm gác cuối cùng là cửa thứ sáu: ”Bảy cung không thấy chân trời xa”, ở nơi sâu nhất của Trọng Trọng Lâu, còn có cửa cuối cùng: ”Bất thức Lư sơn chân diện mục”*. Phía sau đó chính là hai đại thủ vệ của Triệt Thủy – Bạch Vân và Cẩm Quan đích thân nghênh chiến, đánh thắng được bọn họ, mới có thể gặp được A Triệt”.
*Tạm dịch: Chẳng thấy mặt thật của núi Lư. Đây là câu thơ trong bài “Lư sơn chân diện mục”, dựa trên điển cố về núi Lư ở Trung Quốc, ở đây khung cảnh hùng vĩ, quanh năm mây mù bao phủ khiến người đời khó mà nhìn rõ được hết mặt núi nên Tô Thức mới làm nên bài thơ này. Câu thơ thường để chỉ những gì ẩn ý ở bên trong sự vật, sự việc mà con người khó có thể nhìn thấy hết.
Huyền Sinh nghe vậy, bất giác hỏi: “Vậy chúng ta… Năm năm trước…?”
“Chúng ta tất cả có sáu mươi người, đấu với ba trăm hai mươi tư tên đệ tử phản bội của Trọng Trọng Lâu.” Song Tịnh điềm tĩnh nói: “Sau đó, chỉ có mười hai người tới được cửa cuối cùng, mà chỉ có… năm người còn sống, là huynh, muội, A Triệt, Bạch Vân, Quỳ Diện. Những người chết, ngoài Sa Sa, còn có A Linh biệt hiệu là “Dạ hành lang”*, và Hỏa Hồ Nhi ”Tứ đại hộ vệ phương bắc của Hoa Thường Đường”. Nàng vén mái tóc dài bị gió thổi bay, thản nhiên kể.
*Dạ hành lang: tức “Sói đi đêm”.
Huyền Sinh không biết nói gì, dường như cũng trông thấy được trận nội đấu thảm thiết kinh tâm động phách kia, nhưng hắn chỉ có thể ôm lấy bả vai Song Tịnh, khẽ nói: “Lần này, chúng ta năm người cùng vào, cùng ra nhé”.
“Năm người?” Song Tịnh nghe vậy, nháy mắt cười với hắn: “Huyền Sinh, không phải huynh cho rằng, muội sẽ lãng phí vô ích cơ hội rèn luyện lần này đấy chứ?”
“Hử?” Huyền Sinh có chút kinh ngạc nhìn nàng, chỉ thấy nữ tử kia cười híp mắt, đang muốn nói gì đó, lại nghe dưới chân núi truyền đến một tiếng huýt sáo lảnh lót vang dội.
“A, bọn họ đến rồi. Chúng ta đi xuống nhé?” Môn chủ Thất Thạch Môn dắt tay hắn quay đầu.
Người trên giang hồ đều biết, Thất Thạch Môn lấy đúc vũ khí làm việc chính, nhưng sống trên giang hồ thân bất do kỷ, dù cho muốn chuyên tâm luyện võ rèn nghề mà không để ý đến chuyện thiên hạ, cũng không chắc sẽ không có kẻ tới cửa gây sự. Lúc trước, còn có đại đệ tử Diệp Song Tịnh của Bất bại nữ hiệp làm chỗ dựa, mấy kẻ kia cũng chỉ biết đứng nhìn, nhưng từ khi võ công của nàng bị phế, cho dù có Trọng Trọng Lâu làm chỗ dựa, cũng không tránh được có kẻ thèm thuồng, muốn tới cửa tranh đoạt vũ khí thiên hạ vô song của nhà họ Diệp. Nhưng cho dù Diệp Song Tịnh vẫn là thiếu nữ truyền kỳ hô gọi thiên hạ kia, Thất Thạch Môn vẫn luôn bồi dưỡng mười tám đệ tử tập võ, đề phòng khi môn chủ không có trong cốc, bị nhân sĩ giang hồ quấy rầy.
Mà kể từ năm năm trước, mặc dù Diệp Song Tịnh thua trước vận mệnh, nhưng mười tám đệ tử dưới tay nàng, đã dần dần mạnh lên, nâng cao tiếng tăm và uy tín của Thất Thạch Môn.
Trong đó, nổi danh nhất chính là An Hành tay cầm trường giáo, luôn luôn canh giữ ở cửa Vân Cốc, cùng với muội muội Trữ Đô của mình.
Khi Huyền Sinh cõng Song Tịnh đến chân núi, vừa nhìn đã thấy hai nàng ấy đang đứng lặng yên bên cạnh Triệt Thủy.
Cùng đi với hai người bọn họ, là người đứng đầu mười sáu ám sứ của Trọng Trọng Lâu, luôn không rời khỏi Triệt Thủy nửa bước – Cẩm Quan có biệt danh “Dạ Ảnh”, còn cả phó lâu chủ Bạch Vân nữa.
An Hành và Trữ Đô đều mặc thường phục màu xanh đậm, mái tóc dài búi cao, một người tay cầm trường giáo Hồng Anh, một người tay cầm hai vòng hình cung, trông thấy Song Tịnh đến, gương mặt đều lập tức lộ vẻ vui mừng, nhưng lại cố gắng nhịn xuống. An Hành bước lên trước một bước, nửa quỳ trên mặt đất, Trữ Đô cũng kiềm chế không nhào về phía môn chủ, hành lễ giống nhau: “An Hành, Trữ Đô, bái kiến môn chủ!”
“Thuộc hạ tự ý hành động, kính xin môn chủ xử phạt!” An Hành cúi đầu, giọng nói hơi run, không biết là vì xúc động vui mừng hay lo lắng nữa.
Song Tịnh quan sát hai người bọn họ hồi lâu, mới thở dài nói: “Đứng lên đi…” Nàng thận trọng nhìn sang hai người, ánh mắt nghiêm túc lạnh như băng, lạnh nhạt hỏi: “Chuyện này về rồi nói, ai thay các ngươi canh giữ Vân Cốc?”
“Bẩm môn chủ, môn chủ phu nhân Ngưng Sương Môn đã tự mình dẫn đầu ngũ tướng nghiêm thủ Thất Thạch Môn.” An Hành cung kính trả lời, sau đó quay sang Huyền Sinh: “Mộ Dung môn chủ cũng đã bằng lòng vài ngày nữa sẽ tới, lúc trước tại hạ đã chuyển lời của thiếu chủ cho ngài ấy rồi”.
Biết là tỷ tỷ mình canh giữ ở Vân Cốc, Song Tịnh mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng chết ở chỗ này cũng chẳng sao, nhưng tay nghề Diệp gia tuyệt đối không thể hủy trên tay nàng được.
“Cũng tốt.” Nàng lúc này mới mỉm cười: “Đứng dậy đi. An Hành…”. Muốn nói gì lại thở dài: “Được rồi, lần này bỏ qua, lần sau không thể tùy tiện hành sự.”
“Môn chủ…”
“Không còn thời gian nữa.” Song Tịnh khoát tay áo, lại quay sang, Bạch Vân và Cẩm Quan ở bên cạnh đang thấp giọng báo cáo gì đó với Triệt Thủy. Chỉ thấy hai người này đã rũ hết bộ dáng cợt nhả vô tư thường ngày khi ở cùng Triệt Thủy, nghiêm túc bẩm báo. Nàng lại nhìn về phía hai thuộc hạ của mình, mỉm cười đắc ý:
“Ta nghĩ, mấy năm nay các ngươi đều ở Thất Thạch Môn đã chán lắm rồi, đây là lúc để ra ngoài đi lại một chút.”
Vốn dĩ hai người này phải theo lệnh nàng mà giữ nghiêm bang phái, Song Tịnh chỉ sợ mình gặp bất trắc, cơ nghiệp trăm năm của Diệp gia liền bị hủy trong tay nàng, nhưng cũng lại đoán được lần này bọn họ sẽ không ngoan ngoãn tuân thủ mệnh lệnh, nhất định sẽ bất chấp hậu quả mà đến đây cứu nàng. Đáng ra phải tỏ vẻ uy nghiêm của một chưởng môn, nhưng khi thấy bọn họ, lại cảm thấy cực kỳ xúc động.
An toàn của bản thân và tương lai bang phái đều không quan trọng bằng việc nàng bình an vô sự.
Tuy là thở phào, nhưng lo lắng lại càng nhiều hơn.
Mà bây giờ, lại không thể không vung tay đánh cược một lần.
“Môn chủ…?” An Hành và Trữ Đô không hiểu ý nàng, bất giác đưa mắt nhìn nhau, rồi lại khó hiểu nhìn nàng.
Song Tịnh trở lại bình thường, cười không nói, quay đầu nhìn lại, đã thấy Triệt Thủy đã dặn dò xong hai thủ hạ, liền ngửa đầu cười một tiếng:
“Đi thôi, khiến cho giang hồ khiếp sợ, thiên hạ chấn động nào!”
Khi đó, mây trắng cuồn cuộn, gió lớn nổi lên.
Cả lệ cốc giống như rung chuyển vậy.
Sâu trong sơn cốc, có không ít người ngựa yên lặng chờ đợi, chờ đợi trận quyết chiến ấy.
Giang hồ ngoài kia, vô số bồ câu trắng đang mang tin đi khắp các bang phái:
Lệ cốc tử chiến.
Bất bại nữ hiệp Phù Bình, thành chủ Bán Nguyệt thành Huyền Nguyệt, phó bảo chủ Phi Ưng Bảo Tập Tuyền, trang chủ Kiếm Nhu sơn trang Hoa Vô Song, cùng bát tiên và toàn bộ người của Phi Ưng Bảo.
Môn chủ Thất Thạch Môn Diệp Song Tịnh, lâu chủ Trọng Trọng Lâu Đỗ Triệt Thủy, nhị thiếu chủ Bán Nguyệt thành Huyền Sinh, bát đường chủ Thiên Hạ Quán Lâm Mai Hoa, đại thủ vệ Kiếm Nhu sơn trang Kinh Phiến, cùng bốn vị thuộc hạ của Thất Thạch Môn và Trọng Trọng Lâu.
Trận quyết chiến bắt đầu!