Cô đi vào trong nhà, tùy ý thay một bộ y phục, sau đó đi ra phòng khách, quả nhiên, mẹ cô vẫn đang mau nước mắt, trước mặt bà đã thả một đống lớn khăn giấy, trách không được khăn giấy nhà cô dùng nhanh hết như vậy, hóa ra tất cả đều dùng chính vào việc lau nước mắt. Như thế này có tính là lãng phí không đây.
Một chén nước được đưa đến trước mặt Hứa Nhu, Hứa Nhu ngẩng đầu, thấy được khuôn mặt vẫn lấm tấm mồ hôi nhưng sắc mặt cực kì hồng hào, lộ ra vẻ khỏe mạnh.
Thật ra, nhìn con gái như vậy bà cũng vui mừng, nhưng bà vẫn rất đau lòng, Châu Châu bảo bối của bà từ trước đến nay chưa từng phải chịu qua khổ cực.
“Mẹ, nước đây ạ.” Cô cầm chén nước đặt vào lòng bàn tay Hứa Nhu, thời gian cũng chưa lâu nhưng câu gọi mẹ này dường như đã trở thành thói quen.
Cho đến bây giờ cô chưa từng được cảm nhận cái gì là tình thương của mẹ, nhưng người phụ nữ này đã cho cô biết toàn bộ điều đó, thì ra, tình thương của mẹ ấm áp như vậy, vô tư đến thế, chính là hạnh phúc biết bao. Kinh/thue./dien'dan;lequydon
“Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Dư Châu ngồi xuống sô pha đối diện bà, đương nhiên là do cô phải ngồi ghế một mình, thân thể cô bây giờ ngồi đâu hỏng đó, không thể không nói, đúng là một thân thể có sức phá hoại vô cùng tốt mà.
Hứa Nhu rút khăn giấy ra lau, tiếp tục lau nước mắt, “Châu Châu, nhìn con vất vả như vậy, cho dù con béo hay gầy đều là bảo bối của mẹ, hơn nữa cha con cũng sẽ kiếm tiền, cho nên, con muốn phá bao nhiêu cái giường cũng được, không cần khiến bản thân khổ cực như vậy, cứ thế này, mẹ sẽ rất đau lòng.”
Cho dù con cái xấu hay đẹp, gầy hay béo đều không quan trọng, chỉ cần là con của mình, đều là máu thịt trong tim, chỉ hơi sơ sát, đều đã đau lòng muốn chết.
“Mẹ, không vất vả mà.” Nhìn cái chén trong tay Hứa Nhu, phản chiếu lại thân hình cô vẫn là dáng vẻ mập mạp, nhìn kĩ cũng không gầy hơn bao nhiêu, nếu để ý kĩ sẽ thấy được, thân phận như vậy, gia thế bậc này, lại còn có thêm một người mẹ đáng yêu như vậy.
“Mẹ, có thể kiên trì làm chuyện mình muốn cho dù vất vả cũng cảm thấy xứng đáng, con cũng không cảm thấy khó chịu , chỉ là sau mỗi một lần kiên trì như vậy con lại cảm thấy vui sướng vô cùng. Một người có thể làm được rất nhiều chuyện nhưng đôi khi chỉ cần biết đủ trong một chuyện thôi.”
“Mẹ ơi, mẹ có cảm giác được không, thật ra đây cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc, cũng giống như mẹ có thể tùy ý khóc thỏa thích nhưng đối với rất nhiều người, những giọt nước mắt đó lại là thứ vô cùng xa xỉ, đây là bản năng của mỗi người cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.”
Cô nói xong, dường như nghĩ đến điều gì đó, khóe môi nhẹ nhàng cong lên mang theo ánh sáng nhàn nhạt, một chút dấu tích của đau thương lại tựa như xa như gần.
Hứa Nhu chậm rãi để khăn tay xuống, từ đôi mắt khóc đỏ như chú thỏ nhìn ra lại cảm thấy Dư Châu mang theo bóng dáng vô cùng quật cường.
“Châu Châu, con muốn kiên trì như vậy?” Bà xiết chặt khăn trong tay, đôi mắt nhìn chăm chú vào Dư Châu, bây giờ con đã lớn, tất nhiên chiều ngang đã thể hiện rõ độ lớn này, nhưng bà vẫn luôn cảm thấy Dư Châu bây giờ, linh hồn đã khác lúc trước, nhưng nhìn kĩ lại khuôn mặt con bé, rõ ràng chính là con gái của bà.
Dư Châu nhìn ra hoài nghi trong mắt bà, còn có ý vị dò xét, nhưng rất nhanh đã được che giấu đi.
“Vâng.” Dư Châu gật đầu, không phải kiên trì mà cô nhất định phải cố gắng như vậy, dáng người như vậy, có nhiều chuyện cô muốn làm cũng không thể làm được.
“Châu Châu.” Hứa Nhu để chén nước trong tay xuống, nhẹ nhàng đặt một tay lên bờ vai Dư Châu, “Nếu con thấy mệt mỏi, có thể từ bỏ, thật ra mẹ thích dáng vẻ mập mạp này của con hơn nhưng nếu là chuyện con muốn làm đến cùng vậy, mẹ sẽ luôn luôn ủng hộ con.”