• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thanh âm này, Tạ Vân lập tức ngoảnh đầu nhìn về phía cửa chính, liền phát hiện ra ở đó có một họng súng đen ngòm đang chĩa vào mình, và người đang cầm khẩu súng này không ai khác, chính là Kiều An Nhã.

Cô ta chửi thề một tiếng trong lòng: "Mẹ kiếp", sau đó nhanh như cắt nép vào thân sau trực thăng, cùng lúc này An Nhã cũng nổ súng bắn vào chân Tạ Vân, viên đạn sượt qua quần bò của cô ta rồi găm vào vỏ máy bay bên cạnh làm tóe ra mấy tia lửa. Tuy nhiên, tốc độ của An Nhã dù nhanh đến mấy thì cũng vẫn không thể bằng được sự nhạy bén của người sinh ra từ trong xã hội đen như Tạ Vân, rút cục vẫn là chậm hơn cô ta một nhịp.

Bắn xong, cô ngay lập tức nép vào sau một chiếc cột lớn trong phòng, nói lớn:"Mẹ kiếp, đừng hòng thoát"

"Con bà mày, bị đánh một lần vẫn chưa sợ sao? Đến đây nộp mạng à?"

"Để xem hôm nay tao chết hay mày chết"

Vừa nói, cô vừa lao ra nhắm súng bắn liên tiếp ba bốn phát đạn về phía Tạ Vân, thành công ép cô ta lùi sâu vào bên trong ba bốn bước, đồng thời cũng khiến Tạ Vân cách khỏi cửa lên máy bay xa thêm một quãng.

Tạ Vân gần như ngay lập tức chạy tới núp sau một góc khuất trong phòng, giơ súng nhắm về phía cây cột nơi An Nhã đang đứng, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng của cô in dưới nền nhà. Khi An Nhã vừa xoay người định di chuyển thì mấy viên đạn từ họng súng của Tạ Vân lập tức ghim lỗ chỗ vào bức tường bên cạnh, sượt qua mạng sườn cô, thuốc súng bay nồng nặc trong không khí.

Quả thực, Tạ Vân lớn lên từ trong bom đạn cho nên thân thủ quá mức linh hoạt, bắn súng cũng nhạy bén hơn hẳn An Nhã mười bậc. Đúng lúc cô đang loay hoay không biết phải làm thế nào mới so được với tốc độ của Tạ Vân thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.

An Nhã bỗng dưng hét to: "Thành"

Đúng như cô dự đoán, Tạ Vân đang đứng sau góc khuất nghe thấy tên Kiến Thành liền bị phân tán tư tưởng, tầm mắt đang nhìn chằm chằm bóng của An Nhã cũng dời về phía cửa chính. An Nhã nhân cơ hội này ngay lập tức lao ra bắn xối xả về phía cô ta, Tạ Vân cũng phản ứng cực kỳ nhanh, cô ta gần như ngay lập tức định thần lại rồi giương súng chống trả.

Có điều, đúng lúc quan trọng thì súng của Tạ Vân hết đạn.

"Tạ Vân, đầu hàng đi"

"Đầu hàng thì sao? Mày định bắt tao à?"

An Nhã cầm chặt khẩu súng bước lại gần phía cô ta đang đứng, lạnh giọng nói: "Chuyện đó còn phải hỏi nữa sao?"

"Phải xem mày có bản lĩnh đó không đã"

Vừa nói, Tạ Vân vừa dồn hết lực ném khẩu súng của mình vào cổ tay đang cầm súng của An Nhã khiến súng của cô văng xuống nền nhà, sau đó chạy như bay lao lại định cướp súng. Tuy nhiên, lần này tốc độ của An Nhã lại nhanh hơn cô ta một bước, khi Tạ Vân còn chưa chạm được đến nơi thì khẩu súng đã bị An Nhã đá văng ra xa.

Cô xuống tấn thủ thế, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, khóe miệng nhếch lên để lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Vậy cũng phải xem bản lĩnh mày đến đâu"

Hai mắt Tạ Vân vằn lên mấy tia máu đỏ, cô ta ngay lập tức đứng thẳng dậy rồi lao đến tung nắm đấm về phía An Nhã, gào ầm lên: "Con mẹ nó. Mày cũng chỉ là con điếm núp dưới bóng anh Thành"

An Nhã cuối cùng cũng không phụ công sức dạy dỗ của ba người Lôi, Dương, Kiệt cùng vị đại ca xuất chúng nào đấy, cô nhanh như cắt nghiêng người né tránh, sau đó dồn lực giơ tay đấm trả Tạ Vân. Hai người lao vào đánh nhau túi bụi, các thế võ được triển khai hết sức linh hoạt, dường như không bên nào chịu lép vế trước bên nào.

Trong khi đó, Kiệt cầm súng đuổi theo Hồng Nhân vào một dãy nhà được xây dựng tách riêng trong biệt khu. Ông ta dù bị thương nhưng thông thuộc địa hình nên vẫn có thể di chuyển linh hoạt hơn Kiệt, khiến anh không thể ngay lập tức tóm gọn được.

Khi Hồng Nhân chạy vào một căn phòng có tấm cửa sắt dày khủng bố thì Kiệt cũng đuổi kịp. Anh cầm súng hướng vào mi tâm Hồng Nhân, lãnh đạm lên tiếng:

"Chú Nhân, cùng đường rồi"

Hồng Nhân ôm bụng thở hổn hển, máu từ hông ông ta chảy qua kẽ tay, nhỏ tong tong xuống nền nhà: "Mày cũng phản bội tao?"

"Ông chưa từng là đại ca của tôi"

"Tao có thể cho mày tiền, cho mày lên làm đại ca thứ hai của Hồng Dã. Chỉ cần mày bỏ súng xuống, chúng ta vẫn là anh em"

Kiệt lạnh lẽo nhìn Hồng Nhân, trả lời: "Cả đời tôi chỉ có một đại ca". Anh ngừng lại một lát, ngữ khí vô cùng kiên định: "Chính là Dương Kiến Thành"

Hồng Nhân bỗng phá lên cười lớn: "Đại ca? Anh em? Mày có biết đại ca mày là cảnh sát không?"

Kiệt nhíu mày im lặng. Anh biết lần này Kiến Thành lật đổ Hồng Nhân không chỉ bởi vì ông ta làm ra quá nhiều tội ác, mà còn có nguyên nhân khác nữa. Tuy nhiên, dù đó có là nguyên nhân thế nào thì mạng của anh cũng là do Kiến Thành cứu, đừng nói là lật đổ một Hồng Nhân, dẫu có phải vì đại ca mà hy sinh cả bản thân thì anh cũng vẫn phục tùng vô điều kiện.

Hồng Nhân thấy Kiệt im lặng bèn chớp thời cơ: "Không ngờ lắm phải không? Nó là công an ẩn mình bao lâu nay trong Hồng Dã. Nó với mày không cùng một thế giới, cũng chưa từng coi mày là anh em. Kiệt, nghe tao, bỏ súng xuống. Chúng ta ra nước ngoài xây dựng lại Hồng Dã"

"Vậy sao?"

Hồng Nhân nhích người sang bên trái mấy bước, trả lời: "Nếu nó thật sự coi mày là anh em, lẽ ra nó đã sớm nói với mày thân phận thật của nó"

"Ông có bằng chứng không?"

"Mày không nhìn thấy cảnh sát đến đây sao? Nếu không nắm được bằng chứng phạm tội của tao, đến lệnh khám xét còn không có, nói gì đến việc chúng nó có thể tấn công vào biệt khu. Người có bằng chứng phạm tội của tao, chỉ có mình Dương Kiến Thành". Ông ta lắc đầu thở dài: "Chỉ trách tao đã quá tin tưởng nó, nuôi cáo trong nhà"

"Tôi tin ông".

Nghe Kiệt nói đến đây, Hồng Nhân vui như mở cờ trong bụng, chỉ tiếc khi ông ta còn chưa kịp nói gì thì nòng súng của Kiệt đã hướng đúng vào bắp đùi ông ta, lạnh lẽo bóp cò: "Nhưng tôi chỉ có một đại ca"

Khoảnh khắc Hồng Nhân trúng đạn, ông ta cũng ngay lập tức bấm nút gì đó ở bức tường phía sau lưng mình. Cửa chính tự động đóng lại rầm một tiếng, sau đó nền gạch dưới chân ông ta cũng nứt ra một kẽ vừa đủ một người chui lọt, Hồng Nhân nhanh chóng chớp cơ hội này nhảy xuống đó mất hút.

Mặc dù Kiệt đã ngay lập tức lao đến nhưng khe hở kia chỉ mở ra vài giây rồi đóng lại hoàn toàn, khiến cho anh không thể nào bắt kịp Hồng Nhân. Kiệt vội vàng lần mò bức tường sau chỗ ông ta vừa đứng liền phát hiện ra ở đó có một bảng điều khiển được cảm biến bằng vân tay. Thứ này không cần thử cũng biết chỉ có vân tay của Hồng Nhân mới kích hoạt mở được cánh cửa của phòng ngầm kia lần nữa.

Hồng Nhân đúng là con cáo già đã sống quá lâu năm, ông ta bỏ công sức dụ anh đến đây, sau đó giả vờ nói chuyện để phân tán tư tưởng rồi thừa cơ trốn thoát, đồng thời cũng khóa luôn cửa chính nhốt Kiệt trong căn phòng này, bây giờ anh có muốn đuổi cũng không thể đuổi được nữa.

Cùng lúc này ở trên tầng thượng, An Nhã bị Tạ Vân đạp một phát trúng ngực văng xa ra vài mét, xương cốt trong người tưởng như gãy vụn, nói không chừng còn rạn cả xương sườn. Cô đau đớn chống tay ngồi dậy, kiên cường tiếp tục xuống tấn thủ thế nhìn Tạ Vân, sắc mặt trắng bệch:

"Mẹ kiếp"

Nói gì thì nói, Tạ Vân được rèn luyện lâu hơn nên sức chịu đựng tốt hơn, xương cốt cũng rắn chắc hơn An Nhã vài phần cho nên sau khi đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì thể lực cô ta vẫn còn rất khỏe. Tạ Vân giơ tay quệt quệt vệt máu trên khóe miệng ban nãy đã bị An Nhã dùng chân đạp vào, khinh bỉ trả lời: "Dựa vào mày mà muốn thắng được tao? Còn lâu lắm"

"Bớt huyênh hoang đi". An Nhã vừa nói vừa nén đau lao đến tấn công vào yết hầu của Tạ Vân, cô ta dùng một tay giữ chặt tay cô, tay còn lại đấm liên tục vào mạng sườn vốn đang đau đớn cực điểm của An Nhã.

Rút cục, nửa phút sau đó An Nhã không thể tiếp tục chịu đựng được nữa nên đành phải buông tay ra. Tạ Vân nhân cơ hội này gài chân quật ngã cô xuống nền nhà, sau đó nhanh như cắt với tay nhặt khẩu súng của An Nhã.

Cô ta dùng chân dẫm mạnh lên ngực khiến cô lập tức phun ra một ngụm máu tươi: "Sau này sẽ có một ngày tao quay trở về đòi lại anh ấy. Còn mày bây giờ...". Tạ Vân cười nhạt, khẩu súng hướng vào ấn đường của An Nhã: "Chết đi".

Dứt lời, ngón tay cô ta lạnh lùng bóp cò, tuy nhiên khẩu súng trên tay lại không hề nổ. Tạ Vân tức giận bóp cò đến ba bốn lần nhưng cũng không si nhê gì, có lẽ súng của An Nhã cũng đã hết đạn từ trước giống như súng của cô ta rồi.

"Ngạc nhiên không?". Bàn tay An Nhã lia mạnh một đường: "Súng của tao cũng hết đạn lâu rồi"

Cổ chân Tạ Vân như có một luồng điện chạy qua, sau đó cảm giác đau đớn dội thẳng lên đại não đột ngột khiến cô ta buột miệng hét ầm lên, khổ sở ôm gót chân lảo đảo ngã xuống nền nhà.

Trên tay An Nhã lúc này đang cầm con dao ba trăm năm tuổi của Tây Vực mà trước đây Kiến Thành đã tặng cho cô. Khi đó ở rừng Kim La anh đã nói "con dao này sẽ có lúc cần dùng", cô biết, lúc cần dùng ấy không phải là dùng để phi cá trên đảo hoang mà là dành cho thời khắc này đây, cắt đứt gân Achille của Tạ Vân, khiến cô ta không thể bước đi được nữa.

Tạ Vân ôm bàn chân đầy máu lăn lộn trên nền nhà, hai mắt long lên sòng sọc, gào lên: "Con chó này, mẹ kiếp, tao sẽ giết mày"

An Nhã nhìn đống máu vương vãi trên nền gạch bóng loáng, sau đó liêu xiêu ôm ngực đứng dậy nhìn Tạ Vân: "Mày định giết tao bằng cách nào?"

"Con mẹ nó"

"Mày biết không Vân? Dù mày có giết tao, anh ấy cũng sẽ không bao giờ yêu mày"

Tạ Vân bị mất máu nhiều nên hai mắt bắt đầu hoa đi, cô ta cào tay loạn xạ xuống nền nhà để đứng dậy nhiều lần nhưng lực bất tòng tâm khiến mười đầu ngón tay toác ra: "Tao sẽ giết mày, tao sẽ giết mày"

An Nhã không tiếp tục trả lời mà chỉ cầm dao lạnh lùng đi đến, khí chất lạnh lẽo phát ra từ cô khiến cho Tạ Vân đang hăng máu đột nhiên lại cảm thấy lạnh buốt sống lưng, sau đó vô thức cào tay lùi lại: "Mày... mày định làm gì?"

An Nhã ngồi xổm xuống đất, giơ mũi dao dí vào cổ của Tạ Vân khiến cô ta kinh sợ đến mức hai mắt mở to, cả người cứng đờ lại. Tạ Vân xưa nay chỉ quen hành hạ kẻ khác chứ chưa từng đối diện với cảm giác sắp chết bao giờ, bây giờ rơi vào hoàn cảnh sắp bị giết thế này, cô ta dù có sống trong xã hội đen lâu đến mấy cũng không thể tránh khỏi việc run rẩy sợ hãi như những người bình thường khác.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Tạ Vân, An Nhã chỉ nhếch môi cười nhạt, sau đó lại đột ngột di chuyển mũi dao xuống dưới cắt ngọt một đường. Có điều, không phải là cắt cổ Tạ Vân mà là cắt sợi dây chuyền trên cổ cô ta: "Tao sẽ không giết mày. Mày nên bị pháp luật trừng trị"

Dứt lời, cô đứng dậy bấm nút điều khiển ở đằng sau dây chuyền của Tạ Vân khiến cho trần của căn phòng từ từ đóng lại. Đúng lúc này một người đàn ông mình đầy máu cũng từ đâu chạy đến, ông ta vừa vào đến cửa thì liền bị mấy người công an bất ngờ xông tới quật ngã

An Nhã thấy vậy, nhân cơ hội bọn họ không chú ý đến mình liền đánh ngất Tạ Vân rồi chạy đến núp vào một góc im lặng quan sát. Cô là con gái của Chủ tịch thành phố, đột nhiên xuất hiện ở biệt khu của tội phạm như thế này cũng không hợp lý cho lắm, tránh đi vẫn là tốt hơn.

Bắt Hồng Nhân xong xuôi, một vài người cảnh sát tiến đến dùng còng số tám khóa tay Tạ Vân lại, cùng lúc đó, Đăng cũng vội vã từ ngoài cửa chạy vào. Anh ta vừa thở hổn hển nhìn Tạ Vân, vừa nói: "Chân cô ta bị thương rồi, để tôi bế cô ta xuống sơ cứu trước đã"

"Được. Cẩn thận, đây là nghi phạm quan trọng, đừng để cô ta chết"

"Tôi biết rồi"

Sau khi bọn họ đi khỏi, An Nhã mới chợt nhớ ra một chuyện. Lúc nãy rõ ràng cô nhìn thấy Kiệt đuổi theo Hồng Nhân, vậy tại sao bây giờ ông ta lại có thể lên đến tận đây? Hồng Nhân dù có không bị thương thì cũng không thể chạy thoát được một người thân thủ nhanh nhẹn như Kiệt mới phải, lẽ nào Kiệt đã xảy ra chuyện gì rồi?

Nghĩ đến đây, cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Kiệt nhưng lần nào tổng đài cũng báo số máy bận.

Lúc nãy, sau khi bị Hồng Nhân nhốt trong căn phòng kia, Kiệt đã cố tìm cách để thoát ra nhưng quả thực nơi này được thiết kế như một cứ điểm có thể chịu được bom đạn, không những tường rất dày mà cánh cửa cũng được làm bằng sắt đúc nguyên khối dày đến mười lăm centimet, nếu không thể mở được bằng hệ thống điều khiển, đừng nói đến sức người, có ôm hỏa tiễn ném vào đây thì cũng chưa chắc có thể mở ra.

Đúng lúc đang loay hoay không biết phải làm thế nào thì Kiệt đột nhiên nghe thấy những tiếng "tích... tích... tích" từ phía chiếc bàn trong phòng truyền đến.

Anh sống trong xã hội đen nhiều năm, chỉ cần nghe qua cũng biết đây là âm thanh đếm thời gian của bom đã được kích hoạt.

Quả bom được gắn dưới gầm bàn là loại bom hẹn giờ đếm ngược AVATS của Mỹ, loại bom này không có dây nóng dây nguội, cũng không thể ngắt được ngòi nổ, cách duy nhất để đối phó chỉ là để nó đếm hết thời gian rồi tự nổ mà thôi.

Nhìn loại bom này, Kiệt hiểu rằng: dù có chuyên gia tháo bom Dương ở đây thì cũng không thể nào ngăn được nó phát nổ, mà anh lại không thể thoát khỏi căn phòng này... điều đó cũng tương đương với việc thời gian một phút mười lăm giây đếm ngược trên quả bom kia cũng là thời gian cuối cùng của anh. Sinh mạng bây giờ chỉ có thể đếm bằng từng giây từng khắc.

Còn nhớ cách đây tám năm, khi ấy anh bị chính ông chủ của mình trói trong một nhà kho, sau đó gắn bom vào xung quanh người anh hòng bẫy Dương Kiến Thành cùng chết. Không ngờ, lúc đó Kiến Thành không những không giết anh, mà còn tự tay tháo quả bom trên người anh ra. Thật sự khi ấy anh chỉ nghĩ Kiến Thành cắt dây bom theo phán đoán, thực sự không thể nghĩ được người mà anh ta một lòng tôn sùng suốt tám năm qua lại là một cảnh sát được đào tạo và rèn luyện bài bản.

Nghĩ đến đây, anh vô thức nở ra một nụ cười bình thản: Đúng vậy, người như đại ca phải là cảnh sát, làm sao có thể là một tên xã hội đen như anh.

Kiệt giơ tay bấm nút trên tai nghe, âm thanh rì rì kết nối với tất cả những người trong bang Hồng Dã, tất nhiên cũng lọt với tai Kiến Thành: "Đại ca, anh không sao chứ?"

"Không sao. Chú thế nào?"

"Em xin lỗi, em không bắt được Hồng Nhân rồi"

Ngữ điệu của Kiến Thành vẫn vô cùng thoải mái, anh chậm rãi trả lời: "Không sao, quay về đi. Hẹn chú ở cứ điểm"

"Đại ca, anh hãy bảo trọng"

"Tôi biết rồi"

"Mọi người cứ đến cứ điểm trước đi, em đang xử lý nốt mấy tên đàn em của Hồng Nhân, lát nữa sẽ đến đó"

"Được. Phải sống sót quay về đấy. Chúng tôi đợi chú"

"Vâng, đại ca"

Nói xong, Kiệt thở dài một tiếng rồi rút tai nghe trên tai ra, bấm nút ngắt hoàn toàn kết nối. Anh nhìn đồng hồ trên quả bom còn năm mươi giây, vẫn đủ thời gian gọi một cuộc điện thoại.

Anh không cha không mẹ, cũng không còn ai thân thích, trước đây, trên đời này người thân của Kiệt chính là những anh em cùng với Dương Kiến Thành, bây giờ cuộc sống của anh còn có thêm một người thân nữa. Người con gái ấy chính là Diệp Linh.

Chuông điện thoại đổ đến hồi thứ ba thì Diệp Linh nhấc máy. Hiện tại cô đang xem chương trình truyền hình cùng bà ngoại nhưng không hiểu sao ruột gan cứ cồn cào không yên, mí mắt từ tối đến giờ cũng giật giật liên hồi.

"Em đây"

"Em đang làm gì vậy?"

"Em đang xem tivi. Sao vậy anh?"

Kiệt ngồi dựa vào thành bàn, mỉm cười trả lời: "Không sao. Chỉ là anh đột nhiên nhớ ra một chuyện"

"Chuyện gì vậy?"

"Anh xin lỗi, có khả năng anh thất hẹn rồi. Cuối tháng này anh không thể đến thăm bà ngoại cùng em được. "

Mí mắt Diệp Linh tiếp tục giật giật, lòng dạ nóng như lửa đốt: "Kiệt, đã xảy ra chuyện gì à?"

Đồng hồ còn ba mươi giây, anh bình thản trả lời: "Nếu anh nói ngay từ lần đầu gặp em, anh đã thích em, em có tin không?"

Màn hình trước mặt Diệp Linh đột nhiên nhòe đi, Kiệt không phải là người nói nhiều, cũng không phải kiểu đàn ông dễ dàng từ bỏ điều gì, bây giờ nghe anh nói những lời như vậy cô cũng đủ hiểu được rằng: người đàn ông cô thầm thương đã thực sự xảy ra chuyện rồi.

Thế nhưng bây giờ ngoài việc ngồi ở đây và nghe điện thoại của anh, cô lại chẳng thể làm gì cả: "Anh biết không? Kể từ lúc biết anh dù bị thương cũng vẫn cố gắng bế em lên máy bay, em cũng đã thích anh rồi"

Lúc đó ở rừng Kim La, Diệp Linh vì chạy ra bảo vệ An Nhã mà đã bị trẹo xương mắt cá, không thể tự mình leo lên trực thăng được. Kiệt khi ấy không nói không rằng câu nào, lẳng lặng cúi xuống ôm cô lên đặt vào trong máy bay. Đến khi đã ngồi yên vị rồi, Diệp Linh mới phát hiện ra bàn tay mình đầy máu, nhìn sang lưng Kiệt mới biết bả vai anh đã trúng một phát đạn, lại vì gồng sức để bế cô nên máu tươi vẫn chảy ròng ròng.

Nghe được câu trả lời này, khóe miệng Kiệt bỗng nở ra một nụ cười hài lòng: "Anh xin lỗi. Sau này anh...."

Nói đến đây, đầu dây bên kia bỗng vọng lại mấy tiếng ầm... ầm... rất dữ dội, Diệp Linh vội vã gọi tên anh: "Kiệt, Kiệt, anh đâu rồi? Kiệt"

Đáp lại cô là những tiếng tút dài.

Diệp Linh bấm điện thoại gọi lại rất nhiều lần nhưng đều không thể liên lạc được với số máy của Kiệt. Cho đến khi bà ngoại cầm một chiếc khăn giấy đưa cho cô, cô mới phát hiện ra nãy giờ khuôn mặt mình đã nhòe nhoẹt nước mắt.

Nước mắt cô rơi đầy mặt, cả khoảng không gian phía trước đều không nhìn thấy gì, vội vàng cầm lấy chiếc khăn giấy từ tay bà ngoại, cúi đầu khóc nức nở.

Người đàn ông cô yêu là người dẫu bả vai bị thương máu chảy ròng ròng cũng vẫn nhất định bế cô lên trực thăng ở rừng Kim La. Anh là xã hội đen nhưng lại luôn dành tiền lương của mình đã làm từ thiện, anh không quan tâm đến việc cô từng bị bán đi làm gái, cũng không quan tâm đến việc cô trở thành người hầu của thủ lĩnh bộ tộc Koro, anh nói "cô xứng đáng được sống một cuộc đời tươi đẹp", anh còn đánh cho cái gã đã bán cô một trận sống không bằng chết, tự tay đòi lại công bằng cho cô.

Anh là xã hội đen hai tay vấy đầy máu, người chằng chịt vết thương... nhưng cũng là người mà cô yêu nhất.

Thế nhưng, lần đầu tiên hai người nói một câu tình cảm với nhau thì cũng là lần cuối cùng, Diệp Linh hiểu rằng: người đàn ông cô yêu bây giờ đã lành ít dữ nhiều rồi.

Xã hội đen là cuộc sống liếm máu trên đầu lưỡi dao, lấy xác người làm đệm trải giường... hôm nay sống, ngày mai đã chết. Yêu một người đàn ông xã hội đen cũng tựa như chơi một trò chơi may rủi, là ngày ngày đều phải nơm nớp lo sợ người đàn ông mình yêu bị thương, hoặc anh ta có bề gì.

Bây giờ cuối cùng điều cô lo sợ cũng đã đến rồi.

Mưa bắt đầu rơi lộp độp trên mái hiên nhà của Diệp Linh, bầu trời vừa phủ đầy sao sáng bây giờ lại bất ngờ đổ mưa tầm tã, cũng giống như đáy lòng của cô, hiện tại đã không còn cồn cào như lửa đốt nữa mà đau đớn đến mức tê dại, đau không còn cảm giác gì nữa, đau chỉ muốn chết đi...

Người đàn ông thật sự yêu thương và bảo vệ cho cô, bây giờ có lẽ không thể nào trở lại được nữa rồi!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK