“Ngốc nghếch.” Người bên cạnh lại dẫm mạnh xuống chân cậu ta. Cậu ta chỉ có thể đứng im khóc không ra nước mắt, sau đó lén giận nhìn người bên cạnh, ánh mắt như vậy, thật giống đứa trẻ năm tuổi uất ức bị khi dễ.
Khiến cho người bên cạnh không khỏi nổi da gà.
Vẫn nên cách xa hắn thì hơn.
Bọn họ đi tới đại sảnh, nơi đó hiển nhiên đã có người chờ sắp xếp chỗ ngồi, đại sảnh người đến không ngừng, không chỉ nhà Kính Nguyệt còn có người gia tộc khác, dù sao đều là những gia tộc có tầm ảnh hưởng đều có đại diện đến, người nhà Kính Nguyệt mặt mũi đúng là đủ lớn.
Dư Châu liếc nhìn xung quanh, mặc dù một số người cố tình ăn vận bình thường nhưng cô có thể cảm giác được khí chất của họ khác hẳn, trong này đúng là ngọa hổ tàng long, rất khó qua mặt hết để lén cứu người.
Dư Dịch lại làm mặt lạnh, những người khác cũng vậy, càng ngồi đây lại càng cảm thấy không thoải mái, bởi vì bọn họ bắt người của bọn cậu, bị bắt ép tới khó mà dễ chịu được.
Kính Nguyệt Sâm đứng trước gương, tay duỗi thẳng, nữ hầu bên cạnh vuốt lại nếp áo cho cậu, đây là một bộ lễ phục phương Tây cổ điển, bên ngực trái là đá xếp hình đặc trưng cho gia tộc Kính Nguyệt, qua gương hiện rõ tám viên đá màu lam được, vạt áo đính hoa chìm, từng lỗ kim đều là thêu tay thủ công, thiếu niên trong gương tuấn mỹ đến cực điểm, nhất là khuyên tai hình giọt lệ màu lam bên trái, dưới ánh đèn càng thêm long lanh.
Mọt chút ánh sáng lại có thể mê loạn hai mắt của tất cả mọi người.
Cậu nghiêng tay phất nhẹ, hai bên nữ hầu đỏ mặt đi ra ngoài, đối diện gương cậu tự sửa lại gim cài nơi ống tay, qua hôm nay, cậu sẽ chính thức là chủ nhân nhà Kính Nguyệt, cậu đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được ngày này.
“Thiếu gia.” Một người con trai toàn thân vận màu đen quỳ gối phía sau cậu, cung kính cúi thấp đầu. Ngón tay của cậu siết chặt, sau đó lấy một chiếc chìa khóa đeo cổ ra, lại lặng nhìn nó thật lâu, hai mắt mờ mịt rồi lại như sục sôi quyết tâm.
“Cái này giao cho ngươi.” Cậu xoay người, ném chiếc chìa trên tay cho thanh niên, hắc y tiếp bằng hai tay, hai mắt nhìn Kính Nguyệt Sâm có chút bất ngờ, tựa như không ngờ tới.
“Ngươi là sát thủ số một nhà Kính Nguyệt, ta giao nhiệm vụ này cho ngươi, hiểu chứ?” Kính Nguyệt Sâm đi lướt qua hắn, vạt áo đuôi tôm nhẹ nhàng lướt sau, hoa mĩ mà lạnh lẽo, màu lam nơi khuyên tai càng thêm phần cô độc.
“Hiểu rõ ạ.” Hắc y cúi đầu, thập phần cung kính.
“Dạ, đi thôi.” Kính Nguyệt Sâm giơ tay lên, hắc y nắm chặt chiếc chìa khóa đi ngược lại về hướng khung cửa nhỏ.
Cánh cửa kẹt mở ra, rồi đóng lại, Kính Nguyệt Sâm đứng sững lại, không quay đầu lại nhìn nhưng trong mắt là mê man, còn có chút bối rối, mờ mịt cô đơn vô cùng.
Vô thức bước ra ngoài, từ nay về sau có thể niêm phong căn phòng đó lại, sau này sẽ không còn Kính Nguyệt Liên, chỉ có một Kính Nguyệt Sâm, như vậy không tốt sao?
Trong nhà Kính Nguyệt sẽ không còn sự tồn tại của Kính Nguyệt Liên, cái tên này sẽ mãi bị phong ấn trong trí nhớ của riêng cậu, cho đến khi qua đời, dù vậy cậu cũng sẽ không bao giờ quên được.
Anh trai song sinh của cậu.
Liên.
Cậu gọi nhẹ cái tên nơi khóe môi, nhìn hắc y xuống căn phòng dưới lòng đất kia chìa khóa nắm chặt trong tay vừa mở ra đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, hắn hơi sửng sốt nhìn người con trai dáng vẻ nhàn nhã như đang chờ sẵn kia.
Trên mặt người đó mang mặt nạ, cái hắn nhìn thấy chỉ là bờ môi lạnh lùng khẽ nhếch lên, ánh mắt tĩnh lặng không chút gợi sóng, thậm chí tầm nhìn chỉ lướt qua hắn rồi quay lại chén trà trên tay.
“Tôi muốn lấy mạng cậu.” Hắn lạnh giọng nói.
Kính Nguyệt Liên không để ý, khóe miệng lạnh nhạt trả lời: “Ta biết.” Ngữ khí đó tản mạn mà tùy ý, không chút để tâm, một tay tao nhã nâng chén lên thưởng thức.
Sâm tử, cậu thật sự rat ay sao.
Khóe môi cười càng sâu. Anh nâng chén, uống một ngụm nhỏ.
Hắc y lấy sung ra, ngắm thẳng anh: “Yên tâm, chỉ một viên duy nhất thôi.” Kỹ thuật của hắn rất tốt, bách phát bách trúng, tuyệt đối chính giữa trái tim, dù hắn chỉ đứng thứ hai trong xếp hạng sát thủ nhà Kính Nguyệt, sai lầm nhỏ vẫn là không có.
Mà Kính Nguyệt Liên không bị chút ảnh hưởng, thậm chí động tác uống trà vẫn không chút dao động, con mắt cũng không nhấc lên, tựa như anh không phải bị người chĩa súng vào muốn giết, mà là đến nói chuyện thôi. Bởi vì, cuộc sống của anh quá tịch mịch, đã rất lâu rồi nha đầu không đến, cuộc sống này ngay cả chờ đợi một người cũng không có, thì sẽ còn có cái gì nữa.
Hai mắt chớp nhẹ, ngón tay siết đến đau rồi lại thả lỏng ra.
“Ngươi có muốn thủ một chút, xem súng của ngươi nhanh, hay là của ta?”
Sau lưng truyền đến âm thanh cười nhẹ, giống như tiếng gió vi vu lại cực kì rõ ràng. Đây là thời khắc máu lửa, nhưng, thiếu niên sau lưng vẫn có thể cười vô cùng nhẹ nhàng, vô hại, còn cực kì vui vẻ nữa.
Eo hắn nhanh chóng truyền đến cảm giác thô nóng rực, hắn biết rõ đó là dao, người đó chuyên sử dụng dao. Không tiếng động, không khói nhưng lại nhanh chóng nhất lấy đi mạng người.
Dao trong tay hắn, người người ngã gục.
“Sao lại là ngươi?”
Thanh âm hắn lộ rõ kinh ngạc, còn có chút không thể tin được. Bởi vì, hắn không có khả năng sẽ xuất hiện ở đây. Tuyệt đối không.
Hắn mãi vẫn chỉ đứng ở vị trí thứ hai, mà người đứng đầu…Hắn không cách nào vượt qua được, tốc độ, sức mạnh, kể ra độ tàn ác.
“Sao lại không thể là ta, ngươi có chủ nhân, chẳng lẽ ta không có?” Thân hình hắn dần lộ ra dưới ánh sáng, đó là một người con trai còn rất trẻ, khuôn mặt trưởng thành cũng rất yêu nghiệt.
Khuôn mặt như trẻ nhỏ búng ra sữa, hai lúm đồng tiền thật sâu, cười nhẹ thôi, đôi mắt cũng cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, cực kì đáng yêu, nhìn sao cũng không giống một sát thủ, hơn nữa còn là người đứng đầu luôn ẩn dật.
Bọn họ đều là sát thủ được nuôi dưỡng ngầm, hắn gọi là Minh, tên này là Thầm, so với hắn chỉ kém hơn một chút. Mà với sát thủ, chỉ một chút thôi đã đủ để Thầm giết chết hắn, cực kì sạch sẽ.
Minh cũng bật cười.
“Minh, ngươi cũng bảnh bao lắm.” Ngón tay Thầm dí sát dao vào, hắn ghét nhất chính là nụ cười này, thực sự quá gợi đòn mà.
“Đúng vậy, ta vốn rất bảnh bao, mà chắc chắn sẽ bảnh bao cả đời.”