"Ngươi vừa bảo ta là phế vật đúng không " Mộ Dung Như Tuyết bỗng nhiên đang nói đến chuyện muốn gì thì tự dưng thốt ra một câu người nghe cảm thấy chẳng có liên quan gì
"Đúng vậy " Mộc TRấn Dương run rẩy trả lời dù sao trước mặt mọi người hắn đã nói vậy bây giờ không thể rút lại được nữa.Nhưng trong thâm tâm hắn có linh cảm xấu về chyện này
"Như vậy thì cũng rất nhẹ nhàng cho ngươi thôi,ta chỉ cần biết ngươi thành một phế vật như ta mà thôi " Mộ Dung Như Tuyết vui vẻ nói không thèm để ý xung quanh mọi người sắc mặt giống như bị người khác cắt không còn một giọt máu nào
" Không không đời nào " Mộc Trấn Dương vội lắc đầu kết hợp với một khuôn mặt trắng bệch càng làm người ta kinh dị hơn.Biến hắn thành một phế vật thà bảo hắn chết đi còn hơn,từ trước đến nay mọi người luôn gọi hắn là thiên tài tuy chưa bao giờ biết cảm giác làm một phế vật như thế nào nhưng thử tưởng tượng xem như vậy có phải làm cho hắn chết còn ác độc hơn không
"thế nào sợ rồi sao nhưng ta hôm nay bỗng dưng rất muốn thử nha.Nếu như ngươi biến thành một phế vật có phải sẽ rất vui không đây,thiên tài và phế vật ha..ha..không phải rất vui sao " Mộ Dung Như Tuyết khoanh hai tay trước ngực dựa vào cột trên góc Lôi dài vui vẻ nói
" Không người nhất định không thể làm như vậy,chơi không vui đâu " Mộc Trấn Dương cố hết sức ngồi dậy.Nhưng bây giờ sức lực của hắn một chút cũng không có chỉ có thể bò lê lết đi trông rất giống một con chó
" Vậy a nhưng ta chơi xong mới biết vui hay không chứ,không thử thì làm sao biết được ngươi nói đúng không " Mộ Dung Như Tuyết vừa cười vừa nói đi về phía của Mộc Trấn Dương bước đi
Mà Mộc Trấn Dương lại càng lùi về phía sau,hoảng sợ mà lắc đâu.Bây giờ chỉ còn một người là hi vọng nhất của hắn,mong là Mộ Dung Như Tuyết sẽ lể mặt người này mà tha cho hắn
Mộc Trấn Dương quay đầu về phía những ghế chủ trì thì thấy hình ảnh của cha mình đang nhìn hắn một cách thương tâm,cảm thấy lần này có thể cầu cứu cha vội vàng nói
" Cha ngươi mau cứu con,mau cứu con,con không muốn làm một phế vật đâu cha mau cưu con " Mộc TRấn Dương hoảng loạng nói
Cuối cùng Mộc Trấn Hưng cũng không đành lòng thấy đứa con trai duy nhất như vậy bèn lên tiếng hướng phía Lôi đài đi lên
" Xin cô nương dừng tay hãy tha cho nó mạng này " Mộc Trấn Dương đứng trước mặt của Mộ Dung Như Tuyết không có một tia run sợ,không đánh mất một chút uy nghiêm nào của gia tộc
Mà Mộ Dung Như Tuyết cũng phối hợp dừng tay lại hỏi
" Tại sao ta phải tha cho hắn "
"Ta.."Mộc Trấn Hưng không còn gì để nói dù sao con hắn cũng là người gây sự trước.Bây giờ nếu nói lí lẽ thì bây giờ hắn có thể làm được gì đây.Nhưng nhìn con hắn trơ thành phế vật đúng là không nỡ chỉ còn cách bỏ qua tôn nghiêm của gia chủ quỳ xuống trước mặt của Mộ Dung Như Tuyết nhận lỗi
"Phịch " Lần này Mộc Trấn Hưng đã thực sự vất bở tự trọng tôn nghiêm của một người đàn ông để cầu xin cho Mộc TRấn Dương
"Tiểu bối lần này Trấn Dương đã thực sự làm sai.Ta đây là cha không dạy giỗ được con cái nay nó gây ra họa ta xin gánh chịu thay nó nếu ngươi muốn phế thì hãy phế ta đi "
Mộ Dung Như Tuyết nàng thật không ngờ Mộc Trấn Dương sẽ làm như vậy vì để cứu con trai của mình sẵn sàng bỏ đi tự tôn của một gi chủ thật không ngờ nha tình cảm của cha con thật vĩ đại.Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng biết tình phụ tử như thế nào lên không hiểu nhưng xuyên qua thế giới này có được truyền thừa kí ức của thân thể này nàng cũng hiểu được phần nào nỗi niềm của người cha yêu thương con cái.Nếu nói nàng không cảm động trước tình cảm này là giả nhưng mà Mộc Trấn Dương như vậy cũng là do một phần Mộc TRấn Hưng nuông chiều mới ra được tính cách kiêu căng tự phụ như vậy
"Cha người đừng như vậy " Mộc Trấn Dương thấy cha mình như vậy hoảng hốt ngồi dậy hướng về phía cha mình ngồi xuống lăn nỉ cha đừng quỳ xuống nữa.Không thể thuyết phục được cha của mình Mộc Trấn Dương quay sang trừng mắt với Mộ Dung Như Tuyết
"Mộ Dung Như Tuyết ngươi đừng có mà bắt cha ta quỳ xuống,có giỏi thì phế ta đây này "
"Mộ Dung Như Tuyết ta chưa từng bắt ai làm gì nha " Mộ Dung Như Tuyết bày ra vẻ mặt vô tội nói
"Ngươi " Mộc TRấn Dương đang định nói gì đó thì ngay lập tức đã nhận được cái tát thật mạnh của Mộc TRấn Hưng khiến xuýt nữa hắn không đứng vững
"Cha à " Mộc TRấn Dương nhìn vào Mộc Trấn Hưng ánh mắt không dấu khỏi sự nhạt nhiên.Cha hắn từ lớn đến nhỏ đều thương yêu hắn chưa bao giờ ra tay đánh hắn như vậy đây là lần đầu tiên
" Ngươi câm miệng ngay lại cho ta.Có phải từ nhỏ ta đã nuông chiều ngươi quá rồi lên ngươi không biết đúng sai phải không " Mộc Trấn Hưng tức giận quát đứa nhỏ này từ nhỏ bị ông chiều hư rồi
"Cha ta không sai người không thấy sao là Mộ Dung Như Tuyết bắt nạt hai biểu muội trước ta chỉ giúp bọn họ trả thù thôi " Mộc TRấn Dương lớn giọng quát lần này hắn không thật sự làm sai rõ ràng là Mộ Dung Như Tuyết bắt nạt người yếu trước tại sao cha mình có thể quỳ xuống xin lỗi chứ,cùng lắm thì hắn thành phế vật thôi còn hơn là cha phải bỏ tự tôn để quỳ xuống
Không đợi Mộc Trấn Hưng phản bác Mộ Dung Như Tuyết sau khi nghe được hai từ "Bắt nạt" đó chân mày nhíu lại không vui nói
"Bắt nạt sao,Mộ Dung Như Tuyết ta tự nhận là không phải người tốt nhưng chưa từng bắt nạt ai nha " TUy giọng nói nhỏ nhẹ nhưng người nghe lại cảm thấy giọng nói này đầy tính uy hiếp
" Ngươi nói rối rõ ràng ngươi bắt nạt hai biểu muội nhà ta trọng thương "
"Ngươi nhìn thấy ta bắt nạt bọn họ sao "
"Ta.."Lần này Mộc Trấn Dương thật không có gì để nói nhưng hắn tin lời hai người đó là sự thật
" Vậy ngươi có bằng chứng sao " Mộ Dung Như Tuyết cố gắng hỏi thêm
"Ta không có " Mộc Trấn Dương nhỏ giọng nói
"Từ trước đến nay người không đụng ta ta không đụng ngươi đó chính là quan điểm sống của ta.Nếu như bọn họ không gây sự trước thì ta cũng chẳng để ý làm gì "
" Ngươi nói giối " Mộc Trấn Dương vẫn một mực tin tưởng hai biểu muội này
"Ngươi không có chứng cứ đúng không,nhưng ta ngược lại có rất nhiều chứng cứ nha.Tất cả mọi người ở đây hầu hết mọi người ở đây đều có thể làm chứng cho ta rằng bọn họ đụng tới ta trước vì hôm đó có rất nhiều người vây quanh.Đúng không tất cả mọi người " Mộ Dung Như Tuyết cúi đầu nhìn xung quanh
" Đúng vậy " Rất nhiều người xung quanh đứng nhao nhao lên làm chứng bây giờ ngay cả gia chủ cũng quỳ xuống trước mặt tiểu nha đầu kia bọn họ còn sợ gì chứ
"Không thể nào " Mộc Trấn Dương lắc đầu liên tục không muốn nghe những gì bọn họ nói hắn không ngờ mình dễ dàng bị lừa như vậy
" Ngươi quá ngây thơ rồi đừng nhìn một mặt của nó mà hãy nhìn mọi mặt của nó đừng để bị mắc lừa đây là lời cảnh cáo của ta nếu như ngươi còn giám đụng vào ta nữa ta sẽ không để yên đâu " Mộ Dung Như Tuyết nói xong xoay người sang chỗ của Thành chủ nãy giờ đang đứng ngơ ngác xem kịch vui
" Xin hỏi bây giờ ta có thể nhận tiền của ta chưa " Mộ Dung Như Tuyết mỉm cười nói
Thành chủ nghe vậy giật mình vội lấy tiền ra
" Vâng đây là 800 tệ của tiểu thư " Thành chủ cung kính nói tuy dưới cấp bậc hắn nhưng người này hắn không dám chạm vào
Mộ Dung Như Tuyết cũng không kiêng nể gì nhận tiền sau đó hướng về phía của Mộc Trấn Dương và Mộc TRấn Hưng đang quỳ nói
" Coi như hôm nay Mộ Dung Như Tuyết ta nể mặt cha của ngươi tha cho ngươi một cái mạng nhưng hãy nhớ không có lần sau đâu.À phải rồi gia chủ nhờ ông" chăm sóc" hai nha đầu đó một chút bảo với bọn họ Mộ Dung Như Tuyết ta sẽ sớm đến tính sổ "
" Được ta sẽ làm theo ngươi " Mộc Trấn Hưng vui vẻ đồng ý dù sao khi về hắn cũng cho hai nha đầu đó biết tay
" Vậy ta đi TRước " Nói xong Mộ Dung Như Tuyết xoay người đi đến chỗ Thẩm Thanh Hải và Dương Lan Vân dừng một chút nói
" Hôm nay ta rất mệt ta đi trước trên đường bảo trọng " Mộ Dung Như Tuyết mỉm cười nói
" Được trên đường bảo trọng chúng ta nhất định có ngày gặp nhau " Thẩm Thanh Hải vui vẻ nói
" NGươi hãy cẩn thận đó " Dươn Lan Vân chỉ khuyên Mộ Dung Như TUyết
" Vậy ta đi trước nha " Mộ Dung Như Tuyết nàng nói thật bây giờ nàng sắp không còn khí lực để chơi đùa nữa rồi nàng cần thời gian để nghỉ ngơi dưỡng sức đã