• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúng tôi tính sẽ lên đường sớm vào ngay sáng hôm sau mà không được, cũng còn quá nhiều thứ phải chuẩn bị. Nào là tiếp thêm dầu vào máy phát, đấu nối tủ lạnh mini vào nguồn điện trong xe, chuẩn bị thêm phương án dự phòng nếu đường bị khóa, toàn bộ cửa ra vào cũng đều được tôi niêm phong bằng dây bảo hiểm để chắc chắn không có kẻ lạ mặt khi trở về. Với tính toán của tôi chuyến đi nhanh chỉ mất 2 ngày cho 400km, lâu sẽ 4 ngày. Lương thực thực phẩm cũng như nước uống đủ cho 2 tuần, dầu máy đủ để đi hơn 1200km. Thực sự tôi cũng không biết có gì phía trước con đường nữa, chuyện sinh mệnh không phải chỉ của riêng tôi mà còn là của 2 đứa nó. Cuối cùng sau 2 ngày hoãn lại chúng tôi cũng lên đường

Tôi cũng có 1 cuộc nói chuyện rõ ràng với cả Vinh và Hoàng, nhất cử nhất động đều phải dưới quyền kiểm soát của tôi, 2 thằng nó cũng tranh cãi về vấn đề này 1 lúc nhưng tôi đã cố gắn thuyết phục chúng hết sức có thể. Hồi còn đi học, Giảng viên thường không cho chúng tôi tự chọn team, lý do rất đơn giản đó là trong thực tế bạn không thể chọn đồng nghiệp cho bản thân mình. Bây giờ cũng vậy, tôi không có sự lựa chọn nào hết, dù tính tình chúng nó khó lường nhưng cũng lanh lẹ chứ không phải thứ ngu si gì.

Vì chắc chắn 1 điều rằng tất cả cầu ra ngoại ô đều đã bị đánh sập nên tôi đành phải chọn 1 lộ trình khá là lắt léo để tránh tất cả sông ngòi suốt từ đây lên Tây Nguyên Trung Phần nhưng con đường chủ đạo vẫn là Quốc Lộ 14 xuyên qua Bình Dương, Bình Phước, Daknong và cuối cùng là Daklak. Ở nội đô tôi làm chủ ban ngày, thông thuộc từng ngóc ngách cũng như con đường nhưng việc ra ngoài kia quả thật làm tôi e lo lắng. Cũng may là nhờ chuẩn bị tốt nên nếu có gì tấn công chúng tôi thì nó cũng phải được vũ trang cấp tiểu đoàn may ra mới xuyên qua được đống sắt thép này.

Ban đầu 2 đứa nó đòi điều khiển chiếc T54 nhưng tôi không thể nào đồng ý, việc bắn phá vô tội vạ lần trước đã quá đủ rồi, tôi sẽ lái chiếc T54 cùng với 1 trong 2 thằng, tất nhiên là chúng lại nhao nhao lên giành nhau nên tôi đành phải chia ca vậy. Đã trải qua biết bao nhiêu biến cố, sự sống cái chết nhiêu khi mỏng manh lắm nhưng cái đếm truóc khi xuất phát tôi vẫn không ngủ được. Tôi bồn chồn lo lắng cũng như mong đợi cái giây phút được đặt chân lên quê nhà và gặp gia đình.

Mặt trời vừa lên 3 thằng liền lên xe xuất phát, vì đi không nhanh được lại còn luồn lách đẻ tránh sông ngòi nên chúng tôi trở nên nãn chí từ những giây phút đầu. Chiếc xe tăng cứ khật khưỡng lê bánh mà đôi khi tôi tưởng nhảy xuống chạy bộ còn nhanh hơn, nhưng nó cũng phát huy vài trò húc ủi của mình 1 cách hiệu quả. Ban đầu thì tôi cầm lái, thằng Hoàng cứ ngồi bên lải nhải chê bai khả năng của tôi, nói chán nó lại bật bộ đàm lên bơm đểu với thằng Vình, nào là “ông Minh lái xe còn thua bà già tao mày ạ!” rồi lại còn “Xuống chạy bộ Vinh ới!!!”. Tôi thấy chiếc xe tuy ồn ào rồi cả phun khói bụi mù mịt nhưng vẫn dễ chịu hơn thằng quỷ này.

Mặt trời đã lên quá cây sào, ngồi bên trong con cua sắt vừa ồn vừa nóng này lại thêm cái máy phát lải nhãi bên tai muốn chán nên tôi đành phải đưa nó cầm lái rồi lên nóc ngồi kiếm chút gió. Hơn 9h chúng tôi mới bắt đầu ra được ngoại ô, suốt trên đường có rất nhiều chốt chặn, nào là hàng rào thép gai rồi con lương bê tông, tôi không biết phút cuối họ định làm gì nhưng rõ ràng là họ đã cố gắn cô lập toàn bộ sài gòn, nội bất xuất ngoại bất nhập. Cứ mỗi chốt thì lại có không biết bao nhiêu thây mà kể, không có nhiều thời gian nên chúng tôi đành đê bánh xích nghiến lên hết vậy. Thỉnh thoảng cái quyết định đem theo chiếc T54 của thằng Hoàng lại là sáng suốt khi nó thổi bay cả 1 chiếc xe tải chắn ngang đường thay bị húc tới húc lui mấy bận như thằng Vinh. Nhắc tới Vinh mới nhớ, nhiệm vụ của nó là lái chiếc xe chở nhu yếu phẩm, tay thì bận lái không nghịch phá được nên nó cũng chán tới tận cổ ở bên đó. Thỉnh thoảng tôi có chạy sang kiếm cơ lấy chai nước nhưng thực ra muốn động viên nó nhiều hơn.

Sài gòn rồi cũng dần dần khuất sau lưng, chúng tôi phải chạy gần hết tỉnh lộ 6 của Tây Ninh mới qua được tới Bình Dương vì nhiều khi có cầu qua sông lại không đủ tải trọng khiến chúng tôi cứ lòng vòng mãi. Ở bên ngoài cũng không khá hơn nội đô là mấy, chẳng còn gì. Có lúc chúng tôi có thấy những tầm biển ven đường ghi là có người còn sống hay xin cứu giúp và rôi cũng nhảy xuống kiểm tra sơ qua nhưng không tìm được gì cả.Chẳng có manh mối nào về sự sống của con người dù tôi mong muốn có 1 cuộc chạm tráng nhỏ lẻ nào đó, để chúng tôi còn có chút hy vọng rằng còn người sống sót.

Không có bàn tay của con người thì mới biết thiên nhiên nó mạnh mẽ tới cỡ nào, cây cối bắt đầu xâm chiếm lấy nhà cửa và mặt đường, nhiều khi thằng Vinh phải chạy lên trước dò đường rồi tôi theo sau vì có những khúc cỏ tranh lấn ra cao quá đầu người mà chiếc T54 này chỉ cần sa lầy thì coi như phải bỏ lại. Cây cối 2 bên đường xanh um và rậm rạp như những cánh rừng nguyên thủy che hết tầm nhìn, lúc đi qua rừng cao su tôi cứ tưởng mình đang sống ở thiên niên kỷ nào đó trước công nguyên.

Cũng không để tôi thất vọng cũng như 2 thằng kia chán nãn quá lâu, 2h chiều chúng tôi dừng lại ở 1 đoạn đường khá quan đãng để ăn cơm trưa, dù 2 đứa nó muốn đậu xe vào tán rừng cao su bên đường cho mát nhưng tôi không đồng ý, chắc gần đây có cơn mưa nên đất đai khá bết dính, tôi thì lại không muốn 2 chiếc xe sa lầy ở đâu đó. Xúc những muỗng đồ hộp đã ngán tới tận cổ mà nhét vào họng cho nhanh rồi đi nên tôi thấy cũng chả ngon lành gì, phủi đít đứng dậy rồi leo lên xe lấy tầm nhìn tôi thấy 1 chuyện rất lạ. 2h trưa trời không chút gió mà từ đằng xa những ngọn cây cao su cứ đu đưa rồi rung lên bần bật. Chui vào xe lấy khẩu MP5 có ống nhắm ra nhìn cho kỹ thì tôi thấy “cơn gió” đó càng ngày đến càng gần, linh cảm có chuyện chẳng lành tôi gọi 2 thằng trở vào xe ngày lập tức.

Thằng Hoàng lúc này đang yên vị nằm ngủ dưới gốc cây ven đường lầm bầm bảo tôi vội cái gì nhưng nhìn vẻ mặt của tôi nó cũng thất thần nhảy vào xe. Tôi bảo thằng Hoàng đề máy chuẩn bị chạy thì xui thay chiếc M113 của thằng Vinh không nổ máy được, có lẽ việc đấu nối chiếc tủ lạnh mini để trữ máu khiến cho bình điện của nó yếu đi. Chưa biết giải quyết thế nào thì bọn chúng đã tới, trong đám cây rậm rạp tôi nghe tiếng hú hét như của những bầy vượn vang về phía tôi và càng lúc càng gần. Lúc này cả 3 thằng đều nghe thấy và sẵn sàng đón tiếp những thứ sắp tới, chúng tôi lên đạn 2 khẩu đại liên rồi hướng thước ngắm về phía cánh rừng.

Và tôi không biết chúng có phải là rab hay không nữa, chúng chạy bằng 2 chân, cả 4 chân và 1 số con thì đu trên tán cây, mắt chúng đỏ ngầu, miệng mồm lở loét và hét lên 1 cách ghê rợn. Tôi không thể tin vào mắt mình, có lẽ phải tới vài trăm con đang đổ dồn về phía chúng tôi, câu cuối cùng tôi chỉ kịp hét lên là “Bắn!”

Tôi và thằng Vinh nghiến lấy cò của 2 khấu súng, chúng tôi khạc lửa vào rừng cao su cả loạt dài không nghỉ. Những viên đạn xé gió bay trong không khí rồi lao vào cánh rừng như vũ bão cắm phầm phập vào những rặng cây nhưng 2 khẩu đại liên không làm cho chúng nó e sợ, tôi bắn dưới đất thì chúng đu bám nhau lên cây, tôi quét đạn lên ngọn cây làm cho những thân cây đổ gục xuống thì chúng nhảy xuống rồi tỏa ra 2 bên. Thằng Vinh không có kỹ năng trong việc bắn phá là mấy nên bọn rab càng ngày càng trải dài ra 2 bên, dù đã cố gắn giải thích rằng phải quét từ 2 cánh vào rồi bắn chụm chúng nó ở giữa nhưng coi bộ đã quá trễ, chúng tôi đành bất lực bắn tỉa từng con. Thằng Hoàng ngồi trong xe chỉnh tháp pháo cứu nguy bằng mấy quả đạn cỡ lớn nhưng bọn chúng quá đông và nó chỉ bắn thẳng nên không giải quyết được mấy

100 mét, 80 mét rồi 50 mét, bọn chúng dù đã bị bắn gục rất nhiều nhưng tôi không biết từ đầu vẫn điên loạn lao đến, càng tới gần chúng càng tinh ranh, có con bò dưới đất, có con trườn theo những gốc cây, có con lại nấp trong bụi đợi chúng tôi đổi tầm ngắm là nhảy ra. Dù chúng tôi đã vạt luôn cả 1 cánh rừng trước mắt nhưng không ăn thua gì. Lúc này 2 khẩu đại liên đã đỏ nòng không bắn được nữa, tôi chỉ còn cách lôi khẩu AK ra bắn 1 cách bất lực,chỉ còn đâu hơn 30 mét chẳng đợi tôi ra hiệu thằng Vinh chui vào xe sập cửa lại.

Và rồi bọn chúng nhảy lên, chúng đập phá, chúng dùng cả đá tảng phang vào 2 chiếc xe muốn đinh tai. Qua ô kính lái thì tôi không biết được đây là người hay là vật nữa, có những con không 1 mảnh vải che thân, lớp da của chúng chai sạn và sần sùi như của động vật, tóc và lông mọc dài che cả tầm mắt, đáng sợ nhất là những cái miệng với ham răng đen lểnh khểnh khoe ra ngoài vì cạp cắn nhiều nên đôi môi đã không còn.Theo định nghĩa của tôi đây không phải là rab, bọn rab rất sợ ánh nắng trong khi bây giờ là 2 giờ trưa, chúng càng không biết cầm nắm và di chuyển ở các tốc độ này, tôi đang còn bận suy nghĩ thì Thằng Hoàng quay kính ngắm về phía chiếc xe của thằng Vinh để quan sát rồi bảo tôi

-Chết mẹ rồi ông Minh ơi, không cứu thằng Vinh thì nó chết!

Tôi giật lấy kính ngắm thì lúc nhúc không biết bao nhiêu con đang bu lấy 2 chiếc xe đập phá tìm đường vào nhưng đáng sợ hơn nữa là chúng đang cố gắn xô đẩy cho chiếc M113 của thằng Vinh lật ngang ra đường, chiếc xe 12 tần tuy không dịch chuyển là bao nhưng nếu đẩy nó tới được mép đường thì sẽ bị lật mất.

Chắc thằng Vinh cũng biết chuyện gì xảy ra nên nó liền cầu cứu qua bộ đàm, Tôi bảo thằng Hoàng cầm lái đảo chiếc xe 1 vòng để cán lũ quái đản này nhưng chúng cũng không vừa, chúng lập tức dạt ra rồi lại bu vào. Tôi chỉnh khẩu tiểu liên trong xe về phía lũ rab đang cố lật chiếc xe của thằng Vinh rồi nổ súng nhưng chúng cũng chỉ hoản sợ ít phút rồi lại tiếp tục.Thằng Hoàng thì hì hục nhét vào họng pháo 1 viên đạn nổ mảnh, định bụng bắn vào đầu đó để văng mảnh giết bọn rab nhưng tôi can lại, giáp của chiếc M113 mỏng hơn đây nhiều, không cẩn thận thì thằng Vinh sẽ mất mạng.Chưa nghĩ ra cách nào khác nên tôi phải cầm lái chạy chiếc T54 lại kè sát bên chiếc xe của thằng Vinh nếu không ít phút nữa nó sẽ bị lật.

Lúc này chúng tôi đang bị vây hãm 1 cách đáng thương, xe thằng Vinh không nổ máy được và trong này tôi càng không thể làm gì chúng. Đúng là chưa bao giờ tôi nghĩ tới cái trường hợp như thế này nên tôi cũng không biết phải làm gì, chúng tôi vẫn cố gắn nói với nhau qua bộ đàm vài câu để giữ bình tĩnh nhưng coi bộ không thể thế này lâu được, 2 phuy xăng của chiếc T54 nằm ở ngoài, nếu bị chúng đập vỡ chỉ cần 1 mồi lửa nhỏ chúng tôi sẽ bị nướng chín ngay lập tức.

Qua bộ đàm tôi bảo thằng Vinh cố gắn cắt dây điện nối với tủ lạnh rồi đề lại máy xem sao nhưng không được, tiếng khởi động bên kia cứ hụt hẫn rồi dần dần yếu đi. Chỉ còn 1 cách đó là tôi sẽ lái hết tốc lực chiếc T54 lên trược 1 đoạn tầm trăm mét, rồi chui ra bắn quét những con bám theo dụ tất cả chúng sang đây, chiếc M113 có 2 cửa, trước và sau, thằng Vinh sẽ chui cửa sau ra nấp tạm vào đâu đấy rồi tôi lái ngược về đón nó. Kế hoạch này thực sự rất mạo hiểm, trong cơn nguy kịch tôi đành phải thốt ra như vậy nhưng bọn rab này có thể nói là tinh khôn hơn hẳn bọn trong thành phố nên khả năng thành công có thể nói chỉ là vài phần trăm. Thằng Vinh nghe xong liền từ chối, nó bảo thà ở luôn trong này ăn hết đống đồ thì còn sống được vài tuần chứ giờ mà ra là nó chết chắc.

Tôi với thằng Hoàng im lặng nhìn nhau, tôi đang suy nghĩ, tôi không biết phải làm gì và nó cũng chẳng biết. Trong bộ đàm thằng Vinh thỉnh thoảng lại ai lo ai la 1 vài câu chỉ để chắc rằng chúng tôi vần còn ở bên này. Ban đầu tôi nghĩ cách thoát ra tình cảnh này nhưng hoàn toàn không được, tôi chuyển sang nghĩ xem chúng nó sợ cái gì. Qua bộ dạng thì chúng nó vẫn là rab nhưng rõ ràng khỏe mạnh và tinh ranh hơn, chúng không còn sợ ánh sáng và nhanh nhẹn hơn thì đúng là chúng chẳng sợ gì nữa hết. Trời ạ, dù thằng Hoàng nó không nói gì nhưng chúng nó cứ đập phá ngoài kia làm cho đầu óc chúng tôi căng lên như dây đàn, cứ nhứ là để càng lâu thì chỗ nào sẽ thủng mất.

Thằng Hoàng thấy tôi im lặng 1 hồi lâu nó cũng rối:

-ĐM ông làm gì đi chứ!

-Làm gì là làm gì?

-Cứu thằng Vinh?

-Mày ngon thì cứu đi!!!

Chúng tôi bắt đầu nỗi cáu với nhau, nó có nói gì thêm nữa mà tôi cũng chẳng thèm bận tâm. Mồ hôi bắt đầu rịn ra giữa cái nắng buổi chiều, tôi nắm lấy máy ngắm và nhìn ra ngoài. Bọn chúng sau 1 hồi đập phá coi bộ đã nãn, chỉ còn vài con đang cố gắn cầm đá đém vào thành xe nhưng vẫn còn tập trung đông lắm. Xoay 1 vòng đủ 360 độ thì tôi thấy con đầu đàn, nó đu lên cái cây sát bìa rừng và quan sát, sỡ dĩ tôi biết nó là con đầu đàn vì bọn lâu la ở dưới lại thỉnh thoảng nhìn về phía nó mong chờ 1 cái mệnh lệnh nào đó. Nó là 1 con to cao vạm vỡ, đầu trọc, ánh mắt hung dữ và đói mồi của nó nói lên cái quyết tâm xe xác chúng tôi cho bằng được.

Tôi chỉnh tâm ngắm vào chính giữa chỗ nó ngồi chuẩn bị nhả đạn thì xui thay nó liền nhảy xuống đất rồi lủi vào đâu đó trong đám đệ tử. Bực mình đập tay vào thành xe nghe cái bốp, thằng Hoàng chẳng hiểu chuyện gì cũng giành lấy máy ngắm.

-Cái balo lựu đạn em để đâu rồi?

-Bên xe thằng Vinh!

Tôi gọi qua cho thằng Vinh:

-Em thấy cái balo North Face màu đen không?

-Có! Mà sao?

-Trong đó có lựu đạn khói và lựu đạn cay, em lấy mỗi thứ 1 vài quả rồi ném ra giải tán tụi nó thử coi.

-Đợi em chút.

Tôi nghe có tiếng rột roạt, tiếng sắt kẽo kẹt rồi tiếng sập cửa cái rầm rồi nó chửi cái gì bên đó.Thằng Hoàng nó nói với tôi:

-Đm lại xúi bậy con nít đái cầu chì, thằng Vinh nó mở cửa bị 1 đám xô vào nạy cửa lên, may mà nó đóng lại kịp.

-Em có sao không Vinh?

-Không! mà đm chúng nó xém nữa vào đc, không ném lựu đạn ra được anh ơi.

Nghe xong tôi cũng chỉ biết đập tay vào đầu mà không biết phải làm gì nữa.

Lúc này áp lực đè lên bản thân tôi thực sự rất nặng nề, cái không khí ngột ngạt bên trong cục thép này càng làm cho tôi cảm thấy bức bối hơn nữa, tôi cứ thở dài mãi không thôi,vì tôi đã bảo chúng nó vác xác ra đây rồi bây giờ mắc kẹt ở cái tình huống này nên tôi phải có trách nhiệm.

Thằng Hoàng nãy giờ cũng đã chịu ngồi im, mồ hôi nó cũng đầm đìa cả trên áo, nó chẳng buồn nói gì với tôi nữa. Có lẽ nó đang trách tôi lắm nhưng cũng không đành lòng mà mở miệng chứ bản tính nó tôi quá hiểu rồi.

-Nút này là nút gì thế? Nó hỏi

-Anh không biết, chưa bấm bao giờ.

Nó chỉ vào 1 cái nút với chữ tiếng nga ở trên tháp pháo rồi hỏi mà tôi cũng chẳng biết là nút gì.

-Đừng có bấm, nó bật nắp ra thì chết bây giờ! tôi nói nó

Ấy vậy mà nó cứ bấm, từ bên ngoài xe tôi nghe tiếng gì bung ra cái bụp rồi hàng loạt tiếng phì phì vang lên cứ như dầu hay gì đó xịt ra ngoài. Hoảng hồn tôi nhìn ra thì thấy khói trắng mù mịt che hết chẳng thấy gì nữa, hóa ra là khói mù. Xe tăng thường có mấy ống khói mù bên ngoài để phun ra khi rút lui, nhưng mà trong trường hợp này khói mù cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì hết. Dù chúng nó không thấy nhưng việc ra khỏi xe cũng quá mạo hiểm.

Thằng Hoàng đề ga đẩy chiếc xe tăng nhích tới đâu hơn hai chục mét rồi lại giành lấy máy ngắm chỉnh chỉnh gì đó. Tôi cũng mặc kệ xem nó làm gì, rồi nó bảo tôi lại mà nhìn. ống kính giờ đã chuyển sang chế độ tầm nhiệt, vậy là chúng tôi có thể thấy tụi rab trong khi chúng không thấy chúng tôi nữa, tôi đã nghĩ thế nhưng khi kê mắt vào nhìn lại không phải. Bọn chúng không có thân nhiệt, qua ống kính tôi thấy nhiệt độ chúng không cao hơn môi trường là bao, hóa ra chúng nó máu lạnh.

-Alo bảo thằng Vinh đợi trống trống rồi nhảy ra. Thằng Hoàng nói với tôi

-Bọn nó thính lắm, nghe tiếng là xúm lại hốt nó ngay. Tôi đáp.

-Thế bây giờ ông định làm thế đéo nào? ngồi đây mãi ah?

-Thì cứ để từ từ xem sao, giải quyết ngay thế quoái nào được.

-Ở nhà không sướng cứ thích vác đít đi đâu đâu

-Thế sao mày không ở nhà từ đầu mẹ đi!

-ai bảo ông rủ? lại còn tăng với chẳng súng, làm ăn như cứt!

-Mày có im không thì bảo.

Vừa nói tôi vừa nhìn nó trừng trừng, nó cũng biết chuyện cãi nhau này rồi cũng chẳng đi về đâu nên cũng im miệng lại. Tôi với lấy bộ đàm gọi cho thằng Vinh:

-Alo? em sao rồi, a đang tìm cách mà chưa được

Có tiếng chóp chép gì bên đó rồi nó nói như nghẹn họng:

-Giờ làm thế nào… chứ hông lẽ… ngồi mãi trong này

-Em có sao không mà nói chuyện nghèn nghẹn thế

-Em đang ăn thôi!

Khốn nạn, bị nhốt trong xe lại còn ăn với chẳng uống, tôi nghĩ như thế thôi chứ vẫn nhỏ nhẹ với nó:

-Giờ anh tính thế này, bọn anh sẽ lái xe bỏ xa tụi nó 1 khúc rồi quay lại càn quét đỡ được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Em ngồi đợi được không?

-Gì vậy ông nội, bỏ tui lại hả?

-Không có! khổ, bỏ mày lại lấy gì mà ăn.

-Ờ, lẹ chứ sắp tối rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK