Bộ Phi Ngữ một thân phi xuống, mười lăm năm qua, nàng cũng chưa từng đến nơi này, trận lửa lớn năm đó không chỉ cướp đi toàn bộ ba trăm người trong Bộ Vân Trang, mà cũng đoạt đi tính mạng của những người mà nàng thương yêu nhất trên cõi đời này.
Đã nhiều năm qua, nàng không có dũng khí để trở về nơi này, nàng lo lắng nửa đêm vì mộng mà bất chợt sợ hãi tỉnh lại, lại lần nữa chứng kiến cảnh lửa lớn năm đó, cũng lại một lần nữa cảm thụ nỗi cô đơn tuyệt vọng, một nỗi sợ hãi mà nàng không dám đối mặt lại lần nữa.
Nàng từng bước từng đi về phía trước, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào đống hoang tàn, bốn phía một mảnh trống rỗng, không có gì cả, chỉ có gió lãnh nhẹ nhè gào thét, mang đến hơi thở lạnh buốt tê người, nàng nhìn về gốc cây đại thụ ở phía xa, phảng phất còn có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của vị nam tử trung niên vận cẩm phục màu xanh đậm, đang có vẻ mặt tức giận nhìn về vị tiểu cô nương đang thút thít khóc, nghiêm nghị mắng nàng.
Hốc mắt nàng đã có chút ươn ướt, càng đi về phía trước, lại càng nhìn thấy giàn trồng hoa sớm đã không còn những giàn hoa Tử Đằng diễm lệ nữa, cũng không còn nhìn thấy chiếc xích đu mà từ lâu còn mang tiếng cười chuông bạc đã không còn. Cảnh vật cùng nàng cười, cùng nàng khóc, cùng nàng chơi, tất cả đều đã không còn tồn tại trong cuộc sống của nàng.
Mỗi một bước đi của nàng, mơ hồ từng dòng kỉ niệm hồi ức thuở nhỏ, cứ ào ạt như thủy triều ùn ùn kéo tới, từng mảng hình ảnh cứ quanh quẩn trong đầu nàng mãi không chịu đi, tâm tư bị nỗi đau dày xé đến tê liệt, mỹ mâu trong suốt giờ phút này lại bị bịt kín bởi một tầng hơi nước, nàng đột nhiên dừng bước, không có dũng khí để tiếp tục bước nữa, xoay người rời khỏi, đi vào một sườn núi nhỏ trong Bộ Vân Trang, đó chính là nơi an nghỉ của những người mà nàng thương nhất.
“Phụ thân, mẫu thân, Phi Ngữ tới thăm hai người.” Nàng quỳ trứớc phần mộ, kéo xuống khăn che mặt, để lộ ra một dung nhan thanh lệ thoát tục.
“Phi Ngữ thật sự rất nhớ hai người, thật sự rất muốn…” Nàng đôi tay run rẩy vươn lên vuốt ve bia mộ, âm thanh trầm thấp nghẹn ngào nói, “Phụ thân, người còn sống không? Sư phụ nói, năm đó cháy lớn, Bộ Vân Trang không một ai sống sót, đích thân bà đã chôn cất phụ thân cùng mẫu thân.”
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng như vô thức rơi vãi trên bóng dáng hắc sắc có phần cô đơn ở trước bia mộ kia, cảnh tượng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng chim hót ve kêu, phảng phất còn nghe được tiếng khóc lóc kể lể.
“Là ai!” Nàng nghe thấy một tiếng vang, nhanh chóng đứng người lên, cảnh giác nhìn về bốn phía, chỉ thấy gió động thổi lay cành lá, lạnh lùng rung nhẹ.
Lúc này tâm tình nàng mới buông lỏng xuống, ngẩng đầu nhìn sắc trời, cũng không còn sớm nữa, xoay người rời đi, thi triển khinh công, hướng về Tuyên vương phủ bay đi.
Nàng linh xảo nhảy vào Lung Nguyệt Các, đang chuẩn bị đi vào trong phòng, lại nghe phía sau có tiếng bước chân truyền đến, trong lòng nàng một phen cả kinh, phi thân nhảy lên phía sau nhà, ngồi xổm người xuống, ngưng thần nín thở, không để cho mình phát ra tiếng vang nào.
Xa xa một tử y nam tử đạp trên ánh trăng mà đi tới, hắn nhìn vào bên trong phòng của Lung Nguyệt Các, ánh nến vẫn sáng, đã trể thế này, nàng vẫn chưa ngủ sao?
Hắn đẩy cửa đi vào, đã thấy một cô gái áo tím gục xuống bàn, dung nhan xinh đẹp mang theo nét buồn ngủ an tường, trong tay còn cầm lấy một quyển sách thuốc.
Ngoài phòng, Bộ Phi Ngữ khẽ đứng dậy, dè dặt đưa tay lên cửa sổ đâm thủng một lỗ nhỏ, nhìn vào bên trong, trong lòng ngạc nhiên hít một ngụm khí lạnh, sao lại là hắn!
Sở Lăng Yên nhìn cô gái trước mắt, bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng, dè dặt lấy quyển sách thuốc trên tay nàng, để qua một bên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đi đến bên giường.
Hắn muốn làm gì a! Bộ Phi Ngữ mạnh mẽ trợn to hai mắt, trong lòng khẩn trương đến nỗi lời nơi cổ họng cũng không nói ra được.
Sở Lăng Yên nhẹ nhàng đem cô gái đang ngủ say trong ngực đặt lên giường, kéo chăn qua một bên, dịu dàng đắp cho nàng. Hắn ngồi bên cạnh giường, lẳng lặng nhìn xem dung nhan xinh đẹp như hoa kia, khóe miệng không tự giác mà giương lên, qua một hồi lâu, hắn đứng dậy, đi ra khỏi phòng, khẽ nhẹ đóng cửa phòng lại, rời khỏi Lung Nguyệt Các.
“Phù…” Bộ Phi Ngữ thở phào nhẹ nhõm, nhìn Sở Lăng Yên đã đi xa, mới từ trong gốc tối bước ra, đẩy cửa vào phòng, đi đến bên giường, nhìn Hoa Mộng Dao đang ngủ say, than nhẹ một tiếng, “Hên là tiểu nha đầu đã ngủ thiếp đi, có lẽ hắn cũng không phát hiện ra sơ hở gì?”
.....
Giả phủ, một bóng dáng màu đen giống như làn khói nhàn nhạt lặng lẽ bay vào, trực tiếp đi đến một cái viện khác.
“Ngươi nói sao, nàng là nữ nhi của Bộ Thương Vân!” Sở Lăng Nhiên vẻ mặt khiếp sợ từ trên ghế đứng dậy.
“Thiên chân vạn xác! Chính tai thuộc hạ nghe thấy nàng quỳ gối trước phần mộ của Bộ Thương Vân mà nói.” Nam tử áo đen một chân quỳ xuống đất, giọng nói mười phần khẳng định, trên mặt một vết sẹo thật dài dưới ánh nến trông có vẻ dữ tợn hơn thường ngày.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Sở Lăng Nhiên phân phó nói, trong mắt thần sắc vô cùng thâm trầm.
“Tuân!” Nam tử có vết sẹo liền xoay người rời đi.
“Xem ra nàng ta không phải là Mộc Yên Nhiên rồi.” Cổ lão nhân đứng một bên phân tích nói.
“Năm đó các người đã tìm hết toàn bộ Bộ Vân Trang, cũng không phát hiện ra cách điều chế loại dược mê hồn dẫn phách, ngươi nghĩ xem liệu có thể đang ở trên người nàng hay không?” Sở Lăng Nhiên dự đoán nói.
“Rất có thể.” Cổ lão nhân gật đầu đồng ý.