• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Baron nghe thấy giọng Kiến Thành, vẻ mặt vẫn hồn nhiên ngái ngủ: "Thành à, hiện tại ở đây mới chỉ năm giờ sáng thôi đấy. Tớ vừa mới lên giường đi ngủ, còn chưa kịp hưởng thụ giấc mơ thì cậu đã phá đám rồi"

"Cậu, mẹ nó, hưởng thụ phụ nữ thì có"

Baron liếc cô nàng tóc vàng đang khỏa thân nằm bên cạnh, vật đàn ông của hắn đã gần như ngóc đầu dậy, cười cười trả lời: "Suốt bao năm chỉ có cậu hiểu tớ"

"Mấy năm nay cậu đã mua thêm được mấy chiếc T14 - Armata rồi?"

"Thành, cậu vẫn đang mơ ngủ ở bảy năm trước đấy à. T14 - Armata xếp xó rồi. Bây giờ tớ có hai chiếc siêu tăng Leclerc"

Kiến Thành gõ gõ ngón tay xuống đùi, thản nhiên nói một câu chẳng hề liên quan đến T14 - Armata hay siêu tăng Leclerc: "Được. Vậy cậu chuyển đến đây hai chiếc máy bay quân sự, mình có việc cần dùng"

"Mẹ kiếp". Baron tức đến nghẹn họng, cậu nhỏ cũng lập tức mất hứng theo hắn: "Thành, cậu muốn phá đám chuyện hưởng thụ của tớ phải không?"

"Hai mỹ nữ Châu Á, thế nào?"

Nghe thấy bốn từ "mỹ nữ Châu á", mắt Baron liền sáng rực lên. Hắn lồm cồm bò xuống giường, với tay lấy quần áo chỉnh tề mặc vào người, bỏ mặc cô nàng tóc vàng kia lại trơ trọi trên giường: "Nói đi, cậu muốn máy bay gì?"

"Loại có thể tàng hình, vượt qua được phòng tuyến hàng không quân sự của các nước, có thể bắn cùng một lúc hai tên lửa càng tốt"

Baron nhếch môi cười nhạt: "Yêu cầu của cậu có thể khó hơn chút được không? Mấy thứ dễ kiếm thế mà phải dựng tớ dậy lúc nửa đêm à?"

"Trước hết chỉ cần có thế. Nếu cậu đem thêm một ít súng ngắm tầm xa tiên tiến và hoả tiễn nữa thì càng tốt"

Baron cười nham hiểm: "Bốn cô, thế nào?"

"Mẹ kiếp". Kiến Thành chửi thề một tiếng: "Có ngày cậu sẽ chết trên giường vì lao lực quá độ"

Sau khi cúp điện thoại xong xuôi, Kiến Thành vừa quay sang bên cạnh liền bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của An Nhã.

Cô khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm anh, giọng nói tuy vẫn bình thường nhưng có thể nghe ra mùi vị ghen tuông trong đó: "Anh lấy đâu ra hai cô mỹ nữ?"

Lôi, Dương, A Mạc, thậm chí cả Kiệt, người giả vờ tập trung lái xe, người nhìn lên trần xe, người thì nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt ai nấy đều hiện rõ năm từ: Đại ca, cho anh chết.

Kiến Thành hơi nhíu mày suy nghĩ một lát, bờ môi đẹp đẽ khẽ cong lên mỉm cười: "Cái này lát nữa bảo Dương đi kiếm là được"

Giỏi lắm. Gắp lửa bỏ tay người quá giỏi. Dương nhìn đại ca bằng ánh mắt kinh ngạc không nói nên lời, lát sau đành phải nhắm mắt hy sinh thân mình cứu đại ca một mạng: "Đúng, đúng, chị dâu. Mỹ nữ em có thể kiếm được"

"Có phải lúc không có tôi, cậu cũng thường xuyên đi kiếm mỹ nữ cho anh ấy không?"

Dương nuốt khan một ngụm nước bọt, nghiêm túc lắc đầu nói: "Không có"

Đúng lúc này, xe ô tô đã dừng trước cổng bệnh viện lớn thành phố B. Kiệt quay xuống nhìn mấy người ngồi phía sau, trực tiếp mở đường máu cứu mạng: "Đại ca, đưa Dương vào gắp mảnh bom ra đã".

Kiến Thành chỉ chờ có thế, vội vàng gật đầu, mở cửa xe bước xuống: "Cứu người trước rồi nói".

***

Sau khi xử lý xong vết thương trở về, Kiến Thành đưa năm người bọn họ đến một ngôi biệt thự khác ở gần ngoại ô thành phố. Ngôi biệt thự này rộng đến gần mấy hecta, bên trong ngoài mấy khu nhà được thiết kế vô cùng xa xỉ ra thì còn có một bể bơi lộ thiên cùng vườn cây cực kỳ rộng rãi.

Dương ngồi trên xe, nhìn ra cảnh vật nguy nga bên ngoài, không nhịn được liền cảm thán một tiếng: "Đại ca, rút cục nhà anh có bao nhiêu tiền? Giàu thế này ngày xưa phải đi lăn lộn xã hội đen - cảnh sát làm gì?"

Kiến Thành lạnh lùng liếc anh ta một cái, Dương lập tức ngậm miệng: "Mật khẩu cửa chính là 150801". Nói đến đây, ánh mắt anh hướng về phía An Nhã: "Lát nữa quét vân tay của cô ấy là được"

"Vâng"

Nghe xong câu này, An Nhã hơi đỏ mặt cúi xuống. Nếu như anh đột nhiên đưa cô tới biệt thự này, nói là đem tặng cho cô, thì chuyện vân tay mở cửa kia là vân tay của cô chẳng có gì to tát. Tuy nhiên, dưới tình huống bị động như thế này, chỉ một câu nói này của anh thôi, đã có thể cảm nhận được bao nhiêu yêu thương trong đó rồi.

Xe dừng lại ở sân biệt thự, trước lúc mọi người ra khỏi xe, anh nói tiếp: "Ở đây có một hầm ngầm chịu được bom đạn, lát nữa vào trong nhà, nếu xảy ra chuyện gì thì chỉ cần dùng vân tay của Nhã quét vào bức tường cạnh tủ rượu là được"

"Em biết rồi, đại ca"

An Nhã đáy mắt ngập tràn hạnh phúc, quay sang nhìn anh: "Anh không vào à?"

"Anh trở về nhà một chút, buổi tối nhất định sẽ quay về. Em ở trong nhà, có chuyện gì lập tức gọi anh"

Cô gật gật đầu, buông bàn tay đang nắm chặt tay Kiến Thành ra: "Em biết rồi"

Lúc Kiến Thành vừa bước vào trong nhà, ông nội Dương Hàn đang đánh cờ với Đoàn Cảnh Thiên, Dương Vũ và Tống Liên Chi cũng ngồi uống trà ở gần đó.

Anh chậm rãi đi lại, cúi đầu nói: "Ông nội, ông chú, ba, mẹ"

Dương Hàn dừng tay đánh cờ, lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn: "Còn gọi tôi là ông nội?"

"Ông nội, con sai rồi"

Quân cờ trong tay Dương Hàn đập mạnh xuống bàn, vẻ mặt không giấu được tức giận: "Anh tự ý đổi tên, không coi ai ra gì. Tên một tổng giám đốc tập đoàn mà anh nói đổi là đổi? Không tính đến toàn bộ thủ tục pháp lý, không tính đến di chúc của tôi, đến cả cái tên tôi đặt cho anh, anh cũng có thể đổi?"

Dương Vũ đặt ly trà xuống bàn, chậm rãi nói: "Ba, chắc nó có nỗi khổ riêng"

"Nỗi khổ? Con trai của anh vừa mới suýt bị người ta giết chết đấy. Tất cả là tại anh nuông chiều nó"

Đoàn Cảnh Thiên lúc này mới thèm liếc nhìn Kiến Thành, hơi khó tin hỏi: "Bị người ta giết? Cả thành phố này đứa nào có gan đụng đến con?"

"Bọn chúng còn ôm cả bom vào nhà. Cảnh sát thì mất tăm mất dạng". Tống Liên Chi thở dài.

"Vệ sĩ của con đâu?"

"Bọn sát thủ có gần bốn mươi người, vệ sĩ của con đang dọn dẹp xác chết ở biệt thự rồi"

Đoàn Cảnh Thiên đấm mạnh tay xuống bàn: "Là đứa nào làm?"

Dương Hàn lạnh lẽo nói: "Còn không phải nó gây thù chuốc oán với người ta bảy năm trước sao?"

Tố lúc này mới từ bên ngoài đi vào, nói: "Tất cả là tại anh. Tại anh ép thằng cháu đích tôn của tôi làm cảnh sát. Nếu không phải anh ép nó, nó có phải lăn lộn cực khổ tám năm ở thành phố A không, có bị hôn mê hơn sáu năm không?"

Đây chính là nguyên nhân Kiến Thành dọn ra ở riêng. Không thể chịu nổi một gia đình ba thế hệ suốt ngày cãi nhau về việc của anh, ồn ào đến mức muốn đau đầu.

Tống Liên Chi thấy không khí căng thẳng như vậy liền chuyển sang vấn đề khác: "Cô gái ở trong nhà con là ai vậy? Không phải bạn gái con đấy chứ?"

Lần này, Kiến Thành quay về cũng chính là vì nguyên nhân này. Anh nhanh chóng chớp thời cơ: "Mẹ, con thực sự chỉ coi Kim như em gái thôi"

"Ý con..."

"Con sẽ không cưới em ấy"

Dương Vũ đã thấu hiểu sâu sắc thế nào là bị ép cưới, miễn cưỡng lên tiếng: "Con thích ai thì lấy người đó. Ba mẹ không ép buộc"

"Vâng"

"Cô gái kia là người thế nào? Có thể mang về đây cho mọi người gặp mặt được không?"

An Nhã là người thế nào, thực ra anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Anh chỉ biết cô từ một cô gái nhìn thấy máu đã choáng váng đầu óc, vậy mà khi kề vai sát cánh cùng anh, cái gì cũng không sợ. Anh chỉ biết cô là người luôn căm ghét xã hội đen, đến một con kiến cũng không nỡ làm đau nhưng lại có thể vì anh mà giết người. Anh chỉ biết cô tuy cơ thể mảnh mai nhưng ý chí quật cường, bị ngã bao nhiêu lần, đứng dậy bấy nhiêu lần. Anh chỉ biết... cô là người anh yêu, yêu không thể từ bỏ.

Kiến Thành đứng thẳng người, kiên định nói: "Cô ấy là người con yêu. Bảy năm trước, bảy năm sau vẫn vậy"

Nghe xong câu này, tất cả mọi người đều im lặng nhìn anh, sau đó bên tai bỗng nhiên truyền đến mấy âm thanh đổ vỡ.

Lúc này Kiến Thành mới phát hiện ra Lý Thiên Kim đã đứng ở cửa phòng từ khi nào, dưới đất là một khay hoa quả đã vỡ, mấy quả cherry lăn dưới sàn không theo trật tự nào.

"Kim". Tống Liên Chi đứng dậy, nhìn cô bằng ánh mắt chứa đựng sự đau lòng.

Mà lúc này, trong mắt Lý Thiên Kim cũng lấp lánh mấy giọt nước trong suốt, có thể nhìn ra được sự bi thương và chua xót trong đó.

Kiến Thành im lặng, không khí phòng khách yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Lý Thiên Kim mím môi cố ngăn cho nước mắt không chảy ra, lát sau mới hít sâu một hơi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng gạo nói: "Xin lỗi"

Cô cúi xuống nhặt hoa quả vương vãi trên nền gạch, không cẩn thận bị mấy mảnh thủy tinh đâm vào tay. Kiến Thành sải bước tiến lại, cúi xuống, cầm lấy bàn tay cô: "Có sao không?"

Thiên Kim lắc đầu: "Không sao"

Kiến Thành nhìn cô, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác vô cùng thương xót. Anh yên lặng rất lâu, mãi sau đó mới nói đúng ba từ: "Anh xin lỗi"

"Xin lỗi gì chứ. Em ở nước ngoài nhiều năm, cũng tự cảm thấy không phù hợp với kiểu ép buộc kết hôn thế này. Trước đây em tưởng anh chưa yêu ai cho nên mới tự ghép chúng ta làm một đôi. Bây giờ thì tốt rồi, anh có người phụ nữ anh yêu, em cũng sẽ tìm được người đàn ông em yêu"

Hơn hai mươi năm, Lý Thiên Kim im lặng đi bên đời anh, âm thầm quan tâm anh, chưa bao giờ than phiền, chưa bao giờ từ bỏ. Cô thuộc kiểu phụ nữ thông minh, lý trí, cũng rất mạnh mẽ kiên cường... chỉ tiếc, trái tim anh vĩnh viễn chỉ chứa đựng được một người, người đó không phải Lý Thiên Kim.

"Anh xin lỗi"

"Xin lỗi gì chứ. Ngay từ lần gặp cô ấy hôm anh nhậm chức, em đã nhìn ra rồi"

Kiến Thành nhíu mày nhìn cô, không nói.

Lý Thiên Kim gượng cười: "Quen nhau mấy chục năm, em chưa từng thấy anh thất thần như thế. Tỏ vẻ như không quen nhưng tim rất đau có đúng không?"

Đây chính là thanh mai trúc mã, có những điều không cần nói ra cũng có thể hiểu được.

Kiến Thành gật đầu: "Cô ấy là An Nhã"

"Là cô gái ở thành phố B năm đó?"

Nhớ lại hơn năm trước, khi Lý Thiên Kim ngày nào cũng đến bệnh viện kiên nhẫn dìu Kiến Thành tập đi, lúc anh vừa có thể đi lại được đã lập tức mua vé máy bay quay trở về Việt Nam. Lý Thiên Kim đưa anh ra sân bay, Kiến Thành chỉ nói có một người bạn ở thành phố B tên là An Nhã, anh phải về tìm cô ấy.

Lý Thiên Kim dường như hiểu ra, cô mỉm cười: "Em biết rồi"

Kiến Thành thở dài, cầm tay cô đứng dậy, sau đó đi lại gần bàn trà, nói: "Ông nội, ba mẹ, thủ tục đổi tên con đã làm xong rồi. Con xin lỗi"

Dương Hàn chậm rãi đặt quân cờ xuống bàn, ăn pháo của bên kia, lát sau mới bình thản lên tiếng: "Bây giờ anh định thế nào?"

"Đương nhiên là đánh một trận rồi ạ"

Đoàn Cảnh Thiên vỗ đùi, cười sảng khoái: "Đại ca, anh thấy chưa? Máu của anh chảy trong người nó, bây giờ nó làm cái gì cũng là di truyền từ anh hết". Nói đến đây, ông ngẩng đầu nhìn khuôn mặt khôi ngô của Kiến Thành, giọng nói đầy hưng phấn: "Mẹ kiếp. Đứa nào đâm con một dao. Con phải trả lại nó hai dao. Có như thế mới là cháu nội của Đoàn Cảnh Thiên"

Dương Vũ hắng giọng: "Nó cũng là con trai của con mà"

Kiến Thành liếc nhìn đồng hồ, hiện tại bây giờ đã gần chín giờ tối, nếu còn nán lại đây chắc anh sẽ sớm bị mấy người này làm đau đầu mà chết.

Anh với tay lấy một miếng Urgo băng lại vết thương cho Thiên Kim, cô nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy trái tim trở nên co quắp. Hóa ra, biết anh yêu người khác cũng không đau như cô tưởng, trước đây cô cứ tưởng nếu thiếu người đàn ông này, mình sẽ đau đớn đến chết đi. Không ngờ bây giờ mới hiểu, chẳng ai có thể chết vì đau lòng cả.

Băng xong, Kiến Thành cẩn thận rút tay về, nói: "Bây giờ anh về nhà. Em có muốn đi nhờ một đoạn không?"

"Vâng"

Lúc này, mấy người ngồi kia vẫn còn đang mải mê tranh luận rất nhiệt tình, Kiến Thành khẽ hắng giọng: "Con còn có chút việc. Xin phép mọi người về trước"

Nói rồi xoay người dắt tay Thiên Kim rời đi, khi vừa ra đến cửa chính, Dương Hàn đột nhiên nói: "Khoan đã"

"Dạ". Kiến Thành dừng bước, hơi ngoái đầu lại nhìn ông nội.

Dương Hàn im lặng một lúc, sau đó đặt quân cờ trong tay xuống vị trí chiếu tướng, chậm rãi nói: "Một trăm người cùng một lô vũ khí tiên tiến đã được mang đến biệt thự ở ngoại ô. Làm gì thì làm, phải giữ mạng sống quay về"

Không hổ danh là lão đại giang hồ khi xưa, chỉ trong vòng nửa tiếng đã nắm rõ toàn bộ hành tung của anh, còn sớm chuẩn bị sẵn vũ khí lẫn nhân lực tốt nhất cho Kiến Thành.

Anh nhẹ nhàng buông tay Lý Thiên Kim ra, quay người lại, kính cẩn cúi đầu: "Con biết rồi. Cảm ơn ông nội"

Sau khi anh đi khỏi, Đoàn Cảnh Thiên mới hậm hực bày ra một ván cờ mới, nhìn Dương Hàn đang ngồi trầm ngâm: "Anh đã sớm biết có người muốn giết nó?"

"Lúc có người phục kích biệt thự của nó, người của tôi đứng ở ngay đường bên kia"

"Tại sao không giúp nó? Anh thật, mẹ nó, máu lạnh vô tình"

"Nó làm được thì phải chịu được. Không có bản lĩnh đó thì còn xứng đáng làm cháu nội tôi hay sao?". Dương Hàn thở dài: "Nó cùng cô gái đó, xem ra cũng rất xứng đôi vừa lứa".

Tống Liên Chi cùng Dương Vũ nghe đến đây liền quay sang nhìn nhau, chẳng biết nên khóc hay nên cười.

Thằng con không chịu nghe lời này ấy à, năm xưa có đem vứt nó ở trại huấn luyện sống cực khổ cũng không mở miệng kêu la nửa lời. Bây giờ cũng vẫn không quản được nữa, muốn ép nó cưới, nó có chết cũng không nghe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK