Nhưng mà những câu nói của cô ấy cứ quanh quẩn mãi trong đầu cô.
Chờ sau khi cô kết hôn xong, cô chỉ có thể trở thành người phụ nữ bị vứt bỏ.
Những lời này, vẫn luôn quay vòng trong đầu cô.
"Dao Dao, em ở đây nói chuyện với ai vậy?" Cung Hình Dực trở lại, bên cạnh còn có Kỳ Kỳ.
"Không có gì, chỉ là một cô gái kỳ quái, nói với em những câu khó hiểu sau đó liền rời đi. Kỳ Kỳ, con đi đâu vậy?" Thấy Kỳ Kỳ, cô lập tức ngồi hổm xuống hỏi thăm nó.
"Nó à, nói chuyện cùng với một cô bé ở đằng sau, cũng không biết bọn nó nói chuyện gì, hình như có vẻ rất vui." Lúc đó anh cũng sững sờ. Tên tiểu quỷ này, nhỏ như vậy đã bắt đầu tán gái rồi. Mặc dù cô bé kia quả thật rất đáng yêu, nhưng mà như vậy không phải nó trưởng thành quá sớm sao?
"Con đó! Ở đấy nửa ngày cũng không biết ra ngoài, cứ ở bên trong nói chuyện phiếm!" Khi nhìn thấy cô bé đó anh cũng sợ hết hồn.
"Nhưng mà, mẹ, ánh mắt của cô bé kia có màu sắc giống Kỳ Kỳ là đó!" Nếu không phải do nó nhìn thấy màu mắt giống mình thì tại sao nó lại để ý đến cô bé đó chứ?
"A. . . . . . Không có gì kỳ quái đâu!" Chỉ là màu sắc ánh mắt của cô bé kia, tại sao lại giống Kỳ Kỳ?
Mà khi cô bé kia nhìn thấy Cung Hình Dực thì trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái.
"Ông già, không phải ông đã nói, chỉ có người của Cung gia, mới có ánh mắt màu tím nhạt sao? Tại sao con bé đó cũng có? Chẳng lẽ con còn có một người chú hay một người cô nào khác sao?" Nó có chút buồn bực, không phải nói mấy đời đều là con một sao?
"Cha sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, hiện tại, chúng ta phải tới khách sạn. Nếu còn không đi mau thì sẽ trễ mất!" Cung Hình Dực lựa chọn bỏ qua chuyện này mà Tống Tâm Dao lại đem chuyện này, ghi nhớ trong lòng.
Cung gia mỗi đời đều chỉ có một đứa con trai, cho tới bây giờ cũng không sinh con gái. Bắt đầu từ đời ông nội của Cung Hình Dực - Cung Thiên Kích, Cung gia cũng chưa từng có hai đứa bé, đều chỉ có một đứa con trai.
Chuyện nhà bọn họ có con gái là chưa bao giờ xảy ra.
Chuyện này cô hiểu biết rõ ràng, chính Cung Thiên Kích đã nói cho cô biết. Nhưng thân phận của cô bé kia, rốt cuộc là gì?
Ngồi trong xe, TốngTtâm Dao nhìn ra phong cảnh bên ngoài, nhìn bóng cây lướt qua nhưng trong lòng đều nghĩ đến những câu nói của cô gái xa lạ trong tiệm spa, còn có cô bé Kỳ Kỳ đã gặp phải kia nữa. Chuyện này khiến cho cô rất buồn bực. Những người đó rốt cuộc là ai?
Tại sao lại hiểu rõ chuyện Cung gia bọn họ như vậy?
Cô càng nghĩ càng không hiểu? Trong lòng cũng bắt đầu lo lắng. Cô lo lắng rằng bữa tiệc đính hôn hôm nay của bọn họ lại một lần nữa không thể thuận lợi cử hành.
"Dao Dao, làm sao dọc đường đi, em đều không yên lòng vậy?" Xe mới vừa dừng lại, Cung Hình Dực liền hỏi. Anh cứ có cảm giác Tống Tâm Dao hôm nay có chút lạ, hình như là từ khi anh tới WC tìm Kỳ Kỳ cho tới bây giờ cô đều có vẻ không yên tâm.
Nhưng mà rốt cuộc là co chuyện gì, anh cũng không biết.
"À, em có chút khẩn trương!" Cô khẩn trương, nhưng không phải vì bữa tiệc đính hôn mà khẩn trương.
"Không cần khẩn trương, chỉ cần đi theo anh là được rồi!" Tống Tâm Dao gật đầu một cái, cười cười nhìn anh. Lại nhìn sang Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh. Nó cũng giống như cô, cũng duy trì trầm mặc. Điều này càng khiến cho anh cảm thấy kỳ quái.
Hai mẹ con họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Đến rồi!" Xe dừng ở cửa khách sạn năm sao, Cung Hình Dực xuống xe trước, giúp Tống Tâm Dao để cho cô kéo cánh tay của mình, sau đó lại kéo Kỳ Kỳ qua.
Giao chìa khóa cho nhân viên giữ xe, bọn họ cùng đi vào phòng tiệc.
Mới vừa vào khách sạn, đã có khá nhiều ký giả vây quanh. Sau đó bảo vệ lập tức dẹp ra cho bọn họ một lối đi, không để cho ký giả hỏi thêm gì cả.
Cho nên khi ký giả nhìn thấy Kỳ Kỳ đi ở bên cạnh bọn họ, tất cả đều trợn tròn hai mắt, đứa bé này là ai? Tại sao lại giống Cung Hình Dực như vậy? Chẳng lẽ bọn họ là cha con sao?
Muốn hỏi nhưng bọn họ đã vào trong thang máy, hai người bảo vệ cũng đi theo vào thang máy. Còn những người bảo vệ còn lại đứng chặn ký giả, để cho bọn họ co thể an toàn lên phòng tiệc trên lầu.
"Không cần khẩn trương. Chẳng phải đã có anh ở đây rồi sao?" Phát hiện lòng bàn tay của Tống Tâm Dao đang đổ mồ hôi, anh trấn an nói.
"Nhiều người như vậy, thật đúng là lần đầu tiên em nhìn thấy, anh thường xuyên gặp phải trường hợp như vậy, dĩ nhiên không sợ rồi!" Kỳ Kỳ còn trấn định hơn Cung Hình Dực, từ lúc tiến vào, vẫn luôn ngẩng đầu ưỡn ngực.
"Đợi lát nữa còn nhiều người hơn, có phải em sẽ càng lo lắng hơn không?" Phía dưới chỉ có không tới một nửa số ký giả, trên lầu còn có hơn một nửa số ký giả nữa đang chờ bọn họ. Mà bây giờ chắc là tất cả ký giả cũng đều đã chờ ở trên lầu rồi.
Khi bọn họ vừa mới tiến vào thang máy, những ký giả kia đã sớm chen vào một cái thang máy khác đi lên lầu.
"Không thể nào!" Nghe thấy anh nói như vậy, chân cô cũng mềm nhũn.
"Yên tâm, không phải đã có anh ở đây sao?"
"Cha ở đây thì cũng làm được cái * gì chứ? Không phải đều là những chú bảo vệ này ngăn ký giả lại sao?" Kỳ Kỳ ở một bên khinh thường nhìn anh một cái. Người đàn ông này có lúc thật sự rất tự luyến.
"Kỳ Kỳ, nói chuyện đàng hoàng một chút!" Thấy Kỳ Kỳ nói tục, Cung Hình Dực thật sự không vui. Tên tiểu quỷ này không thể bình thường một chút sao?
"Con rất đàng hoàng! Cám ơn!" Lúc này, cửa thang máy mở ra, bên ngoài tiếng máy ảnh liên tiếp vang lên. Bảo vệ vừa rồi vẫn còn ở dưới lầu không biết từ khi nào tất cả đều đã lên trên lầu, tốc độ này so với bọn họ còn nhanh hơn.
Kỳ Kỳ quả thật không có ở đây lại nói, bởi vì này sao nhiều ký giả tại chỗ, hắn còn là cấp cho bọn họ lưu lại một ấn tượng tốt.
Được đội bảo vệ "bảo vệ" cẩn thận nên bọn họ thuận lợi tiến vào phòng tiệc. Bên trong phòng, khách mời đã đến đông đủ. Hai vợ chồng nhà họ Tống và Cung Thiên Kích thấy bọn họ đã đến nên cùng chạy tới.
"Các con cuối cùng cũng đến rồi!" Kỳ Kỳ nhìn thấy Cung Thiên Kích liền chạy tới, đưa ra tay nhỏ bé ra, muốn ông ôm nó.
Cung Thiên Kích mỉm cười ôm lấy Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ cũng vui vẻ chơi với bộ râu bạc của ông.
"Kỳ Kỳ, làm sao con lại nghịch râu của ông cố rồi." Tống Tâm Dao nghiêm mặt. Tên tiểu quỷ này, tại sao lại yêu râu ria như vậy? Mỗi lần nhìn thấy Cung Thiên Kích, đều muốn nghịch thật lâu, thật là không giữ mặt mũi cho Cung Thiên Kích.
"Không sao, để cho nó nghịch đi!" Cung Thiên Kích đương nhiên cưng chiều đứa cháu yêu quý này rồi, nhìn thấy nó giống như nhìn thấy Cung Hình Dực lúc nhỏ vậy.
Hai nhân vật chính đã đến, trong phòng tiệc cũng bắt đầu náo nhiệt, tất cả mọi người tới đây đều đến chúc phúc bọn họ. Lúc vừa mới bắt đầu, Tống Tâm Dao còn có chút không quen, nhưng mà từ từ cô cũng không khẩn trương như vậy nữa, chầm chậm thích nghi với không khí vui vẻ ở đây.
Mọi người đều cười rất thân thiện, điều này khiến cho Tống Tâm Dao không còn lo lắng nữa.
Cha con nhà họ Cao cũng xuất hiện trong phòng tiệc. Khi mọi người thấy Cao Cầm Nhã, cũng không nghĩ cô sẽ đến tham gia bữa tiệc đính hôn của Cung Hình Dực .
"Các vị khách quý! Chúc mọi người một buổi tối tốt lành!" Lúc này trên đài, vang lên âm thanh của người chủ trì bữa tiệc.
"Vào ngày thu đẹp trời như ngày hôm nay, chúng ta tới đây để chúc mừng cho lễ đính hôn của cặp đôi trai xinh gái đẹp này, chúc họ trong những ngày tháng tiếp theo có thể hạnh phúc mỹ mãn." Người chủ trì nói không lớn không nhỏ, người ở dưới đài cũng chầm chậm bước tới gần sân khấu nơi người chủ trì đang đứng hơn.
Cung Hình Dực cũng ôm Tống Tâm Dao từ phòng nghỉ ngơi đi ra.
"Hiện tại, chúng tôi sẽ mời cặp đôi xinh đẹp của ngày hôm nay, tổng giám đốc của Tử Mị - Cung Hình Dực tiên sinh, cùng thiên kim của tổng giám đốc tập đoàn Tống thị - Tống Tâm Dao tiểu thư lên sân khấu, tiếp nhận tới chúc phúc." Cung Hình Dực ôm Tống Tâm Dao đi lên sân khấu, nhìn xuống bên dưới đứng đông nghịt người, Tống Tâm Dao lại bắt đầu khẩn trương.
"Thật là nam tài nữ sắc trời sinh tuyệt phối!" Người chủ trì này, thật đúng là nịnh hót quá rồi.
"Tiếp đó, xin mời nhân viên phục vụ, đẩy bánh ngọt lên trên này, mời Cung tiên sinh đeo nhẫn kim cương đính hôn cho cô dâu của chúng ta." Cung Hình Dực câm chiếc nhẫn lên kéo tay Tống Tâm Dao lại, khi anh đang định đeo nhẫn lên cho cô, lại truyền đến. . . . . .
"Đợi chút. . . . . ." Tất cả mọi người xoay người nhìn về phía bên ngoài phòng tiệc, một người phụ nữ đi vào, bên cạnh cô ta còn kéo theo một cô bé.
Cao Cầm Nhã đứng ở một bên, nhìn người phụ nữ và đứa bé vừa tiến vào kia, lạnh lùng cười. Kịch hay bắt đầu!
"Xem ra, bữa tiệc đính hôn của tổng giám đốc Cung, không thể dễ dàng tiến hành như thế rồi." Người chủ trì nhìn người phụ nữ kia, chắc là lại tới quấy rối rồi!
"Cô là ai?" Cung Thiên Kích không nghĩ bữa tiệc đính hôn lần này của cháu mình lại bị người khác quấy rầy nữa.
Người phụ nữ kia không để ý đến Cung Thiên Kích, mang theo cô bé bên cạnh kia, đi thẳng lên trên sân khấu. Cô ta cầm lấy micro trong tay người chủ trì, thét lên: "Người phụ nữ tên Tống Tâm Dao này căn bản là một người chuyên lừa gạt." Tầm mắt mọi người, cũng chuyển đến trên người Tống Tâm Dao .
"Cô có bằng chứng gì nói mẹ tôi là kẻ nói dối." Kỳ Kỳ từ trong ngực Cung Thiên Kích nhảy xuống, chạy tới bên cạnh Tống Tâm Dao, người phụ nữ này nhất định không phải là người tốt. Mà con bé kia cũng là con bé mà nó đã gặp trong tiệm spa, bọn họ tới đây rốt cuộc có mục đích gì?
"Kỳ Kỳ, cô ta không phải là mẹ của con, mẹ mới là mẹ ruột của con!" Người phụ nữ kia đột nhiên nhìn Kỳ Kỳ, nước mắt dâng lên, nói.
"Cô gạt người, tôi là do mẹ sinh ra, dĩ nhiên biết ai là mẹ tôi, cô đừng nghĩ sẽ gạt được tôi." Kỳ Kỳ không tin, nó vừa sinh ra, đã đi theo Tống Tâm Dao, làm sao có thể là con của người phụ nữ này.
"Kỳ Kỳ, mẹ không lừa con, con và Di Di là anh em, là long phượng thai, là người phụ nữ này đã ôm con đi mất." Người phụ nữ xa lạ chỉ vào Tống Tâm Dao.
"Cô rốt cuộc là ai?" Tống Tâm Dao nhìn người phụ nữ kia, cô ta rốt cuộc là ai? Tại sao lại phải làm như vậy với cô?
"Tôi là mẹ ruột của Kỳ Kỳ, tôi mới là người phụ nữ xảy ra quan hệ với Cung Hình Dực ở trong quán bar bốn năm trước, căn bản người đó cũng không phải là cô!" Dưới sân khấu lại là một mảnh xôn xao. Tầm mắt mọi người, đều nhìn về phía Cung Hình Dực.
"Cô nói cô xảy ra quan hệ với tôi ở trong quán bar?" Cung Hình Dực nhìn về phía người phụ nữ kia. Anh nhớ, anh chưa từng có thói quen qua đêm trong quán bar.
"Đúng, Dực, anh không nhớ dêm bốn năm trước đó sao? Sau khi anh uống một ly rượu, liền đi vào trong phòng của anh ở trong quán bar. Mà đêm hôm đó, em cùng bạn học đến đó tụ họp, lúc vừa đi qua cửa phòng thì bị anh kéo vào, sau đó. . . . . ." Người phụ nữ nọ khóc thút thít nói.
"Cô tên là gì?" Cung Hình Dực len lén vỗ vỗ tay Tống Tâm Dao, hình như muốn để cho cô an tâm hơn.
"Em tên là thôi Từ Phân." Đôi mắt Thôi Từ Phân đẫm lệ nhìn Cung Hình Dực, hình như anh ta đã hoàn toàn tin lời của cô.
"Ồ! Dao Dao, à không. . . . . . Tống Tâm Dao tại sao lại muốn ôm con của cô đi, hai người quen biết nhau sao?" Cung Hình Dực muốn nhìn xem người phụ nữ này muốn chơi trò gì.
"Em. . . . . . Hu hu. . . Bốn năm trước, khi em sinh hạ Kỳ Kỳ, người phụ nữ này cũng sinh một đứa con, là một bé trai. Nhưng mà đứa bé kia vừa ra đời đã chết yểu. Em vào viện muộn hơn cô ta một ngày, lúc ấy nhìn thấy cô ta ngày ngày mất hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, em mới đi hỏi y tá. Y tá kia nói hết chuyện của cô ta cho em nghe. Thấy cô ta rất đáng thương nên em mới đi an ủi cô ta.
Nhưng, cô ta lại thấy em sinh được hai đứa trẻ, mà em cùng cô ta lại chung phòng bệnh, nên cô ta canh đến lúc em đi ngủ, len lén ôm Kỳ Kỳ đi. Em đi tìm thật lâu, cho đến vài ngày trước, mới tìm thấy Kỳ Kỳ ở trong bệnh viện. Lúc ấy, em có chút nghi ngờ nên đã len lén lấy một sợi tóc của Kỳ đi làm xét nghiệm DNA. Cuối cùng cũng có kết quả, Kỳ Kỳ thật sự chính là đứa bé đáng thuơng kia." Cô ta càng nói càng kích động, càng nói càng muốn xông lên, giết Tống Tâm Dao.
Cao Cầm Nhã nhìn Thôi Từ Phân trên sân khấu. Thực không tồi, diễn xuất thật sự rất đạt, nếu như có cơ hội, có thể giới thiệu cho cô ta một đạo diễn, để cho cô ta diễn một bộ phim, chỉ sợ cô ta sẽ không có cơ hội này.
"Cô đến đây nói năng bậy bạ cái gì thế? Kỳ Kỳ là do Dao Dao sinh ra, lúc Dao Dao sinh Kỳ Kỳ, là tôi đã chăm sóc cho cô ấy, chẳng lẽ tôi lại không biết gì sao?" Quách Y Y thật sự không nghe nổi nữa. Người phụ nữ đáng chết này rốt cuộc từ đâu đến?
Làm sao lại nhận con trai bừa bãi như vậy, hơn nữa còn muốn đoạt đi Kỳ Kỳ.
"Cô là chị em tốt của cô ta tất nhiên cô sẽ nói như vậy rồi!" Thôi Từ Phân nhìn Quách Y Y, bực bội nói.
"Tôi chỉ muốn nói lý lẽ, cô nói Kỳ Kỳ là con của cô, cô chỉ lấy một bản xét nghiện DNA đã chứng minh Kỳ Kỳ là con của cô. Vậy có phải tôi lên lén rựt hai sợi tóc của cô đến bệnh viện làm xét nghiệm DNA sau đó nói, Thôi Từ Phân cô là con gái đã thất lạc nhiều năm của tôi, đây là xét nghiệm DNA của hai chúng ta. Như vậy có được hay không?" Người ở dưới đều cười ha ha, Dạ Đình đi tới bên cạnh, kéo cô vào trong ngực.
"Cô. . . . . . Nếu như cô không tin tôi, đại khái có thể lấy tóc của tôi và kỳ Kỳ, đi làm xét ngiệm lại một lần nữa, cô cho là tôi làm giả , như vậy chính cô tự đi làm đi!" Thôi Từ Phân nhìn Quách Y Y chằm chằm, người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Muốn làm hỏng chuyện tốt của cô sao?
"Làm lại? Chuyện cười, người phụ nữ như cô có thể sinh ra Kỳ Kỳ thông minh, đáng yêu như vậy sao? Cô nghĩ tất cả chúng tôi đều là người ngu à? Cô chỉ cần len lén lấy hai sợi tóc, đều đổi thành hai sợi tóc của cô, mang ra ngoài làm xét nghiệm, kết quả chẳng lẽ không phải như vậy sao? Hoặc là làm xét nghiệm với con gái bé nhỏ này của cô đai." Cô bắt đầu hoài nghi, người phụ nữ này mang đứa bé đến đây cũng chỉ là để gạt người.
"Hình Dực, anh phải tin tưởng em. Kỳ Kỳ là con của anh, Di Di cũng là con anh, bọn chúng là anh em mà!" Thôi Từ Phân không để ý Quách Y Y, hai mắt đẫm lệ nhìn Cung Hình Dực. Hy vọng anh ta có thể tin tưởng lời nói của mình.
Cung Hình Dực đột nhiên ngồi xổm xuống, kéo cô bé vẫn đang đứng bên cạnh Thôi Từ Phân ra
"Con tên là Di Di thật sao? Tới đây!" Thấy Cung Hình Dực hình như đã tin, Thôi Từ Phân vội đấy cô bé tên gọi Di Di lên trước.
"Di di, nhanh tới chỗ cha con đi, để cho cha nhìn con xem!" Tống Tâm Dao lại một lần nữa không thể nào tin nổi, Cung Hình Dực lại một lần nữa tin tưởng lời nói của người khác. Cô quỳ xuống kéo Kỳ Kỳ vào trong ngực mình.
Người đàn ông này, đối với cô rốt cuộc là có tình cảm như thế nào? Tại sao hết lần này đến lần khác đều tin tưởng người ngoài, mà không tin tưởng cô.
Nếu như tin tưởng cô..., anh cũng sẽ không cần phải cho người phụ nữ này, nhiều cơ hội như vậy.
Cô bé tên Di Di đó, từ từ đi tới chỗ Cung Hình Dực, cả cơ thể dường như đều đang phát run. Cung Hình Dực nhận ra đứa bé này hình như là đang sợ cái gì đó.
Đưa tay kéo cô bé qua, nhìn chằm chằm một lúc, đưa tay vuốt mặt nó, bất luận người nào cũng cho là anh đang vuốt ve khuôn mặt của đứa bé, nhưng không nghĩ là. . . . . .
Anh đột nhiên đứng lên, nhìn về phía bảo vệ bên cạnh cửa gọi: "Phong. . . . . ." Phong dẫn đầu nhóm bảo vệ đi tới với tốc độ rất nhanh. Lần này, Thôi Từ Phân càng thêm hưng phấn, cho rằng Cung Hình Dực đã thực sự tin lời cô ta..., mà đuổi Tống Tâm Dao ra khỏi nơi này.
"Bắt người phụ nữ điên này lại cho tôi." Thế nhưng, anh đột nhiên lại chỉ vào Thôi Thục Phân, đồng thời hét vào micro như vậy.
"Hình Dực, anh làm gì thế? Em là mẹ của con anh mà!" Thôi Từ Phân thấy hai tay của mình bị hai người bảo vệ giữ lấy, muốn tránh thoát nhưng lại tránh không được.
Dưới sân khấu bần tán ầm ĩ, Cung Hình Dực rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
"Di Di, con xoay người lại." Cô bé kia sau khi nghe thấy câu nói đó, liền quay người sang, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô bé nhưng không phát hiện có cái gì khác thường cả.
"Có nhận ra sự khác nhau hay không?" Người ở dưới sân khấu đều lắc đầu. Kỳ Kỳ lại đột nhiên hô lên: "Cha, ánh mắt của cô bé đó là màu đen." Tống Tâm Dao lúc này cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô bé tên Di Di đó.
"Không sai, đúng là con trai bảo bối của cha nhanh mắt." Cung Hình Dực đột nhiên mở bàn tay ra.
"Mọi người xem, trong tay tôi là cái gì? Là một đôi kính sát tròng màu tím nhạt. Mà chính tôi đã lấy ra từ mắt cô bé." Tất cả mọi người đều hít vào một hơi thật sâu. Người phụ nữ này, thật đúng là muốn chết, dám lừa gạt Cung Hình Dực.
Sắc mặt Thôi Từ Phân trở nên tái nhợt, cô ta cho là sẽ không có sơ hở. Chỉ cần Cung Hình Dực tin Di Di và Kỳ Kỳ đều là con của cô, đuổi Tống Tâm Dao đi, như vậy cô ta có thể thay thế Tống Tâm Dao gả cho Cung Hình Dực. Nhưng làm thế nào cô ta cũng không nghĩ tới, Cung Hình Dực sẽ đoán ra, cô ta đang gạt anh?
"Có phải cô muốn biết tại sao tôi lại không mắc lừa cô hay không?" Thôi Từ Phân gật đầu một cái, mà mọi người ở dưới sân khấu cũng đồng loạt gật đầu theo.
"Khi cô nói cô xảy ra quan hệ với tôi trong quán bar, tôi đã bắt đầu hoài nghi rồi. Bởi vì Cung Hình Dực tôi không qua đêm trong quán bar đó bao giờ. Lại trở lại câu nói của cô, cô nói mấy hôm trước cô nhìn thấy Kỳ Kỳ ở trong bệnh viện, cho nên lấy được tóc của Kỳ Kỳ cầm đi làm xét nghiệm DNA. Tôi nhớ rất rõ, lúc Kỳ Kỳ ở bệnh viện, là ở phòng cấp cứu, hơn nữa lúc ấy tôi bị thương, phải cấp cứu. Kỳ Kỳ vẫn luôn nằm ở trong ngực ông nội tôi, căn bản không có ai có thể đến gần nó. Còn Dao Dao, bởi vì cô ấy nghe thấy tin tức tôi không có nguy hiểm gì, mà an tâm, hơn nữa hôm đó do đã bị kinh sợ nên cô ấy lập tức té xỉu. Tôi nhớ mẹ vợ đã nói với tôi là, bà và Kỳ Kỳ vẫn luôn trông chừng bên cạnh Dao Dao, mà bà ấy cũng không hề rời khỏi chỗ đó.
Cho đến khi Dao Dao tỉnh lại, Kỳ Kỳ mới đi theo cha mẹ vợ tôi về nhà. Bình thường, cha vợ tôi cũng sẽ ôm Kỳ Kỳ, càng không thể có người nào đến gần bọn họ. Còn nữa, cô nói Dao Dao sinh được một đứa bé, mà nó lại chết yểu. Thế nhưng, tôi lại nhớ rất rõ, khi tôi tìm được Dao Dao tôi đã phái người đi điều tra cuộc sống trong bốn năm qua của Dao Dao, bao gồm cả thời gian Kỳ Kỳ ra đời, cũng tra rất rõ ràng. Còn như cô vừa mới nói, cô vào bệnh viện muộn hơn Dao Dao một ngày, như vậy thì đứa bé của cô cũng sẽ ra đời chậm một ngày. Đem so sánh với tư liệu tôi tra được, tất cả đều có thể hiểu rõ." Cung Hình Dực chỉ muốn xem xem cô ta rốt cuộc có thể nói như thế nào.
"Cháu không phải là con của cô ta, cô ta là người đàn bà xấu xa. Cô ta đã mua cháu từ tay cha nuôi cháu đó!" Di Di đứng ở một bên, đột nhiên giống như nổi điên, thét lên.
"Thì ra ngay cả đứa bé này cũng không phải là con của cô!" Cung Hình Dực cười lạnh, khách mời dưới đài đều vỗ tay hoan hô. Cung Hình Dực thật không hổ danh là Cung Hình Dực, đối với bất cứ chuyện gì, đều tra được rõ ràng, chuyện này cũng có thể hiểu rõ tận tình.
"Ha ha ha. . . . . ." Thôi Từ Phân đột nhiên cười phá lên. Như phát điên ở trên đài, cười điên cuồng.
Cung Hình Dực đi tới bên cạnh Tống Tâm Dao, kéo cô, bảo hộ ở sau lưng.
"Dực, cám ơn anh đã tin tưởng em!" Tống Tâm Dao cho là anh lại một lần nữa không tin cô.
Cô nên cảm nhận được vừa rồi anh vỗ tay cô thì cũng đã nói cho cô biết ý của mình, để cho cô yên tâm.
"Đứa ngốc, làm sao anh lại không tin em được chứ!" Từ sau lần bị Cao Cầm Nhã lừa gạt trước kia, anh đã biết thêm rất nhiều, cũng hiểu được rất nhiều điều. Tống Tâm Dao không phải người phụ nữ như vậy. Thật ra thì lời nói của người phụ nữ này sơ hở chồng chất, cho nên anh mới có thể lý giải tất cả ý nghĩ trong thời gian ngắn như vậy.
"Hai người cứ ngọt ngào tiếp đi! Tôi thật muốn nhìn xem hai người có thể ngọt ngào bao lâu, năm đó tôi bỏ thuốc không thể làm Cung Hình Dực vào phòng của tôi. Bốn năm sau, tôi cũng sẽ không thể để cho người phụ nữ khác chiếm được tiện nghi, lấy được tất cả những gì tôi muốn." Cô ta cười lạnh.
"Bốn năm trước, là cô boe thuốc vào trong rượu của tôi?" Cung Hình Dực nhìn cô ta. Không ngờ là người phụ nữ này làm, ban đầu thiếu chút nữa anh đã hiểu lầm Tống Tâm Dao.
"Không sai, chính là tôi làm! Đêm đó tôi cũng ở dưới sân khấu, nghĩ là anh sẽ để ý đến sự tồn tại của tôi. Đêm đó trong tất cả những người phụ nữ ở đó, so bất kỳ ai tôi đều xuất chúng hơn, xinh đẹp hơn, anh lại đi coi trọng cái người như học sinh tiểu học này." Chân tướng đã rõ ràng. Thì ra người bỏ thuốc năm ấy lại là người phụ nữ này.
"Vị hôn thê của tôi lớn lên như thế nào, tôi hiểu rõ hơn cô, không cần bà điên như cô đứng đây nói bậy. Phong, đưa cô ta đến đồn cảnh sát!" Phá hư bữa tiệc đính hôn của bọn họ, người phụ nữ này, đúng là muốn tìm chết .
"Ha ha. . . . . . Đừng để tôi ra ngoài, nếu tôi mà được ra tù, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho các người, Tống Tâm Dao, tao nhớ kỹ mày, chính mày hãy cẩn thận đấy!" Đang bị Phong kéo ra ngoài nhưng cô ta vẫn la hét không ngừng.
"Nhét vải vào miệng cô ta cho tôi, thật là nhảm **...." Thuộc hạ bên cạnh nhận được mệnh lệnh, lấy một cái khăn lông màu trắng trên bàn, trực tiếp nhét vào trong miệng cô ta. Tiếp đó chỉ còn nghe thấy tiếng "Ưmh ưmh ưmh".
Cao Cầm Nhã nhìn Thôi Từ Phân bị bắt đi, vừa bực vừa hận. Cô thế nào lại quên mất vụ này, năm đó bọn họ xảy ra quan hệ là ở trong khách sạn, mà cô lại để cho người phụ nữ ngu ngốc này nói xảy ra quan hệ với anh ở trong quán bar. Ban đầu cô nên nhớ rõ những chuyện đó mới phải.
Khi tìm thấy cô ta, nên để cho cô ta nhớ hết tất cả những gì có trong tài liệu. Nhưng mà bây giờ có vẻ tốt hơn, Cung Hình Dực chẳng những không tin lời cô ta..., cô ta còn bị đưa vào đồn cảnh sát. Kế tiếp cô cần phải suy nghĩ thật cẩn thận, làm thế nào để đuổi cô ta đi, bằng không nếu như cô ta nói ra mọi chuyện thì cô còn mặt mũi nào ở lại thành phố O chứ?
"Cháu gái bé nhỏ, cháu tên là gì?" Tống Tâm Dao cảm thấy cô bé này thật đúng là đáng thương, rõ ràng có nhà, lại bị người cha nuôi xấu xa bán cho người phụ nữ điên này.
"Cháu tên là Thố Thố, mẹ vẫn gọi cháu là thỏ con." Thố Thố nhìn Tống Tâm Dao, đột nhiên cảm thấy rất thân thiết.
"Ừ, thỏ con, nhà cháu ở đâu? Dì đưa cháu trở về nhà nhé." Nhắc tới nhà, Thố Thố liền hoảng sợ nhìn Tống Tâm Dao, hình như cô bé rất sợ hãi đối với nơi gọi là nhà này.
"Cháu không muốn về nhà, cháu không muốn về nhà, cha nuôi sé đánh cháu, sẽ mắng cháu, nói là chờ cháu lớn lên, sẽ bán cháu cho câu lạc bộ đêm." Thố Thô co người lại, lui vào trong một góc phòng.
"Được rồi, được rồi, chúng ta không trở về nhà! Kỳ Kỳ, con đưa em Thố Thố đến chỗ bà ngoại đi." Kỳ Kỳ gật đầu, đi tới bên cạnh Thố Thố, đưa cánh tay nhỏ bé của mình ra.
Thố Thố nhìn Kỳ Kỳ, lộ ra hai chiếc răng thỏ khả ái, cười với nó, Kỳ Kỳ cũng mỉm cười nhìn lại. Thố Thố lúc này mới đưa tay cho Kỳ Kỳ.
"Bà xã, đây là em đang tìm vợ cho con trai sao?" Chẳng biết từ lúc nào Cung Hình Dực đã đi đến sau lưng Tống Tâm Dao, ôm Tống Tâm Dao, kéo vào trong ngực mình.
Tống Tâm Dao sau khi quay người lại liền đưa tay ôm ngược lấy Cung Hình Dực.
"Dực, cám ơn anh, cám ơn anh đã tin tưởng em!" Lúc ấy, cô thật sự rất sợ, anh sẽ lại một lần nữa không tin mình, nếu như anh lại không tin lời cô..., cô phải làm thế nào đây?
Lần trước, khi anh không tin cô, tâm tình của cô thật sự là rất kinh khủng.
"Cô bé ngốc!" Ôm cô càng chặt hơn một chút.
"Ha ha ha. . . . . .Vừa rồi trải qua một màn kịch như vậy, thật hy vọng mọi người sẽ không vì chuyện không vui vẻ đó mà phá hư tâm tình. Trải qua chuyện này đã cho chúng ta thấy được, tình cảm chân thành giữa tổng giám đốc Cung và thiên kim của Tống gia, thật sự làm cho chúng ta cảm động. Tiếp theo sau đây, những nghi thức vừa rôi chưa hoàn thành sẽ được tiếp tục. Xin mời tổng giám đốc Cung đeo nhẫn kim cương cho cô dâu xinh đẹp của chúng ta ngày hôm nay. Khi đeo chiếc nhẫn này, hy vọng hai người vô cùng đẹp đôi, có thể tương thân tương ái, trong những ngày tháng sau này, tin tưởng nhau, ngày càng thêm yêu thương nhau."
Cung Hình Dực ôm Tống Tâm Dao đến giữa sân khấu, lấy chiếc nhẫn để ở trong ngực mình ra, đeo vào tay Tống Tâm Dao. Tống Tâm Dao cũng cầm lấy chiếc nhẫn đeo vào trong tay anh. Đôi tay nắm lấy nhau thật chặt, bọn họ không hề phát hiện ra, hai tay của họ đang nắm thành hình trái tim. Ký giả ghi nhớ một màn này, chụp lại khoảnh khắc đó, đặc tả hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của họ.
Dưới đài, tiếng vỗ tay vang dội, tràn đầy tiếng chúc phúc, một tiếng nối tiếp một tiếng đua nhau vang lên.
Kỳ Kỳ đưa Thố Thố đi tới một chiếc ghế sofa ngồi xuống. Phục vụ bàn đưa tới chút bánh ngọt, để cho hai đứa cùng ăn.
Nhìn hai đứa bé vui vẻ ăn bánh ngọt, Tống Tâm Dao rúc vào trong ngực Cung Hình Dực lộ ra nụ cười hạnh phúc. Thật hy vọng mọi chuyện có thể vẫn luôn tiếp tục như vậy.
Lôi Vũ Minh không dám đến dự lễ đính hôn của bọn họ, trong tay vẫn luôn nắm thật chặt tấm thiệp mời. Đây là thiệp mời Cung Hình Dực dặn thư ký đem tới cho anh, nhưng mà anh không dám đi, nên đã để Dạ Đình đi thay anh.
Anh thật sự không thể, anh không muốn nhìn thấy hình ảnh hai người bọn họ gắn bó kề cận bên nhau . Có phải do anh quá chậm chạp hay không?
Anh tới trễ cho nên anh cũng không có cơ hội nữa, cho nên cô đã thuộc về anh ta mất rồi ư?
Anh thật sự không tin, thật sự không thể tin được!
"Vẫn còn nhìn thiệp mời à!" Dạ Đình đẩy cửa đi vào, thấy anh vẫn ngồi ở trong phòng nhìn tấm thiệp mời, có chút bất đắc dĩ.
"Tại sao sớm như vậy đã trở lại?" Lôi Vũ Minh thấy Dạ Đình trở lại, hình như hơi sớm, chẳng lẽ bữa tiệc đính hôn đã kết thúc rồi sao?
"Bữa tiệc, lễ nghi cũng khá tốt, Y Y kêu mệt, chúng tôi đi trước đây!" Nơi này là trụ sở của hai người bọn họ, chỉ là một người ở trên lầu, một người ở dưới lầu.
"Không phải cậu đưa Y Y đến đây chứ?" Mặc dù nơi này cách âm rất tốt, nhưng mà hai người bọn họ vẫn nên bỏ qua cho anh đi. Để cho một người đàn ông không có bạn gái, nghe âm thanh "này nọ í é í é" "này nọ í é í é" của hai người bọn họ ở lầu dưới, có muốn cho anh sống hay không đây?
"Đúng. . . . . . Tôi để cho cô ấy đi tắm trước rồi!"
"Không phải chứ, anh trai à! Anh có bạn gái, nhưng tôi không có đâu! Anh không thể bỏ qua cho tôi sao?" Lôi Vũ Minh mặc dù ngoài miệng nhạo báng như vậy, trái tim lại hơi đau đau, còn có chút út vị chua.
"Anh cũng mau chóng tìm một người bạn gái đi, có biết hay không hả? Hôm qua mẹ anh lại gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi là anh đã tìm được người phụ nữ nào phù hợp chưa? Nếu như có, tôi phải ngay lập tức thông báo với bà. Nếu Tống Tâm Dao đã đính hôn với Cung Hình Dực rồi, anh còn muốn dây dưa với cô ấy làm gì? Tấm thiệp mời này để tôi cầm đi, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, rượu tôi cũng cầm đi đây, đừng uống nữa!" Dạ Đình cầm rượu đỏ để trên bàn anh, sau đó lại lấy tiếp thiệp mời.
Lúc ra cửa, lại quay đầu lại nói: "Đi ngủ sớm một chút đi! Buổi tối âm thanh sẽ không quá lớn đâu!" Dạ Đình thò đầu vào nói. Anh muốn cùng Y Y cố gắng thêm nữa, để cho cô mang thai sớm một chút, cô sẽ không cả ngày nghĩ tới công việc, mà không muốn kết hôn cùng với anh nữa.
Anh cảm thấy, phải cưới được Y Y về nhà mới tương đối an toàn. Nếu không, có quá nhiều đàn ông dòm ngó đến người phụ nữ của anh rồi.
Giống như hôm nay cũng vậy, những công tử nhà giàu vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, nếu như không có anh đứng bên cạnh cô thì bọn họ đã sớm tiến lại gần hơn rồi.
Trở về phòng, vừa đúng lúc Quách Y Y từ trong phòng tắm đi ra.
"Ah, trong tay anh sao lại có thêm một tấm thiệp mời nữa vậy?" Nhìn thấy thiệp mời trong tay anh, cô có chút buồn bực.
"Đây là của Vũ Minh, hôm nay vốn là anh ấy phải đi, nhưng mà anh ấy lại không có đi, trong tay em lại cũng có thiệp mời cho nên anh không cầm theo." Anh để rượu đỏ lên trên bàn, đi tới bên cạnh cô, kéo cô vào trong ngực mình.
"Em đó, lần sau nếu như còn ăn mặc hấp dẫn như vậy, anh nhất định sẽ cho em biết tay!" Hôm nay ánh mắt của những người đàn ông kia làm cho anh cảm thấy thật sự không thoải mái.
"Anh không thích sao?"
"Anh thích, thích đến mức lúc ấy chỉ muốn đẩy ngã em ra thôi. Nhưng mà mấy tên đàn ông kia rất đáng ghét, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người em!" Anh đặt một tay lên ngực cô, Quách Y Y liền đỏ mặt.
"Ghét, tay anh đang để chỗ nào thế!" Đưa tay đẩy tay của anh ra, nhưng cũng bởi vì lời nói của anh mà len lén vui vẻ!
"Em nằm lên giường nghỉ ngơi trước đi, anh đi tắm, rất nhanh thôi!" Đặt một nụ hôn lên môi cô, anh liền chạy vào trong phòng tắm.
Quách Y Y nhìn anh một cái, đi tới bên giường ngồi xuống, lại thấy trên giá sách bên cạnh có bày một quyển photo album. Vì sao trước kia khi tới đây cô chưa từng nhìn thấy nó?
Từ tò mò, cô liền đi tới giá sách, lấy quyển phôt album đó xuống, bắt đầu lật xem. Nhưng mà, càng xem mặt của cô lại càng đen.
Trong quyển album đó, tất cả đều là ảnh anh chụp chung với cùng một cô gái, mặc dù phía trên tghi thời gian là mấy năm trước, nhưng mà anh lại chưa từng nói chuyện này với cô.
Cho tới bây giờ vẫn không hề nói cho cô biết, trong cuộc sống của anh còn xuất hiện một người phụ nữ như thế này. Hơn nữa hình như anh cũng thường xuyên xem những tấm ảnh này, vài tấm hình cũng bị dấu tay làm mờ. Chỉ như vậy cũng đủ để chứng minh, anh thường xem chúng.
Là vì anh vẫn thích cô gái này sao?
Cô càng xem càng tức, đi tới tủ treo quần áo, ở ngăn dưới cùng lấy ra rương hành lý của mình, lấy một bộ quần áo để thay. Sau đó, thu dọn tất cả quần áo của mình đều bỏ vào trong rương.
Ngồi trên ghế sa lon, chờ Dạ Đình từ trong phòng tắm đi ra.
Dạ Đình từ trong phòng tắm đi ra, mặc trên người áo choàng tắm màu trắng, lại thấy Quách Y Y đã mặc xong quần áo, ngồi trên ghế sa lon.
"Tại sao lại mặc quần áo vào rồi?" Đi tới bên cạnh cô, ánh mắt lại nhìn đến quyển photo album trên khay trà.
"Ai cho phép em đụng đến đồ đạc của anh?" Thấy hình bị mở ra, đặt ở trên bàn trà, giọng điệu của Dạ Đình cũng trở nên tức giận.
"Cô ấy là ai?" Quách Y Y không ngẩng đầu lên, âm thanh cũng rất lạnh nhạt.
Mắt Dạ Đình đỏ lên vì tức, ngẩng đầu nhìn cô, nhưng cũng không trả lời câu hỏi của cô.
"Tại sao không trả lời em? Cô ấy là người anh yêu có phải hay không? À? Anh không thể quên cô ấy đúng không? Cho đến bây giờ người anh yêu vẫn là cô ấy có đúng không?" Cô muốn nghe anh giải thích, thế nhưng một câu anh cũng không nói.
Cô tức giận đứng lên, xách theo rương hành lý của mình, liền rời đi.
"Em muốn đi đâu?" Đến lúc này Dạ Đình mới phát hiện, tính chất nghiêm trọng của vấn đề này.
"Tôi đi đâu thì có liên quan gì đến anh? Dạ Đình, bắt đầu từ bây giờ, Quách Y Y tôi không có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa." Hất tay anh ra, cô đá cửa chạy ra ngoài.
"Y Y. . . . . ." Dạ Đình ở phía sau gọi cô lại, muốn đuổi theo cô ra ngoài nhưng lại phát hiện trên người mình chỉ mặc áo choàng tắm, xoay người vào trong nhà, thay nhanh quần áo.
Quách Y Y xoay người xem anh có đuổi theo cô hay không, lại thấy anh khép cửa phòng lại, hoàn toàn hết hy vọng.
Trong lòng anh căn bản là không hề có cô, trong lòng anh, căn bản là chỉ có cô gái trong tấm hình kia. Nếu như trong lòng anh còn có cô..., cũng sẽ không không đuổi theo cô như vậy.
Chạy ra khỏi chung cư, cô bắt một chiếc xe, quay trở lại chỗ ở của mình.
Dạ Đình thay xong quần áo, đuổi theo ra ngoài. Chạy một lúc lâu, xem xét xung quanh, gọi tên cô, nhưng cũng không thấy bóng dáng của cô đâu cả.
Suy nghĩ một chút, anh liền chạy trở về, lái xe đến chung cư của cô.
Y Y về đến nhà, liền khóa cửa nhốt mình vào bên trong, đèn cũng không bật lên.
Dạ Đình lái xe đến chung cư, lại thấy trên lầu tối đen như mực, chạy lên nhà, đưa tay vỗ vỗ cửa, ghé tai vào trên cửa nghe một lúc lâu, nhưng hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh nào, cô chưa trở về sao? ( Muốn theo dõi chuyện giữa hai người này, thì đợi đến ngoại truyện nhé!)
"Y Y, cậu đừng khóc nữa mà!" Quách Y Y vừa đến nhà Tống Tâm Dao, nhìn thấy Tống Tâm Dao liền khóc không ngừng, mắt của cô đã khóc đến sưng đỏ lên rồi, nhưng mà vẫn chưa muốn ngừng lại.
"Cậu nói cho tớ nghe xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tống Tâm Dao thật sự không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì khiến cho cô ấy đau lòng như vậy.
"Mẹ nuôi, mẹ đừng khóc, rốt cuộc mẹ bị làm sao vậy? Có phải cha nuôi bắt nạt mẹ hay không? Kỳ Kỳ giúp mẹ đi đánh ông ấy." Kỳ Kỳ thấy quách Y Y khóc đến đau lòng, cũng lên tiếng khuyên nhủ.
"Dao Dao, anh ấy, anh ấy, trong lòng anh ấy căn bản là không có tớ...trong lòng anh ấy vẫn luôn chỉ có một người phụ nữ khác." Vì sao cô lại ngu như vậy, ngây ngốc giao mình cho anh, nhưng quay đầu lại, kết quả lại là như thế này.
"A, anh ấy không giải thích với cậu sao?"
"Không có, anh ấy còn tức giận mắng tớ, nói tớ đụng vào đồ đạc của anh ấy. Lúc tớ chạy đi, anh ấy cũng không hề đuổi theo, trực tiếp đóng cửa lại." Quách Y Y càng khóc càng đau lòng, khóc đến khản cả giọng. Cuối cùng biến thành nức nở.
"Được rồi, đừng khóc nữa, khóc cũng không thể giải quyết được vấn đề. Nếu không cậu ở lại đây cùng tớ và Kỳ Kỳ đi, cậu cũng đừng quá đau lòng. Hai người các cậu hãy nói chuyện rõ ràng với nhau trước đã sau đó lại tính toán sau!" Hiện tại, nếu để cô ấy về nhà, cô không yên tâm chút nào, vẫn nên để cô ấy ở lại đây thì hơn!
"Dao Dao, cậu nói với Lôi Vũ Minh giúp tớ, tớ muốn từ chức!" Ban đầu vào Lôi thị cũng là bởi vì Dạ Đình, muốn thường xuyên cùng gặp mặt anh, nhưng mà bây giờ không cần thiết nữa rồi.
"Cậu đừng có kích động như vậy, tớ sẽ nói với anh ấy, cậu có chuyện gấp xin nghỉ mấy ngày, như vậy có được không?" Hiện tại cô ấy đang tức giận, đau lòng như vậy, lời cô ấy nói cô làm sao có thể nghe chứ!
"Dao Dao, xin cậu, giúp tớ từ chức đi, tớ không muốn đi làm nữa! Tớ muốn về với ông bà, nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Chờ tớ sinh con xong, lại tính toán tiếp!" Cô vuốt ve bụng mình, bọn họ rõ ràng có ngừa thai, tại sao cô lại mang thai được không biết?
"Cậu mang thai?" Tống Tâm Dao kinh ngạc nhìn cô bạn thân của mình.
"Ừ, cho nên, tớ muốn về với ông bà!" Ở chỗ này, nhất định sẽ gặp lại anh. Hiện tại, cô không muốn nhìn thấy anh một chút nào cả.
"Cậu khồn muốn để cho anh ấy biết sao?" Ban đầu cô và Cung hình Dực xảy ra quan hệ hoàn toàn là bởi vì bị hạ thuốc. Nhưng mà quan hệ giữa hai người bọn họ, chỉ cần giải thích rõ ràng là có thể giải quyết vấn đề, không phải sao?
"Nếu anh ấy đã không yêu tớ, tớ cần gì phải nói cho anh ấy biết chứ? Năm đó, cậu có thể một mình sinh hạ Kỳ Kỳ, nuôi Kỳ Kỳ lớn như vậy. Tớ cũng có thể làm như vậy!" Sau khi biết mình mang thai, cô định tối hôm qua chờ anh tắm xong sẽ nói cho anh biết.
Nhưng sau ngày hôm qua, cô cảm thấy chuyện này không cần thiết nữa rồi.
"Mấy tháng nữa, tớ sẽ kết hôn, cậu cũng không tới sao? Cậu đã đồng ý làm phù dâu của tớ rồi mà."
"Dao Dao, thật xin lỗi! Tớ không thể làm phù dâu của cậu nữa rồi. Hiện tại tớ có con, coi như lúc ấy không nhìn ra, tớ cũng không thể làm phù dâu của cậu. Như vậy sẽ xung khắc với cô dâu ." Như vậy thật không được, nếu như bởi vì cô là một phụ nữ có thai làm phù dâu, mà khiến cho cô ấy không thể có thai thì tội của cô thật sự to lắm.
"Nhưng mà, Y Y. . . . . ."
"Không có nhưng mà! Dao Dao, cậu giúp tớ mua vé xe được không? Tớ muốn trở về thành phố X." Trở về nơi đó, cô có thể từ từ quên đi những chuyện không vui ở đay, có thể mang theo đứa bé sống vui vẻ mỗi ngày.
"Cậu đã quyết định như vậy rồi thì tớ cũng không thể nói thêm được gì.Tớ sẽ bảo Cung Hình Dực cho xe tới đón cậu trở về, như vậy tớ cũng vậy yên tâm hơn một chút. Đợi đến khi tớ muốn đi thăm cậu, cũng liền có thể đến thăm." Cô rất lo lắng, cô ấy sẽ đi đến một nơi nào đó mà cô không thể tìm được.
"Như vậy có phiền phức quá hay không?" Cô muốn đi đến một nơi không có ai biết đến, thật tốt sống qua ngày, không để cho bất kỳ ai quen biết tìm được mình.
"Leng keng" lúc này, chuông cửa lại đột nhiên vang lên.
"Tớ đi xem một chút!" Tống Tâm Dao đứng lên, đến cạnh cửa, ghé mắt vào nhìn qua mắt mèo trên cửa, nhìn thấy người bên ngoài là Dạ Đình.
"Là Dạ Đình!" Cô đi vào, nói với Y Y.
"Tớ không muốn gặp anh ấy!"
"Kỳ Kỳ, dẫn mẹ nuôi vào trong phòng. Không có chuyện gì không được đi ra, biết không?" Kỳ Kỳ gật đầu, dẫn Quách Y Y đi lên lầu, thấy cửa phòng trên lầu đóng lại, cô mới đi ra mở cửa.
"Dạ tiên sinh, có chuyện gì vậy?" Cô làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc hỏi.
"Y Y có tới đây tìm cô không?" Anh đã đi tìm cô một ngày một đêm rồi, cô không trở về công ty đi làm, cũng không có về nhà.
Rốt cuộc có thể đi đâu?
"Y Y không phải đi cùng với anh sao?" Nếu Y Y không muốn để cho anh ta biết, như vậy cô cũng chỉ có thể giúp đỡ Y Y, ai bảo bọn họ là chị em tốt chứ?
"Tối hôm qua cô ấy tức giận chạy ra ngoài, hiện tại cũng không biết ở đâu? Tôi tới đây cũng chỉ là muốn hỏi cô một chút , cô ấy có từng tới đây tìm cô hay không?"
"Tại sao cô ấy lại tức giận, hai người cãi nhau sao? Ngày hôm qua ở lễ đính hôn của tôi, không phải vẫn rất tốt sao? Chuyện gì đã xảy ra?" Cô muốn xem anh sẽ nói thế nào, Quách Y Y có lẽ cũng chỉ là đang bực bội mới nói vậy thôi.
"Nếu cô ấy không có ở chỗ của cô vậy tôi đến chỗ khác tìm đây!" Nhìn Tống Tâm Dao có vẻ không giống như đang lừa anh.
"Có phải là anh bắt nạt cô ấy hay không? Anh nói rõ ràng cho tôi nghe trước đã." Tên đàn ông đáng chết này, có phải ngay cả giải thích cũng sẽ không nói hay không? Không trách được Y Y lại tức giận như vậy.
"Cô ấy hiểu lầm một ít chuyện."
"Nếu là hiểu lầm, tại sao anh lại không giải thích rõ với cô ấy? Anh và cô ấy sống cùng nhau lâu như vậy, chẳng lẽ không biết cô ấy có bệnh đa nghi rất nặng sao?"
"Tôi. . . . . . Tôi tìm được cô ấy sẽ nói rõ ràng mọi chuyện cho cô ấy nghe!" Không đợi Tống Tâm Dao trả lời, anh liền chạy ra ngoài.
Quách Y Y đứng ở bên cửa sổ trên lầu, nhìn anh rời đi, nước mắt không tự chủ được lại rơi xuống lần nữa, anh không đi vào tìm một chút sao?
"Mẹ nuôi, mẹ lại khóc nữa rồi!" Kỳ Kỳ và Thố Thố đang chơi trên ban công, lại nghe thấy tiếng khóc, liền chạy vào.
"Kỳ Kỳ, con và Thố Thố đi ra ngoài đi, để mẹ nuôi an tĩnh một chút có được không?" Cô chỉ muốn khóc một lúc thôi, sau khi khóc xong, chuyện gì cũng coi như không có.
"Dạ. . . . . . Được rồi! Chỉ là mẹ nuôi, mẹ phải suy nghĩ thật kỹ đó. Mẹ còn phải suy nghĩ cho cả em bé nữa chứ!" Kỳ Kỳ đưa tay sờ sờ bụng cô, nhắc nhở.
"Sẽ không, vì em bé, mẹ nuôi sẽ sống thật tốt." Như vậy, Kỳ Kỳ cuối cùng cũng an tâm hơn một chút, lúc này mới lôi kéo Thố Thố đi ra ngoài.
Nhìn cửa phòng đóng lại, Quách Y Y lúc này mới ngã nhào lên trên giường, lớn tiếng khóc. Bây giờ đi tìm cô thì có ích lợi gì? Tình huống đêm qua như vậy mà anh lại trực tiếp khép cửa phòng lại, bây giờ còn đi tìm cô làm cái gì?
Tống Tâm Dao đi tới cạnh cửa, nghe thấy tiếng khóc bên trong, chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu. Rõ ràng còn yêu anh ta như vậy, tại sao còn phải tự hành hạ mình như vậy chứ?
Lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Cung Hình Dực, để anh chuẩn bị giúp cho Quách Y Y một chiếc xe, đưa cô ấy đến thành phố X.
Sau khi tiễn Quách Y Y rời đi, Tống Tâm Dao liền tới công ty của Cung Hình Dực, hỏi xem anh muốn giải quyết chuyện của Thố Thố như thế nào. Cô nghĩ muốn nhận con bé làm con gái nuôi, nhưng mà cô bé còn có mẹ, có gia đình.
Nếu như không đưa nó về với mẹ, mẹ con bé sẽ rất đau lòng, cô cũng là một người mẹ, đương nhiên sẽ hiểu chuyện này.
"Thư ký, tổng giám đốc có ở đây không?" Thư ký đang nghiêm túc làm việc.
"Tổng giám đốc phu nhân, tổng giám đốc ở bên trong, để tôi thông báo giúp cô nhé!" Thấy người đến là Tống Tâm Dao, thư ký lập tức đứng lên.
"Cô cứ làm việc của cô đi, tôi tự làm đi vào là được rồi, làm cho anh ấy bất ngờ một chút." Thư ký thấy trong tay cô hình như còn cầm theo đồ ăn cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao người ta cũng là phu nhân tổng giám đốc tương lai, chỉ còn hơn một tháng nữa, cô ấy sẽ kết hôn với tổng giám đốc, cô không thể đắc tội được!
Tống Tâm Dao đi tới cạnh cửa, thấy cửa mở, cũng không nghĩ đến gő cửa.
Đúng lúc cô muốn đẩy cửa đi vào, lại nghe được đoạn đối thoại của hai người đàn ông bên trong phòng . . . . . .
"Cậu thật sự muốn kết hôn với Tống Tâm Dao sao?" Giọng nói của người đàn ông này, hình như cô đã nghe thấy ở đâu đó, nhưng mà cô không nghĩ ra, nghe thấy bọn họ đang thảo luận chuyện giữa hai người, bước chân liền ngừng lại. Mặc dù nghe lén là không tốt nhưng cô vẫn muốn nghe thử xem sao.
"Đúng, có vấn đề gì không?" Là giọng Cung Hình Dực.
"Tôi nhớ là anh đã từng nói với tôi, lúc hai người gặp nhau hình như là sau khi Kỳ Kỳ đến tìm anh mà!" Còn đây là giọng người đàn ông kia.
"Đúng thế! Nếu như không có Kỳ Kỳ, tôi cũng không thể nào gặp được cô ấy." Cung Hình Dực cầm ly cà phê bên cạnh lên uống một hớp, nhìn Dạ Thiên.
"Tại sao đột nhiên anh lại muốn kết hôn cùng với cô ấy? Tôi cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Cao Cầm Nhã lại không được?" Đây là chuyện mà Dạ Thiên không có cách nào hiểu được.
"Tôi không thích Cao Cầm Nhã cao cao tại thượng, hoàn toàn giống như một đóa hoa trong nhà kính, không thể chạm vào, nói không nói được, chửi không chửi được. Kết hôn với cô ta tôi sẽ mệt chết mất." Cung Hình Dực dựa người lên trên ghế sa lon, thật khó có được một ngày xử lý xong công việc sớm như ngày hôm nay, còn có thể nói chuyện cùng Dạ Thiên một chút.
"Nhưng mà, anh có dám đảm bảo rằng, Tống Tâm Dao không phải là người như thế không?" Dạ Thiên vẫn không phát hiện, hôm nay mình nói rất nhiều.
"Cô ấy cho tôi cảm giác không giống như vậy! Cảm giác cô ấy đem lại cho tôi thật không tồi, hơn nữa cô ấy còn là mẹ của con trai tôi. Thế nên tôi muốn lợi dụng điểm này để giải trừ hôn ước cùng Cao Cầm Nhã." Nghe đến đó, Tống Tâm Dao thật sự muốn đem hộp giữ ấm trong tay nện vào người anh. Không ngờ, người đàn ông này lại đang lợi dụng cô, lợi dụng cô để anh có thể giải trừ hôn ước cùng Cao Cầm Nhã.
Cho tới nay, anh đối tốt với cô chẳng qua chỉ là giả.
"Cho nên, vừa mới bắt đầu anh đã lợi dụng cô ấy để giải trừ hôn ước với Cao Cầm Nhã khạc, nói như vậy, từ đầu đến giờ anh vẫn luôn gạt cô ấy sao?" Dạ Thiên lần đầu tiên tò mò, nhiều chuyện như vậy.
"Đúng, dáng dấp của cô ấy cũng không xuất chúng, nếu như không phải cô ấy cho tôi cảm giác khá thoải mái, tôi cũng vậy sẽ không lợi dụng cô ấy." Cảm giác của Cung Hình Dực lúc đó chính là như vậy.
"Tống tiểu thư, tại sao cô lại không đi vào trong?" Thư ký định đến đưa trà cho Tống Tâm Dao lại không nghĩ rằng từ nãy đến giờ cô vẫn luôn đứng ngoài cửa, không hề bước vào trong phòng.
Hộp giữ ấm trong tay Tống Tâm Dao rơi xuống đất, đẩy thư ký ra, liền chạy ra ngoài. Cung Hình Dực ở trong phòng nghe thấy giọng nói của thư ký, liền đi ra ngoài, lại thấy hộp giữ ấm rơi trên đất, cùng một bóng dáng đang chạy xa dần.
"Vừa rồi là ai đứng ở chỗ này?" Anh lo lắng hỏi.
"Tống tiểu thư, vị hôn thê của anh." Lần này anh thật sự cảm thấy chuyện không ổn rồi.
"Cô ấy đứng ở đây đã bao lâu rồi?" Cung Hình Dực nắm lấy cổ áo của thư ký. Không phải cô ấy đã nghe thấy hết rồi chứ?
"Có lẽ là khoảng mười phút đồng hồ rồi, tôi hỏi cô ấy làm sao lại không vào trong phòng, cô ấy liền bỏ hộp giữ ấm trong lại, sau đó chạy đi mất." Cung Hình Dực thấy hôp giữ ấm rơi ở một bên, khom người nhặt lên.
Mở ra nhìn, bên trong là những món ngày đó anh nói với cô trước mặt con, mà cô lại đến công ty đưa cho anh.
"Còn không mau đuổi theo, anh đứng ngây ra ở đây làm Phật à?" Dạ Thiên đưa tay cầm lấy họp giữ ấm trong tay anh. Nhìn thấy anh im lặng ngây ngốc đứng yên tại chỗ. Nếu như anh thật sự không mau đuổi theo, có thể ngay cả lão bà cũng sẽ chạy mất.
"Ừ!" Cung Hình Dực đáp một tiếng, lúc này mới đuổi theo. Khi đi đến đại sảnh đã không hề nhìn thấy bóng dáng của cô, hỏi nhân viên lễ tân, mới biết sau khi cô từ trong thang máy đi ra liền chạy thẳng ra ngoài.
Xem ra, có lẽ cô đã về nhà rồi!
Xe vừa về tới nhà, cô đã chạy thẳng vào cửa. Tống Tâm Dao sau khi vào nhà, liền nhốt mình ở trong phòng. Hai vợ chồng Tống Hàm Quân vẫn luôn ở ngoài gõ cửa gọi cô nhưng cô lại không hề để ý đến.
Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh, nhìn Tống tâm Dao.
"Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao vậy?" Nhất định là người đàn ông đáng ghét kia lại bắt nạt mẹ.
Hôm nay mẹ nói muốn đến công ty của ông ta, sau khi trở về, liền thay đổi thành bộ dáng này, nếu như không phải ông ấy bắt nạt mẹ thì còn có thể là ai?
"Kỳ Kỳ, con muốn ở cùng mẹ hay ở cùng cha?" Kỳ Kỳ đã lớn rồi, nên để Kỳ Kỳ tự mình lựa chọn.
"Kỳ Kỳ muốn vĩnh viễn đều ở cùng mẹ!" Nó không cần ở cùng với người đàn ông kia, ông ta luôn giành mẹ với nó.
"Được, Kỳ Kỳ, mẹ muốn rời đi, con có muốn đi cùng mẹ hay không?" Không đi thì có thẻ làm thế nào đây?
Sau khi cô trao toàn bộ lòng mình cho anh, lại nghe thấy anh nói, anh căn bản chỉ là đang lợi dụng cô mà thôi. Lợi dụng cô để giải trừ hôn ước cùng Cao Cầm Nhã.
"Được ạ! Kỳ Kỳ sẽ rời đi cùng mẹ. Mẹ tới chỗ nào, Kỳ Kỳ cũng tới chỗ đó!" Tống Tâm Dao đưa tay ôm Kỳ Kỳ vào trong ngực, Kỳ Kỳ đưa tay nhỏ bé ra, lau đi nước mắt trên mặt Tống Tâm Dao.
"Mẹ, mẹ có thể nói cho Kỳ Kỳ biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra hay không?" Kỳ Kỳ nhẹ nhàng vỗ lưng Tống Tâm Dao, hình như đang an ủi cô, không muốn để cho cô quá mức đau lòng.
"Kỳ Kỳ, cha lừa dối mẹ, cho tới nay, cha vẫn luôn lừa gạt mẹ, cha căn bản là không hề yêu mẹ. Kết hôn với mẹ chẳng qua chỉ là vì muốn giải trừ hôn ước với Cao Cầm Nhã." Tống Tâm Dao khóc, nói với Kỳ Kỳ.
"Dao Dao, Hình Dực đến rồi!" Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tống Hàm Quân.
"Mẹ, con đi báo thù cho mẹ." Kỳ Kỳ từ trong ngực Tống Tâm Dao nhảy xuống, mở cửa phòng sau đó liền lại khóa lại, không cho người đàn ông kia và quấy rấy mẹ của nó.
Nó vùa chạy xuống lầu dưới, thấy Cung Hình Dực đứng cạnh cửa, liền chạy tới, không để cho Triệu Tâm Nguyệt mở cửa cho anh.
"Ông cứ thử bước vào nhà xem, nếu như ông dám bước vào, tôi sẽ đánh bay ông!" Kỳ Kỳ hai tay chống nạnh, tròng mắt màu tím nhạt nhìn chằm chằm người đàn ông đứng cạnh cửa! Tên đnags chết này dám bắt nạt mẹ, lại còn muốn nó tránh ra cho ông ta đi vào sao? Cứ nằm mơ đi nhé!
Mà có nằm mơ nó cũng sẽ không để cho ông ta đi vào đâu.
"Tiểu tử thối, cha là cha của con đó, mau tránh ra nhanh lên." Cung Hình Dực càng ngày càng cảm thấy đau đầu đối với đứa con trai này. Hiện tại anh chỉ muốn mau chóng được gặp Tống Tâm Dao, giải thích mọi chuyện với cô ấy thế mà tên tiểu quỷ này lại không cho anh vào nhà.
Xem ra, Tống Tâm Dao thật sự đã trở về nhà. Nhưng hiện tại, anh phải giải thích với cô ấy, nếu không quan hệ giữa hai người bọn họ thật không biết sẽ phát triển như thế nào nữa.
"Tôi là tiểu tử thối vậy ông chính là ông già thối tha." Kỳ Kỳ bất mãn nhìn chằm chằm người đàn ông này. Nó thật hy vọng mình có thể giống như mấy người trên TV, miệng có thể phóng hỏa, như vậy nó có thể đốt mấy lỗ trên người đàn ông trước mắt này, báo thù cho mẹ.
". . . . . ." Cung Hình Dực càng ngày càng không thể nói được con trai của mình, quan hệ của bọn họ mới vừa khá hơn một chút, nhưng mà bây giờ lại. . . . . .
"Lá gan của con thật không nhỏ, mau tránh ra, cha muốn gặp mẹ con!" Cung Hình Dực đưa tay ra, muốn ôm Kỳ Kỳ tránh ra chỗ khác, nhưng không biết Kỳ Kỳ lấy được từ đâu một cây chổi, cầm chắc trong tay.
"Người đàn ông đáng chết này, ông lại dám lợi dụng mẹ tôi, lợi dụng mẹ tôi để giải trừ hôn ước cùng người phụ nữ tên cao Cầm Nhã kia. Hôm nay tôi phải đánh chết ông, báo thù giúp mẹ." Nói xong, Kỳ Kỳ cầm cây chổi lên đánh lên người Cung Hình Dực, Cung Hình Dực né tránh không kịp, cứng rắn bị Kỳ Kỳ đánh mấy lần.
"Kỳ Kỳ, đừng đánh!" Cung Hình Dực kêu lên, Kỳ Kỳ lại đuổi theo anh, cây chổi trong tay đánh vào trên đất, vỗ một phát thử xem có vào người Cung Hình Dực hay không.
Kỳ Kỳ mặc dù mới hơn ba tuổi nhưng hơi sức lại không nhỏ.
"Tôi để cho ông bắt nạt mẹ à, tôi để cho ông lừa dối mẹ tôi sao, tôi có để cho ông lợi dụng mẹ tôi không, tên đàn ông đáng chết phụ lòng người khác. Tôi đánh chết ông, Kỳ Kỳ tôi từ nay về sau, cũng không gặp ông nữa." Kỳ Kỳ càng đánh càng hăng, càng mắng càng thêm sức lực, người đàn ông này, chỉ biết bắt nạt mẹ, nó không cho ông ta một trận biết tay thì nó cũng sẽ không gọi là Tống Tử kỳ.
"Kỳ Kỳ, đừng đánh nữa!" Cung Hình Dực muốn giành lấy cây chổi từ trong tay nó, nhưng lại bị nó đuổi theo đánh, như vậy cũng quá kỳ cục. Không phải anh không thể giành được một cây chổi, mà vì nó chỉ là một đứa bé.
Lại là con trai ruột của anh, bất đắc dĩ, anh chỉ có thể đưa tay đỡ cây chổi, ngồi chồm hỗm xuống.
Kỳ Kỳ thấy anh ngồi xổm xuống, trong tay còn cầm cây chổi của nó, dứt khoát vứt bỏ cây chổi trong tay, chạy tới bên cạnh Cung Hình Dực, kéo tay anh qua, đẩy tay áo lên cao.
"A. . . . . ." Cung Hình Dực nhìn chằm chằm con trai đang cắn tay mình. Đứa bé này, thật đúng là sẽ ghi hận trong lòng.
"Đừng cắn nữa, con là cẩu à?" Đứa con trai này, rõ ràng cầm tinh con rồng, lại học cách cắn người.
"Ông mới là cẩu ấy!" Buông tay anh ra, mắng một câu, lại tiếp tục cắn xuống đúng chỗ vừa nãy.
"Tôi xem xem ông còn dám bắt nạt mẹ tôi nữa hay không? Nếu như ông lại tiếp tục bắt nạt mẹ tôi, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông như vậy đâu." Không biết cắn bao lâu, Kỳ Kỳ mới thả tay của anh ra. Đoạt lấy cây chổi trong tay anh.
Trừng mắt liếc anh một cái, lúc này mới nghênh ngang tự nhiên bước vào trong nhà. Đầu cũng không ngoái lại .
Tống Tâm Dao ở trên lầu, chứng kiến tất cả mọi chuyện, mặc dù đau lòng, muốn đi xuống xem thương thế của anh như thế nào, vết thương trên người có đau hay không, nhưng mà nhớ tới việc anh lợi dụng cô, cô lại không có cách nào tha thứ được.
Cuối cùng, cô nhìn anh một cái, sau đó trực tiếp kéo rèm cửa sổ lại.
Triệu Tâm Nguyệt giương mắt nhìn Kỳ Kỳ bước vào nhà. Tên tiểu quỷ này, có phải quá độc ác rồi hay không? Chỉ là cũng thật đáng đời Cung Hình Dực, ai bảo anh ta dám phụ lòng con gái bà, bà còn lâu mới đứng ra giúp cho anh ta nhé.
Bị Kỳ Kỳ đánh cũng đáng đời, nhưng mà cũng phải nói lại, Kỳ Kỳ cắn phát cuối cùng thật đúng là hung ác.
"Bà ngoại, về sau người đàn ông này tới đây, cũng không phải mở cửa cho ông ta. Nếu như ông ta tới đây bà cứ nói cho cháu biết. Cháu gặp một lần sẽ đánh một lần. Dám khi dễ mẹ của Kỳ Kỳ, thật đáng chết!" Kỳ Kỳ nói xong, liền đi lên lầu. Uy hiếp này của Kỳ Kỳ thật đáng sợ.
"Mẹ, mở cửa!" Kỳ Kỳ gõ cửa. Tống Tâm Dao đi tới cạnh cửa, mở cửa cho Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ đi vào liền khóa cửa lại, không để cho bất cứ ai đi vào.
Lấy ra vali của bọn họ, bắt đầu dọn dẹp quần áo.
"Kỳ Kỳ. . . . . ." Nhìn Kỳ Kỳ che chở mình như vậy, cô cảm thấy thật khó chịu, tình cảm giữa cha con bọn họ vốn đã tốt lên một chút, nhưng mà bây giờ. . . . . .
Nhưng cũng không có biện pháp nào khác. Nếu như không phải Cung Hình Dực nói ra chuyện như vậy, cô cũng không thể nào biết được!
"Dao Dao mở cửa ra, đê ba mẹ đi vào." Kỳ Kỳ nhìn Tống Tâm Dao một cái, không biết có phải là muốn mở cửa hay không.
"Mẹ đi mở cửa nhé!" Kỳ Kỳ gật đầu một cái, tiếp tục thu thập quần áo của mình.
Tống Tâm Dao sờ lên sợi dây chuyền trên cổ mình, đưa tay lấy xuống, còn có cả chiếc nhẫn kim cương trong tay, bỏ vào trong hộp gấm,.
"Ba mẹ, làm phiền hai người giúp con đưa cái này đến Cung gia, còn có bộ áo cưới này nữa, giúp con nói với Cung lão gia, con muốn hủy bỏ hôn ước. Đồng thời cũng hủy bỏ hôn lễ đi!" Tống tâm Dao liếc nhìn bộ áo cưới bên cạnh, đây là Cung Hình Dực tự mình thiết kế, nhưng cô còn chưa được mặc vào, lại. . . . . .
"Dao Dao, con như vậy là?" Thấy Kỳ Kỳ đang thu thập đồ, bọn họ có chút lo lắng.
"Ông ngoại, bà Ngoại, hai người nghe mẹ đi! Con muốn cùng mẹ rời đi, cho nên phải dọn dẹp đồ đạc." Kỳ Kỳ chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao, lôi kéo tay Tống Tâm Dao.
"Con đã suy nghĩ kỹ chưa?" Tống Hàm Quân hỏi.
"Con đã nghĩ kỹ rồi! Ba mẹ, làm phiền ba mẹ! Hai người hãy chăm sóc tốt cho mình nhé!" Tống Tâm Dao có chút áy náy, mỗi lần đều là như vậy. Bốn năm trước, cô mang theo Kỳ Kỳ rời đi, hiện tại lại phải rời đi một lần nữa.
"Dao Dao, con đã nghĩ thông suốt rồi, ba mẹ cũng không ngăn cản con nữa." Tống Hàm Quân mặc dù không bỏ được hai mẹ con bọn họ, nhưng mà lại để cho con gái rời đi cũng không hẳn là chuyện xấu.
Rời đi có thể làm cho nó buông lỏng tâm tình. Cách làm của Cung Hình Dực quả thực là không đúng. Ban đầu, ở trước mặt bọn họ, nói yêu Tống Tâm Dao như thế nào không ngờ tất cả đều chỉ là đang gạt bọn họ.
"Ba mẹ!" Tống Tâm Dao nhào vào trong ngực bọn họ, thật sự khó có thể bỏ bọn họ lại một mình rời đi.
"Con ngoan, chăm sóc mình thật tốt đấy." Triệu Tâm Nguyệt vỗ lưng cô nói.
"Cha, cha giúp con đem những này đưa đến Cung gia đi! Không cần kéo dài quá lâu." Tống Hàm Quân gật đầu một cái.
"Được!"
Sau khi hai vợ chồng Tống gia rời đi, Tống Tâm Dao liền cho gọi điện thoại Lôi Vũ Minh. Rất nhanh Lôi Vũ Minh đã tới trước cửa nhà cô. Tống Tâm Dao mang theo Kỳ Kỳ cùng Thố Thố ngồi lên xe của anh, rời khỏi ngôi nhà cô vừa mới trở về không đầy ba tháng.
*
Trong phòng khách nhà họ Cung, không khí rất nặng nề. Tống Hàm Quân đem tất cả cổ phần của Cao thị, cùng với những thứ Tống Tâm Dao nhờ ông giao trả lại cho Cung gia.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì?" Cung Thiên Kích không hiểu, hai người bọn họ không phải là đang rất tốt đẹp sao?
"Cung lão tiên sinh, tất cả chỗ này là chiếc nhẫn kim cương trên tay Dao Dao, còn có sợi dây chuyền và bộ áo cưới. Dao Dao nói muốn giải trừ hôn ước." Tống Hàm Quân đem toàn bộ mọi thứ, tất cả đều bỏ vào trên khay trà.
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Hai người bọn họ không phải là vẫn luôn rất tốt sao?" Cung Thiên Kích sai người gọi điện thoại cho Cung Hình Dực.
"Chuyện này. . . . . . Ai!" Tống Hàm Quân thở dài, thật không biết nên nói như thế nào mới phải!
"Chờ Hình Dực trở lại, để cho nó tự mình nói đi!" Triệu Tâm Nguyệt cũng vì bọn họ mà cảm thấy đáng tiếc. Lúc bọn họ đứng chung một chỗ, rõ ràng rất xứng đôi, tại sao còn có thể xảy ra chuyện như vậy chứ?
Nếu như không phải là Cung Hình Dực nói những lời đó để cho Tống tâm Dao nghe được thì quan hệ giữa hai người bọn họ, cũng sẽ không biến thành như thế này.
"Tôi thấy lần này Dao Dao quyết tâm giải trừ hôn ước với Hình Dực rồi." Tống Tâm Dao đã thu dọn hết tất cả đồ đạc, nếu như không phải là muốn rời khỏi đây thì là vì cái gì chứ?
Hết chương 56