• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong dãy nhà cấp 4 kín như bưng, hơn bốn chục tay súng nêm chặt lấy nhau mà không ai dám hé 1 lời, đến thở cũng nhè nhẹ, phần thì không muốn hít phải mùi máu tanh xông đến tận óc, phần thì sợ bọn rab đông như quân Nguyên đang đi lại lạo xạo ngoài kia.

Tôi luồn lách qua đám quân lính lố nhố đi lại cửa sổ ghé mắt ra ngoài nhìn xem tình hình, tay Luân và Hòa không biết lúc hoảng loạn mắt nhắm mắt mở thế nào lại kéo hết toán lính bên kia vào 1 dãy nhà xây bằng tôn thép tạm bợ chỉ sợ gió mạnh cũng làm nó sụp xuống.

Tôi vớ lấy cái bộ đàm giắt ngang hông vặn volume xuống nhỏ nhất rồi bấm máy khe khẽ gọi sang bên kia.

-Tình hình bên đấy sao rồi.

-Cậu còn phải hỏi sao?

-Toán lính cậu Toàn có kịp chạy vào trong không?

-Không! họ vẫn nấp trên tháp canh ấy, mà chúng ta giờ phải làm thế nào đây, tiến thoái lưỡng nan rồi. Giọng tay Hòa có vẻ khá hoảng.

-Cứ dặn anh em im lặng, tôi gọi vào trong xem họ có cách gì giải cứu không.

Ngắt máy bộ đàm để chuyển tầng sóng, bất chợt nhìn lên thì thấy xung quanh cả mấy chục cặp mắt đang nhìn tôi chằm chằm một cách đáng sợ, hóa ra là họ đang nghe ngóng xem tôi định tìm cách gì vì cơ bản 10 phần thì cả đám đã nắm chắc 8 phần chết.

Tôi bắt máy gọi vào trong xin lực lượng bên đó mở đường máu giải thoát cho chúng tôi ra nhưng số rab quá lớn, dù họ có đánh ra chúng tôi cũng không

vượt qua bầy bầy lũ lũ này mà chạy tới cổng được, nói tới nói lui với mấy ông chỉ huy bên trong chẳng đâu vào đâu tôi mới xin gặp Vy.

-Này! Cô tìm cách gì giải cứu đám chúng tôi ra đi chứ.Tôi trách móc

-Anh cứ bình tĩnh đã, đợi đến sáng biết đâu chúng nó lại tản ra.

-Không đợi được đến sáng đâu, bọn chúng từ bên kia sông cũng đã tràn vào đến đây rồi, cánh cổng chắc cũng chẳng giữ được bao lâu nữa.

-Họ không đồng ý đưa quân ra đâu, hay là dùng hải pháo….

-Không! bắn vào đây thì chúng tôi đến xương cũng nát mất.

-Vậy thì thật sự là hết cách rồi anh Minh ạ.

-Ở khu này có hầm hào gì để trú ẩn không?

-Ở sát dãy nhà D3 cách anh không xa có 1 hầm chứa nước chừng 20 mét vuông nhưng các anh đông như vậy không thể dồn hết xuống đó được.

-Thôi được rồi, để tôi tìm cách khác.

Nói xong tôi cúp máy thở dài, lần này thì không dám ngẩn mặt lên nhìn ai nữa.

-Hay là anh gọi bên mình xem sao? Thằng Hoàng huých vào hông rồi nhắc khéo tôi cầu cứu liên quân.

Tôi chắc mẩm liên quân thì cũng chỉ có thể điều không quân ra bỏ bomb chứ không làm gì hơn được nhưng không muốn mọi người thất vọng nên tôi đành gọi thêm 1 cuộc điện thoại nữa, hiện giờ sĩ khí là trên hết, giữ cho họ ít hy vọng nào thì hay chút ấy.

Cuộc điện thoại chóng vánh diễn ra vì họ cũng đã nắm được tình hình Đà Nẵng từ lúc chiều nên cũng đã lên kế hoạch ứng cứu, có điều vụ việc chúng tôi bị kẹt lại nằm ngoài dự kiến nên nhất thời chưa biết phải làm sao. Tôi trao đổi bằng tiếng anh nên ngoài thằng Hoàng cũng chẳng ai hiểu gì sấc, ngắt máy xong tôi mới thông báo cho mọi người rõ.

-Mọi người cứ yên tâm, liên quân đang lên kế hoạch ứng cứu chúng ta, hiện giờ cứ tạm thời trú ẩn ở đây đã.

-Này! Anh nói có thật không đấy? Trong bóng tối 1 giọng nói e sợ khe khẽ vang lên.

-Yên tâm mà….!

Tôi đáp xong lách người qua đi về phía bên kia của dãy nhà để quan sát, vì đây là khu sinh hoạt tập thể nên vệ sinh tắm giặt cũng phải dùng chung, đúng là cách chúng tôi không xa  giữa 2 dãy nhà có hơn chục trụ bơm tay, chắc chắn ở đó là hầm chứa nước mà Vy đã đề cập đến có điều không biết ở dưới đó có còn nhiều nước hay không, phần nữa là nó không đủ chỗ cho tất cả chúng tôi trú ẩn nếu có pháo kích và cuối cùng là phải tìm cách để vượt qua hàng trăm con rab để chạy đến nơi.

Tôi trở vào trong, ngồi xuống cái giường thép rồi thờ dài 1 hơi, trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng thở dài ấy cứ âm u trong cái dãy nhà kín bưng này khiến cho không khí càng thêm nặng nề. Trời tối quá tôi chẳng nhìn rõ ai lại ai, chỉ thấy lờ mờ anh em kẻ thì dựa tường người thì lo lắng nhìn ra ngoài, cả thảy đều thấp thoảng lo sợ.

-Này! Ông phải làm gì đi chứ. Thằng Hoàng nói khẽ với tôi.

-Hy vọng cuối cùng chỉ có cái hầm nước ấy và bomb Napalm thôi.

-Từ Biên Hòa làm sao bay ra đây kịp?

-Hạm Đội 7 của Liên quân đã đến Hoàng Sa rồi.

-Sao anh không nói cho mọi người biết.

-Biết để họ giành nhau liều mạng chạy xuống bể nước ấy hay sao?

-Ý anh là…?

-Cái bể ấy chỉ chứa được nửa quân số thôi, ai sống ai chết đây?

Thằng Hoàng nghe đến đây thì hiểu chuyện, cả thảy hiện giờ đều trong tình trạng nguy hiểm đến tột cùng nên họ sẵn sàng làm tất cả những gì có thể để giành lấy sự sống. Nếu họ biết có 1 chỗ trú ẩn gần đây thì chắc chắn sẽ liều mạng mà chạy đến giành lấy 1 chỗ. Cả bọn đang nấp trong này, thử hỏi 1 đứa mò đầu ra thì khác gì đánh động cho cả bầy rab kéo đến nên cơ bản tôi vẫn chưa biết phải làm sao.

Trong lúc căng óc ra suy nghĩ thì giọng tay Luân bên kia lại vang lên.

-Cậu có định ra chỗ hầm nước để dội pháo vào không? Họ không dùng hải pháo thì tôi vẫn gọi pháo trên Bà Nà bắn xuống được.

Tôi nghe xong thì đứng khựng không nói nên lời, hóa ra bên đó cũng đã nói chuyện với khu chỉ huy và định chạy ra ngoài đó.

-Khoan! bọn người bệnh đông quá, anh mà đưa người ra là chết chắc.

-Chúng tôi ở trong cái dãy nhà tôn này cũng nắm phần chết, bọn chúng sớm muộn gì cũng đánh hơi thấy chúng tôi mà thôi.

-Anh nghe này, cái bể ấy chỉ chứa được giỏi lắm là hơn 40 người, số còn lại anh định để đâu? Hơn nữa Pháo từ Bà Nà dội xuống sai số rất lớn, dù các anh có an toàn dưới đó thì chúng tôi cũng sẽ chết vì mảnh pháo.

-Bọn tôi đã quyết rồi, chỉ bảo cho cậu biết thôi, cậu tự mà tìm cách đi…

Nói đoạn anh ta ngắt liên lạc, tôi lúc này mới hoảng thật sự, cả 2 toán quân giờ chỉ có 1 chỗ trú ẩn, nếu chúng tôi không nhanh mà để họ chiếm lấy thì chúng tôi nắm phần chết. Còn chúng tôi nhẫn tâm chiếm lấy thì người chết lại là họ.Ở giữa cái ranh giới mong manh ấy lại là hàng ngàn con rab đang đi lại ngáo nghê, dù có liều mạng xông ra chưa chắc đã chạy được tới nơi.Nhưng có 1 điều tôi chắc chắn là nếu bọn họ đến trước thì việc chúng tôi ăn mảnh pháo là không thể tránh khỏi.

Vì cuộc điện đàm vừa nhận quá bất ngờ, tôi bắt máy ngay nên mọi người đều đã nghe rồi bắt đầu xì xầm, bỗng nhiên ai đó lên đạn cái cóc một phát khiến cho không khí như muốn đông đặc lại.

-Giờ chúng ta phải xông ra đó trước thôi…., không nhanh thì bên kia sẽ chiếm được….

-Phải đấy!

-Đúng!

-Phải nhanh lên!

Hàng loạt tiếng lào xào vang lên rồi họ đứng dậy, lên đạn, xốc lại quân trang như chuẩn bị xông ra ngoài.

-Suỵt …! Khoan đã! Tôi cố gắn kiềm họ lại nhưng họ vẫn đang quay lưng bỏ đi ra cửa mặc kệ tôi và thằng Hoàng đứng chừng hững ở giữa nhà.

-Máy bay đang đến! Tôi nói thật khẽ….

-Máy bay gì? 1 người quay lại hỏi tôi khiến cả đám họ dừng lại

-Là không quân của Liên hợp quốc, mọi người cứ lại đây bình tĩnh nghe tôi nói đã….

Giờ tôi sẽ gọi máy bay đem bomb cháy đến, vì là bomb phốt pho nên chúng ta sẽ an toàn trong ngôi nhà này, còn những người ở bên kia là nhà bằng tôn nên sẽ không chịu được nhiệt, hãy cứ để họ chạy đến căn hầm.

-Này anh đừng có lừa chúng tôi, dù không biết tiếng Anh nhưng cũng biết chẳng thấy anh nhắc gì để tọa độ để bỏ bomb cả …!

-Đúng! Không thấy anh đọc on tu ti se vền phai gì hết. 1 ai đó hùa theo đầy nghi vấn.

Tôi bị bắt bài nên lúc này cứng họng, may thay thằng Hoàng nhanh trí tiếp lời.

-Khi nãy máy bay chưa xuất kích, đợi đến gần báo tọa độ mới chính xác. Anh mau lấy máy ra gọi cho mọi người nghe đi. Nói xong nó huých thật mạnh vào be sườn tôi ý bảo phải làm theo nó ngay nếu không cả 2 thằng kiểu gì cũng ăn đạn vì những người này tay đều đang lăm lăm súng ống.

Tôi không có cách nào khác đành làm theo, trước hết tôi gọi qua cho bên kia bảo họ dù có xuống được hầm cũng đừng vội gọi pháo kích, tiếp đó lấy GPS ra gọi báo tọa độ cho máy bay trước mặt mọi người. Lúc này khuôn mặt họ mới giản ra, thả súng thả ống thôi đòi xông ra ngoài.

-Cú này thì chết thật rồi Hoàng ạ. Tôi lẩm bẩm.

-Là do anh thôi, bomb Napalm cháy đến hơn ngàn độ, sắt đá còn chảy, cái dãy nhà cấp 4 này chịu sao được, chưa kể dù có đánh bomb xa chúng ta oxy trong không khí cũng sẽ bị cháy hết thì cũng chết ngạt cả nút.Nhưng vẫn có hy vọng…

-Ừ, hy vọng rằng toán lính bên kia sẽ thất bại. Tôi lắc đầu rồi thốt ra 1 câu mà không bao giờ nghĩ mình sẽ nói ra.

Giữa 2 dãy nhà là cái hầm nước, nó cách mỗi bên chừng 40 mét, tôi cũng chẳng rõ nó được đào sâu bao nhiêu nhưng cung cấp nước cho cả chục dãy nhà ở đây thì sâu ít cũng gần 3 mét, nếu chạy đến đó được thì không lo lắm về việc bomb đạn rơi xuống trên đầu nên đánh đổi mạng sống cũng đáng nhưng vượt qua đàn rab thì lại không dễ.

Bên kia gọi qua nói với chúng tôi vài lời rồi chuẩn bị xông ra, tôi chỉ xác nhận chứ không dám mở miệng chúc họ may mắn.

Và rồi họ xông ra thật, mở màn cuộc đột phá là mấy trái lựu đạn khói rồi lựu đạn cay được quăng qua cửa sổ tiếp đó họ nổ súng bắn chết những con rab ở trước mặt rồi mới dồn đội hình Tam giác có khiên chắn đi ra. Vì địa hình trống trải, không khó để tụi rab biết đang có biến động nên chúng nó bắt đầu đổ dồn đến đội hình đang di chuyển kia.

Họ cố gắn di chuyển thật nhanh nhưng vì phải siết chặt đội hình vây cá không được có kẽ hở nên đôi lúc bị chững lại, ban đầu họ giữ khoản cách khá tốt, không có con rab nào tiến gần được bán kính 20 mét nhưng bọn chúng xuất hiện mỗi lúc 1 đông, từ các dãy nhà túa ra, từ các con đường đổ đến.

Lúc này tất cả chúng tôi đều đang đổ dồn ra cửa số mà nghé mắt nhìn nhưng cũng không dám ngóc đầu lên vì đạn bay tứ tung, có lúc găm cả vào tường và  cửa sổ chi chít. Vài người nóng ruột, kê nòng lên cửa sổ định bắn giải vây cho toán lính bên kia nhưng tôi lập tức cản lại.

Không phải vì tôi không muốn giúp họ nhưng tên bay đạn lạc, nếu chúng tôi bắn ra chắc chắn họ sẽ nghĩ là chúng tôi muốn giết họ để giành chỗ trú nên sẽ hoảng loạn, hơn nữa tôi cũng không muốn chúng tôi bị lộ.

Mười mét rồi hai mươi mét họ vẫn đang di chuyển và chưa có thiệt hại nhưng lũ rab đã đến rất gần, dù hàng trăm con đã bị bắn hạ nằm lăn lóc nhưng bọn chúng cứ đổ đến đông không tưởng tượng được. Có lẽ tình huống đã quá cấp bách tôi thấy họ di chuyển nhanh nhất có thể và rồi trong phút chốc đã đến được hầm nước nhưng đó cũng là lúc bọn rab áp sát được họ.

Người thì nổ súng, người dùng khiên đẩy chúng ra để bảo vệ đội hình nhưng từ bên ngoài mới thấy, vài chục người làm sao chống đỡ được đàn rab cả ngàn con. Trong ánh đêm lờ mờ tôi thấy họ đang xếp thành đội hình hình tròn để bảo vệ vài những người bên trong đang cố gắn mở nắp hầm nhưng có lẽ không được. Những người bảo vệ vừa bắn vừa xô đàn rab ra nhưng không xuể, chúng xô vào rồi tóm lấy họ, vài người không may bị lôi ra rồi xé xác ngay lập tức trong khi vẫn chưa 1 ai chui được xuống hầm.

Rồi chúng siết chặt vòng vây và tàn sát họ như những gì chúng tôi đã làm với bọn chúng khi sáng, tiếng hét, tiếng la chen lẫn với tiếng đạn nổ rồi kết thúc bằng vài quả lựu đạn tự kết liễu của ai đấy. Cuộc đột kích thất bại, không 1 ai sống sót, ba mươi mấy mạng người giờ chỉ còn vài mảnh giáp và quân trang vì phần xương thịt đã bị bọn háu đói kia xâu xé.

Cả bọn chúng tôi nhìn nhau không nói gì, ai nấy đểu hoảng sợ tột độ nhưng cũng có người thở phào, họ thở phào vì quả thật họ quá may mắn, nếu không có tôi thì những kẻ nằm chết ngoài kia là họ chứ không ai khác.

-Minh! Minh! Bộ đàm lại vang lên, là giọng tay Hòa.

-Hòa đấy ah? Anh xuống được hầm nước rồi sao? Tôi thoảng thốt, không ngờ lại có người còn sống.

-Không! Không! Tôi cùng vài người nữa vẫn còn đang trốn trên xà nhà.

-Hừ! May cho anh đấy.

-Cậu có định chạy ra đó không?

-Máy bay đang đến rồi, có muốn ở đây cũng không được.

-Cái nắp hầm rất nặng, phải có xà beng hoặc đòn bẩy mới nảy lên được, nếu cậu ra được nhớ đón bọn tôi.

-Từ từ để tôi tính đã.Nói xong tôi ngắt máy

Hừ! cái thằng cha chết nhát này, hóa ra là vẫn còn nấp ở trong, tôi lầm bầm.

Tôi đợi thêm 15 phút cho bọn rab tản bớt đi mới bắt đầu nói chuyện với anh em, tôi lấy lý do có mây mù nên máy bay không bỏ bomb chính xác được buộc lòng chúng tôi vẫn phải xông ra chạy đến căn hầm ấy. Họ nghe thì tỏ vẻ bất mãn nhưng giờ cũng không còn cách nào khác.

Phân tích chiến thuật khi nãy của đội hình kia tôi thấy họ sơ hở ở 2 điểm, một là quá bận tâm về việc giữ đội hình khiến cho bọn rab kịp ập tới, 2 là không cạy được nắp căn hầm, để thành công tôi phải giải quyết được 2 điều này.

Trước tiên tôi cho anh em tháo xà nhà ra làm thành đòn bẩy và chuẩn bị móc sắt,chỉ cần 5-7 người bám lên có thể bẩy được cả nửa tấn lên mà không khó khăn gì, tiếp đó tôi bảo họ tháo những cái giường bằng sắt lắp ghép này ra, thành giường thì làm khung, song giường thì lắp thành lớp bảo vệ bên ngoài. Cả mấy chục người lặng lẽ tỷ mẩn tháo lắp, phút chốc chúng tôi đã có 1 lớp khung bảo vệ khá chắc chắn cao 2 mét, dài 4 mét và rộng 3 mét vừa đủ cho cả bọn, có điều phải đánh thuốc nổ cho bể tường mới đưa ra ngoài được.

-Sắp đến giờ chưa? Thằng Hoàng hỏi

-Mười phút nữa máy bay đến, chuẩn bị đi thôi!

Nói xong tôi đứng ra dặn dò anh em kỹ chiến thuật thêm 1 lần nữa rồi dồn cả thảy vào cái chuồng gà này, mỗi người 1 nhiệm vụ, người thì phải khiên, người thì bắn còn người phải chuẩn bị bẩy nắp hầm lên.Không quên thông báo cho toán cậu Toàn trên tháp canh hỗ trợ và gọi tay Hòa nhanh chân chạy ra khi chúng tôi xuống được hầm

Châm sợi dây cháy chậm, tất cả chúng tôi đeo mặt nạ rồi ném lựu khói ra ngoài. 1 tiếng nổ đinh tai vang lên làm văng gạch đá khắp nơi, cũng chẳng cần đợi bụi mù tan đi tôi hô 1 tiếng thúc cả bầy dồn hết tốc lực mà xông ra ngoài.

Cả đám dồn hết sức khiên bộ khung sắt lên cách mặt đất chừng 40 phân rồi chạy đi, gọi là chạy nhưng bộ khung thì nặng, thằng trước lại ngáng chân thằng sau nên cứ lặc lè lặc lừ. Tôi cùng vài tay thiện xạ vừa chạy bắt nhịp vừa bắn những con rab đang còn ngô nghê không biết chuyện gì đang xảy ra, lại còn có những con đang còn thơ thẩn trong khói mù bị chúng tôi chạy tới hất văng sang 1 bên. Chắc có lẽ chưa tới 30 giây chúng tôi đã chạy đến nơi mà không khó khăn gì mấy rồi hạ bộ khung trên nắp hầm.

Tôi ra lệnh lắp đòn bẩy vào thì cũng là lúc tay Hòa cùng 3 người nữa ở đâu lủi thủi chạy tới leo qua bộ khung rồi nhảy vào trong. Lúc này thì tụi rab đã bu đến nơi, anh em chĩa súng ra bắn nhưng chủ yếu vẫn là để câu giờ vì có bắn cũng không xuể.

Chúng tôi hô to rồi gồng mình bẩy nắp hầm lên, tới lần thứ 3 mới lôi nó lên được, đây cũng là lúc bọn rab xáp vào được cái lồng sắt nhưng hoàn toàn bất lực vì không có cách gì vượt qua được những thanh chắn bằng thép kia mà chỉ biết thò tay vào quờ quạng, vài người say máu móc dao ra đâm làm máu văng khắp nơi.

Cái nắp hầm chừng 1 mét vuông được bẫy lên, tôi nhìn xuống chỉ thấy ở dưới 1 màu đen như mực, cũng chẳng có thời gian mà sợ, sau khi thằng Hoàng thả vội sợi dây tôi liền liều mình nhảy xuống luôn.

Ùynh 1 cái tôi chỉ nghe lạnh buốt, sau đó nhanh chóng đạp chân xuống dưới vì chỉ sợ nước quá sâu nhưng may thay chân đã chạm được đáy hầm, hóa ra nước chỉ ngang đến ngực.

-Xuống đi! Tôi dạt ra 1 bên rồi hét to lên, không quên móc đèn pin ra soi sáng.

Anh em nghe tiếng hét của tôi thì phi xuống ầm ầm làm văng nước khắp nơi.Đợi người cuối cùng xuống xong chúng tôi liền dùng dây kéo nắp hầm bằng thép đã chuẩn bị trước đó lại, thế là tạm thời an toàn.

Trong căn hầm sâm sấp nước cả đảm thờ hồng hộc nhìn nhau, có lẽ không ai tin được là mình còn sống, vài người nước vục nước rửa mặt tỏ vẻ sảng khoái, thấy vậy tôi dặn kỹ không ai được uống vì nước đã nhiễm máu bẩn.

Xem đồng hồ thấy máy bay đã sắp đến nên tôi gọi cho toán bắn tỉa của cậu Toàn đưa thằng Vinh xuống chân tháp canh ẩn náu còn chúng tôi thì tiếp tục chờ đợi.

Trong căn hầm sâu và ẩm ướt chúng tôi bắt đầu thấy lạnh nhưng ít ra vẫn còn dễ chịu hơn so với trong bụng bọn rab, mọi người cũng bắt đầu xua tan không khí ảm đảm bằng những câu chuyện về cái màn đào thoát ngoạn mục kia.

Và rồi máy bay tới, dưới căn hầm chúng tôi vẫn cảm nhận được những tiếng nổ và chấn động rung chuyển làm cho đất và xi măng ở trên rụng xuống rào rào, qua những khe hở ở trên ánh sáng chói lóa cứ len lỏi xuống sáng như mặt trời.

Họ dội bomb chừng 5 phút rồi rút đi nhưng lửa còn cháy mãi phải đến hàng giờ đồng hồ sau, lúc chúng tôi ngoi lên thì trời đã tản sáng, cả khu dân cư cháy đen không còn gì, những dãy nhà bằng gạch thì sụp đổ hoàn toàn còn các dãy nhà bằng tôn thép thì bị  nung chảy đến chẳng còn hình dạng, trên mặt đất lũ rab cũng bị đốt cháy đen rồi  bốc lên 1 mùi ngai ngái khen khét khó chịu khiến cho ai ngửi phải cũng chỉ muốn nôn thốc nôn tháo.

Tôi gọi toán cậu Toàn ra rồi cả bọn dắt díu nhau chạy đến cánh cổng ở chân núi, đón đám tàn binh chúng tôi là mấy tay an ninh lăm lăm súng ống, còn chưa kịp thở đã bị họ lột sạch vũ khí cho ăn uống qua loa rồi thắt quai hàm lại. Như tôi đã kể thì dịch bệnh bên trong không kiểm soát được nên chỉ có cách này để tránh trường hợp người lên cơn tấn công những người xung quanh.

Không lâu sau thì tôi gặp Vy và ban bệ chỉ huy, nhờ thông tin cung cấp của tôi nên họ đã thực hiện việc diệt trừ bọ rệp ở nơi ăn ngủ của mọi người nên dịch bệnh tạm thời được ngăn cản, giờ chỉ còn việc phân loại bằng cách cô lập dân cư thành cách nhóm nhỏ và cho canh gác cẩn thận, nếu thấy ai phát bệnh thì lập tức cách ly, đợi đến khi có được trang thiết bị y tế thì đồng loạt xét nghiệm sau.

Nghe tôi báo cáo tình hình là vành đai bên sông đã vỡ, bọn rab đã vào được đến khu chỉ huy nên Đà Nẵng coi như đã mất 2/3 chỉ có cách di tản mà thôi. Họ nhận thấy được tình hình này cũng không còn cách nào khác nên cho phép tàu của hạm đội 7 cập vào cảng Tiên Sa và di tản dần ra Cù Lao Chàm, ngoài ra các tàu và xà lan trung chuyển đem nhu yếu phẩm từ Cam Ranh cũng được gửi đến.

Chúng tôi cứ thế hoạt động hết công suất, sau 10 ngày vừa dập dịch vừa di tản dân chúng thì mọi chuyện cũng đã tạm ổn nhưng tổng thiệt hại lên đến mấy chục ngàn người. Ban chỉ huy có vẻ tiếc nuối căn cứ Đà Nẵng nhưng việc tái chiếm tốn quá nhiều quân lực, điều mà họ chưa thể đáp ứng được bây giờ nên tôi đành hiến kế.

Sau khi chúng tôi rút đi thì mở cổng cho bọn rab ở ngoài tràn vào 1 số phân khu sau đó chặn cổng lại, tiếp đó cho nổ hết tất cả các giếng nước và chặn các nguồn nước. Sớm hay muộn chúng nó cũng sẽ chết khát, chỉ cần đợi 1 thời gian quay trở lại dọn dẹp là được.

Thực hiện xong nhiệm vụ cuối cùng thì tôi với 2 thằng ôn dịch kia xách balô lên tàu về Cam Ranh, đang bước lên cầu tàu thì bỗng có 1 chiếc trực thăng Seahawk màu trắng mang phù hiệu liên quân bay từ biển vào lượn lờ 1 lúc rồi đáp xuống.

Tay sĩ quan tên Adam chạy tới dúi cho tôi tờ giấy chỉ vọn vẹn mấy chữ.

“Minh! Get on the Heli

James”

Các bạn thân mến vậy là đã kết thúc phần II Sự Sụp Đổ của Đà Nẵng nhưng cuộc phiêu lưu của nhân vật chính sẽ vẫn sẽ tiếp tục, lần này thì James sẽ điều động anh ấy đi đâu, làm gì mong các bạn đón đọc nhưng chắc chắn là không phải ở Việt Nam vì bay ra biển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK