Sau khi Đậu Đậu ra đời, sức khỏe vẫn luôn không tốt, phải uống thuốc thường xuyên, cô cũng rất đau lòng.
Bởi vì bác sĩ nói thằng bé bị bệnh tim bẩm sinh, lo lắng sẽ không sống được lâu. Nhưng mà Quách Y Y vẫn mong muốn cho con mau hỏe lại, ít nhất là đừng để đứa bé rời khỏi cô.
Hiện tại, đứa bé là trụ cột duy nhất của cô. Sau khi rời xa Dạ Đình, một mình cô đi đến một vùng nông thôn, một mình sinh con, nuôi con lớn lên.
Hơn hai năm nay, Dạ Đình chưa tới tìm nàng, cô cũng không muốn đi tìm anh.
Năm đó anh tổn thương cô như thế nào cô nhớ rất rõ. Cho nên, cô không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh nữa.
Nhưng mà tại sao? Tại sao còn để cô gặp lại anh trong hôn lễ của Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực.
Mà trong ngực của anh lại ôm người phụ nữ khác. Người phụ nữ trong hình đó, cô không hề nghĩ sai, người anh yêu chính là cô gái đó. Có lẽ, cô chẳng qua chỉ là một người thứ ba xuất hiện trong cuộc đời anh, là vì cô xuất hiện, cho nên anh mới hiểu rõ trong lòng anh vẫn luôn tồn tại hình bóng người phụ nữ kia.
"Y Y. . . . . ." Dạ Đình cũng không ngờ mình lại đón đúng, cô sẽ xuất hiện ở đây, cô thật sự xuất hiện trong hôn lễ của Tống Tâm Dao. Cho nên, hôm nay anh không thể không đến.
"Đã lâu không gặp!" Cô cố gắng kéo ra nụ cười nhạt, nhìn Dạ Đình và cô gái đang rúc vào trong ngực anh.
Bọn họ thật sự rất yêu nhau, ngay cả một phút cũng không muốn tách ra.
"Em kết hôn rồi sao?" Nhìn đứa bé trong ngực cô, anh cũng chỉ có thể nghĩ ra lý do này.
"Đúng vậy! Đây là con trai của tôi!" Cô ôm hôn đứa bé trong lòng mình. Cô kết hôn? Kết hôn với ai, đứa bé này là của anh. Nhưng mà, cô không muốn để cho anh biết, nếu để cho anh biết, chắc chắn anh sẽ tranh giành đứa bé này với cô!
"Chúc mừng em!" Ánh mắt Dạ Đình bỗng chốc buồn bã hẳn đi. Anh tìm cô hơn hai năm, nhưng không ngờ khi gặp lại nhau một lần nữa, cô đã kết hôn, đã gả cho người đàn ông khác.
"Chắc hẳn, anh cũng sắp kết hôn rồi, chúc mừng anh trước nhé! Tôi còn có chút việc, không quấy rầy anh nữa!" Cô ôm đứa bé thật chặt vào trong ngực, đi qua người anh.
Anh quay đầu lại nhìn theo bước chân cô rời đi, đôi mắt của đứa bé kia, đang nhìn anh sững sờ. Trong đôi mắt ngây thơ, lộ ra vẻ mặt khiến anh không thể hiểu được. Sắc mặt của bé con không đỏ thắm giống như những đứa trẻ bình thường mà có chút xanh xao giống người bệnh, khiến cho người khác nhìn mà đau lòng.
"Y Y. . . . . ." Anh chạy tới, chắn trước mặt cô.
"Có chuyện gì sao?" Cô ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt nhìn qua thật bình thản.
"Không có gì!" Anh lắc đầu, cũng không biết mình muốn nói những gì với cô?
"À! Vậy tôi đi trước!" Cô ngồi vào trong xe, ôm đứa bé thật chặt. Cô phát hiện hiện tại, cô thật sự rất lạnh, lạnh đến nỗi cô không biết rốt cuộc mình phải làm như thế nào mới có thể khiến cho lòng mình ấm áp hơn một chút.
"Anh, tại sao anh không nói rõ ràng với cô ấy?" Dạ Vận Dung đi tới bên cạnh Dạ Đình.
"Tiểu Dung, đừng nói nữa, chúng ta đi vào thôi!" Dạ Đình nhìn theo chiếc xe đã biến mất ở chỗ rẽ, lập tức kéo Dạ Vận Dung tiến vào trong giáo đường.
Anh cũng chỉ có một cô em gái là cô, hơn nữa thân thể của cô, vẫn luôn không tốt, anh không thể bỏ Dạ Vận Dung lại để đi tìm Quách Y Y. Hơn nữa, cô đã kết hôn rồi, anh còn có thể làm như thế nào?
Bảo cô ly hôn, đi cùng với anh sao?
"Dạ Đình, anh gặp Y Y chưa?" Sau khi hôn lễ kết thúc, Tống Tâm Dao bắt đầu tìm kiếm Quách Y Y.
"Gặp được rồi!" Anh nhàn nhạt mở miệng.
"Anh đã giải thích với cô ấy chưa?" Nếu như không giải thích với Quách Y Y lời, vậy thì chỉ có thể nói anh thật ngốc.
"Giải thích có ích lợi gì sao? Cô ấy cũng đã kết hôn rồi!" Anh nhìn sang một bên, cô ấy cũng đã kết hôn rồi, anh còn đến quấy rầy cô làm gì?
"Ai nói với anh là cô ấy kết hôn?" Tống Tâm Dao thực sự bị anh làm tức chết, anh thật đúng người đàn ông ngu ngốc nhất mà cô từng thấy.
"Tôi thấy cô ấy ôm đứa bé cho nên đã hỏi cô ấy. Chính cô ấy đã nói như vậy! " Khi nghe được tin tức này, anh khổ sở biết bao nhiêu, nào có ai biết, khi thấy đứa bé kia khéo léo nép vào trong ngực cô, anh lập tức nhớ tới, khi anh và cô ở chung, mỗi đêm khi hoan ái trôi qua, cô đều thích vùi mặt vào trong ngực anh, nghỉ ngơi.
"Đứa bé kia, anh không cảm thấy là nó rất giống anh sao?" Ánh mắt của đứa bé kia giống anh như vậy mà anh không nhìn ra sao?
"Cô nói vậy là có ý gì?" Hiện tại, anh cảm thấy có cái gì đó không đúng, tại sao cô ấy lại nói như vậy?
"Khi Y Y rời khỏi anh đã mang thai rồi, đứa bé kia là của anh. Thế mà anh lại ngu như vậy, lại nói là cô ấy đã kết hôn, anh nói xem cô ấy có tức giận hay không?" Tống Tâm Dao thật muốn mở đầu anh ra xem trong đầu anh rốt cuộc là chứa cái gì?
"Cô nói, đứa bé đó là con tôi?" Không trách được, khi anh nhìn thấy ánh mắt của đứa bé kia, lại có cảm giác thân thiết mãnh liệt như vậy.
"Cô ấy đã nói là sẽ ở lại thành ohoos O mấy ngày, nếu như anh vẫn còn thích cô ấy..., vậy thì mấy ngày này nên đi tìm cô ấy, nếu không, anh thật sự không còn có cơ hội nữa đâu!" Tống Tâm Dao đưa tờ giấy Quách Y Y để lại cho mình cho Dạ Đình.
Nơi này, là chỗ ở trước kia của Quách Y Y.
"Cám ơn!" Nói xong, anh lập tức chạy ra ngoài.
Anh nhất định phải đi tìm cô, nhất định phải nói rõ ràng với cô, lần này, nhất định anh sẽ không để cho cô rời khỏi anh một lần nữa.