***
Chương Hoa thật là người vô tình. Dệt ra ảo cảnh tươi đẹp rồi chính tay dập tan nó, thẳng thừng nói với nàng: "Tình yêu đối với trẫm là thứ vô dụng, ta cần một hoàng hậu chín chắn. Nàng cũng mau mau vứt bỏ những thứ tình cảm nhỏ nhặt đó đi, như thế mới có thể đồng hành sánh vai cùng ta."
Tạ Trường Yến vươn tay ra, ánh nến chiếu lên những ngón tay nhỏ nhắn của nàng, tia sáng đan xen như một bàn cờ. Quân đen tiến công mãnh liệt, tiến bước nào rào bước ấy. Muốn sinh thì phải cùng sống, muốn tiến nhưng không có lực tiến. Riêng nàng không thể kiên định đến cùng, không đợi được thời cơ chuyển bại thành thắng mà sớm đã bị người ép vào đường cùng.
"Chấp nhận không?" Tạ Trường Yến lẩm bẩm.
Theo tiếng kinh hô, Phương Uyển bị vứt đến cạnh lò than.
Mặt nàng ấy trắng như tờ giấy, cuộn sách dài trong tay rơi ra, nàng ấy run rẩy nắm một đầu cuộn sách, sợ hãi nhìn người vừa bắt mình...
Đó là một cô gái không nhìn ra tuổi.
Có thể chỉ mới mười bảy mười tám, cũng có thể đã hai mươi bảy hai mươi tám, có thể còn lớn hơn, bởi gương mặt nàng rất trẻ trung nhưng có một đôi mắt già nua.
Cũng là một cô gái khó phân là xấu hay đẹp.
Ngũ quan của nàng rất bình thường nhưng mang biểu cảm thiên biến vạn hoá, tựa như lúc này, nàng nhìn Phương Uyển, khoé môi nhếch lên tạo thành nụ cười thân thiện hoà nhã như cô tiểu thư nhà bên.
"Nghe lén vui không?" Nàng hỏi.
Phương Uyển lạnh toát người, tức khắc quỳ xuống nhìn trưởng công chúa: "Điện hạ, con không có! Con không có nghe lén! Xin người tin con, con thật sự không có nghe lén!"
Sắc mặt trưởng công chúa trầm xuống: "Vậy ngươi ở ngoài cửa làm gì?"
"Con, con... ngày giỗ của thúc thúc sắp đến, con liệt kê ra một danh sách muốn đưa cho điện hạ xem có thích hợp hay không, lúc đi đến cửa, thấy phòng không thắp đèn nên do dự một thoáng, chỉ một chút thôi, con thật sự không nghe thấy gì cả!" Phương Uyển lê tới túm lấy gấu váy trưởng công chúa, "Con không nghe lén, những gì con nói là thật mà!"
Ánh mắt trưởng công chúa dừng trên cuộn sách trong tay nàng ấy, sau đó cầm lên mở ra xem, nhìn thấy ba chữ Phương Thanh Trì trên trang giấy, nét mặt bi thương.
Cô gái nọ khoanh tay cười: "Ta không giết tiện dân. Điện hạ tự lo liệu đi, ta đi đây."
Dứt lời, người loé lên một cái rồi biến mất.
Phương Uyển chấn động trước thân pháp quỷ mị này, sắc mặt càng tái hơn.
Trưởng công chúa im lặng không nói nhưng Phương Uyển biết vị điện hạ này càng bình tĩnh thì hậu quả càng nghiêm trọng. Nàng ấy vội dập đầu: "Điện hạ, điện hạ, xin người niệm tình thúc thúc mà tha cho con lần này, con thật sự không nghe thấy gì cả!"
Trưởng công chúa nhìn nàng ấy khóc lóc nước mắt nước mũi tèm nhem trông rất đáng thương, đột nhiên cũng thấy mềm lòng. Bà ấy nghĩ: con bé này mạng tốt thật, lúc khóc lại trông giống Thanh Trì đến thế... thôi vậy.
"Đứng dậy đi. Danh sách không tệ, cứ theo đó mà làm đi."
Nói xong bà ấy đưa cuộn sách lại cho nàng ấy.
Phương Uyển thở phào, toàn thân mềm nhũn, bấy giờ mới nhận ra mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng mình.
Nguy hiểm qua đi thì tò mò cũng nổi dậy, cô gái đó là ai? Còn nữa, ta còn lâu mới là tiện dân! Đáng ghét!
Tạ Trường Yến ngồi dưới đất mãi hồi lâu mới lảo đảo đứng dậy, bước qua giường.
Nàng quá mệt rồi, người còn đang sốt, nàng cần phải nghỉ ngơi, dù chuyện gì xảy ra cũng phải đợi nàng tỉnh dậy rồi tính tiếp. Phải rồi, hỏi mẹ, hỏi xem mình nên làm thế này. Hoặc là viết thư hỏi ngũ bá bá. Họ là người lớn, hẳn sẽ có cách giúp nàng.
Cùng lắm thì giả vờ như chuyện đêm nay chưa từng xảy ra, tiếp tục ngoan ngoãn nghe lời, làm một hoàng hậu mà Chương Hoa mong muốn, làm ngũ bá bá hài lòng và khiến mẫu thân yên tâm.
Trời không hề sập.
Thiên tử cũng không có ý định trách phạt nàng.
Vậy nên, đợi tỉnh dậy rồi nghĩ tiếp.
Nàng lảo đảo bước tới giường, đang định nằm xuống thì đầu gối đè phải một thứ. Thấy đau nàng bèn cầm lên xem, trái tim theo đó run lên.
Điêu khắc hoa thược dược lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay, nói đúng hơn nó không còn được xem là điêu khắc nữa.
Vương miện phát sáng làm lu mờ đoá hoa thược dược. Trước đây cảm thấy hạt điêu khắc tinh tế đẹp đẽ bao nhiêu thì nay cảm thấy nhạo báng bấy nhiêu.
Xem đi, ngươi có xứng với vương miện không?
Suy nghĩ xé toạc cõi lòng, cuồn cuộn tuôn ra như sóng biển, nước mắt không kiềm nén được nữa, Tạ Trường Yến khóc thất thanh.
Lòng tự ti và tự tôn quằn quại trong lòng như những sợi dây mây có gai đang khuấy đảo, đâm chọt làm máu chảy đầm đìa.
Tiếng khóc của nàng quá lớn, truyền ra khỏi phòng làm kinh động đến Trịnh thị.
Trịnh thị đang sắc thuốc thì nghe thị nữ báo trong phòng con gái có tiếng khóc, bà ấy hớt hải chạy tới. Vừa mở cửa đi vào, trông thấy con gái cúi đầu khóc nức nở, Trịnh thị giật mình, vội bước qua ôm lấy Tạ Trường Yến, trấn an nàng: "Vãn Vãn, con làm sao vậy? Có mẹ đây, đừng sợ đừng sợ..."
"Mẹ..." Tạ Trường Yến run rẩy ngẩng đầu nhìn Trịnh thị. Y phục bà còn vương hơi lạnh từ bên ngoài, tóc tai rối bời, đôi mắt mệt mỏi, dưới mắt có quầng thâm, trong mắt hiện đầy tơ máu.
"Sao thế con? Có đau không? Đau chỗ nào? Đừng sợ đừng sợ..."
Hơi ấm của Trịnh thị phủ lấp cái lạnh của ngày đông, tựa như một tấm áo phơi dưới ánh nắng mặt trời, nhẹ nhàng bao bọc lấy nàng. Thế là nước mắt của Tạ Trường Yến ngừng chảy một cách thần kỳ.
- Hết hồi 9 -