• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng là gọi mãi mà không tỉnh”. Trữ Đô nhíu mày nhìn tỷ tỷ mình, hai người cùng nhìn về phía nhóm người đang ngủ say trên mặt đất, chỉ thấy bọn họ đều đang nghiêng trái nghiêng phải ngủ, có gọi thế nào cũng không tỉnh. Các nàng thậm chí còn giội nước vào Huyền Sinh, đá đá mấy cái, nhân tiện trút hết bất mãn trước kia với hắn, nhưng hắn vẫn không biết gì mà chìm sâu trong mộng, chẳng có phản ứng gì.

“Lại là mê trận sao?”. An Hành đánh giá những khối đá xung quanh, bất giác nhảy lên chạm vào một khối, xem xem có thể tìm ra điều gì không ổn hay không, nhưng cũng không có chút manh mối nào. Không khỏi nhíu mày nói: “Vật duy nhất ở đây có thể làm vật tạo trận, hẳn là mấy tảng đá này? Rốt cuộc là ở chỗ nào chứ?”.

“Nhưng cũng có thể là bất kỳ thứ gì khác…”. Trữ Đô thở dài, xem xét rừng cây và hoa cỏ mọc dại bốn phía, phiền não nói: “Nếu là thứ khác, thế phải tìm tới khi nào mới phá trận được đây?”. Lại dừng một chút: “May mà chúng ta không ngủ mất, nếu không ba ngày sau, chắc mọi người đã chết hết ở đây rồi”.

“Có điều…”. An Hành chợt nhớ tới gì đó, bất giác nở nụ cười, đưa mắt nhìn muội muội: “Bất luận thế nào, vật tạo trận chắc chắn ở trong phạm vi này đúng không? Nếu là như vậy…”.

“A…”. Lập tức hiểu rõ ý của tỷ tỷ, Trữ Đô cũng nhìn nàng cười hì hì: “Vậy thì, hủy hết đi, không phải là được rồi sao?”.

Hai tỷ muội cùng cười một tiếng, ánh mắt gian xảo sáng lên, giống hệt Song Tịnh.

“Nhưng mấy người môn chủ phải làm sao bây giờ?”. Trữ Đô chỉ vào đám người nằm ngủ như lợn chết nói.

“Chúng ta lên tảng đá kia nhìn xem”. An Hành nhảy phắt lên, hai người sóng vai đứng trên tảng đá cao nhất, quan sát bốn phía.

Chỉ thấy xung quanh đều là phế tích đầy đá, màu trắng của đá dưới ánh trăng tựa như những phiến lá sen lơ lửng trong rừng cây xanh thẫm, ngọn lửa ở giữa vẫn chập chờn tỏa ra làn khói lượn lờ, đám người kia vẫn đang rải rác ngủ xung quanh, Huyền Sinh và Song Tịnh dựa vào nhau, Hoa Mai và Triệt Thủy lưng đối lưng ngủ cùng một chỗ, còn có Bạch Vân và Cẩm Quan một trái một phải canh giữ hai bên Triệt Thủy, dường như ở trong giấc ngủ cũng đang bảo vệ hắn.

“Chia làm hai đi”. An Hành đánh giá một lát nói: “Ta phụ trách phá hủy hết chỗ này, còn muội ở giữa chắn cho bọn họ không bị thương. Thế nào?”.

“Cũng được”. Trữ Đô nhún vai, đang muốn nhảy xuống, lại không kìm được quay đầu nhìn người bên cạnh, chẳng biết tại sao, bật thốt lên: “Tỷ…”.

“Yên tâm đi”. An Hành vẫn đưa lưng về phía nàng, giọng nói thản nhiên, vững vàng an ủi nỗi lo lắng của nàng: “Môn chủ đã nói, chúng ta đều sẽ cùng nhau trở về. Cho nên…”. Ta sẽ không chết ở chỗ này, muội cũng vậy.

Trữ Đô không nói, gò má được ngọn lửa và ánh trăng chiếu rọi, bất chợt lại có vẻ nghiêm túc, lạnh lùng mà bình thường không có. Nàng tỉ mỉ quan sát Song Tịnh đang nằm ngủ ở trên đất, nàng ấy đang cuộn mình trong ngực Huyền Sinh, cau mày bất an nói mê gì đó, giống như gặp phải một cơn ác mộng. Trữ Đô thở dài một tiếng, rồi khẽ nở nụ cười, vẻ phóng khoáng hài hước vô tư thường ngày lại quay trở về trên khuôn mặt nàng.

“Chỉ là một đống đá thôi mà, phải không tỷ tỷ?”. Nàng quay đầu, rực rỡ cười với An Hành.

“Muội biết là tốt rồi”. Người kia cũng ngạo nghễ ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhảy lên, thoáng cái đã nhảy tới trên một tảng đá lớn khác, trường thương trong tay, ngân thương dài mảnh giống như mảnh trăng trượt vào trong tay nàng, tỏa ra ánh sáng bén nhọn như băng.

“Chuẩn bị xong chưa?”. An Hành nhìn về phía muội muội, hỏi: “Tính mệnh của môn chủ và những người khác, đều nằm cả trong tay chúng ta!”.

“Phải!”. Trữ Đô đứng ở giữa mọi người, nhếch miệng cười một tiếng: “Bắt đầu đi, phá hủy!”.

Lời còn chưa dứt, An Hành đã nhảy lên thật cao, trường thương trong tay, tốc độ nhanh nhẹn, chỉ nghe một tiếng hét to, cùng lúc khi nàng đáp xuống đất, một trận cuồng phong nổi lên, trường thương dựng ngược hung hăng cắm vào trong đá, âm thanh vỡ nát vang lên, khe hở vừa mới nứt ra, nàng đã nhảy sang chỗ khác, trường thương xoay tròn sắc bén đâm tới, mang theo cuồng phong như rồng cuộn, ngọn lửa ở giữa bị gió dập tắt, củi và tro than đều bị cuốn ra xa. An Hành nhón chân một cái, khẽ quát lên, hai tay nắm chặt vũ khí bổ về phía một tảng đá lớn hơn, cả một vùng đất bị cắt nát, cát đá bay loạn xạ, cây cối như gặp bão, gió lớn gào thét, xung quanh bọn họ, tạo thành một vòng xoáy và gió giật khổng lồ.

Bỗng nhiên, hai chiếc vòng đồng bay lên, Trữ Đô vững vàng đứng thẳng giữa mọi người, hai tay ra sức điều khiển vũ khí, tạo thành một tấm lá chắn vô hình, tất cả những mảnh đá bay tới đều bị chặn ở bên ngoài, không thể tới gần đám người Song Tịnh dù chỉ nửa phân.

“! ” Dường như nhận ra điều gì, Trữ Đô đột nhiên quay đầu lại, chỉ trông thấy hai bóng người xuyên qua cát đá mù mịt, nhíu mày nhảy lên, lập tức đánh tới, tay phải vung lên, vừa kịp chặn được phi đao tấn công An Hành.

“Aaaaa!”. Chỉ thấy lại có hai thanh vũ khí xé gió lao đến, Trữ Đô tránh được, nhìn thấy một khối đá không nhỏ đang lao về phía đám người Triệt Thủy, lập tức tung vòng đồng muốn đánh nát, hơi nghiêng người, đúng lúc ấy, một thanh phi đao sượt qua, xoạt một tiếng, cánh tay nhất thời bị rạch một đường.

“Khốn kiếp!”. Nàng lại dùng vũ khí hất tung mấy tảng đá sắp rơi xuống mọi người, thu hồi sợi xích, cố định vòng đồng ở cổ tay, nhấn chốt, lưỡi đao theo đó lập tức bật ra, nàng lùi lại phía sau vài bước, nhảy lên, xông về phía trước.

Vài mảnh phi đao màu bạc đâm tới, đều bị Trữ Đô đánh rơi hết cả, trong nháy mắt đã đến trước mặt kẻ nọ, chỉ thấy thân hình hắn kỳ dị, tay dài lưng còng, hai chân nhỏ như cây trúc, con ngươi như chuông, đôi môi to dày, đây hẳn là Thất tiên đứng hàng thứ bảy trong Bát tiên của Phi Ưng Bảo – Cô Ai Quái Tử.

Cheng…!

Vũ khí hai người chạm vào nhau, tóe lửa; Thất tiên tay cầm đoản đao Loan Nguyệt*, Trữ Đô dùng lưỡi đao vòng đồng trên cánh tay chặn lại, hai bên bất phân thắng bại, lưỡi đao sắc bén chợt bức chợt lui, không ai chịu nhượng bộ nửa phân.

* Loan nguyệt là trăng khuyết, đoản đao là con dao ngắn; đoản đao Loan Nguyệt tức là con dao hình lưỡi liềm.

Đột nhiên có thứ gì đó gào thét xông đến, Trữ Đô nhất thời lùi xa một bước, chỉ nghe nổ rầm một tiếng, có vật gì đó vô cùng nặng đánh về chỗ nàng vừa đứng.

Quay đầu nhìn lại, một vị tiểu cô nương đứng lặng yên ở trên tảng đá, nhìn nó cùng lắm cũng chỉ mười một mười hai tuổi, tóc búi hai bên, xinh xắn lanh lợi, gương mặt trắng hồng, thoạt nhìn phấn phủ ngọc mài, hồn nhiên ngây thơ; tay cầm sợi xích cực thô, sợi xích dài như cánh tay thiếu nữ, phần đuôi có chùy cầu* đầy gai sắt, to như trái dưa, nặng như chì, nện thủng cả mặt đất. Đứa bé kia thấy Trữ Đô mặt biến sắc, bất giác cười khanh khách, âm thanh lanh lảnh như chuông bạc, trong núi đêm khiến người nghe sởn tóc gáy. Đây chính là kẻ đứng đầu Bát tiên, gọi là Kinh Thứ Hài Đồng Đại tiên.

*Chùy cầu: là một loại vũ khí có phần đầu là hình tròn to, có thêm mấy gai sắt ở xung quanh, dùng để nện, hoặc phang thẳng, bị dính chiêu hơi thốn đấy =)) còn bé thế mà đã cầm thứ này rồi thật bưu hãn!

“Hì hì…”. Tiểu cô nương đứng nhìn sang đồng bọn bên cạnh, ngọt ngào cười nói: “Huynh nói xem, hai ta chơi sao mới vui đây?”. Đại tiên chớp chớp mắt le lưỡi: “Đầu tiên nện nát chân nàng ta nhé? Sau đó, chúng ta lại dùng Cầu Cầu đập nát tay nàng ta, Thất Thất huynh dùng đao cắt từng khúc thịt, cuối cùng dùng Cầu Cầu đập nát đầu nàng ta, được không?”, vừa cười ngây thơ, chỉ về Trữ Đô mà nói.

Cô Ai Quái Tử không nói, chỉ im lặng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Đại tiên toát lên vẻ dịu dàng.

Trữ Đô bất giác cười lạnh: “Bị Đỗ lâu chủ phế đi bốn người còn chưa đủ, những kẻ khác cũng tới chịu chết sao?”.

“Chà chà, đại tỷ tỷ, sao tỷ lại mạnh miệng như vậy chứ?”. Đại tiên cười híp mắt nhìn nàng: “Trước tiên cắt đầu lưỡi kia đi…”.

Ầm…! Lúc này bên cạnh truyền đến một tiếng vang thật lớn, bọn họ quay đầu nhìn lại, trông thấy tảng đá cao nhất đang nứt ra một đường từ chính giữa, dần dần sụp đổ tan tành.

“Trời ơi, hỏng bét rồi…”. Đại tiên cong miệng nói, nhón chân lao về phía trước.

“Cách tỷ tỷ ta xa một chút!”. Trữ Đô đang muốn đuổi theo lại bị Cô Ai Quái Tử chặn lại, nhất thời cao giọng rống giận: “Tránh ra!”.

Cô Ai Quái Tử lặng im không nói, đáy mắt vụt qua một tia sát khí, hai tay đan vào nhau, mười thanh phi đao lập tức phóng ra, hắn lui về sau, lưỡi đao bạc đâm về phía Trữ Đô tới tấp như mưa! Người phía sau cười lạnh một tiếng, cũng lui liền mấy bước, hai tay dùng sức tung vòng đồng, vũ khí hai bên chạm nhau trên không trung, làm tóe ra vô số ánh lửa!

Nơi khác, Đại tiên đuổi sát An Hành, Lưu Tinh chùy khổng lồ nặng trĩu dường như chẳng nặng chút nào với nàng ta, lúc phóng ra, lúc thu lại, theo sự điều khiển mà quăng về phía đối phương.

An Hành khẽ nhíu mày, nghiêng người nhưng không kịp tránh, chỉ cảm thấy bả vai đột nhiên đau đớn như bị lửa thiêu, âm thanh xé rách vang lên, vai phải bị mất một mảnh da lớn, nàng cắn răng chịu đựng, khẽ nhón hai chân, “bốp” một tiếng, Lưu Tinh chùy nện trên mặt đá, An Hành bị chấn động, suýt nữa rơi thẳng xuống đất.

“Bé ngoan đừng chạy!”. Đại tiên ở phía sau cười hi hi ha ha mà nói, tay phải vung lên, mạnh mẽ đánh ra.

“Ối!”. Mới vừa rồi phá trận đá kia đã gần hết sức lực, An Hành vừa tránh vừa bất giác cảm thấy mệt mỏi, chật vật tránh đòn đã bị thương rất nhiều bộ phận, khẽ ngoảnh đầu nhìn lại, Trữ Đô cũng đang đánh nhau với kẻ khác, khó phân thắng bại.

Nàng chợt nảy ra sáng kiến, đột nhiên tăng tốc độ, đáp xuống một khối đá lớn, khi Lưu Tinh chùy đánh xuống, nhanh chân tránh ra, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, tảng đá nhất thời nát bấy thành tro.

An Hành khẽ cười một tiếng, vội vã cắn răng che vết thương, nhanh chóng lao đến mấy tảng đá khác.

“Đừng tưởng ta không biết ngươi làm cái gì nhá…”. Đại tiên ở phía sau không ít hòn đá nát vụn, vẫn cười híp mắt nói, nhưng ý cười đã thêm một phần lạnh lùng, tàn nhẫn. Nàng ta đột nhiên quăng Lưu Tinh chùy ra, rồi lại dùng tay trái kéo mạnh một cái, chỉ thấy cầu gai đột nhiên rẽ thành một đường cong hoàn mỹ, An Hành tránh không kịp, bị đánh trúng ngực, phun ra một ngụm máu lớn.

Khốn kiếp, chí còn mấy khối nữa thôi, nàng thở dốc nhìn mấy khối đá cuối cùng cách đó không xa, cắn răng đứng dậy.

Không được…

Dù thế nào, môn chủ cũng phải còn sống trở về!

“Hừ…”. An Hành lạnh lùng cười một tiếng, thì thào nói: “Đừng có xem thường người khác…”.

Nàng vội vã bò dậy, dùng hết sức lực xông đến phía trước, Đại tiên ở phía sau không ngờ được nàng lại ra tay nhanh như vậy, nhất thời không phản ứng kịp, người trước mắt đã nhảy lên thật cao, vung trường thương đâm tới một khối đá không nhỏ.

“Thật là quá không nghe lời mà!”. Đại tiên giận dữ, lập tức đuổi theo, vung vũ khí trong tay: “Tới đâyyyy!!”. Nhưng đã muộn, nàng ta không thể không chậm lại để tránh những mảnh đá sắc bén làm bị thương, mà An Hành đã cực kỳ nhanh chóng đổi mục tiêu.

“Tới!”. Chỉ còn một tảng đá nữa thôi, lòng đại thủ hộ của Thất Thạch Môn bất giác như lửa đốt, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng gió dữ dội, nàng biết Lưu Tinh chùy kia đã theo tới sít sao rồi, bỗng nghiêm nghị, hai tay nắm chặt, hạ quyết tâm, dứt khoát xoay người, dùng toàn bộ sức lực và khí lực còn sót lại của mình, nhắm thật chuẩn, ngân thương Hồng Anh lập tức cắm thật sâu trên mặt đất, dây xích của Lưu Tinh chùy cũng xoay tròn theo, lập tức cuốn vài vòng phía trên ngân thương!

“Cái gì?!”. Đại tiên bất giác kinh hãi, trong nháy mắt, An Hành đã đạp lên sợi xích mà đến như gió táp.

Thất Thạch Môn nhà họ Diệp, tinh thông chế tạo mười tám loại vũ khí, đương nhiên võ nghệ cũng phải xứng với từng ấy món.

Nếu như vũ khí bị hủy… còn có quyền pháp nhà họ Diệp từng danh chấn thiên hạ.

Kinh Thứ Hài Đồng chỉ cảm thấy luồng khí mãnh liệt phía trước đang giương nanh múa vuốt mà bức tới mình, thấy đất cát hai bên An Hành dội thẳng ngược lên!

“Aaaa———!”. Ống tay áo của An Hành khẽ tung bay, nàng tay không mà đánh!

Nhà họ Diệp tổng cộng có mười sáu bộ quyền pháp, An Hành tinh thông nhất là bộ đả pháp thứ sáu – Cô Lang* Minh Nguyệt, chỉ thấy tay trái nàng đánh ra một chưởng mãnh liệt, sáu chưởng đầu tiên đánh ra chỉ là luồng khí và nội lực mãnh liệt, nếu như bị đánh chính diện mà nói, ắt bị trọng thương, quyền cuối cùng đánh móc lên, tựa như sói xám ngửa mặt lên trời hú dài, quyền trái tiếp theo, giống như đầu sóng cuộn đổ xuống, tốc độ cực nhanh như thế tiến lui mấy lần, đánh thẳng vào cổ đối phương, nhẹ thì hôn mê, nặng thì bỏ mạng.

*Cô Lang: Chó sói cô độc

Trên dưới mười sáu quyền, đánh thẳng vào Kinh Thứ Hài Đồng, thân thể của nàng ta nhất thời bị chấn động bay ra ngoài, miệng đầy máu, sắc mặt tái nhợt, trợn trừng mắt, thế nào cũng không ngờ được, mình lại thất bại trên tay đối phương.

“Hự…”. An Hành nhẹ nhàng rơi xuống đất, không ngừng thở dốc, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ọe một tiếng, phun ra một búng máu, lập tức quỳ ở trên mặt đất. Nguyên khí của nàng bị tổn thương nặng, cộng thêm một cú chính diện của Lưu Tinh chùy nặng trĩu kia, ngực sớm đã loang lổ máu, nội thương và ngoại thương cùng lúc phát ra.

“Trữ Đô…”. Nàng ho khan gọi muội muội, chỉ vào khối đá cuối cùng còn cách đó không xa, còn chưa mở miệng, đã gục xuống.

Nhất định phải cứu môn chủ…

“Tỷ tỷ!”. Trữ Đô vừa sợ vừa giận, nhưng đối phương quá dây dưa, nàng nhìn về phía tảng đá cuối cùng cách đó không xa, cũng không lo được nhiều như vậy, trực tiếp xông thẳng tới.

“Hừ!”. Cô Ai Quái Tử vội vàng đuổi theo, tay phải vung lên, thừa dịp nàng không để ý, một lưỡi đao màu bạc cong cong rạch một vết ở gót chân nàng.

“Á…!”. Một đao kia rạch vào chỗ hiểm, máu liền chảy ra như suối, Trữ Đô đột nhiên ngã nhào trên mặt đất, nhưng còn chưa kịp xoay người đã tránh nhanh sang một bên, quả nhiên tránh được một cước thật nặng đang muốn giẫm lên mình. Nàng giận tím mặt, xoay người bật lên, động tác vô cùng nhanh nhẹn, thoáng cái đã đến phía sau Cô Ai Quái Tử, tay phải vung xuống xoẹt một tiếng, lưỡi dao trên cổ tay lập tức rạch một vết trên lưng đối phương: “Muốn chơi đúng không?!”. Nàng gào lớn, không đợi hắn ta kịp phản ứng, nhón chân một cái một cái liền nhảy lên cái cây bên cạnh, cảm thấy phía sau có tiếng động, vội vàng xoay người, hai tay bắt chéo, ngăn được một kích sắp đâm trúng nàng.

Keng—–

Tiếng kiếm va chạm vang lên trong trẻo, giống như tiếng thủy tinh vỡ nát, vũ khí của hai người chạm vào nhau tóe lửa.

Nhưng Trữ Đô không có thời gian lề mề với hắn, một tay cố gắng chống đỡ sức lực của đối phương, tận dụng sơ hở, đấm một phát vào mặt hắn. Nhân lúc Cô Ai Quái Tử bị đau mà buông tay, nàng vội vàng xoay người muốn đi phá hủy khối đá cuối cùng, nhưng tóc lại bị kéo chặt!

“! ”. Nàng bị kéo đến không thể nhúc nhích, định dứt khoát vung tay, dùng vũ khí trên tay cắt đứt đoạn tóc dài, tức giận nói: “Đã như vậy, là ngươi tự chuốc lấy!”. Nói xong, xoay người đến sau lưng đối phương, hai đầu gối chống lên lưng của hắn, cánh tay cắm mạnh xuống! Vành vòng lập tức cắm trên vai Cô Ai Quái Tử, chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn, Thất tiên kia cũng rút đao, đâm ngược ra phía sau!

“Á!”. Lưỡi đao liền đâm vào ngực phải, Trữ Đô đau tái mặt, nhưng vẫn nhếch miệng nở nụ cười: “Khốn kiếp! Muốn cùng chết sao!”. Nàng vẫn như cũ cắm chặt vòng đồng vào đối phương, nghiến răng dùng sức, hai người nhất thời từ trên cây cao rơi thẳng xuống đất!

“!!” Thất tiên muốn tránh ra, nhưng mà vũ khí của mình vẫn đang ở trên người Trữ Đô, không thể nhúc nhích.

Hai người rơi xuống nhanh như sao băng, quay cuồng bay lộn, quay qua lộn lại, đánh về phía tảng đá kiên cố bén nhọn kia!

“A a a a a a a a!!”. Trữ Đô nắm chặt quả đấm, đem toàn bộ sức lực nện vào tảng đá!

Môn chủ…

Người nhất định phải sống trở về Thất Thạch Môn.

Rầm…

Một tiếng động lớn vang lên, rừng cây xung quanh đều bị chấn động.

Vụn đá tới tấp bắn ra, trong lúc nhóm người kia vẫn đang say ngủ mà rơi xuống, giống như mưa đá bình thường vậy.

Bỗng một làn khói mỏng từ những khối đá đã bị đánh nát bay lên, tản vào trong gió đêm, hòa cùng với bóng tối vô cùng vô tận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK