Thiên Ảnh Các được đặt trên đỉnh núi Lạc Nhật, trong đình viện, một nữ tử váy trắng tay cầm kiếm, không một tiếng động nhảy lên, tay lướt nhẹ nhàng, chuyển động chuôi kiếm, bảo kiếm trong tay tạo thành một vòng lưu quang chầm chậm trải ra thành một vòng to. Dần dần, kiếm càng chuyển càng nhanh, quét ra một trận kiếm thế lạnh buốt đến thấu xương, từ xa nhìn lại, chỉ cảm thấy từng đạo ánh sáng cùng không trung hòa lẫn giao thoa, dây dưa không dứt.
“Phi Ngữ.” Một nam tử áo đen chắp tay đi đến, dung nhan tuấn dật mang theo một nụ cười nhàn nhạt tươi mát.
“Sư huynh?” Bộ Phi Ngữ nghiêng đầu nhìn lại, thân thể nhẹ nhàng chuyển một cái, phi thân nhảy xuống, đem bảo kiếm lưu quang trong tay đặt vào trong vỏ kiếm, trực tiếp đi về hướng của Hàn Nhược Thủy, gió đêm dịu dàng thổi, làm cho ba nghìn tóc đen của nàng cũng tung bay phất phới.
“Hôm nay đừng luyện kiếm nữa, ta dẫn muội đi đến chỗ này.” Hàn Nhược Thủy cười thần bí nói.
“Đi đâu vậy?” Bộ Phi Ngữ nghi ngờ hỏi.
“Đêm nay Già đều mở hội đèn lồng, ta dẫn muội đi ngắm đèn hoa.” Hàn Nhược Thủy cười nhẹ một tiếng, cũng không để ý đến Bộ Phi Ngữ có nhận lời hay không, liền kéo tay nàng rời đi.
Màn đêm đã phủ xuống, những lồng đèn rực rỡ mới lên, một đám người, tụm năm tụm ba, cùng nhau xôn xao đi giữa đường lớn phồn thịnh, hai bên đường phố giăng đầy các hoa đăng đủ loại màu sắc hình dạng, phóng mắt nhìn đi, liền thấy cả đường phố đều tràn ngập trong một vườn hoa đèn đuốc sáng trưng.
Bên trên mặt hồ Lăng Ba, rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi đang vây quanh ở đó, cùng nhau chơi đùa, nói cười, các nàng đều cúi người xuống, đem hoa đăng ở trong tay đặt nhẹ xuống mặt hồ, trong lúc nhất thời, toàn bộ mặt hồ Lăng Ba đều tràn ngập những chiếc hoa đăng nho nhỏ phiêu diêu, từ xa nhìn đến, tựa như bầu trời đêm đầy những ánh sao lấp lánh, vô tình rơi trên mặt hồ Lăng Ba, nhìn lại trông rất đẹp mắt.
Xa xa, trong hồ nước, có một chiếc thuyền hoa đang nhè nhẹ trôi, bên trong, thỉnh thoảng lại phát ra từng đợt âm thanh của tiếng đàn, du dương trong suốt, tựa như tiếng trời, vang vọng cả toàn bộ hồ Lăng Ba.
Lúc này, ở một chiếc thuyền khác, ở phía trên thuyền hoa, có một nam tử nhất danh, thân vận tử y ( trang phục trường bào màu tím tía) đi ra, hắn đứng ở đầu thuyền, hứng gió, cẩm phục màu tím theo gió bay vù vù như đang múa, khuôn mặt thanh nhã, tựa như các vị thần cao cao tại thượng, không nhuộm chút tục trần nào. Hắn khẽ nheo lại hai tròng mắt, thần sắc chợt hoảng hốt, tiếng đàn này, sao lại quen thuộc đến như thế? Tâm của hắn, không hiểu vì sao lại bị tiếng đàn này tác động nữa?
Cuối cùng, hắn đưa mắt khóa trên chiếc thuyền đang phát ra tiếng đàn kia, một bước, liền nhảy lên, khuôn mặt tuấn lãng thanh nhã, âm thanh tựa như nước chảy vang lên, “Bản vương muốn gặp người đang đánh đàn ở bên trong thuyền.”
Dây cung của đàn cầm chợt vang lên một đoạn, tiếng đàn bên trong thuyền liền đình chỉ im bặt, tay của Bộ Phi Ngữ mạnh mẽ dừng lại giữa không trung, trong lòng ngẩn ra, là hắn sao?!
Bộ Phi Ngữ từ từ quay đầu đi, giật mình, nhìn chằm chằm vào bóng dáng được ánh trăng chiếu vào trước cửa thuyền, chỉ nhìn một bóng dáng, đã đủ để cho lòng nàng chết lặng trong một năm qua, rung động…thật sâu.
Chỉ là, giờ phút này, nàng tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho hắn nhìn thấy nàng.
Trầm mặt một lúc lâu, từ trong khoang thuyền truyền ra một âm thanh vô cùng trong trẻo kèm theo chút lạnh lùng, “Vương gia, mời ngài trở về, tiểu nữ chỉ là nữ tử phong trần, thân phận thấp kém, bất tiện đi ra gặp ngài.”
“À? Bản vương không ngại.” Sở Lăng Yên hơi hơi nhíu mày, cất bước, hướng tới bên trong khoang thuyền mà đi đến.
“Tuyên vương gia, xin dừng bước!” Hàn Nhược Thủy đứng dậy, đi ra khỏi khoang thuyền, kịp thời chắn trước mặt Sở Lăng Yên.
“Là ngươi?” Sở Lăng Yên dừng bước lại, dưới đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, “Thủy Nhược Hàn!”
“Ha ha, Tuyên vương trí nhớ thật tốt, vẫn còn nhớ rõ bổn công tử ta.” Hàn Nhược Thủy tay cầm quạt xếp hắc ngọc, cười nhạt một tiếng, thong dong nói ra, “Bổn công tử đang cùng Lãnh Tuyết cô nương của Nhiễu Hương Các ngắm đèn thưởng cảnh, kính xin Tuyên vương gia không nên quấy rầy cảnh đẹp ngày tốt này nha.”
Sở Lăng Yên không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vị nam tử áo đen trước mặt, từ thần sắc cho đến ánh mắt cũng thay đổi, ngày càng âm trầm hơn, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hắn khẽ mỉm cười, rồi nói, “Được thôi, cáo từ!”
Sở Lăng Yên lập tức xoay người, nhún mũi chân, phi thân nhảy về thuyền của mình.
Bộ Phi Ngữ thở phào nhẹ nhõm, nhìn Hàn Nhược Thủy cười nhẹ một tiếng, nói, “Sư huynh! Cám ơn.”
“Xuỵt!” Hàn Nhược Thủy làm động tác chớ có lên tiếng, khẽ nhấc một góc màn ở trên thuyền, nhìn về cách đó không xa, thuyền hoa ấy vẫn sít sao theo đuôi bên này, một nam tử vận tử y vẫn đứng đó chắp tay, sắc mặt của Hàn Nhược Thủy ngưng trọng nói, “Hắn vẫn chưa đi.”
“Sao?” Bộ Phi Ngữ kinh ngạc một hồi, mi tâm nhíu chặt lại, nỗi lòng vừa mới đặt xuống lại lần nữa dâng lên, nàng dứng dậy, từ trong khoang thuyền thong thả đi qua đi lại, trong đầu nhanh chóng suy tư, cầm lấy chiếc áo choàng màu trắng đang treo trên thuyền, mặc lên người, kéo rộng chiếc mũ trắng ra, đem cả mặt đều che kín lại, thật nhanh đưa ra quyết định, nói, “Sư huynh, thuyền hoa cập bờ cũng còn một đoạn rất dài, muội không xác định được, trong khoảng thời gian này, hắn sẽ làm ra những gì, cho nên, huynh ôm ta lên bờ trước đi, chúng ta trở về Nhiễu Hương các.”
“Được.” Hàn Nhược Thủy cúi người, ôm ngang Bộ Phi Ngữ lên, đi ra khoang thuyền, một bước nhảy, đạp trên mặt hồ nước, hướng về phía bờ bay đi.
Sở Lăng Yên đứng ở đầu thuyền, nhìn về phía xa chiếc thuyền hoa kia. Thấy Hàn Nhược Thủy ôm lấy một nữ tử váy trắng từ trong thuyền đi ra, cũng không hiểu là vì sao, trong lòng lại dâng lên một cỗ tức giận khó tả, cũng không biết là vì cái gì, khi hắn nghe được tiếng đàn ấy, lại khiến lòng của hắn dâng lên một cảm giác vô cùng mãnh liệt, là nàng đúng không?
Mũi chân nhẹ nhún, phi thân đuổi theo, một đường theo suốt bóng lưng của Hàn Nhược Thủy, không ngừng nghỉ.