Tôi nuốt nước bọt cái ực rồi gỡ tay nó ra, cả 2 nhanh chóng chui vào trong khẽ gọi mọi người dậy.Dù ngồi trong nhà nhưng tiếng lạo xạo đi lại rồi rầm rì ở bên ngoài rõ mồn một, không nói cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Chúng tôi nhanh chóng nai nịt rồi cầm vũ khí lên sẵn sàng ứng chiến.
Lợi thế duy nhất khiên cả đám chúng tôi còn sống là chúng nó chưa biết chúng tôi ở đây, cứ nhẫn nại chờ đợi biết đâu chúng nó bỏ qua cho. Sau 1 hồi bàn bạc tất cả đều thống nhất ẩn mình và gọi tiêm kích khi trời sáng vì cũng không còn cách nào khác, giờ mà thò ra ngoài dẫu có 1 đấu 20 cũng không lại.
5 người căng thẳng ngồi trong nhà chỉ dám hé hé tấm rèm ra nhìn, đàn rab ngoài kia vẫn đang lùng sục những căn nhà và cái ủy ban xã. Lớp vôi sống giúp chúng tránh chúng tôi ra nhưng sau nhiều lần dẫm đạp đã mờ đi ít nhiêu. Bọn rab bản tính lại cực kỳ tò mò, kiếm chác xung quanh không có gì, thấy căn nhà im ỉm cửa đóng then cài, coi bộ muốn vào lắm nên có vài con đã săm soi đi tới đi lui quanh căn nhà.
Tôi thấy tình hình không ổn nên xuống nhà dưới chờ sau cửa sắt, đây là cái cửa kéo Đài Loan thông thường, dù có kiên cố thì vài chục con nó xô cũng đổ. Hôm qua chúng tôi phá khóa xong thì chỉ cột bằng cọng dây thép. Hy vọng chúng nó không biết nếu không thì khó bề chống đỡ.
1 tiếng đã trôi qua, thời gian dài như vô tận. Ở dưới này không biết ngoài kia ra sao nên tôi từ từ lại cánh cửa rồi nghé mắt qua mép nhìn ra. Vừa thò đầu tới lập tức giật mình vì có 1 con mắt từ ở ngoài cũng đang nhìn vào trong, trở mình núp sau mép cửa hi vọng nó không nhìn thấy như có vẻ đã trễ.
1 bàn tay khẳng khiu đầy gân guốc đang thò vào mép cửa nơi có ổ khóa, ban đầu là 1 ngón tay, 2 ngón tay rồi nó đưa cả bàn tay vào khua khoắn cho rộng ra. Trong chốc lát con rab khốn khiếp đã thò được 2 cánh tay vào cố kéo rộng cánh cửa, sợi dây thép được cột vài vòng quanh lỗ khóa nên chắc chắn nó sẽ không bẩy ra được, tuy nhiên nếu nó cứ tiếp tục phá cửa những con rab kia cũng sẽ hùa theo.
Cánh cửa kêu lên kèn kẹt khi phải chịu ngoại lực tác động và đã hở ra 1 khúc chữ V chừng vài chục cm, có lẽ đã nhìn được vào trong nhưng chui vào thì chưa được, tôi đang hy vọng nó nhìn vào không thấy gì thì nản chí sẽ bỏ đi. Ai ngờ tiếng kêu làm cho mấy đứa ở trên lo lắng, thằng Hoàng và Lâm chân cao chân thấp bước xuống cầu thang, dù nhỏ nhẹ cũng đã bị nó nhìn thấy. Nó đang cố banh cái cửa ra, nhìn thấy người lập tức thò đầu, với tay chồm mình vào dù chưa lọt. Tôi nấp sau cánh cửa thấy nó thò đầu vào lập tức giơ dao cắm 1 phát vào tráng, Con rab giật mình cái đụi rồi xụi lơ.
Thằng Hoàng biết sắp bị bại lộ liền chạy tới cùng tôi lôi luôn con rab vào trong sau đó 2 thằng nhẹ nhàng đẩy cửa lại. Tưởng mọi chuyện đã êm xuôi nên chúng tôi dựa người vào cửa thở dốc, ai ngờ đàn rab bên ngoài đã thấy được động tĩnh, hùa nhau vào xô cửa Rầm 1 cái.
Chắc mẩm chúng nó đã phát hiện ra, 3 thằng chỉ còn biết chạy lại vừa chống cửa vừa bê mấy cái đồ nội thất chèn vào. Bọn rab rất tinh ranh, chúng xô theo từng đợt cách quãn, thậm chí có con còn nhảy lên tông cả người vào. Thấy chúng nó mỗi lúc 1 đông, cứ giữ như thế này chắc không được bao lâu, cảm thấy cửa chèn đã được ít nhiều thằng Hoàng liền thò súng giảm thanh qua khe mà bắn vào đầu chúng nó. Mới hạ được 4-5 con, bọn rab biết bị tấn công liền thò tay vào banh cửa ra lần nữa. Tôi thấy vậy rút dao chặt phăng đi 4 cánh tay nhưng càng chặt chúng nó càng hăng máu thêm.
Bấy giờ trừ thằng Vinh tất cả đã dồn xuống dưới nhà để đối phó chúng nó. Người chặn cửa, người bắn rồi chặt tay nhưng trận đấu càng lúc càng không cân sức. Cánh cửa đã tuột khỏi ray kéo và ngả luôn vào trong, chẳng mấy chốc nữa mà đổ.
-Giật Mìn điiii ! tôi nói với thằng Hoàng.
Nó móc trong túi ra cái điều khiển, nhìn mọi người một lượt để chắc chắn là tất cả đã chuẩn bị xong thì nó nhầm nút.
Âm! Ầm! Ầm!
3 tiếng nổ lớn long trời lở đất vang lên khiến cho cửa kính xung quanh vỡ tung, đất đá bị cuốn lên trời rồi rơi xuống nóc nhà và nền đất kêu lộp độp. Cánh cửa sắt chịu sức ép mạnh từ bên ngoài nên ngả hẳn xuống thành 1 góc 45 độ, tạo 1 lỗ hổng lớn khiến cho thịt thà be bét của những con rab bị văng vào trong nhà từng mảng, máu me khắp nơi.
Chúng tôi bên trong nấp sau cánh cửa cũng bị choáng nhưng tranh thủ cố mà dắt díu nhau lên cầu thang, đi tới đâu không quên kéo đồ nội thất tới đó mà chặn lại. Thằng Vinh dù là thương binh, tưởng nó án binh bất động hóa ra cũng lết ra thềm ban công dùng súng lục bắn hạ mấy con, vỏ đạn còn vương vãi khắp nơi.
Đứng từ trên nhìn xuống mới thấy, đàn rab vì tấn công căn nhà nên tụ tập dọc theo con đường, bị 3 quả mìn nổ tung giết chết đi ít nhiều nhưng vẫn còn hằng hà xa số đông như kiến cỏ. Bên dưới bắt đầu nghe tiếng gầm gừ rồi tiếng cửa sắt đổ hẳng xuống cái rầm. Tụi nó đã vào được bên trong.
Cản được bao nhiêu thì cản, thằng Hoàng với con Nguyên, đứa súng đứa cung cũng cố mà bắn hạ thêm được vài con bên ngoài.
Bây giờ chúng tôi và chúng nó chỉ cách nhau cái cầu thang được chèn bằng lavabo và đủ thứ nội thất linh tinh như bồn cầu, đèn ngủ rồi ống nước,chúng nó bới 1 lúc cũng sẽ tới nơi. Đường thoát duy nhất của chúng tôi là nhảy qua cửa sổ hoặc lan can nhưng thằng Vinh đang bị thương thế kia, vả lại có nhảy xuống cũng chạy không kịp. Nhìn quanh thì thấy chỉ có nước trốn lên la phông là tốt nhất.
Tôi trèo lên bàn thờ, dùng dao rạch la phông ra gọi thằng Lâm và con Nguyên tới, hạ mình khụy gối bẩy cho chúng nó trèo lên, tiếp đó nhờ 2 đứa nó kéo thằng Vinh theo. Căn nhà này lợp mái tôn theo kiểu mái Thái nên ở trên có 1 khoản trống. Trần thạch cao không thể chịu lực được nên chúng nó ngồi trên gờ tường và xà nhà.
Vừa kiển được 3 đứa nó lên nhìn ra ngoài thì trời đã tờ mờ sáng, cánh cửa phòng thờ bắt đầu rung lên và đã nghe tiếng cào cấu rợn người. Bên trên cũng không còn chỗ trú, tôi với thằng Hoàng đành đổ liều mà chạy ra ngoài.
-Có thấy cái máng xối của ủy ban không ? tôi vừa nói vừa vạch rèm chỉ.
-Có ! làm như thế nào, nói nhanh lên ! Nó hấp tấp
-Ném flash, anh chạy ra trước thu hút chúng nó rồi trèo theo đường máng xối lên nóc, trong lúc đấy bắn được bao nhiêu thì bắn. Nếu chúng nó bám theo anh thì mày cứ ở đây, bằng không thì phải chạy theo anh. Hiểu không ?
-Rồi !
Nói liền là làm liền, tôi quăng 1 trái flash ra, đợi nổ đì đùng 3 phát xong liền nhảy từ ban công xuống dưới. Chân không chạm được đất mà toàn đạp lên người lũ rab, lựa lúc chúng nó choáng váng mà lách mình chạy qua đường. Sau khi vượt qua được bọn rab gần nhà đang còn bịt mắt vì lòa thì bọn rab ở xa thấy tôi lập tức xô tới, thằng Hoàng nhanh tay bắn gục mấy con đang lao tới chỗ tôi, đạn vút qua đầu qua tai cắm phập phập khắp nơi làm tôi vừa chạy vừa lo thót tim.
Chỉ còn chục bước nữa là tới thềm ủy ban tôi giương súng lục bắn chí chóe nhưng hơn chục phát đã hết đạn không kịp thay, liều mình vượt qua mấy con rab cuối cùng tôi bu lên máng xối toan trèo lên. Máng xối làm bằng ống tôn, cố định dọc theo tường bằng những cái ngàm sắt, tôi đạp lên mấy cái ngàm đó mà leo lên nhưng ôi thôi mấy ông Việt Nam. Làm thì ít mà phá thì nhiều, ăn “dày”, ăn tất, ăn cả đất xung quanh, mới đạp lên cái thứ 3 mà đã bung ra làm tôi trượt chân, tay lúc này ôm vào ống máng xối nhưng có lẽ nó cũng không chịu đựng thêm được nữa.
Đàn rab sau khi bị choáng thấy con mồi rõ mồn một đã chuyển hướng về phía tôi, thằng Hoàng có bắn cũng như muối bỏ bể. Tôi đang bu trên máng xối chắc mới tới lưng tầng 2, thấy nó sắp gãy ra nên toan nhảy xuống trước còn hơn để ngã mà chết,vừa phi xuống tôi liền móc dao ra đánh tay bo với bọn nó.
1 con rồi 2 con, tôi xử lý hết con này đến con khác,không cắt cổ cũng đâm vào tim, vừa đánh vừa lùi dọc theo hành lang. Đánh nhau cũng chỉ là tức thời phòng vệ, dây dưa không được nên tôi chạy đến cuối hành lang thì nhảy ra ngoài, may mắn bên hông nhà có 1 sợi dây thu lôi bằng thép phi bằng ngón tay thả từ trên xuống. Nhanh tay tôi nắm lấy rồi đạp tường leo lên nóc mà không khó khăn gì mấy.
*Các tòa nhà trên 2 tầng thường có cột thu lôi và dây dẫn xuống đất để khi bị sét đánh thì dòng điện được dẫn thẳng xuống đất không gây hại.
Vừa lên tới nơi thở lấy thở để, nhìn lại căn nhà thì thấy chúng nó đã vào được bên trong, ông cu Hoàng mãi bắn giúp tôi không để ý, đến khi chúng nó đạp được cửa mới lôm côm trèo qua lan can mà nhảy xuống.
Cũng may tôi thu hút được ít nhiều, chỉ còn hơn chục con rab trong nhà là đuổi theo nó. Tôi lúc này mới bắt đầu lấy súng trường bắn yểm hộ cho thằng Hoàng, tỉa bớt những con sau lưng đuổi theo nhưng đúng là rất khó vì chúng nó bò thấp, chỉ có vài con chạy nên bắn vào đầu không dễ dàng gì. Nó thấy tôi bắn trượt vài lượt nên rút dao hạ nốt 3 con còn lại, tuy nhiên không vội chạy vào sân ủy ban mà ẩn mình sau góc 1 căn nhà.
Tôi biết chắc nó nấp ở đó trước sau gì cũng bị lộ, vì trong nhà kia vẫn còn vài con đang còn kẹt bên trong, tụi nó leo được lên lầu 2 chắc chắn sẽ thấy nó.
Tôi đứng trên cao tạm thời an toàn liền chạy qua bên kia tòa nhà hô hào ỏm tỏi để dụ chúng qua hết 1 bên rồi ném thêm 1 trái lựu đạn. Tụi rab bị thu hút xong ăn lựu đạn chết vài con, tản ra 1 lúc lại bâu vào đông hơn. Chớp thời cơ Hoàng nó ném nốt quả flash cuổi cùng ra rồi che mắt chạy lại sợi dây thu lôi trèo lên.
Bọn rab cũng không ngu, thấy bên kia có động lại dồn sang, may thay nó nhanh tay nhanh chân trèo lên tới nơi.
Cả 2 thằng giờ đã yên vị trên nóc tòa nhà ủy ban,trước mắt bọn rab không leo lên nóc tòa nhà 2 lầu này được nên tình thế đã xuôi xuôi. Cũng không thể chủ quan, chúng tôi nhanh chóng tra thêm đạn vào ổ rồi gọi bộ đàm liên tục về Biên Hòa. Trời giờ đã sáng, máy bay đang trên đường nhưng phải 15 phút nữa mới đến nơi, 2 thằng thờ hồng hộc nhìn nhau gật đầu thầm bảo cố gắn lên.
Ấy vậy mà tụi rab không phải vừa, không biết chúng nó học lỏm thế nào mà cũng bắt đầu bu lên sợi dây thu lôi trèo lên. Nói trèo cũng không phải vì là con này bám vào, con kia trèo lên lưng rồi cứ thế ùn lên như tổ mối đông đặc 1 góc tường.
2 thằng tôi nhảy bổ ra, thằng lật sống dao cưa sợi dây, thằng bắn xa xả xuống. Tôi nghiến răng đưa tay như điên dại làm sợi dây nóng cả lện, chưa đâu vào đâu thì thằng Hoàng hét
-Đạn ! mau !
Tôi buông tay ném cho nó 2 hộp tiếp đạn cuối cùng rồi cắm đầu cưa tiếp 1 cách bất lực, sợi sắt lâu ngày đã rỉ sét nhưng gắn quá sát đất, cơ bản là không có thế để đưa lưỡi cưa đi hết hành trình khiến cho tình thế càng lúc càng vô vọng.
Thằng Hoàng bắn hết đạn xong tháo ổ tiếp ra, tức mình ném luôn xuống dưới, nó thay ổ cuối cùng vào rồi bảo :
Chạy !!!
Tôi cũng chẳng có thời gian mà thò đầu ra xem tụi rab leo lên tới nơi chưa, nghe nó bảo cũng đứng dậy chạy theo nó, cơ mà chạy đi đâu ?
Thằng Hoàng quáng gà, nó chạy tới bên kia của tòa nhà xong cũng đứng sựng lại, trên đây ngó xuống cũng 9-10 mét, nhảy xuống không lọi giò cũng bể đầu chảy máu. Tôi thấy thế không thèm chạy nữa mà tính đường lại đánh với tụi rab 1 phen, định bụng con nào trèo lên thì đạp nó xuống cho té chết đi.
Nói là nói thế nhưng vừa trở mình lại thì 1 con rab ở đâu đã chạy tới cắm phập vào vai tôi 1 cái đau thấu xương, phản xạ tức thời tôi trở mình vung dao ra sau nhưng ô hay. Con dao trôi đi mà không có điểm dừng, không lẽ con rab không có chân ?
Thằng Hoàng từ xa giương súng lên toan bắn nhưng có vẻ không nhắm được, con rab vẫn còn cắn vào bả vai đau điếng nên tôi chơi luôn chiêu Đưa Nàng Qua Núi, thò 2 tay ra sau nắm lấy cổ nó rồi gập mình lại, định vật nó 1 cú ngửa ra sau như Judo. Nghĩ là làm, con rab bị túm chắc chưa hiểu chuyện gì đã lộn cổ văng ra cả thước. Nhìn lại hóa ra là 1 con rab nhi đồng chắc chỉ 10 tuổi nhưng mặt mũi nanh ác khó bề tưởng tượng, nó vừa té xuống đã trở mình chống cả chân lẫn tay xuống đất định bề phi lên ăn cho bằng được, tôi thấy vậy canh chừng khi nó vừa búng người lên liền quay giò lái 1 phát khiến nó văng luôn từ nóc nhà xuống đất nằm giãy đành đạch.
Ông Hoàng thấy thế thả súng vỗ tay bành bạch : Hay ! Hay !
Bố Khỉ anh đánh lại chả hay ! nhưng cười người chớ vội cưới lâu, bận tay bận chân với con rab thiếu nhi nên 3-4 con khác đã bò lên. Tôi thấy vậy co cẳng lên chạy về phía nó rồi hô : Bắn ! bắn !.
Ai ngờ nó đáp gỏn lọn : Còn đạn mẹ đâu mà bắn !!!
Tôi nghe vậy chỉ biết rút súng lục ra, vừa đi giật lùi vừa bắn những phát cuối cùng hạ 5 con còn lại trên nóc.
2 thằng chạy tới chạy lui trên nóc tòa nhà, đường xuống đã bị rab vây thậm chí chúng nó còn đang trèo lên, nhảy xuống thì không được, nhìn quanh chỉ thấy cái cột phát thanh là khả thi.
Cây cột cách nóc nhà chừng 3 mét, phi thân qua thì chắc được nhưng nếu tuột tay chắc chắn sẽ va vào vỡ đầu chảy máu. Tôi nhìn đồng Hồ thấy còn 5-7 phút nữa, liền bảo nó cố thủ, đường cùng rồi tính.
2 thằng 2 con dao, kéo cán cho dài ra rồi chạy lại chỗ mép tòa nhà nơi có đoạn dây trợ chiến lẫn nhau.Chúng tôi kẻ đâm người chém, vừa đánh vừa xô, hạ thêm được ít nhiều nhưng không xuế, phút chốc đã bị 10 con ép ngược mà lùi bước.
Tôi vỗ vai nó 1 cái rồi chạy lại giừa tòa nhà, lấy đà nhảy 1 phát sang bên kia, cú nhảy xa nên khi tôi chạm được tới nơi đã bị tuột xuống 1 đoạn đáng kể, đang định tuột xuống đất luôn thì ai ngờ rab ở đâu lại chạy tới vây quanh chân tháp nên phải trèo ngược lên lại. Thằng Hoàng ban đầu còn chưa dám nhảy nhưng phần thì rab đã đuổi tới đít phần thì thấy tôi nhảy qua nên cũng nhắm mắt đưa chân. Nó nhảy 1 phát, tôi nhìn là biết chắc toi rồi nên vươn người ra bắt lấy tay nó, thằng cu chới với nắm lấy tay tôi nên bị đập mặt vào cái tháp, lỗ mũi ăn trầu.
2 thằng định thần trèo lên cao thêm, vượt lên cả tòa nhà nhưng càng lên cao càng lạnh xương sống và ở dưới tụi rab cũng đã bắt đầu leo theo lên.
2 thằng còn gì thì ném xuống tất, từ bi đông đến ổ tiếp đạn rồi máy GPS. Tôi lơ ngơ thế nào thấy 1 mảng sắt gỉ cũng giật ra ném luôn,vỡ sọ 1 con nhưng ném xong mới sực nhớ là miếng sắt gắn trong tháp, cứ gỡ nữa thì nó sập luôn mất.
Ném xong thứ cuối cùng tôi cũng chỉ biết bu vào tháp mà tụng kinh niệm phật, cầu cho máy bay mau tới, ai ngờ vừa mới xong câu : Nam Mô! Án Ma Ni ! Bát Di Hồng ! thì tụi rab tự nhiên lũ lượt kéo nhau bỏ chạy cả lũ.
Thằng Hoàng cất tiếng :
Chết bà ! hay là 3 đứa kia trong nhà chui ra rồi.
Tôi lấy tay che mắt nhìn qua bên kia đường chẳng thấy động tĩnh gì nên lắc đầu.
2 thằng nuốt nược bọt nhìn nhau,được 1 phút thì nghe tiếng ầm ầm như nhà đổ, đàn rab trên con đường hết dạt vào rồi lại túa ra, rồi bỗng nhiên có 1 con khuất trong đám cỏ bị quăng hẳn lên trời rớt xuống cái bịch như bị thịt.
Tôi há mồm kinh ngạc, chợt hiểu là bạn cũ lại xuất hiện. Con trăn chắc nghe tiếng nổ do mìn nên mò tới, đụng phải đàn rab đang say máu nên quần nhau từ bến xuồng lên tới đây. 2 bên con lộ toàn nhà cửa nên nó vào thế bí phải quẫy đạp làm sụp hết mấy căn, tuy nhiên vẫn bị kẹt ở giữa, đàn rab được thế lao lên cắn xé.Con Trăn lê lết lên tới giữa chợ thì không gian rộng hơn 1 chút nên nó bắt đầu phản công.
Từ xa tôi không biết đàn rab có sơ múi được gì không nhưng con trăn thì hết trở mình lại co thân siết chết khá nhiều con rab, chưa kể những cú đớp rồi lắc đầu quăng mấy con rab đi mút chỉ. Nhưng đàn rab không phải vừa, chúng nó bu kín con trăn như kiến, vừa bị đánh lui ra xong lại xông vào, chỉ đợi 1 chút sơ hở là có thể moi tim gan phèo phổi con trăn ra đánh chén.
2 bên quần thảo nhau từ chợ qua đến sân ủy ban nát hết nhà cửa cây cỏ, nhìn như trận chiến sống còn.
Tôi bảo thằng Hoàng
-Xuống !
-Thôi ! xem tý đã, chả mấy khi ! mà xuống rồi chạy đi đâu ? nó le lưỡi liếm cái mép dính đầy máu mũi rồi lại chăm chú xem như kiểu tọa sơn quan hổ đấu.
Tôi dòm đồng hồ thấy máy bay cũng sắp đến nên đành nghe nó vậy, vừa đúng lúc bộ đàm reo.
-Thunder bolt ( Sấm sét) gọi Minh!
-Minh Nghe! Minh Nghe!
-30s tới tọa độ, xác nhận ví trí oanh tạc!
-Mục tiêu A1-A2 red flare ( Khói đỏ). Safe zone green flare ( khu vực an toàn khói xanh)
-Confirm (xác nhận)
Tôi í a í ới 1 cách phấn chấn, chẳng là liên quân nên lúc thì Phi công ta, lúc phi công tây, chúng tôi chơi cả tiếng Việt lẫn tiếng Anh cho nó tiện.
Tôi gọi bộ đàm về phía thằng Vinh bảo thả lựu đạn khói xanh ra, thằng Hoàng cũng tự giác rút chốt giơ quả lựu đạn lên trời xịt mù lên hết cả. Riêng tôi ném luôn 2 trái khói đỏ vào đám hổ lốn dưới sân Uỷ Ban và trong chợ.
2 chiếc cường kích bay sắp tới nơi, động cơ kêu ầm ầm chấn động cả 1 vùng trời,từ trên cao có lẽ họ đã thấy đám rab nên xả 1 loạt đạn Gau-8 6 nòng như xối lửa xuống dưới xong bay vụt qua, xác định mục tiêu chính xác mới trở mình lấy cao độ để ném boom.
Tay phi công có lẽ thấy chúng tôi đang đu trên cột phát thanh như khỉ, vẫy vẫy đầy khói xanh liền lệnh:
-Hide you ass! (nấp đi)
Chúng tôi nghe vậy sợ dính boom napalm nên tụt từ từ xuống ẩn sau tòa nhà. 2 chiếc máy bay vòng trở lại dội 2 loạt boom xuống dưới nghe ầm 1 cái, lửa và khói đen bốc cao ngút che khuất cả mặt trời, sức nóng lan tỏa làm chúng tôi cũng rát cả mặt mày. Nếu mới nãy không trốn đi chắc cũng đã thành khỉ quay khi nào không hay.
Tôi trồi lên, thấy giữa mù mịt khói lửa nguồn ngụt không biết con trăn lẫn đàn rab thế nào, chỉ thấy đàn rab còn nhiều con đang bỏ chạy ra phía sông liền tức tốc gọi bộ đàm:
-C1-C2 one more ( thêm 1 lần nữa)
2 tay phi công chắc cũng biết mục tiêu chưa xong nên đảo lại lần nữa bỏ nốt số boom còn lại, đợi tôi xác nhận xong mới liệng cánh chao đi.
Chúng tôi khật khưỡng đi ra sân, mặt mũi tèm nhem, tay chân lấm bẩn không những vì khói boom mà còn vì vôi bột và rêu xanh trên nóc nhà. Cả đàn rab và con trăn đều bị cháy trụi lủi,đen thui và khô cứng co quắp lại la liệt khắp nơi. Có con bỏ chạy không kịp chết cháy khi tay đang còn vung lên trời.
Tôi lúc này mới lân la lại chỗ con trăn, thân hình nó đồ sộ nhưng bị cháy co cả lại như cọng mì, lửa đốt làm cho da thịt nứt ra, máu me rỉ ra khắp nơi, mình nó thì lủng lỗ chỗ do đạn pháo. Tôi ngắm nhìn xong thì rút quả lựu đạn cuối cùng ra tống vào miệng cho nổ tung đầu nó đi nhưng cái đầu quá lớn, muốn banh miệng ra cũng không được, phải nhờ thằng Hoàng 1 tay. Ai ngờ nó e dè, dùng dao đâm thêm mất nhát cho chắc chắn rồi mới ra tay. Qủa lựu đạn này vốn dĩ dùng để tự sát, nay an toàn thì thôi làm quà cho con quoái thú cũng được.Ầm 1 cái, đầu nó nổ tung, thổi óc át, răng lưỡi tung tóe.
Lửa vẫn còn cháy xung quanh khét lẹt, chúng tôi quay lại căn nhà cũng là lúc tụi kia dìu nhau đi xuống, trừ thằng Vinh ra chắc 2 đứa kia không hiểu thế nào mà chúng tôi lại có thể tiêu diệt được cả đàn rab và con trăn, chắc hẳn sẽ khâm phục lắm.
Tôi nghĩ là thế, ngờ đâu 2 đứa nó mắt đỏ ngầu, ngấn nước cầm dao phăm phăm lại chỗ con trăn toan rạch bụng tìm xác cha. Tôi hiểu ý liền can lại, bảo để chúng tôi làm, lấy ra xong xuôi mới giao cho chúng nó an táng chứ mấy ai chịu nổi cảnh này, phần nữa máu dịch con trăn toàn virus nên đụng vào không hay. Thằng Hoàng nghe mổ trăn lấy xác đã không muốn làm nên tôi nói nó dẫn 2 đứa đi tuần xem có con rab nào còn lảng vảng thì xử luôn đi.
Con trăn dài mười mấy hai chục mét, tôi rạch tới rạch lui mấy đoạn mới tìm thấy dạ dày, ông chú ở trong đã bị tiêu hóa ít nhiều, da thịt bủng beo hôi thối nhưng nghĩa tử là nghĩa tận. Tôi bịt mũi lôi ra, xách mấy xô nước xối cho sạch sẽ, đặt lên tấm rèm cửa quấn lại rồi mới để cho 2 đứa kia an táng.
Tiện có hố boom giữa sân ủy ban, hướng nhìn ra sông cũng đẹp. 2 đứa nó nạo vét xong thì đặt thi thể xuống đó lấp lại, nhặt gạch đá xung quanh mà đắp thành 1 nấm mộ.
Xong hết công việc đã 12h trưa, chúng tôi ăn tạm mấy củ khoai nướng rồi đợi máy bay đến đón. Chiếc Mi-8 bà già lạch phạch bay tới, tôi bảo khỏi cần tắt máy, leo lên rồi bay về luôn nhưng nhìn thấy con trăn thì đám phi công và cứu hộ không khỏi tò mò. Họ trèo xuống chụp ảnh chí chóe 1 hồi mới nổ máy đưa chúng tôi về. Thế mà cũng hay, tôi với thằng Hoàng lại có dịp nổ tung trời.
Về đến căn cứ tôi bảo thằng Hoàng đăng ký cho 2 đứa kia về khu an toàn, không quên chia tay chia chân. Phần mình đưa thằng thằng Vinh về bệnh xá quân y, bác sĩ chụp X-Quang xong lắc đầu:
-Gãy thế này thì phải bắt vít không thì không lành được đâu.
-Dạ vâng, anh cố gắn chữa cho nó.tôi nài nỉ
-Anh chữa thì được nhưng chỉ bó bột, sau này đi đứng phải khập khiễng vì chỗ gãy bị ngoại lực tác động quá mạnh, mẻ ra hết rồi.
Thằng Vinh nghe thế mặt mày biến sắc vì thời thế như thế này đi khập khiển chỉ có nước rửa bát ở trại an toàn thôi.
Tôi gặn hỏi thêm lần nữa:
-Thế bác sĩ có cách nào chữa cho nó lành hẳn luôn không bác sĩ?
-Chữa thì tôi chữa được nhưng ở đây nào có dụng cụ và máy móc để bắt vít cố định chân. Quân Y ở Đà Nẵng hoặc Cam Ranh thì may ra.
Tôi nghe thế liền nhờ anh ta băng bó vệ sinh vết thương rồi chạy lên quân nhu. Nhờ vả họ gọi ra 2 nơi thì cả 2 đều có thể thực hiện được nhưng mai mốt không có máy bay đi Cam Ranh. Chỉ có 1 chuyến sớm nhất 8 giờ tối nay chở đạn pháo đi Đà Nẵng mà thôi, muốn đi thì phải chạy qua Không quân xin đi ké nhưng mà tôi với thằng Hoàng phải đi theo làm cảnh vệ hộ tống lô hàng.
Chẳng suy nghĩ nhiều tôi gọi thằng Hoàng bảo nó gói gém đồ đạt rồi qua bộ chỉ huy xin lệnh điều động, mấy ông cũng khó dễ 1 hồi nhưng thấy tôi lấm lem từ đầu đến chân, sặc mùi thuốc súng khét lẹt, mặt đỏ kè, tôi đưa giấy mà không kí sợ rằng điên lên gây sự nên cũng phải nhắm mắt đưa chân.
Chuẩn bị xong cả đám kéo nhau đi, thằng Vinh còn được truyền đạm và ăn cháo, còn 2 thằng chúng tôi chỉ kịp uống nước cầm hơi, vừa kéo vừa khiên nhau ra chỗ chiếc C-295 mang phù hiệu Không Quân Việt Nam đậu cuối phi đạo.
Chú thích:
Súng M18:
Máy bay A10 – Thunder Bolt:
Bom napalm:
Hết chương 1
Độ dài 7 chapters – 65 trang. Trong khi cả The Khải Huyền 1 chỉ có 300 trang tức là chương này gần bằng 1/4 TKH 1.