Bạch Vân Phi thần sắc ngưng trọng, rút sợi tơ màu đỏ trên tay về, giọng nói mang theo vẻ bối rối, “Là nát tâm chưởng, vốn nàng đã bị phong hàn, hơn nữa ngoại thương lại nặng đến như vậy...”
”Đủ rồi!” Sở Lăng Yên khuôn mặt âm trầm, ngắt lời nói, “Ta không muốn nghe những lời nói nhảm!” Mỗi câu nói của Bạch Vân Phi, giống như là con dao cắt thẳng vào tim hắn, mang theo trái tim đau đớn, tan dạ nát lòng, hắn lạnh lùng nói, “Ngươi cứ nói thẳng, bây giờ nên làm như thế nào đi!”
”Trước hết, ta sẽ mở chút ít thuốc, bảo vệ tâm mạch cho nàng, sau đó, quay trở về Bạch Vân Dược, lấy huyết linh chi.” Bạch Vân Phi nhíu mày hồi đáp.
”Huyết linh chi, ta sẽ phái người đi lấy dùm ngươi, ngươi ở lại chiếu cố cho nàng.” Sở Lăng Yên giọng nói chân thật đáng tin nói.
”Như vậy cũng được, ta đi lấy thuốc.” Bạch Vân Phi lắc đầu thở dài, vác lên túi thuốc, vội vã đi ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở như có như không của nữ tử, còn lại cũng không có dư tiếng vang nào. Sở Lăng Yên sắc mặt ngưng trọng ngồi ở bên giường, chăm chú nhìn đến nữ tử trên giường, không bỏ qua bất cứ động tĩnh nào, cho dù rất nhỏ của nàng.
Cũng trong lúc đó, có một tỳ nữ tiến vào, đem chén thuốc trong tay đặt trên bàn, sau đó liền im lặng không tiếng đẩy cửa rời đi, sau một lúc lâu, chén thuốc đã nguội lạnh, tỳ nữ lại lần nữa tiến lên thay chén thuốc nóng, nhiều lần như thế, đã không biết thay được mấy lần thuốc rồi, Bộ Phi Ngữ, lúc này khẽ tỉnh dậy.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ dần dần tụ lại thành một điểm, nàng nhìn xem cách bày trí bốn phía của căn phòng, phát hiện ra, nàng đã trở lại Lung Nguyệt Các, nàng chống đỡ, đứng người dậy, muốn ngồi dậy, nhưng nàng liền được một cánh tay mạnh mẽ ôm vào trong lòng, trên đỉnh đầu truyền tới một âm thanh dịu dàng, “Nào, đến uống thuốc trước đã.”
Bộ Phi Ngữ muốn đưa tay nhận lấy chén thuốc, lại phát hiện ra, mình một chút khí lực cũng không có, khóe miệng không khỏi quyến rũ ra một nụ cười khổ.
”Để ta.” Sở Lăng Yên liền múc một muỗng thuốc, đưa lên bờ môi thổi nguội, mới đút cho Bộ Phi Ngữ, một ngụm lại một ngụm, không nhanh không chậm, cho đến khi chén thuốc đã cạn, hắn cũng không nói thêm lời nào, phảng phất như là, chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Thần sắc Bộ Phi Ngữ khó hiểu nhìn Sở Lăng Yên một hồi lâu, liền mở miệng, “ Chàng, không hỏi ta việc gì sao?”
Sở Lăng Yên để chén thuốc đặt xuống bàn, lặng yên một hồi, bình tĩnh trả lời, “Nàng không muốn nói, ta liền sẽ không hỏi.”
Hắn nhớ tới hôm đó, nàng hồn bay phách lạc đi trở về Tuyên vương phủ, hắn biết rõ, nhất định đã phát sinh ra chuyện gì đó, khiến nàng thống khổ không thôi, nhưng mà, cũng bởi tại hắn, thấy vị nam tử áo đen đi theo ở phía sau lưng nàng, lúc đó, hắn liền nổi nóng với nàng, nói những lời nói để nàng thương tâm đến như vậy, từ sớm hắn đã rất hối hận rồi.
Bộ Phi Ngữ yên lặng nhìn hắn, sau một hồi lâu, vẫn nói không ra lời, khẽ cắn bờ môi mỏng, nước mắt liền lã chã rơi xuống.
”Vương gia, ách...”Quản gia Trì Thu đẩy cửa vào, vẻ mặt lộ vẻ khó xử đứng ở phía trước cửa, một bộ dáng muốn nói lại thôi.
”Nàng nghỉ ngơi thật tốt đi, chốc lát nữa ta trở lại thăm nàng.” Sở Lăng Yên đưa tay, lau đi giọt lệ trên mắt nàng, dịu dàng đặt lên bờ trán nàng một nụ hôn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Dưới gốc cây bên hồ, Sở Lăng Yên thần sắc nghiêm trọng, nghe quản gia bẩm báo, lạnh lùng phân phó, “Ngươi lui xuống dặn dò, bất luận kẻ nào ở trong phủ, cũng không được tiết lộ tin tức này với vương phi, nếu không, giết chết không cần luận tội!” Nói xong, xoay người chấp tay hướng cửa Tuyên vương phủ mà đi.
”Tuân.” Quản gia Trì Thu dè dặt đáp.
Qua một hồi lâu, ở phía sau hòn giả sơn, có một người nữ tử áo trắng lặng lẽ đi ra, mày liễu dài nhỏ, một đôi mắt yêu kiều như nước mùa thu, khuôn mặt tinh xảo đặc sắc chợt hiện lên vẻ tái nhợt, nàng bất động thanh sắc đứng lặng yên nhìn xem vị tử y nam tử đã đi xa, khóe miệng nhẹ cong lên, mang theo nha hoàn ở sau lưng, nhanh nhẹn tiến về Lung Nguyệt Các.