"Sao vậy anh?"
Anh im lặng một lát, cố gắng duy trì hô hấp ở mức độ ổn định như bình thường, nửa phút sau mới chậm rãi trả lời: "Không sao. Đi thôi"
Trong khi đó, An Nhã đứng ngây ra rất lâu mới có thể nhúc nhích đôi chân đã tê cứng tiếp tục làm việc. Năm đầu ngón tay cô đầu được băng kín bằng Urgo, mỗi một lần cử động là máu lại tiếp tục rỉ ra, vừa đau vừa xót. Thế nhưng... ở một nơi nào đó trong trái tim cô còn đau đớn hơn gấp vạn lần, nơi đó không thể băng lại bằng urgo, cũng không thể moi ra đem ném xuống mồ cùng Dương Kiến Thành được. Hình ảnh của người đàn ông ấy tựa như một mũi tên ghim trong tim An Nhã, hàng ngày, hàng giờ đều hành hạ cô đến chết đi sống lại nhưng lại không sao tìm ra cách để nhổ nó ra, chỉ có thể chấp nhận cắn răng chịu đau đớn mà sống tiếp.
Phương Lan thấy cô như vậy liền thở dài: "Hóa ra là đã có đối tượng kết hôn rồi. Thôi, sau này lại tìm người đàn ông khác vậy"
Có thể tìm sao? Đời này cô đã mất đi Dương Kiến Thành, bây giờ lại gặp một Dương Thành Viễn giống hệt anh, nhưng rút cục lại vẫn không phải là người mà cô cần tìm. Sau này còn có thể tìm một người khác giống Kiến Thành sao?
An Nhã khẽ gật đầu một cái, sau đó tiếp tục lẳng lặng làm việc. Giám đốc biết chuyện cô làm vỡ chiếc ly pha lê, không những trừ một nửa tiền lương tháng này của cô, còn cắt hết toàn bộ tiền thưởng của sự kiện lần này.
Mà mấy hôm nữa cô lại cần tiền để đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ, mẹ của cô bị suy tim cấp độ 3, không thể làm việc nặng, lại không thể ngưng sử dụng thuốc. An Nhã làm một lúc hai công việc mới đủ tiền nuôi mẹ và nuôi chính bản thân mình, bây giờ bị cắt tiền lương như vậy, tiền khám bệnh tháng này cô cũng không biết phải làm sao...
***
Trong nhà hàng Ý ở trung tâm thành phố B, Thành Viễn nhàn nhã ngồi nghịch Smartphone, Lý Thiên Kim ở bên cạnh vui vẻ chọn món:
"Anh ăn Tortellini nhé"
"Ừ"
"Arancini, Sicily thì sao?"
"Tùy em".
Thiên Kim gập cuốn Menu trên tay, sau đó vẫy vẫy tay gọi phục vụ lại để đặt món. Cô chống tay lên cằm, mỉm cười chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp hoàn mỹ của Thành Viễn:
"Về Việt Nam có quen không anh?"
"Anh thích ở đây hơn Washington"
"Thông báo cho anh biết một tin vui: Em sắp chính thức về nước rồi"
Những ngón tay Thành Viễn chợt khựng lại, anh ngoảnh đầu lại nhìn Lý Thiên Kim: "Sao vậy? Không phải em nói hai năm nữa mới học xong chương trình tiến sĩ à?"
"Em không học nữa, về lấy chồng thôi"
Lý Thiên Kim là con gái một người bạn của Dương Vũ. Ba cô có một công ty chuyên xuất nhập khẩu hải sản rất danh tiếng ở thành phố B, hai gia đình lại có mối giao tình nhiều năm, Thành Viễn và Thiên Kim đương nhiên đã quen biết nhau từ nhỏ.
Năm anh mười ba tuổi đã phải rời xa gia đình đến một thành phố khác, trong suốt hai mươi năm sau, Lý Thiên Kim vẫn âm thầm chờ anh, im lặng đợi anh, thậm chí cả trong sáu năm anh hôn mê trên giường bệnh, cô cũng vẫn ở bên cạnh chăm sóc anh mà chưa một lần từ bỏ.
Tình yêu của Lý Thiên Kim âm thầm nhưng sâu sắc. Chỉ tiếc là trái tim anh mãi mãi rung động chỉ vì một người con gái, dẫu người ấy làm tổn thương anh bao nhiêu đi chăng nữa thì anh cũng vĩnh viễn không hối hận. Bảy năm trôi qua, vốn cứ tưởng rằng mọi chuyện đã lùi vào dĩ vãng, thế nhưng đến khi gặp lại người con gái ấy anh mới chợt hiểu ra rằng: dù trong lòng vẫn còn oán hận, dù không có cách nào tha thứ được cho cô thì trái tim anh vẫn hướng về cô đến vô phương cứu chữa như thế đấy!!!
"Em muốn lấy người nào, anh sẽ tìm người đó cho em"
Thiên Kim đến nghĩ cũng không cần nghĩ đã trả lời: "Lấy anh"
"Suy nghĩ kỹ chưa? Quyết định rồi là không được chọn lại đâu đấy"
"Em suy nghĩ hai mươi năm rồi. Khi nào hối hận em sẽ nói cho anh biết"
Thành Viễn cười cười, sau đó gắp một miếng cơm chiên bỏ sang đĩa của Thiên Kim: "Ăn đi rồi hối hận cũng chưa muộn".
***
Vài ngày sau đó, An Nhã đang làm việc trong quán Bar Đồng Khánh thì gặp lại một người.
Như thường lệ, cô đem theo mấy chai rượu từ công ty đến những nơi này để tiếp thị, đối tượng nhắm đến chính là mấy vị đại gia lắm tiền nhiều của trong quán bar, mà cũng chỉ có những người tiêu tiền như rác mới đồng ý mua các loại rượu ngoại được tính giá bằng nghìn đô mà cô đang cầm như vậy. Ban đầu, An Nhã không nghĩ mình có thể làm công việc bán rẻ lòng tự trọng như thế này, sau cùng, vì không thể tìm được một công việc tử tế ở thành phố B đất chật người đông, lòng tự trọng cũng không hóa thành cơm để ăn được cho nên cô mới bắt đắc dĩ chấp nhận làm nghề PR rượu.
Hôm ấy, An Nhã cầm theo một chai Hennessy đến bàn của một vị đại gia để tiếp thị thì vô tình va vào một người.
"A. Xin lỗi, cô có sao không?"
Quách Dĩ Kiên vừa mới bước ra từ một căn phòng VIP của Bar Đồng Khánh, hiện tại đã hơi ngà ngà say cho nên không cẩn thận mới va vào người An Nhã. Người cô thì không sao, chỉ có chai rượu trong tay đã rơi vỡ tan tành, màu rượu sóng sánh chảy đầy xuống sàn gạch.
An Nhã kinh ngạc nhìn mấy mẩu thủy tinh từ chai Hennessy Paradis Imperial trị giá gần hai nghìn đô nằm lăn lóc dưới đất, rồi lại nhìn Dĩ Kiên, trái tim không khỏi đông cứng lại trong lồng ngực.
Hai nghìn đô, hai nghìn đô. Nếu người đàn ông va vào cô không chịu đền cho cô thì cô có bán cả cái mạng này cũng không đủ tiền trả lại chai rượu ấy.
"Anh ơi, anh gì ơi. Anh va... va vào tôi. Tôi thì không sao... nhưng mà... chai rượu thì vỡ rồi"
An Nhã cuống đến nỗi nói năng lộn xộn, còn định cúi xuống nhặt những mảnh chai kia lên. Dĩ Kiên nhìn thấy sắc mặt tái mét của cô liền bật cười: "Vỡ rồi thì làm sao bây giờ? Tôi va vào người cô chứ có va vào chai rượu đâu?"
"Nhưng mà... nhưng mà... tôi... tôi"
"Tôi thế nào?"
Nghe xong câu này, An Nhã đột nhiên nhận ra được hình như mình đang bị người đàn ông này châm chọc. Cô cố gắng hít sâu một hơi, sau đó trả lời rành mạch mấy từ: "Tôi vì bị anh va vào nên mới làm rơi chai rượu"
"Tôi va vào cô, nhưng rượu cũng từ trên tay cô rơi xuống. Hay là thế này đi. Chúng ta chia đôi tiền, thế nào?"
"Không. Tôi không có tiền"
"Thật ngại quá, tôi cũng không đem theo nhiều tiền".
Mặt mày An Nhã lập tức méo xệch, cô cúi đầu nhìn chằm chằm màu rượu óng ánh trên sàn nhà, khóe mắt chỉ chực bật khóc. Kể từ khi gặp Dương Thành Viễn cho tới nay, cô không những bị cắt nửa tháng lương ở công ty tổ chức sự kiện, bây giờ còn làm vỡ chai rượu đắt tiền như vậy, cuộc sống ở thành phố B vốn dĩ đã rất khó khăn nay lại càng thêm cùng quẫn.
Quách Dĩ Kiên thấy An Nhã chỉ cúi đầu không nói gì, đành cười cười lên tiếng: "Sao vậy cô bé. Khóc rồi à?"
Người đàn ông đang đứng trước mặt cô ăn mặc rất bình thường, dáng vẻ cũng không giống người có tiền cho lắm. Anh ta có gương mặt vô cùng điển trai, khắp người ngoài mùi rượu ra còn tỏa ra một loại hương thơm nhàn nhạt hơi giống mùi hoa trà. An Nhã ngẩng đầu nhìn anh ta, chậm rãi trả lời:
"Nếu anh không có tiền thì tôi đồng ý chia đôi". Nói xong câu này, cô còn tự lẩm bẩm trong lòng: "Cùng lắm là làm PR không lương nửa năm, sau đó tìm thêm một công việc nữa để kiếm tiền nuôi mẹ"
Đám đông hiếu kỳ đứng xung quanh nghe thấy cô nói câu này liền tròn xoe mắt kinh ngạc. Có thể An Nhã mới đến thành phố B nên mới không biết đến Quách Dĩ Kiên, anh ta là cháu đích tôn của chủ quán Bar này, ba lại là bác sĩ nổi tiếng nhất cả nước, anh ta không có tiền thì trên đời này còn ai có tiền nữa???
Dĩ Kiên bật cười thành tiếng: "Được. Vậy đi theo tôi, chúng ta đi lấy tiền"
Nói rồi, anh xoay người đi vào dãy hành lang dành cho nhân vật VIP của quán bar Đồng Khánh, An Nhã thì vẫn đứng ngẩn tò te nhìn theo bóng lưng của Dĩ Kiên cho đến khi anh dừng lại gọi ầm lên, cô mới chợt giật mình:
"Này, cô có lấy tiền không đấy?"
"Anh đi đâu vậy?"
"Đi lấy tiền. Cô không nhanh lên là tôi trốn mất đấy"
An Nhã nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nhanh chân chạy theo Dĩ Kiên. Anh ta vừa đi vừa vui vẻ huýt sáo, một lát sau còn thuận miệng hỏi cô:
"Em tên gì?"
"Nhã ạ?"
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi bảy ạ"
"Ồ. Hai mươi bảy mà nhìn trẻ nhỉ? Sao em lại đến làm ở đây?"
Hỏi xong câu này, Quách Dĩ Kiên cảm nhận được ánh mắt quái dị đang nhìn về phía mình. Anh ta biết mình hình như hỏi lỡ lời cho nên đành gãi đầu cười trừ: "Tôi không có ý gì đâu. Hỏi thăm vu vơ thôi"
Dứt lời, Dĩ Kiên thản nhiên mở cửa bước vào một căn phòng ở gần cuối dãy hàng lang, trong đó có mấy người đàn ông đang ngồi trò chuyện, khói thuốc bay nồng nặc, tuy nhiên điều khiến An Nhã chú ý nhất chính là bàn rượu của họ, trên đó được bày đầy những loại rượu đắt tiền, những chai rượu mà so với chai Hennessy Paradis Imperial gần hai nghìn đô kia của cô thì giá trị còn hơn xa rất nhiều.
"Mọi người, em mới gặp cô gái này, cũng được lắm"
An Nhã nghiến răng nghiến lợi hạ giọng nói vừa đủ để Quách Dĩ Kiên nghe thấy: "Anh nói cái gì vậy?"
"Đùa chút thôi, em căng thẳng gì chứ?". Dĩ Kiên cười cười dắt tay cô bước lại ghế sofa rồi ấn vai An Nhã ngồi xuống: "Ngồi ở đây một lát, chai rượu đó tôi mua cho em"
"Tôi còn phải đi làm"
"Hôm nay em mang theo bao nhiêu chai rượu, tôi mua tất"
Một người đàn ông ngồi ở sofa bên kia bất chợt lên tiếng: "Kiên, nhặt được ở đâu về thế. Trông được đấy"
"Cô ấy làm PR rượu. Em mới làm vỡ chai rượu của cô ấy ở ngoài kia"
Hoàng Minh Nghiên thản nhiên tựa đầu vào thành ghế mỉm cười: "PR rượu à? Sao tôi chưa thấy PR rượu nào xinh như em này nhỉ?"
Dĩ Kiên không thèm quan tâm đến Minh Nghiên, anh quay sang nhìn An Nhã: "Mặc kệ anh ấy. Anh ấy rất thích chọc ghẹo phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh như em"
"Tôi còn phải làm việc, không có thời gian để ngồi đây nói chuyện. Anh trả tiền cho tôi đi"
"Tôi đã bảo sẽ mua chai rượu đó cho em mà. Ngồi đây nói nghỉ ngơi một chút đi, tôi thấy tay em chảy máu rồi"
Lúc này, An Nhã mới cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình, phát hiện ra mấy vết đứt hôm trước lại toác miệng rỉ máu ra từ khi nào. Lẽ ra mấy vết thương này đã phải lành lại từ lâu rồi, thế nhưng do bàn tay của cô phải làm việc quá nhiều, thành ra da thịt cũng chẳng có thời gian nghỉ ngơi, miệng vết thương cứ liền lại một chút thì lại vì cầm vật nặng mà tiếp tục toạc ra.
Cảm giác được mấy con mắt của những người đàn ông trong căn phòng đang nhìn chằm chằm về phía mình, An Nhã vội vàng giấu đôi bàn tay bị đứt lỗ chỗ ra sau lưng, ấp úng nói: "Tôi còn có việc thật. Anh trả tiền để tôi đi đi"
"Như vậy đi, tôi rất có cảm tình với em, hay là chỗ rượu...."
Dĩ Kiên mới nói đến đó thì bên tai liền truyền tới mấy tiếng đổ vỡ đinh tai nhức óc. Lúc quay sang nhìn mới thấy mấy chai rượu cùng vài chiếc ly trên bàn đã nằm lăn lóc dưới đất, mảnh thủy tinh cùng màu rượu đỏ thẫm bắn ra tứ phía.
Cả Hoàng Minh Nghiên lẫn Dĩ Kiên đồng thời kinh ngạc kêu lên: "Anh Viễn, sao thế?"
Nghe thấy hai chữ "anh Viễn", An Nhã lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía ghế sofa đối diện. Ở đó quá tối cho nên lúc mới vào đây cô chỉ nhìn thấy một đôi chân nam dài vắt lên nhau, còn nửa trên cùng gương mặt của người đó thì chìm trong bóng tối.
Dương Thành Viễn bỏ chân xuống rồi ngồi thẳng dậy, cả khuôn mặt tuấn mỹ lập tức hiện ra ngoài ánh sáng. Vẫn mái tóc ấy, sống mũi ấy, bờ môi ấy, chỉ có ánh mắt là tỏa ra sát khí lạnh lẽo hoàn toàn khác biệt với người đàn ông trong lòng cô, ánh mắt giữa những người hoàn toàn xa lạ.
"Xin lỗi, trượt tay"
Quách Dĩ Kiên trông thấy sắc mặt của Thành Viễn liền thở dài trong lòng một tiếng. Anh cả hôm nay tâm trạng không tốt cho nên mới cùng bọn họ đến đây uống rượu, bình thường mấy cô PR ở quán Bar có đến đây tiếp thị thì Thành Viễn cũng đâu mở miệng nói gì, tại sao nhìn thấy cô gái này đột nhiên lại nổi cáu như vậy chứ.
Dĩ Kiên quay sang liếc Minh Nghiên, thấy anh ta nhún vai bày ra vẻ mặt "anh không biết gì đâu, đừng chọc vào ổ kiến lửa", Dĩ Kiên đành phải bất đắc dĩ rút ra một ví tiền, định đưa cho An Nhã.
"Chai rượu đó trị giá bao nhiêu. Chai mà tôi làm vỡ của em ấy"
Trái tim An Nhã lúc nãy vẫn vì sự xuất hiện của Thành Viễn mà đập điên cuồng trong lồng ngực, mất nửa phút sau đó cô mới định thần lại được, hơi ngượng ngập trả lời: "Dạ, bốn mươi tám triệu"
"Cả chỗ rượu em mang theo, tất cả là bao nhiêu?"
An Nhã tròn xoe mắt kinh ngạc, người có tiền đúng là tiêu xài hoang phí thật đấy. Một chai Hennessy Paradis Imperial đã bằng cả năm tiền lương làm PR của cô rồi, vậy mà anh ta còn hào phóng nói muốn mua cả số rượu mà cô mang theo.
"Lúc nãy không phải đã nói rồi sao? Chai rượu đó tôi đền một nửa, anh một nửa. Anh đưa tôi hai mươi tư triệu là được rồi"
Dĩ Kiên lôi hết số tiền trong ví ra, đếm được hơn hai mươi triệu, hôm nay anh không đem theo nhiều tiền, mà đến quán Bar này cũng không cần trả tiền, mang theo nhiều tiền mặt làm gì chứ.
"Chỗ em có quẹt thẻ không? Tôi quẹt thẻ cho em"
"Không có. Tôi tiếp thị rượu cho công ty, không được thanh toán bằng thẻ"
Quách Dĩ Kiên quay qua Minh Nghiên, nói: "Anh đem theo tiền không? Đưa cho em"
Hoàng Minh Nghiên vốn cực kỳ thông minh, anh ta chỉ cần nhìn một lần cũng đoán được Thành Viễn chắc chắn có quen biết cô gái này, cho nên đành mỉm cười nói: "Anh không đem theo nhiều tiền. Nhưng anh Viễn thì có đấy"
Nghe xong câu này, ánh mắt của An Nhã vô thức nhìn về phía Dương Thành Viễn. Anh bình thản cầm một ly rượu đưa lên miệng nhấp một ngụm, sau đó chậm rãi trả lời: "Cần bao nhiêu?"
"Anh đưa hết đây"
Quách Dĩ Kiên vừa nói dứt câu thì điện thoại của anh ta đổ chuông. Nhìn tên người gọi đến, anh ta nhíu mày chần chừ một lúc mới bấm nút nghe máy.
Sau khi cúp điện thoại xong xuôi, Dĩ Kiên vội vàng cầm áo vest đứng dậy: "Doanh trại gọi em về gấp. Anh giúp em trả tiền cho cô gái này nhé"
Nói rồi, anh ta đưa cho An Nhã một tấm danh thiếp: "Em cứ ở đây, các anh ấy đều là người tốt, sẽ không làm hại em đâu. Đây là danh thiếp của anh"
Sau khi Quách Dĩ Kiên đi rồi, An Nhã vẫn ngồi ngẩn tò te trong phòng, bây giờ rời đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong, đột nhiên cô lại lúng túng đến nỗi không biết phải làm sao mới đúng.
Hoàng Minh Nghiên nhìn thấy cô như vậy liền mỉm cười: "Cô gái, cô tính xem chỗ rượu đó bao nhiêu tiền, chúng tôi trả cho cô"
"Dạ, hai mươi tư triệu"
Thành Viễn lạnh lùng rút từ trong túi áo ra một xấp tiền đôla dày, hờ hững nói: "Lại đây"
An Nhã chần chừ một lúc rồi chậm chạp đứng dậy. Bây giờ không phải lúc để lòng tự trọng lên trên bệnh tình của mẹ, cũng không thể để danh dự lên trên cả cơm ăn. Cô không có tiền mới phải đi làm PR rượu, mà giờ giá trị nửa chai Hennessy Paradis Imperial kia cô còn không biết lấy đâu ra mà đền. Sĩ diện bây giờ còn có ích gì chứ?
Khi cô đứng trước mặt Thành Viễn, ở vị trí gần thật gần với anh như thế này, nhìn thấy đầu mày cương nghị giống hệt người đàn ông trong lòng cô suốt bảy năm nay, bất giác An Nhã lại không kìm lòng được, bỗng dưng lại muốn đưa tay vuốt ve một cái.
Dương Thành Viễn lạnh lẽo ngẩng đầu lên nhìn cô, khóe miệng nở ra một nụ cười nhàn nhạt: "Cô cố tình đúng không?"
"Dạ?"
"Vừa có thể bán được rượu, vừa có thể làm quen với Dĩ Kiên. Phải không?"
Bàn tay An Nhã nắm chặt thành quyền, cô hít thật sâu một hơi, trả lời: "Tôi không có ý đó"
"Kiểu người như cô...". Thành Viễn nâng ly rượu lên uống thêm một ngụm: "Thứ gì cũng có thể làm"
An Nhã mỉm cười cay đắng. Tại sao cô lại nghĩ người này là Kiến Thành chứ? Kiến Thành của cô sẽ không đối xử tàn nhẫn với cô thế này, càng không bao giờ sỉ nhục cô. Người đàn ông tên Dương Thành Viễn này tuyệt đối không phải là anh ấy.
"Tôi chỉ tiếp thị rượu. Bây giờ chai rượu đó vỡ rồi, các anh là người có tiền, đừng ức hiếp những người như tôi"
"Tôi đương nhiên có tiền. Nhưng tiền của tôi sử dụng đúng chỗ"
"Ý anh là sao?"
"Toàn bộ rượu của cô tôi mua, nhưng với một điều kiện"
"Anh nói đi"
"Lên giường với tôi".