• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2.1

"Chồng à, em tắm xong rồi, anh mau đi tắm đi!" Tống Tâm Dao ra ngoài liền thấy Cung Hình Dực đang đứng bên cửa sổ, giống như sợ anh nhìn thấy áo ngủ mặc trên người mình, cô nhanh chóng chui vào trong chăn.

"Ừ! Chờ anh, không cho ngủ, biết chưa?" Đặt lên môi cô một nụ hôn, anh đi vào trong phòng tắm.

Cung Hình Dực tắm xong, nhanh chóng trở lại trên giường, Tống Tâm Dao nhìn anh một lát, cũng nằm xuống.

"Vợ. . . . . ." Cung Hình Dực gọi một tiếng, âm thanh có chút khàn khàn, ôm eo thon của cô, thân hình cao lớn lật nghiêng, vững vàng đặt cô nằm phía dưới, bắp thịt kiên cố to lớn đè ép cô, xấu bụng không buông.

"Ngủ!" Mặc dù là đêm tân hôn, nhưng nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, tâm tình của cô cũng không khá lắm.

"Đêm tân hôn, chẳng lẽ em định lãng phí sao?" Cô mặt đỏ tới mang tai, phát hiện bụng truyền đến xúc cảm nóng bỏng, vật to lớn kia của anh đang ngắm thẳng chống đỡ cô. Cô biết tối nay mình vẫn sẽ không thể trốn khỏi. . . . . .

Cung Hình Dực tựa vào bên tai, khẽ mút tai cô, Tống Tâm Dao phát ra một tiếng thở gấp khó nhịn, ngượng ngùng cắn môi, sợ rằng âm thanh xấu hổ như vậy lại lần nữa vang lên.

"Chồng à, anh cảm thấy cái cô Mộc Thanh Thanh đó đột nhiên xuất hiện, có phải có chút kỳ quái hay không?" Môi của anh đang hôn tai cô, chiếc lưỡi nóng bỏng cũng đang thăm dò vào trong đó.

"Cái này, chờ trời sáng lại nói tiếp, được không?" Anh êm ái hôn cô, âm thanh trầm thấp ở bên tai nói nhỏ, giọng nói càng lúc càng nóng, khiến cho cô không thể nào suy nghĩ được gì nữa. "Dao Dao, nếu như anh nói, chúng ta lại có thêm một đứa bé, em có muốn không?" Anh đột nhiên rất muốn biết, cô có đồng ý lại vì anh sinh thêm con nữa hay không.

"Anh muốn có thêm con sao?" Cô biết khi mình sinh con rất đau, thật sự rất đau. Nhưng nhìn bọn nhỏ từng ngày từng ngày trưởng thành, lại hạnh phúc như vậy.

"Anh nghĩ là anh muốn, nhưng nhìn thấy em sinh con đau như vậy, anh không dám chắc nữa!" Khi nhìn lúc cô sinh Điềm Điềm, anh thật không đành lòng nhìn cô đau như vậy nữa.

"Chúng ta lại sinh thêm đi!" Tống Tâm Dao đột nhiên mở miệng, trong nhà có thêm mấy đứa bé, quả thực sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều, nhà lớn như vậy, nếu như Cung Hình Dực đi làm, trong nhà cũng chỉ còn lại có cô và hai đứa bé.

"Vợ, cám ơn em!" Cung Hình Dực hôn lên môi cô một cái, ở trên môi cô nói lời cám ơn.

"Muốn anh giúp em cởi sao?" Thấy áo ngủ khêu gợi trên người cô, đây vẫn là lần đầu tiên cô ở trước mặt anh mặc áo ngủ khêu gợi như thế này.

"Đẹp không?" Cô đột nhiên mở mắt nhìn Cung Hình Dực.

"Đẹp!" Không chỉ đẹp mắt, hơn nữa còn rất mê người.

Bàn tay nắm dây áo ngủ, nhẹ nhàng kéo ra hai bên. Đầu ngón tay thô ráp khẽ chạm vào nụ hoa đỏ tươi , đầu tiên là nhẹ nhàng ma sát, tiếp theo là nặng nhẹ vuốt ve.

Tống Tâm Dao xấu hổ, kịch liệt run rẩy, trong miệng phát ra thở dốc khó nhịn.

Cảm giác ươn ướt nóng bỏng vờn quanh nơi trần trụi đẫy đà, cô càng run rẩy lợi hại hơn, trong lúc mông lung mở mắt, nhìn thấy anh lấy môi lưỡi bao quanh nụ hoa, chút nhẹ chút nặng hôn mút..

"Không cần. . . . . . A. . . . . . Ừ. . . . . ." Đây vẫn là lần đầu cô tận mắt nhìn thấy, hình ảnh xấu hổ như vậy, mặc dù hàng đêm ở dưới người anh vẫn thường như vậy, nhưng mà cô vẫn chưa từng mở mắt nhìn anh.

Bộ dáng xấu hổ bộ của cô, ngược lại càng thêm nâng lên ** của anh, màu tím nhạt trong con ngươi giống như là có lửa đang thiêu đốt, bàn tay nắm chặt nơi tuyết trắng thanh tú đẫy đà, bừa bãi mút hôn, làm cho cô phát ra tiếng khóc thút thít mà yêu kiều.

"Ai nha. . . . . . Không cần. . . . . . Không cần. . . . . . Quá mất mặt á. . . . . . A. . . . . ."

Cô cảm thấy nóng quá, giống như là bị bao vây trong biển lửa, chỉ có thể không ngừng thở dốc, cảm giác kì dị này, trêu đùa khiến cho cô khó có thể hô hấp, môi đỏ mọng liên tiếp bật ra một tiếng lại một tiếng than nhẹ.

Anh mở to miệng khẽ cắn nụ hoa đỏ tươi, cả người Tống Tâm Dao run lên, nũng nịu, trong đầu trống rỗng, đôi tay chống đỡ trên ngực anh, muốn đẩy anh ra, lại phát hiện tay mình, không có một chút hơi sức.

Thân thể cao lớn của Cung Hình Dực chống đỡ ở trên người cô, lực hông dựa vào bụng mềm mại của cô.

"A. . . . . ." Cô thở hổn hển, bất luận triền miên bao nhiêu lần cùng anh, kích tình của anh, đều khiến cô không tiêu thụ được, nhiều lần đều ở dưới người anh yêu kiều cầu xin tha thứ. . . . . .

Hai mắt cô nhắm lại, không dám xem, nhưng mà cảm giác như vậy, lại càng thêm mãnh liệt,

"Ưmh. . . . . . A. . . . . ." Tống Tâm Dao nhíu đôi lông mày cong cong, ** rên rỉ, vang vọng khắp căn phòng.

Theo cuộc chạy nước rút của Cung Hình Dực, Tống Tâm Dao vô lực, vẻ mặt càng thêm mềm mại, cũng theo bản năng đáp lại, trong phòng là một màn vô cùng nóng bỏng.

Cô mơ hồ thở dốc, khó nhịn than nhẹ."Không được. . . . . . A. . . . . . Không được. . . . . . Ưmh ưmh ưmh. . . . . . Hô a. . . . . . , em không chịu nổi. . . . . . A. . . . . ."

"A. . . . . . Không cần. . . . . . A . . . . ." Cô sắp không chịu nổi, đêm tân hôn, không phải anh nên dịu dàng đối với cô sao? Tại sao anh lại giống như mãnh thú vậy, muốn từ trên người của cô, đòi lấy càng nhiều hơn.

Cung Hình Dực chợt lật người, nằm ngửa ở trên giường, ôm lấy mông trắng của cô, hai tay có lực nắm chặt eo nhỏ.

"Ngồi lên trên người anh." Anh bá đạo ra lệnh .

Tống Tâm Dao làm bộ đáng thương nhìn anh, chậm rãi từ lồng ngực anh bò dậy, hông của cô cũng đau sắp đứt, chẳng lẽ anh lại muốn sao? Ô ô. . . . . . Không cần a!

Cái tư thế này, khiến cho cô vừa hốt hoảng lại hưng phấn. Anh đang ở dưới người cô gầm nhẹ, bộ dáng đó khiến cho cô có cảm giác giống như mình đang khống chế một dã thú giống đực xinh đẹp. Nhưng lại cũng làm cho cô không ngẩng mặt lên nổi, tầm mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt cô. Anh nhìn mặt cô, không biết là bởi vì **, hay là bởi vì ngượng ngùng mà nhuộm đỏ.

"A. . . . . ." Khi cô còn không biết như thế nào cho phải, lại nghe được tiếng mình kiều kêu, sau đó liền nằm ở trên ngực anh thở hổn hển,

Mồ hôi hai người hòa quyện vào nhau, cực kỳ thân mật, cũng không phân rõ là của ai.

Bên trong phòng tân hôn, tiếng phái nam gầm nhẹ, cùng với phái nữ yêu kiều, từ từ thấp xuống, chỉ còn lại cái ôm chặt đi chung với hai người, lẳng lặng hưởng thụ đêm tân hôn vui vẻ

Cung Hình Dực nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi của cô, hi vọng tối nay, cô có thể mang thai đứa bé của bọn họ.

Anh ôm chặt lấy cô, ở trên mặt ướt mồ hôi in xuống một nụ hôn, thật chặt ôm cô vào trong ngực, để cho cô có thể ngủ an ổn một chút,

Hạnh phúc, từ cái đêm sáu năm trước kia, khi gặp cô đêm đầu tiên đã bắt đầu.

2.2

Ngày thứ hai, Tống Tâm Dao ngủ quên, khi cô xuất hiện tại phòng khách đã thấy Mộc Nhược Lan mặt tức giận nhìn mình.

"Mẹ!" Cô gọi một tiếng, có cảm giác như có chuyện gì đó sẽ xảy ra .

"Cô là một người vợ mà như vậy sao? Cô xem xem hiện tại là mấy giờ rồi?" Mộc Nhược Lan chỉ vào đồng hồ báo thức bên cạnh, hiện tại cũng đã đến gần trưa, thế mà cô đến thời điểm này mới thức dậy.

"Mẹ, thật xin lỗi!" Cô cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi sai.

Cung Hình Dực chết tiệt này, ngày thứ hai sau khi cưới đã chết ở đâu rồi? Cũng không ra ngoài giúp cô nói một câu, tối hôm qua khiến cô mệt mỏi như vậy thế mà hiện tại ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.

"Thật xin lỗi, cô có thể làm cơm ăn không? Nếu gả vào nhà họ Cung, cô sẽ phải tuân theo quy củ của nhà này, bằng không thì hãy thu dọn đồ đạc, trở về nhà mẹ đẻ đi." Mộc Nhược Lan nhìn cô một cái, lấy ra một quyển sổ tay, vứt xuống trước mặt Tống Tâm Dao.

"Hôm nay, hãy học thuộc tất cả những gì có trong cuốn sổ tay này trước đã, nếu như không học thuộc lòng thì đừng có ăn cơm." Mộc Nhược Lan hừ lạnh nói, vịn tay Mộc Thanh Thanh, đi ra khỏi phòng.

Tống Tâm Dao nhặt cuốn sổ tay dưới đất lên, mở ra vừa mới nhìn một cái, thiếu chút nữa đã té xỉu.

Đây là cái thể loại sổ tay bất bình đẳng gì vậy? Quy tắc con dâu nhà họ Cung?.

Điều thứ nhất: mỗi ngày đúng bảy giờ phải xuất hiện tại pḥòng khách;

Điều thứ hai: mỗi ngày đều phải chuẩn bị bữa ăn sáng;

Điều thứ ba: mỗi ngày phải theo cha mẹ chồng tản bộ;

. . . . . . . . . . . .

Liếc mắt nhìn, không dưới trăm điều. Tống Tâm Dao thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy quyển sổ tay như vậy. Vì sao Cung Hình Dực trước kia chưa từng cho cô xem qua chứ?

Cô vô cùng thích ngủ nướng, muốn cô mỗi buổi sáng đều phải thức dậy lúc bảy giờ, đó không phải là muốn mạng của cô sao?

"Mẹ!" Chị Diêu dẫn Điềm Điềm tới phòng khách .

"Chị Diêu, Điềm Điềm ăn cơm trưa rồi sao?" Bây giờ đã mười hai giờ, cũng không rõ bảo bối đã ăn hay chưa nữa.

"Cô chủ, con bé đã ăn rồi.”

"Chị Diêu, chị đi nghỉ ngơi đi! Hiện tại để nó ở đây với em là được rồi!" Chị Diêu gật đầu một cái, liền lui xuống.

"Điềm Điềm có ngoan ngoãn hay không?" Điềm Điềm gật đầu một cái.

"Mẹ, Điềm Điềm vẫn luôn rất biết điều." Điềm Điềm gật đầu nhỏ, mắt sáng ngời hết sức đáng yêu.

"Được, ngoan là tốt rồi!" Tống Tâm Dao gật đầu, ôm Điềm Điềm đặt trên đùi của mình.

"Điềm Điềm ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, đọc sách với mẹ, có được hay không?" Điềm Điềm nấp vào trong ngực Tống Tâm Dao, nó vẫn rất thích tư vị của mẹ.

Ôm Điềm Điềm, cô bắt đầu đọc tất cả những điều lệ trong quyển sổ tay kia..

Cung Hình Dực tan ca về đến nhà, liền thấy Tống Tâm Dao đang cầm quyển sổ tay của gia đình đã mấy đời chưa từng động đến, giống như đọc đang rất nghiêm túc.

"Vợ, tại sao đột nhiên em lại có hứng thú đọc cái quyển sổ tay này vậy?" Anh còn chẳng biết quyển sổ tay này để ở chỗ nào, vậy mà cô lại tìm ra để đọc được.

"Mẹ nói, đây là quy củ mà con dâu nhà họ Cung phải hiểu được, muốn em trong ngày hôm nay phải thuộc hết toàn bộ." cô là bất đắc dĩ, Mộc Nhược Lan thật sự rất không thích cô. cô có thể cảm giác được điều đó.

"Đừng đọc nữa, hiện tại đã là thời đại nào rồi, làm sao còn làm theo những điều này nữa, không cần thiết phải lãng phí thời gian đâu. Em đã ăn chưa?" Tống Tâm Dao lắc đầu một cái, buổi sáng cô cũng còn chưa ăn, bụng cũng sắp chết đói.

"Ăn cơm đi! Điềm Điềm, cha ôm!" Ôm Điềm Điềm từ trong ngực Tống Tâm Dao, nắm tay Tống Tâm Dao, ba người cùng nhau đi tới phòng khách.

"Hình Dực, về rồi sao!" Mộc Nhược Lan đã ngồi trên ghế chủ vị, mà Mộc Thanh Thanh lại ngồi ở chỗ vốn là vị trí của Tống Tâm Dao.

"Mẹ, chỗ đó, từ trước cho tới nay đều là chỗ ngồi của thiếu phu nhân nhà họ Cung." Nhìn Mộc Thanh Thanh một cái, hình như cô ta có vẻ không muốn đứng lên.

"Ở trong mắt ta, trừ Thanh Thanh, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể là con dâu nhà họ Cung." Mộc Nhược Lan ngay cả nhìn cũng không nhìn Tống Tâm Dao lấy một cái.

"Mẹ...." Cung Hình Dực thật không biết phải nói với Mộc Nhược Lan như thế nào.

"không quan trọng, em ngồi ở đây là được rồi, chỉ là chỗ ngồi thôi mà, trên bàn ăn nhiều chỗ ngồi như vậy, ngồi đâu cũng giống nhau." Tống Tâm Dao kéo tay Cung Hình Dực, để cho anh không cần nói thêm nữa.

"Mẹ, con muốn ăn cái đó!" Điềm Điềm chỉ vào món điểm tâm ngọt trên bàn, giống như có vẻ ăn ngon lắm.

"Điềm Điềm, cha gắp cho con." Nếu như Tống Tâm Dao đi gắp, Mộc Nhược Lan nhất định lại nói lên nói xuống..

"Tống Tâm Dao, cô giáo dục con như thế nào vậy? Chẳng lẽ không dạy nó là người lớn chưa động đũa là không thể được ăn sao?" Mộc Nhược Lan lại đem trách nhiệm đẩy tới trên người Tống Tâm Dao.

"Mẹ, Điềm Điềm là cháu gái của mẹ, đứa bé còn chưa được hai tuổi, làm sao có thể hiểu được những thứ này chứ?" Cung Hình Dực thật sự không chịu nổi, Mộc Nhược Lan căn bản là đang cố gắng tìm những điểm xấu của Tống Tâm Dao.

"Mẹ, thật xin lỗi! Con sẽ dạy bảo lại con bé." Tống Tâm Dao ôm lấy Điềm Điềm.

"Hình Dực, anh ăn cơm đi! Con để em trông được rồi, anh ăn xong còn phải đi làm." Cung Hình Dực nhìn Tống Tâm Dao. Bây giờ mới là ngày đầu tiên sau hôn lễ, nếu như tình hình vẫn tiếp tục như vậy, Mộc Nhược Lan nhất định sẽ còn ghê gớm hơn.

Anh thật không rõ, Mộc Thanh Thanh tốt ở điểm nào, tại sao Mộc Nhược Lan lại thích Mộc Thanh Thanh mà không thể đối xử tốt với Tống Tâm Dao.

"Vợ, em ăn nhiều một chút." Cung Hình Dực gắp một chút thức ăn vào trong bát của Tống Tâm Dao. Thấy Mộc Nhược Lan trong bữa cơm luôn làm đủ điều chí nhằm vào Tống Tâm Dao.

Anh thật sự rất lo lắng, khi anh không ở nhà, Mộc Nhược Lan nhất định sẽ làm khó Tống Tâm Dao.

"Được!" Tống Tâm Dao đáp một tiếng, đút Điềm Điềm ăn một chút, mình chỉ là ăn cho có, không có một chút khẩu vị.

Mộc Nhươc Lan không thích cô, cô hiểu rất rõ ràng, nhưng tại sao ngay cả để cho cô ăn bữa cơm, cũng không cảm thấy hài lòng?

"Mẹ, Hình Dực, em họ, mọi người từ từ ăn! Con ăn no rồi!" Ôm Điềm Điềm, Tống Tâm Dao liền đứng lên, đi ra khỏi phòng.

Thấy Tống Tâm Dao đã đi xa, Cung Hình Dực nhìn Mộc Nhược Lan.

"Mẹ, Dao Dao khiến mẹ không hài lòng ở chỗ nào? Tại sao lại luôn luôn nhằm vào cô ấy?" thật không hiểu, Tống Tâm Dao nhẫn nhịn, anh nhận ra được, nhưng cũng vì vậy mà đau lòng cho cô.

cô không muốn làm cho Mộc Nhược Lan không thích mình, cho nên đang nỗ lực làm một nàng dâu khéo léo.

"Ta nhằm vào nó bao giờ? Ta chỉ đang dạy nó đạo lý làm người." Mộc Nhược Lan tự nhiên ăn cơm, Mộc Thanh Thanh không mở miệng nói một câu, chỉ ngồi ở chỗ đó tự nhiên ăn.

"Mẹ, con thấy rất rõ ràng. Dao Dao vẫn luôn nhẫn nhịn mẹ... Nếu như mẹ vẫn còn tiếp tục như vậy, con không thể làm gì khác hơn là dọn ra ngoài ở cùng Dao Dao, còn có cái sổ tay nàng dâu gì đó kia, khi còn tại thế, ông nội cũng đã bỏ điều lệ như vậy rồi, cho nên mẹ không cần phải lấy cái đó đi đối phó Dao Dao." Cung Hình Dực buông bát đũa trong tay, nhìn hai người bọn họ, anh căn bản ăn không vào bất kỳ thứ gì.

"cô..." Mộc Nhược Lan thật không nghĩ đến, con trai của mình, lại có thể uy hiếp mình như vậy. Chỉ vì người phụ nữ kia mà uy hiếp bà.

"cô, cô đừng tức giận! Anh họ chỉ là một lúc không thể tiếp nhận." Mộc Thanh Thanh lúc này mới lên tiếng, nhìn Cung Hình Dực rời khỏi phòng.

Người mà cô xem trọng cho dù là ai cũng trốn không thoát lòng bàn tay của cô. Cung Hình Dực là tình thế bắt buộc, cho dù hiện tại anh ta đã có vợ thì như thế nào, chỉ cần cô muốn, không có gì là không có được.

"Thanh Thanh, con đúng là hiểu chuyện!" Mộc Nhược Lan vẫn ưa thích Mộc Thanh Thanh nhất, hiểu bà rõ nhất, mỗi lần đều an ủi bà.

2.3

Trong phòng khách, Tống Tâm Dao ôm Điềm Điềm vẫn còn đang nhìn sổ tay nàng dâu, cô thật không hiểu, tại sao tất cả mọi chuyện lại biến thành bộ dáng giống như hiện tại. Nhìn những điều lệ trong sổ tay kia mỗi một cái đều là bất bình đẳng, lấy loại trọng nam khinh nữ trong xã hội trước kia làm tiêu chuẩn, có lẽ không biết cái này là bất bình đẳng. Ngược lại hiện tại, đã là thời đại nào rồi, những thứ đồ này rốt cuộc tính là cái gì?

"Dao Dao, em đừng xem cái này nữa!" Cung Hình Dực đưa tay cướp lấy quyển sổ tay trong tay cô, trực tiếp ném vào trong thùng rác, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.

"Anh chưa ăn no, đúng không?" Anh biết chuyện này nhất định khiến cô phiền lòng.

"Em thì sao? Mới ăn được có hai miếng như vậy, no được sao? Nếu như có uất ức đừng giấu trong lòng, anh hi vọng nếu như có chuyện gì, em có thể nói với anh, chúng ta là vợ chồng, anh không muốn nhìn thấy em khó chịu. Em biết chưa?" Tống Tâm Dao gật đầu một cái, tựa sát vào ngực Cung Hình Dực.

"Chồng à, em hiểu, là vợ người ta sẽ phải hiếu kính cha mẹ, chãm sóc chồng, em đã gả cho anh, là bởi vì em yêu anh! Anh cưới em về, cũng không phải chính là bởi vì, anh cũng yêu em sao?" Nếu như anh không yêu cô..., không thể nào sẽ cưới cô, người đàn ông giống như Cung Hình Dực, làm sao có thể bởi vì hai đứa bé mà trói buộc hạnh phúc cả đời của mình được chứ?

"Đúng! Bởi vì anh yêu em, cho nên anh hi vọng sẽ có thể làm cho em hạnh phúc, khiến bọn nhỏ có thể thật vui vẻ, vậy mà ngày đầu tiên sau hôn lễ đã lại khiến em đối mặt với vấn đề như vậy." Quan hệ mẹ chồng nàng dâu, thật sự rất rõ ràng.

"Anh yên tâm, chắc có lẽ bởi vì, em đã cướp mất con trai của mẹ, cho nên mẹ mới như vậy, qua một khoảng thời gian nữa sẽ hết chuyện! Xem ra, mẹ thật sự rất yêu quý anh, mẹ có người con trai ưu tú như vậy, nhất định cảm thấy rất kiêu ngạo. Chồng à, không cần bởi vì quan hệ của em và mẹ mà đối cứng với mẹ được không?" Cung Hình Dực gật đầu một cái.

"Cuộc đời này có thể lấy được một người vợ như thế này, chồng còn có đòi hỏi gì nữa chứ." Cung Hình Dực ôm chặt Tống Tâm Dao, Điềm Điềm cũng đưa tay, ôm cổ Cung Hình Dực thật chặt.

Mộc Thanh Thanh đứng ở cửa lẳng lặng nhìn, trong mắt tràn đầy thù hận. Tống Tâm Dao, là cô ta đã đoạt mất Cung Hình Dực, cô sẽ không để cho cô ta sống tốt. hiện tại Mộc Nhược Lan đang đứng ở phía cô. Mộc Nhược Lan lại không thích nàng dâu này, cô tin tưởng chỉ cần có bà ở bên cạnh ủng hộ, mượn gió thổi lửa, tin chắc là bọn họ sẽ mau chóng tách ra. Đến lúc đó Cung Hình Dực sẽ là của cô, cho dù anh không muốn kết hôn với cô, Mộc Nhược Lan nhất định cũng sẽ bắt buộc anh kết hôn với cô.

*

"cô ở đây làm cái gì vậy?" Mộc Nhược Lan ở dưới lầu không gặp được Tống Tâm Dao liền đi lên trên lầu, lại thấy đang Tống Tâm Dao ôm Điềm Điềm ngồi ở bên giường.

"Mẹ, mẹ nói nhỏ một chút, chúng ta đi ra ngoài rồi nói." Tống Tâm Dao vội vàng đặt Điềm Điềm đã ngủ lên trên giường, đi ra khỏi gian phòng, thuận tay đóng chặt cửa phòng lại.

"Làm sao cô lại ở đây?" không trách được ở dưới lầu không tìm thấy cô ta, thì ra là ở chỗ này lười biếng.

"Con dỗ Điềm Điềm ngủ trưa."

"Nếu như nó muốn ngủ, phải dụ dỗ sao? Dưới lầu bận rộn như vậy, cô thấy là cô đang lười biếng đi!" Mộc Nhược Lan chỉ xuống lầu, kéo cô đến bên hành lang, Tống Tâm Dao suýt nữa từ ngã từ trên cao xuống.

"Mẹ, mỗi khi Điềm Điềm ngủ đều phải dụ dỗ một chút, không ru, nó lập tức sẽ tỉnh." Cho dù bà có không thích đứa con dâu như cô, nhưng Điềm Điềm là cháu gái của bà, tại sao bà lại cũng đối xử như vậy, cô chỉ ru đứa bé ngủ, bà cũng có ý kiến.

Cho dù trong lòng Tống Tâm Dao có bất mãn, vậy thì có thể như thế nào đây? Bà là trưởng bối, cô cũng không thể cãi lại lời bà.

"cô còn muốn tranh luận với tôi sao?" "Bốp" một tiếng, bàn tay Mộc Nhược Lan in lên trên mặt Tống Tâm Dao, gương mặt trắng nõn lập tức lưu lại năm dấu tay.

"Mẹ..." Tống Tâm Dao tuyệt đối không ngờ rằng, nhẫn nhịn của mình lại đổi lấy đánh chửi của bà.

"Tôi thế nào? Tôi giáo huấn người làm dâu làm vợ như cô thì có lỗi sao? cô xem, thân là thiếu phu nhân nhà họ Cung vậy mà cô ăn mặc cái gì thế kia? Làm phụ nữ, thế mà lại như vậy, cô không cảm thấy thất bại sao? Hình Dực làm sao lại coi trọng người phụ nữ như cô vậy chứ?" Mộc Nhược Lan tức giận nhìn cô, thật là càng nhìn càng thất vọng.

"Mẹ, con tôn trọng mẹ là trưởng bối, không muốn làm cho Hình Dực khó xử, cho nên con mới tùy theo ý mẹ, nếu như mẹ quá đáng quá mức hơn thế này, vậy thì con cũng không phải cố kỵ quá nhiều nữa." Tống Tâm Dao che mặt mình, nhìn Mộc Nhược Lan.

"Lá gan của cô đúng là không nhỏ, dám uy hiếp tôi đúng không. Tôi ngược lại thật muốn biết người làm mẹ chồng như tôi đã sai ở chỗ nào rồi." Mộc Nhược Lan tiện tay lấy cây chổi ở bên cạnh qua, trực tiếp đánh lên trên người Tống Tâm Dao.

"A..." Tống Tâm Dao né tránh không kịp, bị đánh đến mấy lần.

Trốn trốn tránh tránh, cô đã chạy đến bên cầu thang, càng ngày càng gần đến méo cầu thang còn thừa lại chút ít thì ngưng lại, Tống Tâm Dao đi dép, có chút trơn trượt, đứng tránh qua một bên bước lên trên nơi có nước, liền ngã về phía sau.

"A...." Trực tiếp lăn xuống cầu thang, trên cầu thang còn lưu lại một chút máu.

Cung Hình Dực trở về lấy tài liệu liền thấy một màn như vậy. Mộc Nhược Lan cầm cây chổi đứng ở trên cầu thang, Tống Tâm Dao ngã xuống cầu thang ở bên dưới, hạ thân của cô đã nhiễm đỏ một mảnh.

"Dao Dao.." Cung Hình Dực thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ xảy ra chuyện như vậy, vội vàng chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao.

Thấy phía dưới người cô toàn là máu anh cũng sợ hãi.

"Dao Dao, em làm sao vậy?" Ôm lấy Tống Tâm Dao, liếc nhìn Mộc Nhược Lan trên lầu lại nhìn tháy một người núp ở trong góc cười trộm - Mộc Thanh Thanh.

Anh thật rất không nên, không nên để cô ta vào trong nhà.

"Dực! thật là đau, thật là đau!" cô chỉ có cảm giác khắp người nơi nào cũng thật là đau, đau đến nỗi cô muốn đứng lên cũng khó khăn.

Hình như có thứ gì đó, đang từ từ vuột mất khỏi cô. Từ từ rơi xuống dưới.

"không có chuyện gì, anh lập tức đưa em đến bệnh viện, sẽ không có chuyện gì!" Anh không hy vọng cô có bất kỳ chuyện gì.

"Dực..." cô kêu một tiếng, liền rơi vào hôn mê.

Mộc Nhược Lan nhìn cô một cái, ngã xuống đất.

"cô, cô không sao chứ?!" Mộc Thanh Thanh chạy tới, đỡ Mộc Nhược Lan.

"Thanh Thanh, có phải là ta đã quá đáng rồi không?" Bà chỉ muốn đánh cô con dâu một trận cho hả giận, căn bản cũng không có ý muốn đẩy cô xuống cầu thang.

"cô, cũng không phải là cô cố ý, chúng ta cùng tới xem một chút." cô cũng muốn đi xem một chút, Tống Tâm Dao có chuyện gì hay không. Nếu như có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không đổ lên đầu cô.

2.4

Bên ngoài phòng cấp cứu, người nhà họ Tống nhận được tin tức, vội vã chạy tới, Mộc Nhược Lan đứng xa xa nhìn, không dám đến gần.

Cung Hình Dực đi đi lại lại, chờ đợi bác sĩ ra ngoài.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Dao Dao lại ngã từ trên cầu thang xuống?" Hôm nay mới là ngày đầu tiên sau khi kết hôn làm sao lại biến thành như thế này.

"Tâm Nguyệt, đừng hỏi, chờ xem đi!" Tống Hàm Quân ôm Triệu Tâm Nguyệt, cùng nhau lo lắng cho Tống Tâm Dao.

"Đứa bé không thể giữ được, trên người Cung phu nhân có nhiều vết thương, cần phải điều trị mấy ngày, đừng để cho cô ấy ăn đồ lạnh." Bác sĩ từ bên trong đi ra, đem đến tin tức thật đáng kinh ngạc cho mọi người.

Cung Hình Dực đi tới trước mặt Mộc Nhược Lan, níu lấy cổ áo bà, nói: "Bây giờ mẹ đã hài lòng chưa? Đứa bé không giữ được, đây chính là điều mẹ muốn sao?" Anh cũng không nghĩ đến, Tống Tâm Dao đã mang thai.

"Ta thật sự không biết, ta thật sự không biết là nó đã mang thai!" Mộc Nhược Lan thế nào cũng không nghĩ tới, Tống Tâm Dao đã có thai. Nhưng bây giờ bởi vì bà, mà mất đi đứa bé.

"Dao Dao. . . . . ." Tống Tâm Dao được đẩy ra ngoài, Cung Hình Dực vội chạy đến bên cạnh, nắm thật chặt lấy tay cô.

"Dực. . . . . . Đứa bé. . . . . . Đứa bé không còn nữa rồi. . . . . . Không còn nữa rồi. . . . . ." Sắc mặt cô tái nhợt đến dọa người, trong miệng vẫn luôn nhắc tới đứa bé, nước mắt một mực chảy xuôi.

"Dao Dao, chúng ta còn có thể có thêm con, bây giờ em phải nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nghĩ nhiều như vậy, được không?" Nắm thật chặt tay cô, hi vọng có thể trấn an tinh thần cho cô.

"Để cho ta chăm sóc nó, được không?" Mộc Nhược Lan cảm giác mình có tội, mình giống như là hung thủ giết người, hại chết một đứa bé.

"Trên người cô ấy bị thương là do mẹ gây ra mà! Để cho mẹ chăm sóc cô ấy sao? Đối với mẹ, con thật sự không yên lòng, từ ngày mai trở đi, hai người dời đến phòng ở khu phía Tây, tất cả mọi thứ con sẽ sắp xếp. Con thật sự vô cùng không yên lòng để cho mẹ ở lại nhà lớn." Cung Hình Dực đẩy tay của bà ra, đẩy Tống Tâm Dao vào trong phòng bệnh.

"Hình Dực. . . . . ." Mộc Nhược Lan gọi tên Cung Hình Dực, thế nhưng anh không quay đầu lại, đi theo xe đẩy của Tống Tâm Dao, vào trong phòng bệnh.

"Bà làm người mẹ chồng như vậy sao? Dao Dao nhà chúng tôi có chỗ nào không tốt? Bà phải đối xử với nó như vậy sao? Nó mới gả vào nhà họ Cung mới được một ngày, đã xảy ra chuyện như vậy. Bà là người lớn, trong mắt bà, nó nhiều nhất chỉ có thể coi là đứa bé, tại sao bà không thể đói xử thật tốt với Dao Dao? Bà có biết hai vợ chồng nó đã trải qua bao nhiêu chuyện không? Vào sinh ra tử, bọn họ còn có cái gì chưa từng 1 lần trải qua, thật không hiểu nổi bà. Đứa bé trong bụng Dao Dao chính Là máu mủ nhà họ Cung đó!” Tống Hàm Quân bất đắt dĩ mà lắc đầu, ngày hôm qua ở hôn lễ, bọn họ nên nhìn ra Mộc Nhược Lan cũng không phải là một người dễ chung sống như vậy.

Bên trong phòng bệnh, Cung Hình Dực ở bên cạnh Tống Tâm Dao đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt của cô vẫn tái nhợt như cũ, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo nhỏ bé của cô.

Đứa bé của bọn họ, cứ như vậy mà mất đi rồi. Nếu biết có thể xảy ra chuyện như vậy, anh không nên giữ bọn họ ở nhà, nên mang theo Tống Tâm Dao và Điềm Điềm cùng đi làm.

Nhưng mà, bây giờ anh có hối hận thì thế nào? Tất cả đều đã muộn, cho dù anh có muốn vãn hồi mọi chuyện thì đứa bé của bọn họ cũng đã không còn.

“Đứa bé, đứa bé của tôi.! Trong mộng, cô nằm mơ thấy tất cả đều là hình ảnh đứa bé đã trôi đi mất.

“Dao Dao, Dao Dao….” Cung Hình Dực gọi hai tiếng, vẫn không thấy cô tỉnh lại.

Mà Kỳ Kỳ mới vừa tan học, cũng liền đeo cặp sách, đi tới bệnh viện. bên cạnh còn lôi kéo theo Điềm Điềm, để tài xế đưa đến bệnh viện.

“Anh trai, chúng ta tại sao lại phải tới nơi này?” Điềm Điềm không hiểu tại sao bọn nó lại phải tới nơi này? không phải đợi ởnhà tốt hơn sao?

“Chúng ta tới thăm mẹ, Điềm Điềm hải ngoan ngoãn, biết không?” Điềm Điềm khéo léo gật đầu một cái, nắm tay nhỏ bé của Kỳ Kỳ, đi theo anh, cùng nhau đi tới phòng bệnh.

“Cha!” thấy Cung Hình Dực đang ngồi bên giường bệnh, Kỳ Kỳ gọi một tiếng, liền chạy tới bên cạnh anh.

“Hai con vì sao lại tới đay?” không phải anh đã bảo quản gia, không để cho hai đứa nhỏ tới đây sao?

“Con nói chú tài xế đưa bọn con tới đây?” Kỳ Kỳ ôm Điềm Điềm đến trên giường, mình liền ngồi vào ghế bên cạnh. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tống Tâm Dao, nó đau lòng tay, đưa vuốt ve khuôn mặt mẹ.

“Mẹ, mau tỉnh lại đi, Điềm Điềm và Kỳ kỳ tới thăm mẹ này.” Điềm Điềm nằm lỳ ở trên giường, nhìn Tống Tâm Dao.

“Mẹ, mẹ không được ngủ nướng đâu đó! Phải dậy chơi cùng Điềm Điềm nữa!” Điềm Điềm âm thanh non nớt, nói với cô, nhưng Tống Tâm Dao vẫn không có ý muốn tỉnh lại.

“Kỳ Kỳ, đợi lát nữa cùng bà ngoại trở về, ngày mai con còn phải đi học biết không?” Kỳ Kỳ đã sáu tuổi, hơn nữa cũng bắt đầu lên tiểu học. sự thông minh của nó luôn khiến thầy cô giáo yêu thích. Hơn nữa vì bề ngoài anh tuấn càng làm cho tiểu nữ sinh trong lớp luôn vây quanh nó.

“Dạ!” Ky Kỳ gật đầu một cái.

Qua một ngày một đêm, Tống Tâm Dao vẫn không tỉnh lại, trên cánh tay của cô còn có vết thương, Cung Hình Dực đau lòng nhìn Tống Tâm Dao. Anh ở trong bệnh viện trông chừng một ngày một đêm, hai con cũng đã trở về cùng Tống Hàm Quân. Mộc Nhược Lan canh giữ ở bên ngoài, vẫn luôn không hề rời đi.

Nhìn Tống Tâm Dao vẫn chưa tỉnh lại, bà cũng rất lo lắng. Mộc Thanh Thanh sau khi trời sáng liền tới bệnh viện, nhìn thấy Cung Hình Dực vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trông chừng trên giường bệnh.

“cô, cô đã một đêm không ngủ rồi, mau cùng cháu trở về thôi!”cô còn phải dựa vào Mộc Nhược lan, đoạt lấy địa vị của mình ở nhà họ Cung. hiện tại nếu như Mộc Nhược Lan ngã xuống , vậy cũng không được.

“Con đừng có xía vào chuyện của ta … ta phải đợi nó tỉnh lại.”

Bà rất áy này, nếu như không phải do bà .. , Chắc hẳn hiện tại Tống Tâm Dao vẫn thật tốt.

Bây giờ suy nghĩ lại một chút, bà thực sự xin lỗi Tống Tâm Dao, coi như bà không thích Tống Tâm Dao thế nào đi nữa, cũng không thể đối đãi với cô như vậy.

Dù nói thế nào, Tống Tâm Dao cũng là vợ Cung Hình Dực, thân là mẹ chồng, bà vốn không nên đối xử với cô như vậy.

“cô, cô còn tiếp tục như vậy, cơ thể sẽ khhoong chịu nổi mất.” Mộc Thanh Thanh vẫn có suy nghĩ phải khuyên được bà trở về.

“Các người còn đợi ở nơi này làm cái gì? Thấy Dao Dao hôn mê bất tỉnh rất vui vẻ đúng không? Cút khỏi tầm mắt của tôi, đừng để cho tôi nhìn thấy các người nữa. bà cho rằng bà là mẹ tôi thì bà có thể đối xử với vợ tôi như thế sao? Bà là người mang tội giết người, giết chết đứa bé của tôi, bà hiểu chưa?” Nghe thấy tiếng ồn ào trước cửa phòng, Cung Hình Dực đi ra, thấy Mộc Nhược Lan và Mộc Thanh Thanh vẫn còn ở chỗ này, tức giận quát.

“Hình Dực, mẹ hiểu rõ mẹ sai rồi, con đừng như vậy, để cho mẹchăm sóc Dao Dao đi, được không?” bà thực sự rất muốn đền bù lỗi lầm của mình, bà cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, càng không biết Tống Tâm Dao đã có thai.

“không cần, tôi sẽ tự chăm sóc tốt cho vợ của mình, các người trở về dọn dẹp một chút, sau đó tài xế sẽ tiễn các người đến biệt thư ở khu Tây.” Cung Hình Dực nói xong, cũng không quay đầu lại, liền tiến vào phòng bệnh, lẫn nữa trở lại bên Tống Tâm Dao, giữ vững tư thế như cũ. Cứ như vậy ngồi bên cạnh, chăm sóc cô.

Mộc Nhược Lan trở lại Cung gia, liền trở về phòng thu thập đồ của mình, bà không thể trách cung Hình Dực, nếu như là bà..., bà cũng sẽ tức giận, tức giận bà đã đẩy Tống Tâm Dao xuống cầu thang.

Bà nhìn ra, Cung Hình Dực thực sự rất yêu Tống Tâm Dao, khi thấy sợi dây chuyền trên cổ Tống Tâm Dao, bà nhớ tới hơn hai mươi năm trước, khi bà đưa sợi dây chuyền đó cho Cung Hình Dực đã nói qua với anh, chỉ cần trao sợi dây chuyền này cho người phụ nữ mà anh yêu, chỉ cần sợi dây không rớt xuống, như vậy người phụ nữ đó, sẽ cả đời làm bạn với anh, mà Tống Tâm Dao chính là người phụ nữ đó.

"Cô, chúng ta thật sự phải rời đến biệt thự ở khu phía Tây sao?" Mới ở nơi này được một buổi tối, nhưng cô đã thích nơi này, thật không muốn đi chút nào.

Cô càng muốn trở thành nữ chủ nhân ở đây, thay thế vị trí của Tống Tâm Dao trong lòng cung Hình Dực.

“Cháu trở về phòng dọn dẹp một chút đi, cũng nên về nhà, lần này cháu cùng ta ra ngoài, vốn chính là đưa ta đi tới đây, hiện tại nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, vậy thì trở về đi thôi!" Mộc Nhược Lan ban đầu là cho rằng Tống Tâm Dao chỉ bởi vì một chút mục đích gì đó mà gả cho Cung Hình Dực, giữa hai người bọn họ căn bản cũng không có tình yêu.

Nhưng mà hiện tại bà chân chính phát hiện, bà sai lầm rồi, hai người bọn họ thật sự yêu nhau, bà căn bản là không thể tách hai người bọn họ ra.

"Cô, thật vất vả mới tới thành phố O một chuyến, cháu muốn chơi thêm mấy ngày nữa mới trở về." Nếu đã như thế này, cô cũng không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi về phòng thu dọn đồ đạc, dù không muốn đi thế nào vẫn phải đi chứ không đến lúc đó bị đuổi ra ngoài thì thật khó coi.

Nhìn đồng hồ, trở lại trong phòng, lấy quần áo tối hôm qua còn chưa thu thập xong bỏ vào trong túi. Len lén đi ra khỏi phòng, cô nhìn chung quanh, phát hiện không có người nào ở đây, nhanh chóng chạy tới lầu ba, thấy một căn phòng cửa cũng không có khóa, nhìn chung quanh, thấy không có người liền len lén đi vào. Vừa vào nơi đó, cô liền sợ ngây người, nơi này chính là một phòng thay quần áo vô cùng rộng lớn, tất cả quần áo bên trong đều là hàng hiệu. Lại tiến vào một chút, tất cả trang sức đeo tay đều bày ở phía trên.

Cô chọn ra những thứ mình yêu thích, bỏ vào trong túi. Lại lấy thêm hai cái đồng hồ cũng bỏ vào trong túi, tin tưởng những thứ này có thể đổi lấy thật nhiều tiền, coi như ở chỗ này lấy cái gì, cũng phải lấy ít đồ đi ra ngoài mua.

Ít nhất cũng sẽ không thiếu cái gì, chỉ tiếc là không có cách nào lấy được nhiều quần áo. Túi quá nhỏ, nhiều quần áo xinh đẹp như vậy, căn bản là không bỏ vào được.

Xem ra cô phải len lén tìm một thời gian thích hợp tới đây lấy vài món mới được.

"Tiểu thư, cô ở nơi nào? Mới vừa rõ ràng còn ở trong phòng, thế nào lập tức đã không trông thấy người?" Nghe tiếng bước chân truyền đến từ phía bên ngoài, cô vội vàng trốn vào phía sau hàng quần áo.

Thấy âm thanh đã cách xa, lúc này mới đi ra giữa gian phòng, xem một chút chung quanh không có ai, mới an tâm bỏ đi ra ngoài.

"Cháu ở chỗ này làm cái gì?" Mới vừa đi không xa, liền nghe thấy sau lưng chuyển tới giọng nói của Mộc Nhược Lan.

"Cô, thì ra là cô ở nơi này a! Không phải là cháu muốn đi lên đây tìm cô i sao?" Thật là dọa cô giật mình, cho rằng có người phát hiện cô trộm đồ rồi chứ.

"Cháu thu dọn xong rồi sao?" Mộc Thanh Thanh gật đầu một cái.

"Nếu thu thập xong, vậy thì đem đồ xuống dưới, chúng ta đi thôi." Mộc Thanh Thanh gật đầu, liền đi xuống lầu lấy hành lý của mình, cất trang sức đeo tay vào trong một chỗ bí mật. Ít nhất sẽ không để cho có nhát hiện, vậy là được rồi.

"Không phải đã dọn dẹp xong rồi sao? Tại sao vẫn chưa ra." Mộc Nhược Lan thấy nửa ngày cô vẫn chưa xuống lầu, lại chạy tới.

"Không có, chỉ là một ít đồ rớt ra, phải bỏ vào." Thu dọn xong, kéo rương hành lý đi ra khỏi phòng, trên đất lại rớt ra một sợi dây chuyền mới lấy từ trên lầu xuống.

Khi người làm vào dọn dẹp phòng, liền thấy sợi dây chuyền kia, lập tức giao cho quản gia, quản gia vội lên lầu kiểm tra một hồi, quả nhiên thiếu đi rất nhiều dây chuyền, còn có hai chiếc đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ.

Ông tính lập tức báo cho Cung Hình Dực, nhưng mà hiện tại Cung Hình Dực vẫn còn ở trong bệnh viện chăm sóc Tống Tâm Dao, có thể cũng không có thời gian dư thừa đi trông nom những chuyện này, không thể làm gì khác hơn là đem chuyện này tạm thời nán lại.

Tất cả đều chờ Cung Hình Dực cùng Tống Tâm Dao trở lại rồi hãy nói.

*

Ngủ hai ngày hai đêm, Tống Tâm Dao rốt cuộc cũng tỉnh, Cung Hình Dực coi như cũng bớt được chút lo lắng.

"Dao Dao, em cảm thấy như thế nào?" Cung hình Dực lo lắng hỏi.

"T oàn thân đau nhức, còn có. . . . . ." Hạ thân của cô cũng rất đau, giống như bị xé rách .

"Còn có cái gì? Nếu như nơi nào đau nhất định phải nói." Cung Hình Dực nắm tay cô. Anh đã căn dặn tất cả mọi người trong bệnh viện, không để cho cô biết chuyện sinh non.

"Phía dưới rất đau!"

"Không có chuyện gì! Bác sĩ nói là từ trên lầu rơi xuống nên bị thương, hai ngày nữa sẽ tốt hơn thôi." Cung Hình Dực chỉ có thể chăm sóc cô thật tốt.

"Em nhớ được bọn họ có nói tới đứa bé, không phải là em mang thai chứ? Nhưng mà sao lại không có?" Trước khi hôn mê cô đã nghe thấy bác sĩ nói, đứa bé không cứu được.

Là cô lại mang thai, mà khi ngã từ trên cầu thang xuống, cũng làm mất luôn đứa bé sao?

"Không có, em nghe lầm, là bác sĩ sát vách nói người phụ nữ kia sảy thai." Anh không muốn làm cho cô đau lòng, không muốn nhìn thấy sự bi thương của cô.

"Có thật không?" Cung Hình Dực gật đầu một cái.

"Có đói bụng không, ăn chút cháo đi, là mẹ nấu cho em đó." Triệu Tâm Nguyệt hai ngày nay lại ngày ngày đưa cháo tới cho cô.

"Là mẹ em nấu sao?" Cung Hình Dực lại gật đầu, cô vẫn nhớ mùi vị ở nhà.

"Ăn cháo này em chắc chắn là mùi vị của mẹ làm."

"Ăn ngon không?" Cô gật đầu một cái, tiếp tục đút cho cô ăn.

"Ăn ngon thì ăn nhiều hơn một chút, nhanh chóng có thể khỏe lại rồi!" Tống Tâm Dao gật đầu, ăn cháo anh tự mình đút cho cô.

Nhưng mà đối với chuyện đứa bé này, cô vẫn còn có chút hoài nghi. Lúc hôn mê, ở trong giấc mộng hỗn loạn cô nhìn thấy một đứa bé đang vẫy tay về phía cô, tuy nhiên cô không biết, rốt cuộc nó là ai.

"Dực, anh đã bao lâu không ngủ rồi hả ?" Tinh thần của anh thật là tệ.

"Anh không sao, chỉ cần em tỉnh lại là tốt rồi!" Cô hôn mê hai ngày hai đêm, anh liền ở lại chỗ này hai ngày hai đêm, cho đến khi cô tỉnh lại.

"Anh thật là ngốc." Đưa tay khẽ vuốt ve ánh mắt của anh, mắt cũng có chút sưng lên, còn nói không có việc gì.

"Chỉ cần em khỏe lại, anh cam nguyện làm đứa ngốc." Kéo tay cô qua, ở phía trên đặt xuống một nụ hôn, cực kỳ dịu dàng.

"Anh ngủ một lát đi!" Nhìn anh không có một chút tinh thần nào cô rất đau lòng.

"Không ngủ, cùng em tâm sự đi!" Cung Hình Dực sợ sau khi mình ngủ, những y tá kia đi vào sẽ nói lỡ miệng.

"Ngủ đi! Hiện tại toàn thân em đau nhức, sẽ không chạy đi đâu, tựa vào chỗ này ngủ một lát đi!" Tống Tâm Dao đang ôm mặt anh, thực sự chỉ hi vọng anh ngoan ngoãn đi ngủ, lấy lại chút tinh thần.

"Vậy em hãy nói chuyện với anh đi, đã hai ngày không được nghe âm thanh của em rồi, vậy mà em cũng không nói chuyện với anh một chút sao. Cùng anh hàn huyên một chút đi, được không?" Anh thật sợ, sau khi mình ngủ sẽ có người tư tưởng xấu chạy tới nói với cô chuyện sinh non.

"Được rồi! Anh muốn nói chuyện gì nào?" Cô thật không hiểu rõ, thế nào anh lại lập tức muốn cùng tán gẫu với cô, nhìn đôi mắt sưng đỏ của anh, cô thật sự rất đau lòng.

"Vợ, em có giận mẹ không? Trách bà đã đánh em? Trách mẹ đã đẩy em từ trên lầu xuống không?"Anh muốn biết, Tống Tâm Dao nghĩ như thế nào?

"Rất vô ích, nếu chuyện đã xảy ra, em cần gì phải giận mẹ chứ? Mẹ cũng chỉ là muốn có một nàng dâu tốt, có thể chăm sóc cho anh thật tốt, yêu mến anh, có đúng không?" Nhìn Cung Hình Dực, cô nói ra ý nghĩ trong lòng, cô thật sự cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới trách bà.

Đây vốn là chuyện đã xảy ra, coi như bà chưa từng làm như thế, có thể cô cũng chưa ngã xuống lầu, nhưng tất cả đều đã xảy ra, cho dù trách ai cũng không thể vãn hồi tất cả!

"Bà xã, thật là quá ngốc!"

"Không phải chính anh yêu thích em ngu ngốc sao?" Tống Tâm Dao vuốt nhẹ mặt Cung Hình Dực, nhẹ nhàng cười.

Hết chương 2

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK