***
"Ngài cố ý giả mạo ta đến tiếp cận nàng ấy, như khổng tước xoè đuôi khoe khoang học thức, quyền thế và sự ân cần của ngài. Nàng ấy chỉ mới là tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, làm sao thoát được. Một trái tim rung động vì ngài, lòng vừa trăn trở cự tuyệt vừa kiềm lòng không đậu. Cứ dằn vặt như thế đến khi rễ tình đã đâm sâu không thể nhổ bỏ thì chợt phát hiện ra tất cả chỉ là giả!" Phong Tiểu Nhã lắc lắc đầu, cảm khái muôn vàn, "Cửu phu nhân của ta cũng vì yêu sinh hận mà giết chết lang quân nàng ấy. Tạ Trường Yến chỉ muốn từ hôn đã là rất nhân từ rồi."
Chương Hoa dời mắt khỏi ly rượu nhìn sang Phong Tiểu Nhã: "Trẫm còn chưa hỏi ngươi đấy, ngươi cưới cả nữ tù nhân thì là sở thích gì đây?"
"Lúc bệ hạ đăng cơ đại xá thiên hạ chẳng phải đã miễn tội cho nàng ấy rồi sao? Lúc ta cưới nàng ấy, nàng ấy đã là người tốt rồi."
"Vậy thập nhất phu nhân của ngươi thì sao, nàng ta không phải người tốt đâu chứ?"
Lần này đến lượt Phong Tiểu Nhã im lặng, mắt chăm chú nhìn chiếc lá hoa lan trong tay.
Bàn tay cầm ly của Chương Hoa hơi siết chặt như đang do dự, cuối cùng chàng vẫn nói ra: "Sở dĩ trẫm từ bỏ, một phần cũng bởi vì nàng ta."
Phong Tiểu Nhã ngạc nhiên ngước lên.
"Đêm tuyết dưới trăng, trẫm dẫn Trường Yến đến Hạnh Xuyên. Ở đó... trẫm đã trông thấy nàng ta."
Phong Tiểu Nhã ngồi ngay ngắn trên kỷ, sống lưng thẳng tắp, hai chân khép sát, đến cả sợi tóc cũng căng chặt như phải chịu một sức lực vô hình nào đó. Chiếc lá hoa lan vừa phát ra âm thanh động lòng người bất chợt tụt khỏi tay y, không thoát được số mệnh lá rụng về cội, rơi vào trong bụi cỏ.
"Chỉ một cái nhìn thoáng qua nhưng trẫm có thể chắc chắn là nàng ta. Trẫm biết ngươi vẫn đang tìm kiếm nàng ta nên lập tức đuổi theo. Cuối cùng không đuổi kịp, còn khiến Trường Yến gặp phải ám sát."
Phong Tiểu Nhã như bị điểm huyệt, người không nhúc nhích.
"Nhưng màn ám sát đó rất lạ, chỉ giăng một sợi dây cản ngựa trên đường, còn người không hề lộ điện. Tuy rằng mặt đường đóng băng nhưng với tốc độ của xe ngựa và góc độ của sợi dây, kết quả cùng lắm là lật xe mà thôi, không chắc sẽ chí mạng. Tựa hồ như một màn chào hỏi ra oai phủ đầu gửi đến hoàng hậu tương lai mà thôi, có giống phong cách của thập nhất phu nhân ngươi không?"
"Chưa đủ để nhận định là do Thu Khương gây ra."
Chương Hoa đi đến trước một dãy kệ gỗ, bên trên bày biện rất nhiều những món đồ lặt vặt và vài chiếc hộp, mở chiếc hộp cuối cùng ra, bên trong là mười mấy chiếc kén màu đen được xếp gọn gàng. Những con bướm không thể thành công phá kén sẽ biến thành thế này.
Những thứ này xuất hiện trong phòng bướm quá đỗi bình thường.
Nhưng khi Chương Hoa nhấc một chiếc kén ở dưới cùng bên trái lên, xoay tròn chiếc kén, bên trong đó lộ ra một miếng giấy lụa được cuốn rất nhỏ rất chặt.
Phong Tiểu Nhã không hề ngạc nhiên, cũng không phải lần đầu tiên được biết chuyện này. Y giơ tay nhận lấy miếng giấy, mở ra, "Giờ Tuất đêm mùng chín tháng mười hai, phủ trưởng có nữ khách. Chủ chất vấn chuyện ám sát, khách cười nhận."
Đôi mắt Phong Tiểu Nhã co rút lại, gương mặt vốn đã xanh xao bệnh tật nay dưới ánh nắng chiếu rọi, gương mặt ấy như trong suốt, có thể nhìn thấy cả những mạch máu màu xanh.
"Đây là mặt thám cài ở phủ của cô cô vừa gửi đến sáng nay. Trẫm đang định nói với ngươi."
Đôi mắt Phong Tiểu Nhã nheo nheo như bị ánh nắng chói loà rọi vào.
"Xem ra mục đích Thu Khương đến Yên không đơn giản chỉ là ngươi."
Phong Tiểu Nhã hiểu ý: "Bởi có Như Ý Môn nhúng tay vào nên ngài muốn Tạ Trường Yến tránh đi?"
Ngón tay Yên vương gõ lên chiếc hộp đựng kén bướm, nhịp gõ đều đều. Chàng đính chính: "Bây giờ là nàng ấy muốn đi."
"Tạ Trường Yến đi rồi, Công Thâu Oa đi rồi, ta cũng phải đi." Phong Tiểu Nhã dừng lại, nhìn sang Chương Hoa, "Ai... ở lại với ngài?"
Chương Hoa cũng nhìn y, ánh mắt hai người giao nhau.
Chương Hoa nhỏ hơn Phong Tiểu Nhã một tuổi nhưng trông lại lớn hơn một chút. Dáng điệu chàng thả lỏng thoải mái, thần thái uy nghiêm, khắc chế và thu mình từ trong cốt tuỷ. Còn Phong Tiểu Nhã thì hoàn toàn ngược lại, điệu bộ y cứng nhắc, dáng ngồi ngay ngắn, dáng đứng thẳng tắp, bởi vì nếu không làm thế y sẽ rất đau đớn, nhưng tinh thần của y luôn tản mạn và êm ái hệt như lớp bông gòn được gói trong chiếc hộp không bao giờ chịu yên phận.
Thế nhưng nhiều năm về trước, hai người đều chẳng phải như thế.
Chương Hoa là con trai độc nhất của thái thượng hoàng Mộ Doãn, từ nhỏ đã được lập làm thái tử, Mộ Doãn nuông chiều chàng đến mức muốn gì được đó. Như thế từ đứa con cưng của trời chàng trở thành tiểu ác ma ai gặp cũng sầu. Nào là bỏ cát vào tô cháo cho thái giám ăn, trốn trên cây chờ thị vệ đi ngang thì đổ nước xuống, nào là vẽ vời bậy bạ lên con ngựa phụ hoàng dùng để xuất hành... Khi chàng sắp trở thành đứa bất tài vô dụng của Yên quốc thì vào năm sáu tuổi, một chuyện bất ngờ xảy đến.
Chuyện này bị Mộ Doãn nghiêm lệnh trấn áp, cho đốt sạch mọi giấy tờ liên quan, xử tử những người biết chuyện, cứ thế trở thành chuyện xưa tích cũ không được vén màn.
Từ sau lần đó, tính cách Chương Hoa thay đổi hoàn toàn.
Từ một đứa nhóc nghịch ngợm phá phách trở thành thiếu niên nhiệt huyết ham học hỏi, nuôi ý chí kế thừa Đại Yên, nhất thống tứ hải, quyết tâm muốn làm một tuyệt thế minh quân công lao vượt mặt Ngũ đế và địa quảng tam vương(*).
(*) Tam vương chỉ ba người con trai của Hán Vũ Đế Lưu Triệt: Lưu Hoành, Lưu Đán, Lưu Tư.
Sau đó, năm mười bảy tuổi, chàng thật sự trở thành Yên đế.
Sau đó, chàng ngày càng trở nên khắc chế, nghiêm khắc, thâm trầm, không còn dáng vẻ ngạo nghễ trước thiên hạ của năm xưa.
Còn con đường trưởng thành của Phong Tiểu Nhã trái ngược hẳn với Chương Hoa. Từ khi chào đời vận mệnh thăng trầm, mắc một căn bệnh đã định phải chết, từ nhỏ đã phải khổ sở giãy giụa trong bể thuốc chỉ để cầu một tia hy vọng sống sót. Năm mười tuổi, một chân bước vào Quỷ Môn Quan, không dễ gì mới cửu tử nhất sinh trở về nhân gian nhưng lại phát hiện vận mệnh thật biết trêu đùa, vị hôn thê trên đường đi Hạnh Xuyên thả đèn cầu phúc cho y bị người bắt cóc. Tìm kiếm mười năm, cuối cùng cũng tìm thấy nàng nhưng bấy giờ nàng đã trở thành một con quái vật.
Phong Tiểu Nhã chịu đựng quá nhiều giày vò từ thuở nhỏ nên cách giải quyết việc này cũng không giống với người khác. Y bày cuộc, dẫn dụ nàng nhập cuộc, sau đó từ từ, từng chút một nhổ bỏ nanh vuốt của nàng, chữa lành những thương tích mà nàng đã chịu, rèn giũa lại phẩm tính của nàng, vẽ ra một con đường mới cho nàng.
Một quá trình thật dài và gian nan nhưng trái tim trước nay vẫn luôn mang nặng áy náy của Phong Tiểu Nhã cuối cùng cũng được bình yên, bởi vì y đã có mục tiêu cần thực hiện. Còn lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Thời gian của y có thể kết thúc bất cứ lúc nào, cũng biết đâu chừng tâm nguyện này của y chẳng thể hoàn thành, nhưng người chết đèn tắt, nếu thật sự không thể hoàn thành thì dầu gì người cũng đã chết, không còn vướng bận gì nữa.
Thế nên, hai con người trải qua hai cuộc đời khác nhau, giờ phút này đối mặt nhau trong căn phòng bướm nhỏ hẹp như đang soi gương thấu hiểu mọi suy nghĩ của đối phương.
Chương Hoa quay người đi lấy một chiếc nhiếp, gãy gãy một con nhộng màu nâu trên cành cây: "Ngươi có biết trước khi thoát kén hoá bướm phải trải qua quá trình như thế nào không?"
Không chờ Phong Tiểu Nhã đáp, Chương Hoa nói tiếp: "Nó sẽ ăn điên cuồng, sau đó sẽ ngừng lại, chờ đói đến một hai ngày, thải tất cả phế vật trong cơ thể ra ngoài. Sau đó nó sẽ bò lên đầu cành, bắt đầu nhả tơ. Trước khi hoá bướm nó sẽ dùng sợi tơ treo phần ngực và đuôi của mình lên, sau đó mới bắt đầu lột da."
Ánh mắt Phong Tiểu Nhã dừng trên người Chương Hoa có chút nét bi thương.
"Quá trình này rất đau đớn nhưng sau đó còn gian nan hơn. Sau khi tạo kén là thời kỳ hoá cánh năm đến mười ngày, khoảng thời gian này đối với bướm mà nói tựa như địa ngục. Vượt qua được mới có thể mọc cánh, không qua được thì sẽ biến thành kén chết." Chương Hoa gấp một con nhộng đen đã chết nằm giữa tán lá xuống, bỏ vào hộp chứa thư tình báo.
Cuối cùng, chàng đặt chiếc hộp lên giá, quay người nhìn Phong Tiểu Nhã: "Thế nên, không cần lo, trẫm đã quen rồi."
Quen một mình, quen chống chọi trong cô độc, quen quá trình thoát kén hoá bướm.
Lần đầu tiên, từ năm sáu tuổi đến mười sáu tuổi, chàng ôm ắp hy vọng vô hạn, mạnh dạn bước đi. Nhưng chàng đã thất bại.
Lần thứ hai, từ năm mười sáu tuổi đến nay. Chàng đã nhận rõ hiện thực, biết phân nặng nhẹ, hiểu rõ được mất, khống chế dục vọng. Lần này, đôi cánh mỏng manh đã cứng cáp vững vàng, chỉ còn chờ ngày thoát kén bay ra. Tuyệt không cho phép thất bại lần nữa.
Thế nên, buông tay để phụ vương đi, để Công Thâu Oa đi, để Tạ Trường Yến đi, để Phong Tiểu Nhã đi. Buông tay để những người không thể nào đồng hành cùng chàng rời đi, trên vương toạ đầy chông gai này là trụ cột vững vàng, đầu đội trời chân đạp đất.
Tiếng bước chân gấp gáp lại vang lên, Yên vương ngẩng đầu nhìn ra hướng cửa, cách một cánh cửa mỏng manh, trong lòng chàng đã lặng lẽ nói trước lời từ biệt với một ai đó.
Tiếng bước chân dừng lại, giọng thiếu niên thánh thót của Cát Tường vang lên: "Bệ hạ, Tạ Trường Yến đến."
Chương Hoa ra khỏi phòng bướm, Cát Tường giúp chàng thay áo, mặc lại thường phục. Nét lo âu trên mặt chàng trước đó đã tan biến, phòng bướm đã thanh tẩy mọi cảm xúc chìm chìm nổi nổi đó. Chàng đội mũ Thông Thiên lên, bước ra ngoài, trở về là người nắm giữ thiên mệnh, người đứng đầu của Đại Yên.
Khi chàng trở lại điện Chấp Minh, tiếng dập đầu của Trịnh thị quả nhiên đã ngừng, bởi vì chuyện đầu tiên sau khi Tạ Trường Yến xông vào điện là quỳ xuống trước mặt bà ấy, dùng hai tay mình phủ xuống mặt đất, đỡ lấy trán của mẫu thân.
Nàng thở hổn hển, má đỏ lên vì chạy nhanh, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, giăng đầy tơ máu. Tóc buộc nhanh thành một nhúm, dây buộc tóc xé từ trên áo xuống, nghĩ thôi cũng biết nàng chạy hớt hải thế nào.
Nàng nhìn Trịnh thị giây lát rồi vuốt gọn tóc tai, phủi thẳng y sam, sau đó quỳ đến bên cạnh Trịnh thị.
"Trường Yến tham kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Tính ra thì đây là lần đầu tiên nàng và Yên gương chính thức gặp nhau với thân phận quân thần, thế nhưng lại trong tình cảnh khốn đốn thế này.
Chương Hoa nheo mắt, cố gắng bình tĩnh: "Bình thân."
"Con gái..." Trịnh thị dập đầu quá nhiều lần nên trán đã rách da, xanh tím thành cục, làm nổi bật lên đôi mắt nhuốm màu tang thương mà toả ra hơi thở dịu dàng, "Con còn đang bệnh nên nằm tịnh dưỡng, tất cả cứ giao cho mẹ..."
Tạ Trường Yến mỉm cười, nắm lấy tay bà ấy: "Tâm ý của mẹ, con gái xin nhận lấy. Nhưng chuyện từ hôn tuyệt đối không thể được."
Lời nàng vừa thốt ra làm Như Ý tròn mắt ngỡ ngàng, quay sang trao đổi ánh mắt với Cát Tường.
Chương Hoa kinh ngạc, trong lòng bỗng nổi lên một tia gợn sóng lạ lùng tựa như gió thổi qua mặt sông, lay động chồi non bên bờ.
Chàng nhìn Tạ Trường Yến.
NNPH lảm nhảm:
Người ngoài chỉ nhìn thấy Yên vương xuôi chèo mát mái nhưng không biết những góc khuất trong cuộc đời chàng... Sau này còn chứng kiến từng người từng người rời đi, cuối cùng chỉ còn mỗi Tạ Trường Yến...
Nhưng nếu nói trong cả hệ liệt Hoạ Quốc t thương ai nhất thì chỉ có thể là Cơ Anh và Phong Tiểu Nhã. Hai con người số khổ của tui huhu.