"Ngoan, gia đây có rất nhiều đồ ăn ngon, nào là thịt nào là bánh ngươi muốn ăn cái gì. Gia đây đều nhường cho ngươi hết. Nào lại đây, chỉ cần đưa ta thứ trên mồn ngươi là được" Đường đường là thiếu chủ của Dương gia lớn mạnh một phương, nhưng bây giờ Dương Văn Hải không có dáng vẻ gì là sự cao ngạo của một thế gia cả, mà giống y hệt dáng vẻ chạy chân chó đi hầu hạ con sủng vật màu tím kia
"Đồ ngu, ta mới chính là không thèm ăn những thứ này của nhà ngươi" Lập tức vật nhỏ màu tím kia quay ngoăt sang một bên, kèm theo động tác hướng mặt lên trời giống như rất coi thường đồ ăn của tên này vậy. Nó mới không thèm ăn đồ ăn của tên này đâu, đùa gì chứ nó là một ma thú cổ đại chỉ ăn ma hạch, chỉ trừ khi chủ nhân không cho ăn nó mới cần ăn những thứ này nót miệng thôi. Làm gì mà có chuyện tên này dâng đồ ăn thế làm cho hắn ăn được chứ. Lôi Trấn ta còn lâu mới nghe sự dụ dỗ của ngươi.
Ngay sau đó, Lôi Trấn rất nhanh chóng truyền âm thanh qua không gian ma thú nói chuyện với Mộ Dung Như Tuyết. Rất giống với cách vừa nãy Dương Văn Hải nói chuyện với Lôi Trấn
"Chủ nhân, ta làm tốt như vậy liệu có được thưởng hay không" Lôi Trấn lên tiếng, giọng pha chút làm nũng với Mộ Dung Như Tuyết.
"Được, xong lần này ta sẽ thưởng cho người một viên ma hạch cấp 9"Mộ Dung Như Tuyết, cũng rất nhanh chóng đáp lại lời của Lôi Trấn qua không gian của ma thú. Đối với những người hoàn thành nhiệm vụ, được nàng giao cho Mộ Dung Như Tuyết nàng chưa từng kẹt sỉ với phần thưởng nào, hơn nữa còn thưởng lớn là đằng khác.
Nhất thời, khi nghe được lời nói của Mộ Dung Như Tuyết, hai mắt của Lôi Trấn sáng chói.Hiển nhiên không thể ngờ lần này chủ nhân của nó lại có thể thưởng lớn như vậy, làm Lôi Trấn nó đây nhất thời vui sướng đến nỗi hai mắt sáng lên.
Nhưng cảnh này,vào trong mắt của những người xung quanh lại có ý vị khác. Hiển nhiên mấy người đó hiểu nhầm là Lôi TRấn hoàn toàn đã bị mấy người kia dụ dỗ mất rồi. Lên vì vậy bọn họ lại càng vui vẻ hơn, sau đó nhiều người cũng còn lôi hết đồ ăn ngon của mình ra dụ dỗ.
"Nào mau tới đây, ta cũng có rất nhiều món ăn ngon"
"Nào lại đây, ta đây cũng có, hơn nữa còn nhiều hơn hắn"
"..."
Nhưng hoàn toàn vô ích, vật nhỏ kia cũng không thèm động đậy tí gì. Nhiều người khác nhất thời cũng không chịu yếu thế, dành bước lên trước tóm được con vật nhỏ kia. Tưởng rằng sẽ bắt được nó, ai ngờ khi người đó sắp chạm được vật nhỏ kia, thì bỗng chốc vật nhỏ kia giống như cơn gió vừa nãy đang còn đứng chỗ đó bỗng chốc chỉ nhìn thấy một vầng sáng nhỏ màu tím vụt đi, bỗng chốc vật nhỏ đó đã không thấy đâu. Làm người kia hoảng hồn, vội nhanh chóng tụp lấy nhưng hoàn toàn vô tác dụng tốc độ của vật nhỏ đi quá nhanh không hề bắt kịp được.
"Tại ngươi đó, bây giờ nó mất rồi. Tính làm sao đây" Một người trong bốn gia tộc lớn không chịu đựng được lớn tiếng mắng người kia.
"Đúng vậy, ngươi bây giờ tính sao đây" Xung quanh mấy người kia cũng không nhịn được lên tiếng.
"Con vật đó vốn là ta đang dụ dỗ nhưng mà chạy mất, người định đến cho thiếu gia ta cái gì đây" Dương Hải Vân tức giận lên tiếng, kèm theo đó là khuôn mặt nóng bừng bừng vì tức giận.
"Còn đứng đó làm gì, mau chóng đuổi theo" Trong số đó những trưởng lão của các đại gia tộc, và người đại diện của hoàng tộc là bình tĩnh nhất. Nhanh chóng ổn định lại đội hình của mình, tiến đến phía trước kiểm tra.
"Đúng vậy, hôm nay ta không tin lục soat hết cả ngọn núi này mà không tìm được vật nhỏ đáng ghét kia"
Xung quanh, rất nhiều người nhanh chóng nhảy ra, đi tìm lục sục hết xung quanh.
Phía xa, nơi Mộ Dung Như Tuyết đang đứng, đôi mắt được dấu trong mũ đội đầu của Mộ Dung Như Tuyết vẫn không dậy sóng, xoay người đi ra bốn phía tìm kiếm.
Lục Hữu Bằng thấy tên đồ đệ này đi như vậy nhanh chóng đuổi theo hỏi.
"Đồ đệ à, bây giờ chúng ta đi đâu"
"Còn đi đâu nữa, tất nhiên là đi tìm rồi"
"Được vậy hai chúng ta cũng tìm, hôm nay sư phụ đây nhất định phải tìm được nó" Nói xong chưa đợi Mộ Dung Như Tuyết kịp phản ứng, Lục Hữu Bằng đã nhanh chóng đi tìm.
Bởi vì không muốn để cho người khác nghi ngờ mình cho lên Mộ Dung Như Tuyết cố gắng làm cho thật giống mình đang đi tìm vật nhỏ đó, còn Lục Hữu Bằng thì còn gấp hơn nhiều tìm suốt đêm không ngừng nghỉ chỉ với hi vọng chính mình có thể lấy được bông hoa kia.
Sau suốt một đêm tìm kiếm không ngừng nghỉ, mọi người hầu như đã rất mệt mỏi. Có rất nhiều người đã thất vọng bỏ về, mà cũng còn lại mấy người ngoan cố ở lại nhất quyết không tìm được sẽ không chịu đi về, và Lục Hữu Bằng chính là một trong những người ngoan cố nhất ở đó.
"Chúng ta đi về thôi" Suốt một đêm phải giả bộ đi tìm đồ, hiện giờ Mộ Dung Như Tuyết rất mệt mỏi nàng chỉ muốn tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi mà thôi.
"Không ta nhất quyết không về, ta nhất định phải ở đây cho đến khi nào tìm được" Khác hẳn với thái độ của Mộ Dung Như Tuyết, Lục Hữu Bằng tương đối ngoan cố không chịu hợp tác.
"Vậy người còn muốn con thực hiện lời hứa hay không, nếu không thì con sẽ đi về trước" Nói xong không kịp đợ Lục Hữu Bằng phản ứng, Mộ Dung Như Tuyết đã xoay người đi. Hướng về phía chân núi mà đi đến, cũng không thèm giải thích nhiều,vì nàng tin câu nói đó đã làm cho Lục Hữu Bằng hiểu.
"Lời hứa, rốt cuộc là lời hứa nào..." Lục Hữu Bằng ngây ngô ở đó một lúc, bỗng nhiên nhớ được gì đó, hai mắt phát sáng chạy theo Mộ Dung Như Tuyết vừa chạy vừa hô.
"Đồ đệ yêu quý, ta biết nhất định con sẽ giữ lời hứa của mình mà. Đi chúng ta đi, không thèm lấy mấy thứ kia nữa" Nói xong tốc độ của Lục Hữu Bằng còn nhanh hơn cả Mộ Dung Như Tuyết, chạy về phía trước chỉ mong mình sớm nhất có thể về đến nhà, hoàn thành mong ước của ông.