”Nàng đã đi đâu?” Trong phòng một âm thanh lạnh lùng vang lên.
Nàng lấy lại tinh thần, ngước mắt lên nhìn hắn, nhớ đến phụ mẫu yêu thương của nàng đã bị chính phụ hoàng hắn sát hại, mà nàng lại yêu hắn! Yêu con trai của kẻ thù! Mỹ mâu trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại cuồn cuộn nổi lên từng đợt sóng cảm xúc khó hiểu, nàng lạnh lùng nói, “Không cần ngài quan tâm!”
”Mộc Yên Nhiên!” Sở Lăng Yên vô cùng tức giận, hắn thật không ngờ, nàng thậm chí ngay cả một lời giải thích cũng không có.
Hắn một tay bắt lấy cánh tay nàng kéo nàng từ trên giường khởi dậy, nghiến răng tức giận nói, “Ngày đại hôn, nàng cùng nam nhân khác bỏ trốn, bây giờ một đêm lại không về, còn cùng với một người nam nhân khác trở về, nàng quả thật là loại nữ tử thủy tính dương hoa!” (lăng nhăng, không thật lòng)
Trong lòng Bộ Phi Ngữ một trận đau xót, thì ra ở trong mắt hắn nàng là loại nữ tử như thế, thôi, nàng vốn chỉ là một thế thân, tội gì phải diễn sâu như vậy, có lẽ hết thảy mọi việc ngay từ thời điểm bắt đầu là đã sai rồi, căn bản nàng vốn không nên xuất giá, căn bản nàng không nên đến gần hắn, lại càng không nên có hi vọng ảo tưởng trong tim, những thứ kia, lời thề ấy, lời hẹn ước trước đó, những thứ ấm áp đã từng có căn bản cũng chỉ là của một mình nàng ảo tưởng mà thôi! Thật đáng chê cười! Ha, bây giờ có lẽ nàng không nên mắc thêm lỗi lầm nào nữa!
Thân thể nàng lạnh như băng sương đứng đó, tận lực cắn chặt môi, tựa như cắn phải môi thì nước mắt sẽ lập tức tràn ra, nàng nhẹ nhàng phác thảo môi cười nhạt một tiếng, “Sao hả, có phải sau khi cưới ta Tuyên vương đã hối hận chăng? Vậy không bằng bây giờ ngài hưu ta đi!”
Sở Lăng Yên tức giận đến độ không kềm được, rõ ràng nàng rất nhiều lần hướng về hắn đòi hưu thư, hiện thời sự nhẫn nại của hắn đối với nàng đã đến cực điểm, “Được! Nếu nàng đã muốn hưu thư đến như vậy, bây giờ bản vương liền thành toàn cho nàng!” Hắn giận dữ xoay người, đi đến trước bàn đọc sách, cầm bút lên, viết một mạch lưu loát, vung tay lên, đem hưu thư ném đến trước mặt Bộ Phi Ngữ, cắn răng hỏi, “Bây giờ, nàng đã hài lòng rồi chứ?! Ngày sau, chuyện của nàng bản vương sẽ không xen vào nữa!” Xoay người, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên tai chỉ nghe tiếng “Ầm” vang lên thật lớn, sau đó liền không còn một tiếng động, trong phòng yên lặng đến mức tựa như thi thể chết chóc, chỉ còn lại một mình cô gái áo tím ngơ ngác đứng đó, nàng từ từ ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt lấy tờ giấy hưu thư bị ném xuống đất, đặt ở trên ngực, trong lòng đau đớn tựa như có vật gì đó kẹp ở trong người, đâm thẳng vào tim nàng, đau đến mức tưởng chừng như cả da thịt đều bị xé tan đến độ chảy tràn cả máu tươi, từng một tấc thịt đau nhói vô cùng, cuối cùng đáy lòng như một dây cung hoàn toàn đứt đoạn, nàng cuộn lại thân mình, dần dần phát run, rốt cục cũng thất thanh mà khóc to, nước mắt như băng lạnh không ngừng theo gò má đua nhau chảy xuống, dung nhan xinh đẹp như hoa đào gặp mưa, nàng không hiểu sao trái tim của mình lại đau nhức đến như vậy.
Trong sân, Diệp Linh Lung cùng Hoa Mộng Dao nhìn thấy Tuyên vương sắc mặt âm trầm phất tay rời khỏi, cuống quít cùng nhau chạy vào phòng, liếc mắt liền nhìn thấy cô gái áo tím đang ngồi chồm hổm trên đất mà khóc lớn, trong lúc nhất thời cả hai cũng không biết nên phải làm sao, “Tiểu thư (chủ tử)...”
Qua hồi lâu, Bộ Phi Ngữ đã ngừng khóc, nàng lạnh lùng đứng dậy, đi vào trong viện, hơi ngửa đầu, nhìn qua bầu trời một mảnh xanh thẳm, thì ra mưa đã tạnh rồi, trời cũng đã trong, ánh nắng ấm áp chiếu trên mặt nàng, nhưng sao nàng vẫn cảm thấy rất chói mắt, liền nhắm mắt lại, nhẹ hít một hơi, mùi hương nhàn nhạt của Hoa Tử Đằng bồng bềnh trôi theo không khí sau cơn mưa.
”Linh Lung, Tuyên Vương đã hưu ta.” Nàng khẽ nhẹ mở miệng, cúi đầu nhìn xem tờ hưu thư trong tay, có chút tươi cười thoải mái, “Bây giờ, ta cũng nên rời khỏi thôi, ngươi cũng trở về Mộc phủ đi.”
”Bộ cô nương...” Đột nhiên trong lòng Diệp Linh Lung nhói lên tia đau lòng, tựa như tình cảnh lúc trước khi tỷ tỷ nàng đi lấy chồng, nàng nhịn không được chiếc mũi đã chua xót, nước mắt liền rơi xuống.
”Phần hưu thư này ngươi cầm lấy đi, giao cho phu nhân thừa tướng, đem hết thảy mọi chuyện nói hết cho bà nghe đi, ta nghĩ bà nhất định sẽ lượng thứ.” Bộ Phi Ngữ vô lực nói, “Ngươi cũng có thể mang tiểu thư nhà ngươi trở về rồi, có phần hưu thư này, tiểu thư ngươi cùng người trong lòng có thể quang minh chính đại ở cùng nhau!”
”Được, ta ta sẽ đi thu thập mọi thứ ngay.” Diệp Linh Lung nhỏ giọng nức nở, tiếp nhận hưu thư, cuối cùng lại nhìn thoáng qua cô gái áo tím, xoay người rời đi.
”Chủ tử, người không sao phải không?” Hoa Mộng Dao đi lên phía trước, dè dặt hỏi, cho tới bây giờ nàng còn chưa thấy chủ tử mình khóc thương tâm đến như vậy, cả người dường như đã tiều tụy đi rất nhiều, để vào trong mắt người nhìn, thật không khỏi yêu thương không dứt.
”Ta không sao.” Bộ Phi Ngữ xoay người lại, nhẹ nhàng cười một tiếng, lau đi nước mắt trên mặt, tựa như không có việc gì cả, từ trong lòng lấy ra một phong thư, “Mộng Dao, ngươi đi một chuyến đến Huyết Ảnh Các, giúp ta đem phong thư này tự mình giao đến tận tay Huyết Ảnh.”
”Vâng” Hoa Mộng Dao tiếp nhận lệnh, nhịn không được liền hỏi, “Chủ tử, vậy còn người?”
”Ta đi thu thập một chút, ngày mai sẽ đến Huyết Ảnh các tìm ngươi.” Bộ Phi Ngữ bình tĩnh hồi đáp.
”Được.” Hoa Mộng Dao thư thái cười một tiếng, trong lòng cao hứng không thôi, rốt cục cũng đã có thể chính thức thoát khỏi Tuyên vương phủ hoàn toàn rồi, về sau nàng cũng không cần phải nơm nớp lo sợ nữa.
Bộ Phi Ngữ bất động thanh sắc nhìn qua bóng dáng nhanh nhẹn kia đi xa, thấp giọng lẩm bẩm, “Thực xin lỗi ngươi, Mộng Dao.”