Biết được những gì họ nghĩ trong lòng Mộ Dung Như Tuyết vẫn như cũ thảnh thơi. Nàng đợt này sẽ không giả mèo bệnh nữa đâu đợt trước gặp không ít phiền phức rồi lần này nàng sẽ cho bọn họ nhìn vào bề ngoài không có ai giám làm gì nàng mà lần này quả như dự kiến không có ai giám đi trêu trọc nữa
Mộ Dung Như Tuyết đang đi dao bỗng nhiên dừng lại ở trên tấm bảng bán vũ khí.Lần trước thanh sáo ngọc bị lộ rồi không thể dùng được nữa bèn kiếm vũ khí khác vậy
Vừa vào trong Mộ Dung Như Tuyết bị thu hút bởi rất nhiều các vũ khí khác nhau có chùy thủy,kiếm các loại dao nhỏ to khác nhau phù hợp với tất nhiều người,ở đây còn có mấy cây ma pháp nữa nhưng mà nàng nhìn qua chất lượng quá kém.Mà chủ quán vừa thấy khách vào liền nhiệt tình chào đón
" Xin chào công tử người muốn mua gì "
" Ta muốn mua một thanh chùy thủy ngươi cứ để ta chọn đi " Nói xong Mộ Dung NHư Tuyết bước về phía trước vài bước không để ý đến tên tiểu nhị mặt đang cứng ngác phía sau
Thấy thế tiểu nhị vội nói " Vâng công tử cứ chọn tự nhiên ".Nhìn vị công tử này e rằng là người có tiến lần này hắn có thể kiếm một món lớn rồi.Đúng vậy hắn là người từ trước đến nay chuyên ép giá khách hàng cũng bắt chẹt được một khoản tiền lớn mà ông chủ cũng không hay biết
Mộ Dung Như Tuyết đi qua các loại vũ khí khác nhau cuối cùng chọn một cây kiếm chất lượng cũng không tồi cầm rất vừa tay hơn nữa chất lượng cũng thuộc loại tốt ít nhất vào tay nàng sẽ không dễ gẫy.Nàng xem kĩ rồi ở trong đây chỉ có cây kiếm này là thuộc hạng tốt nhất rồi lưỡi kiếm mỏng và sắc,chất thép cứng được làm bằng loại thép tốt nhất ở cuôi kiếm được nạm một viên ngọc màu xanh dương trông khá là đẹp mắt.Nói rồi không suy nghĩ nhiều Mộ Dung Như Tuyết cầm thanh kiếm đi đến quầy tính tiền
" Ta lấy cái này "
" Oa công tử thật có mắt nhìn cái kiếm này này đây chính là loại chất kiệu tốt nhất kiểu dáng đẹp nhất, được làm lên từ....." tiểu nhị ra sức nịnh nọt Mộ Dung nHư TUyết để nâng giá trị của cây kiếm lên
" Nói nhiều bao nhiêu tiền " Mộ Dung Như Tuyết đã sắp mât đi sức kiên nhẫn rồi
"Dạ vâng của ngài hết 400 tệ " Thấy không thể nịnh nọt lên tiểu nhị cũng không giám nữa
" 100 tệ " Con mẹ nó dám lừa nàng à cái kiếm này cùng lắm chỉ hai trăm kim tệ mà thôi dám nói với nàng gấp đôi tên này đúng là cảm thấy mình sống quá lâu rồi sao
" Công tử điều này không thể đâu "Đùa gì chứ còn không bằng tiền vốn à
" Vậy ngươi không sợ ta nói với mọi người.Ngươi bắt chẹt ta gấp đôi để xem ai còn giám mua hàng,thuê ngươi làm nữa không " Nói xong Mộ Dung Như Tuyết nở một nụ cười quỷ dị phía sau mu đội đầu
" Đừng tiểu nhân biết sai rồi tiểu nhân sẽ giảm cho ngài 200 tệ được chưa "Giống như bí mật bị phát hiện tiểu nhị vội vàng lấy giá gốc
" Muộn rồi "
" Khoan đã 150 tệ " Tiểu nhị vội vàng giảm hòa chuyện này mà lộ ra hắn chỉ có lước chết chắc
" chủ tiệm đâu " Không chịu nhường nhịn Mộ Dung Như Tuyết tiếp tục không chịu thuyết phục của tiểu nhị muốn lừa nàng à không bị chịu phát mới là lạ
" 100 tệ xin mời quý khách thanh toán " Lần này hắn lại chọc vào người không lên trọc rồi
" Thành giao " Nói xong Mộ Dung Như Tuyết nói xong móc 1 kim tệ ra trả tiền rồi xoay người đi trong con mắt sót xa của tiểu nhị.Ăn nhiều rồi thì phải bỏ ra chứ
Khi ra ngoài Mộ Dung Như Tuyết tiếp tục bước đi tiếp tục đi tiếp đến chỗ đăng kí của dong binh đoàn.Bây giờ cách dễ kiếm tiền nhất đó là gì đó chính là làm dong binh,nàng dự định sẽ chọn một nghiệm vụ nào đó đi tới Trấn Dương như thế sẽ đỡ lẫn đường hơn nữa còn không phải hỏi đường đỡ tốn công
Vừa đi vào Mộ Dung Như Tuyết một thân trường bào đen xanh như ngọc. Dưới trường bào, phía sau chân phải là thanh kiếm ở chuôi kiếm có được khác bảo thạch màu xanh lam, như ẩn như hiện. Đại đao tản ra lãnh khí tà thích đặt ở bên hông, hơi thở lạnh lùng làm cho người khác phải nhượng bộ lui binh, không dám đến gần.Mà sự xuất hiện Mộ Dung NHư Tuyết, nháy mắt làm cho đám dong binh mới vừa nãy còn cãi nhau lập tức im lặng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào đứa bé vừa tiến vào. Ánh mắt của bọn họ khi nhìn Mộ Dung NHư Tuyết từ kinh diễm biến thành kinh ngạc, phần lớn là sự kinh ngạc mang theo khinh thường hèn mọn.
“Này tiểu quỷ, mới bao nhiêu a. Đủ mười lăm tuổi không? Thế nhưng dám đến công hội đăng kí làm dong binh.”
“Có lẽ là đến tìm người đi.”
“Không phải là tới làm dong binh chứ, đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp a.”
“Làm dong binh đùa cái gì. Tiểu hài tử này vẫn chưa trở thành kiếm sĩ cấp 3 đi. Lão tử đã làm lính đánh thuê ba năm, cũng chỉ có thể đảm đương trách nhiệm bảo hộ đương gia mà thôi. Tiểu quỷ này không có khả năng.”
Các dong binh họp thành nhóm bàn luận, ở cách đó không xa đương nhiên Mộ Dung Như Tuyết có thể nghe được, nhưng mà đối với lời nói của những người không liên quan, Mộ Dung Như Tuyết cũng không để ý tới, nếu không trêu chọc nàng, nàng sẽ coi hắn là không khí, không thấy không quan tâm.
Lạnh nhạt tiêu sái đi đến nơi đánh ký làm dong binh, trước một cái cửa sổ, nhìn tiểu tử chuyên đăng kí ở bên trong, âm thanh non nớt trong trẻo nhưng lạnh lùng “Xin chào, ta muốn đăng ký làm dong binh.”.Trên đời này nàng ghét nhất là ai coi thường nàng