***
Khi sự chú ý của mọi người đều đặt hết lên Phương Uyển thì Tạ Phồn Y đang ôm Chương Hoa đột nhiên rút một cây kim ra, không chút do dự đâm vào ngực chàng.
Chương Hoa mở bừng mắt.
Chỉ có Tạ Trường Yến luôn quan sát Chương Hoa từ nãy đến giờ, khoảng cách lại gần nên chứng kiến toàn bộ quá trình. Nàng hô lên: "Tam tỷ tỷ!"
Chương Hoa nhìn chằm chằm Tạ Phồn Y gần trong gang tấc. Nàng ta nở nụ cười cay nghiệt, giọng điệu dịu dàng nói: "Bệ hạ mệt rồi, ngủ tiếp đi thôi." Dứt lời, ấn mạnh kim vào sâu trong da thịt chàng.
Đến giờ Chương Hoa mới sực tỉnh, biểu cảm ngỡ ngàng đến cùng cực, cũng kỳ lạ đến cùng cực. Chàng há miệng muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra tiếng.
Tạ Trường Yến nhào qua, khổ nổi hai tay còn bị trói, đành phải dùng đầu hất Tạ Phồn Y ra.
Tạ Phồn Y đẩy nàng: "Cút đi!"
Tạ Trường Yến loạng choạng lui lại mấy bước rồi đau đớn hét lên: "Tỷ tỷ, huynh ấy là nhị ca mà!"
Tạ Phồn Y sửng sốt nhìn xuống Chương Hoa trong lòng. Mặt chàng xám xịt, đôi mắt mở to ngập tràn thảng thốt và khó hiểu.
Tạ Phồn Y giơ tay từ từ vén chiếc mũ trên đầu chàng ra, sờ lên phần trên trán bên trái, sờ thấy một miếng tóc giả. Cánh tay nàng ta run lên, không dám tin nhìn miếng tóc giả đó rồi nhìn xuống "Chương Hoa".
Tạ Phồn Y sợ hãi buông tay, thụt lùi ra sau, "Chương Hoa" liền ngã xuống đất.
Tạ Trường Yến nhào lên thăm dò hơi thở của y, phát hiện vẫn còn thở nhưng đôi mắt không có tiêu cự, tay chân cứng đờ, dấu hiệu của trúng kịch độc. "Tỷ bôi cái gì trên kim? Thuốc giải đâu?"
Tạ Phồn Y cứ ngơ ngơ ngác ngác như chẳng nghe thấy nàng nói gì.
Phía bên kia, lúc Phương Uyển sắp bị ám vệ hạ gục thì Phong Tiểu Nhã đột nhiên ra tay.
Không ai nhìn ra y động đậy thế nào, chỉ biết một giây trước y còn đứng trong vòng vây, một giây sau đã xuất hiện bên cạnh ám vệ, điểm một ngón tay lên mang tai hắn, tên ám vệ đó lập tức ngã xuống.
Tiếp đó, y vươn tay nối lại khớp xương cho Phương Uyển.
Phương Uyển mỉm cười rạng rỡ với y: "Đa tạ phu quân cứu giúp!"
Bất ngờ trong ngày hôm nay cứ nối đuôi nhau mà tới, nhưng câu này khiến cả trưởng công chúa và Hội Uý đều kinh ngạc đến đờ người.
Giọng Hội Uý run run nói: "Uyển Uyển, tỷ gọi ngài ấy... là, là gì?"
Phương Uyển mỉm cười với nàng ấy: "Quên nói với quận chúa, ta vốn dĩ không phải Phương Uyển, ta họ Lý tên Lý Uyển Uyển."
Cái tên Lý Uyển Uyển này Tạ Trường Yến từng nghe qua, nàng ấy là nhị phu nhân của Phong Tiểu Nhã, cũng là người thần bí nhất trong số các thê thiếp của y. Nghe nói chưa một ai trông thấy dung mạo của nàng, nghe nói sau khi gả vào Phong gia thì thất sủng, nghe nói lòng nàng nguội lạnh, chọn xuất gia tu hành rồi... Nhưng không ai ngờ nàng ấy đã biến thành Phương Uyển.
Lúc trước bệ hạ nói trong phủ trưởng công chúa có mật thám, là nàng ấy sao?
Chẳng trách ngày thọ yến của bệ hạ Vũ Thuỷ Điệp của nàng ấy chết bất chợt, chẳng trách nàng ấy vu oan hãm hại nàng trước mặt trưởng công chúa, một là vì bày tỏ lòng trung thành với trưởng công chúa, hai là có ý tác hợp nàng với Chương Hoa.
Còn lần thứ hai về kinh gặp phải người bán hàng rong giám sát nàng, hẳn cũng là do Lý Uyển Uyển sắp xếp để nhắc nhở nàng "có người của Như Ý Môn gần đó"...
Tạ Trường Yến cảm thấy chấn động vô cùng.
Mà phía bên kia, trưởng công chúa cũng nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Phương Uyển.
Hạ nhân nói với bà ta có một người tự xưng là cháu gái của Phương Thanh Trì đến cậy nhờ, đang chờ ở phòng khánh. Bà ta hơi bất ngờ, cha mẹ phò mã mất sớm, tuy nghe nói còn huynh đệ nhưng thuở nhỏ ông ta bị bắt cóc đi, từ đó cũng mất liên lạc với ca ca.
Đến lúc bà ta bước vào phòng khách, khi đó trời đã tối, cung nữ đang thắp đèn trong phòng. Thiếu nữ chìm trong ánh đèn nghe tiếng bước chân thì quay đầu nhìn lại, hàng mày, đôi mắt, ngũ quan đều như Phương Thanh Trì sống lại.
Bà ta buột miệng gọi: "Thanh Trì?"
Nhưng đến khi cung nữ thắp hết nến trong phòng lên, ánh sáng hắt đều lên người thiếu nữ ấy, chiếu rọi bóng dáng nàng hiện ra một cách chân thực, bà ta mới nhận ra nàng ấy vẫn có điểm khác Thanh Trì.
"Ngươi nói ngươi là cháu gái của Thanh Trì?"
"Vâng ạ." Thiếu nữ mới mười bốn tuổi, nói năng nhỏ nhẹ e dè, "Gia phụ là Phương Văn, thúc thúc là Phương Võ, Thanh Trì có lẽ là tên thúc ấy đổi sau này."
Trưởng công chúa nhìn thấy gương mặt nàng ấy thì đã tin năm phần, nghe xong câu này biến thành bảy phần.
"Sao ngươi tìm được đến đây?"
"Năm trước con mang quan tài của cha về quê an táng, nghe bà con dưới quê nói mười năm trước có một người tự xưng là Phương Võ về đây tìm người thân, nhưng cha con ở vùng ngoài, không liên lạc được, thúc ấy bèn để lại địa chỉ phủ công chúa. Chôn cất cha rồi, bên cạnh không còn thân thích, bèn nghĩ đến kinh thành cậy nhờ thúc thúc. Đến đây rồi mới biết... thúc thúc đã qua đời lâu rồi..." Thiếu nữ nói xong thì lấy một phong thư đã cũ dâng lên.
Trưởng công chúa nhận lấy thư, nhìn thấy nét chữ quen thuộc bên trên thì khoé mắt đỏ lên.
Đến nay, bà ta chưa bao giờ nghi ngờ Phương Uyển.
Ai mà ngờ được, nàng ta là giả!
Hoá ra là giả!
Lý Uyển Uyển cười nói với trưởng công chúa: "Mấy năm qua, nhờ được điện hạ chăm sóc."
Trưởng công chúa đỏ mắt nhìn Phong Tiểu Nhã: "Ngươi, ngươi dám gài bẫy ta! Ngươi dám để lhu nhân của ngươi tới phủ ta làm gian tế!"
Phong Tiểu Nhã nhướn mày: "Như nhau cả thôi. Phương Thanh Trì có thể làm gian tế thì tại sao Phương Uyển không thể?"
"Ngươi, ngươi!" Trưởng công chúa chẳng thể thốt nên lời, cảm thấy nghèn nghẹn trong lồng ngực như sắp ngất đi.
So với sự phẫn nộ của trưởng công chúa, mặt Hội Uý quận chúa thoắt đỏ thoắt trắng, lẩm nhẩm nói: "Tỷ là... phu nhân của ngài ấy? Tỷ... là phu nhân của ngài, ngài ấy... Mà ta lại nói với tỷ tất cả những chuyện liên quan tới ngài, ngài ấy... Tỷ... tỷ..."
Lý Uyển Uyển nhìn nàng ấy, trong mắt có chút áy náy: "Xin lỗi quận chúa. Nhưng mà, ta không để bụng đâu, thật đó..."
Phạm Ngọc Cẩm bên kia bật cười: "Cha, cha nhìn đi mà xem, đây là người mà cha ép con cưới đó, người đàn bà tâm tâm niệm niệm nhớ nhung người đàn ông khác!"
Phạm Lâm Quân thấy nhức cả đầu, đành nhắm mắt thở dài.
Tạ Trường Yến ôm Tạ Tri Hạnh, so với chuyện Phương Uyển là Lý Uyển Uyển thì Tạ Phồn Y chính tay giết Tạ Tri Hạnh mới là bi kịch thật sự của ngày hôm nay.
Nàng nhận ra người ngồi trên xe lăn này không phải Chương Hoa từ lúc nhìn thấy cánh tay y.
Tay phải của Chương Hoa từng bị chuỷ thủ rạch qua, để lại vết sẹo trông rất đáng sợ. Lúc nãy Phương Uyển giằng co lôi kéo làm hé ra một góc áo, trên tay phải y lại hoàn toàn không có vết sẹo nào.
Thế là nàng ý thức được người trên xe lăn không phải Chương Hoa.
Nếu không phải Chương Hoa vậy chỉ có thể là Tạ Tri Hạnh mà thôi.
Điều này cũng chứng tỏ tại sao từ lúc xuất hiện đến giờ Tạ Tri Hạnh luôn hôn mê bất tỉnh, vì Phong Tiểu Nhã sợ y lộ tẩy.
Nhưng nếu người ngồi đây là Tạ Tri Hạnh vậy người trong cung kia thì sao?
Đáp án khó tin hơn trồi lên trong lòng Tạ Trường Yến, nỗi sợ và kinh hoàng xuất hiện cùng với hình ảnh nhìn thấy trên mái nhà. Bấy giờ, nàng chợt nhận ra, hoá ra người được cứu rỗi lại là chính mình.
(4)
Nếu lúc đó nàng bắn kim độc...
Thì người chết sẽ là Chương Hoa!
Nhưng nếu người đó là Chương Hoa thì tại sao chàng không nói thẳng với mình? Sợ có người nghe lén nên không tiện nói sao?
Chả trách chàng đánh ngất Ông thị, chả trách chàng xoa đầu nàng một cái, còn nói không nỡ giết nàng...
Khoan đã! Tạ Trường Yến chưa quên đâu, trước khi thân thiết xoa đầu nàng Chương Hoa còn bị Tạ Phồn Y hôn từ mang tai đến cổ kia kìa...
Tạ Trường Yến nhìn sang Tạ Phồn Y, bỗng nhiên có chút đồng tình.
Tạ Phồn Y một lòng muốn giết Chương Hoa nhưng cuối cùng chính tay giết người mình yêu. Ván cờ này sao có thể kết thúc bằng một chữ ác?
Mà người bày ra ván cờ này là Phong Tiểu Nhã hiếm khi được lúc vui vẻ, đến cả sắc mặt u ám cũng sáng sủa hơn phần nào.
Y mặc kệ trưởng công chúa, bước đến trước mặt Tạ Phồn Y, gọi: "Như Ý phu nhân."
Tạ Trường Yến sửng sốt. Cái gì? Tam tỷ tỷ là Như Ý phu nhân?
"Thu Khương đang ở đâu?"
Tạ Phồn Y vốn đang thừ người ra, nghe xong câu này thì tỉnh dậy, thu lại ánh mắt từ trên người Tạ Tri Hạnh, ngoái đầu nhìn Phong Tiểu Nhã, hồi lâu sau mới nhếch môi cười: "Mắc gì ta phải nói cho ngươi biết?"
Vậy là thừa nhận rồi? Tạ Phồn Y là Như Ý phu nhân? Như Ý phu nhân là Tạ Phồn Y?
Tạ Trường Yến đã trải qua nhiều sóng gió, đụng chuyện không sợ hãi mà bây giờ cũng không khỏi hoảng loạn: "Tỷ là Như Ý phu nhân? Chuyện từ lúc nào? Như Ý phu nhân trước kia đâu?" Cha mất từ mười sáu năm trước, khi đó Tạ Phồn Y mới sáu tuổi, không thể nào là Như Ý phu nhân được. Bất kể môn chủ Như Ý Môn đổi thành ai thì vẫn thống nhất xưng là Như Ý phu nhân. Nếu vậy thì Tạ Phồn Y chỉ mới đảm nhiệm mấy năm gần đây. Thảo nào nàng ta có thế lực ngầm, có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa thế này.
Tạ Phồn Y chẳng buồn để ý tới nàng, chỉ chăm chăm nhìn Phong Tiểu Nhã, nụ cười duyên dáng mà tàn nhẫn: "Ngươi có bản lĩnh thì tự đi tìm đi."
Mà một câu nói của Phong Tiểu Nhã có thể dập tắt nụ cười của nàng ta: "Ta có cách giải độc cho hắn."
"Thật không?" Tạ Trường Yến vui mừng. Dù biết Tạ Tri Hạnh không phải người tốt nhưng nhìn thấy y rơi vào bước đường này, trong lòng vẫn thấy rất khó chịu.
Tạ Phồn Y lườm nàng một cái, lạnh lùng từ chối: "Không cần."
"Tam tỷ tỷ!"
"Một kẻ thất bại đầy mình thì còn tỉnh lại làm gì? Đợi bị Chương Hoa nhục mạ sao?" Tạ Phồn Y nhìn Phong Tiểu Nhã, "Nhưng ngươi thì khác. Ngươi mãi mãi đừng hòng tìm thấy Thu Khương."
Phong Tiểu Nhã bỗng giơ tay bóp cổ Tạ Phồn Y, hai người bay ra xa mấy trượng mới dừng lại. Tạ Phồn Y rơi xuống đống tàn tích, gương mặt xinh đẹp bị bóp nghẹn đến méo mó.
Trưởng công chúa đột nhiên bắt lấy Hội Uý, đẩy nàng ấy lên lưng Thời Ẩm, đồng thời đạp Thời Ẩm một cái. Thời Ẩm bị đau liền co chân chạy đi.
Hội Uý trên lưng ngựa hét lên: "Mẹ! Mẹ..."
"Đi mau! Đừng quay lại!" Trưởng công chúa nhặt một thanh kiếm dưới đất lên đâm về phía Lý Uyển Uyển. Nhưng bà ta đã quen được hầu hạ, dù biết chút võ công nhưng làm sao có thể là đối thủ của Lý Uyển Uyển, chưa đến ba chiêu đã bị hạ gục.
Bấy giờ, Hội Uý cuống quýt muốn dừng ngựa lại.
Trưởng công chúa hét lên: "Đi đi!"
Thời Ẩm xông qua đám người, chạy như bay xuống núi.
Trong mắt trưởng công chúa loé lên tia hy vọng nhưng một giây sau, Thời Ẩm bỗng dừng lại, hí lên một tiếng rồi thân mật sóng vai với một con ngựa khác quay đầu trở lại.
Con ngựa đó chính là Bộ Cảnh.
Mà trên lưng ngựa có một người đang ngồi. Lúc này đã gần giờ Dần, mùa hè trời sáng rất sớm, Đào Hạc sơn trang lại nằm trên đỉnh núi, tia ban mai xé toạc màn đêm, ánh lửa tức khắc trở nên ảm đạm.
Người trên lưng ngựa mặc cổn phục(*), đầu đội đế miện, nét mặt điềm tĩnh, không giận tự uy, chính là Chương Hoa.
(*) Cổn phục là trang phục của vua ngày xưa.
Đế miện là vương miện của vua.
Bốn bề lặng ngắt.
Chỉ có tiếng vó ngựa vang lên đều đều.
Chương Hoa không đến một mình, chàng dẫn theo Giám Môn Vệ, Vũ Lâm Binh và Phi Kỵ Quân.
Sự xuất hiện của ba đội quân nhất thời khiến đỉnh núi vốn đã đông đúc nay càng đông hơn. Giám Môn Vệ mặc giáp bạc cưỡi ngựa đen, Vũ Lâm Quân áo tím lông vũ trắng và Phi Kỵ Quân bào đỏ ngựa trắng, tựa như ba nét bút sáng nhất trên tranh thuỷ mặc.
Chương Hoa đi đằng trước, Thời Ẩm theo sát phía sau, mà Hội Uý trên lưng ngựa đã hoá đá do quá mức ngỡ ngàng.
Không chỉ riêng nàng ấy, ngoài một số người biết nội tình thì tất cả đều rất kinh ngạc, không hiểu sao bệ hạ rõ ràng nằm đây, sao lại xuất hiện thêm một người nữa?
Tạ Trường Yến đứng dậy, nhìn chằm chằm Chương Hoa đang tiến gần. Ánh mắt Chương Hoa tìm kiếm một vòng rồi trông thấy nàng.
Chàng như thở phào một hơi, tung người như cánh yến bay đến bên cạnh Tạ Trường Yến.
Tiếp đó, sợi dây thừng trói nàng cả đêm cuối cùng cũng được cởi ra. Chương Hoa xoa xoa cánh tay sưng đỏ của nàng rồi cúi đầu nhìn Tạ Tri Hạnh dưới đất.
Tạ Tri Hạnh vẫn mở mắt nhưng đôi mắt không hề có thần thái, không khác gì một người chết.
Viên Linh bên cạnh đột nhiên quỳ xuống, hô: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Được nhắc nhở, mọi người đồng loạt quỳ xuống, tiếng hô vang lên như sóng biển vỗ bờ.
Chương Hoa khẽ cười, dùng giọng điệu ngạo nghễ, ôn hoà, uy nghiêm mà Tạ Trường Yến quen thuộc nói: "Bình thân."
Tạ Trường Yến cảm thấy hơi sai sai, vì chàng vẫn đang xoa cánh tay nàng.
Tạ Trường Yến định rụt lại nhưng Chương Hoa nắm càng chặt hơn, sau đó đi về phía Phong Tiểu Nhã.
Tạ Trường Yến hết cách, trước mặt nhiều người như vậy không dám lôi kéo nên chỉ đành để chàng kéo đi theo.
Phong Tiểu Nhã lập tức buông tay.
Tạ Phồn Y trượt ngã xuống đất, há miệng thở hổn hển.
Chương Hoa bỗng chìa một tay ra với nàng ta.
Tạ Trường Yến nghĩ, không phải chứ, chàng nắm tay ta mà còn muốn nắm thêm một người nữa sao? Nàng lập tức muốn giằng ra nhưng Chương Hoa liếc mắt như muốn nói "im lặng xem kịch hay nè".
Thế là Tạ Trường Yến nghĩ, xem ra để Tạ Phồn Y tự tay giết Tạ Tri Hạnh còn chưa đủ, Chương Hoa hiện thân tiếp tục đòi lại món nợ này đây mà.
Tạ Phồn Y ngẩng đầu lên, quả nhiên hất tay Chương Hoa ra, ánh mắt đầy phẫn hận.
Chương Hoa nói: "Ngươi thua rồi."
Một loạt biến hoá hiện lên trên mặt Tạ Phồn Y: oán hận, nhục nhã, không cam lòng, hoài nghi, hoang mang. Ánh mắt nàng ta lướt qua những người xung quanh, từ trưởng công chúa mặt như tro tàn đến Viên Linh sợ sệt bất an đến mỗi gương mặt mỗi biểu cảm của đám binh sĩ, cuối cùng dừng trên mặt Tạ Tri Hạnh.
Khoảnh khắc này nàng ta như một đoá hoa héo tàn.
Nàng ta bò về phía Tạ Tri Hạnh. Chương Hoa không ngăn cản, vì thế Phong Tiểu Nhã cũng đứng im.
Tạ Phồn Y ôm lấy Tạ Tri Hạnh, ngơ ngẩn nhìn y một lúc rồi từ từ ôm y vào lòng.
Cuối cùng trời cũng sáng.
Mặt trời ló dạng phía sau tầng mây, đẩy lùi bóng trăng tàn.
- Hết quyển 3 -
NNPH lảm nhảm:
Cảnh báo: Chuẩn bị tinh thần, chương sau có thể sẽ huhu...
Hmm, không biết đến lúc đó mn đọc có hu không nhưng nói nhỏ cho biết là t hu rồi đó...