Cô duỗi ngón tay xoa nhẹ cằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt chữ điền của Trình Vũ với mắt kính mỏng, “Đẹp trai hay không tôi không biết, nhưng, cậu cũng không nêncó thể so với anh tôi, bởi vì cậu không có đẹp trai như vậy, cũng không cần tự ti như người hầu bởi vì bọn họ đều béo hơn cậu. Có điều, …” Nhìn sắc mặt Trình Vũ ngày càng tái mét, nói tiếp: “So với hai cái đít chai trước kia bây giờ đẹp mắt hơn rất nhiều.”
“Dư Châu, cậu nói xem có phải không?” Đan Tương Tư kéo nhẹ áo Dư Châu, có điều, không ngờ lại kéo cả thịt của cô, kéo rất lâu, nhưng, cô hại mi, không kéo dài như trước kia nữa, dường như cô ấy đã gầy đi nhiều.
Lúc này Dư Châu mới nâng tầm mắt, nhìn tay Đan Tương Tư một chút, cô ấy có thể không lôi lôi kéo kéo quần áo như vậy được không, còn kéo cả áo lẫn quần nữa, thêm cả việc bẹo thịt cô này nữa, còn bẹo đến mấy lần, nếu cô ấy dám xuống dưới nữa, cô muốn tố cáo tội quấy nhiễu tình dục.
“Ha ha ha, lần sau sẽ không vậy nữa.” Đan Tương Tư lè lưỡi một cái, xong rồi, bị cô ấy phát hiện, trước kia cô cũng như vậy, Dư Châu lại chưa bao giờ có phản ứng gì, mà bây giờ, Dư Châu đúng là càng ngày càng thông minh.
Dư Châu chuyển hướng nhìn sang Trình Vũ, quả nhiên thấy được hai mắt kính viền đen, so với trước kia, dễ nhìn hơn rất nhiều, chỉ là vẫn có chút ngốc.
Có điều, cuối cùng cũng có chút tiến bộ, tuy cô cảm thấy năng lực thẩm mỹ của người này có thiếu hụt quá nghiêm trọng không.
“Thật vậy chăng?” Sắc mặt Trình Vũ hòa hoãn lại, tuy Đan Tương Tư đả kích nhiều hơn khích lệ, nhưng, cậu vẫn cảm thấy có chút đắc ý, ngoại trừ, lão đại nhà cậu vẫn chưa có nửa phần ý tứ khen ngợi nào.
kinh/thue-dien/dan-le/quydon
“Có thể tiếp tục đeo.” Dư Châu quay mặt, nhìn xuống sân đấu, lúc này, trận đấu phía dưới đã bắt đầu, cô xem cũng không hiểu lắm, cô nghe theo bình luận viên nói tên ai đang dẫn bóng thì nhìn người đó là được rồi, đó là tinh thần cá kình, tuy nhiên cũng không ai có kỹ thuật dẫn bóng cao siêu lắm thì phải .
Trái bóng kia rất đắt sao? Tại sao nhiều người phải cùng đoạt nó vậy, hơn nữa, còn tranh đoạt như điên nữa, nhìn xem, Đan Gia Dật cắn răng như muốn nghiến đứt rồi kìa.
Cô tựa lưng vào ghế, cái đầu xoay tròn một vòng, không ngờ lại nhìn thấy Kính Nguyệt Sâm vẫn đang mặc đồng phục màu trắng, không thay quần áo thi đấu, ngồi một bên trên khán đài, sự tồn tại như vậy không cách nào bỏ qua, giống như thân hình to lớn của cô vậy.
Cô nhớ lại câu nói kia, cái gì gọi là, tốt nhất đừng khiến tôi thất vọng, thất vọng cái gì, vì cái gì?
Trong đầu trống rỗng lại hiện lên một màu trắng bạc, người con trai mang mặt nạ trùng khớp vào người thiếu niên cô thương nhớ, mà ngay trước mặt, áo trắng của anh nhẹ nhàng bay, trên mặt tràn ngập vui vẻ, thì ra ấm áp của anh bây giờ là như vậy.
Khóe môi cô cũng chậm rãi mỉm cười theo, từ ánh mắt đến nụ cười đều mang theo ánh sáng rạng ngời, cũng không để ý ai hô lên một tiếng, chú ý.
Cô hoàn hồn lại, nhìn thấy một quả cầu lam đang thẳng hướng cô bay tới.
Trình Vũ sửng sốt, Đan Tương Tư chết lặng, mọi người xem trận đấu cũng sửng sốt, Đan Gia Giật nhìn tay mình, làm sao cũng không tin được, cậu có thể đáng bay cầu lên, hơn nữa, còn nhằm thẳng đúng hướng Dư Châu mà đánh.
“Châu Châu.” Dư Dịch lớn tiếng kêu lên, trong mắt là lo lắng cùng sợ hãi tột độ, lần trước cũng là bị cầu lam đập một cái, đập đầu con bé muốn vỡ luôn, nếu lần này lại bị đập trúng, không biết có biến con bé thành đần độn luôn không.
Kính Nguyệt Sâm nhắm hai mắt lại, đôi môi lạnh bạc khiến người khác không nhìn ra cậu đang có tâm tư gì, dường như mọi việc trước mắt đều không có quan hệ với cậu, tất cả mọi người cũng vậy, cuối cùng cậu vẫn mở to mắt nhìn quả cầu lam này, trong mắt lóe lên một đạo ánh sáng, đừng để cho tôi thất vọng, tốt nhất là như vậy.
Choáng váng, hẳn là vậy, nhưng…
Thẩm Vũ Âm nhìn chằm chằm vào Kính Nguyệt Sâm bên cạnh đột nhiên không vui, còn cảm thấy một loại áp suất lạnh, không nói nên lời.
Quả cầu nhanh chóng lao thẳng về phía Dư Châu, dùng tốc độ cực nhanh, thậm chí cô còn chưa kịp kêu lên, tuy thân hình hiện tại không quá linh hoạt, nhưng, để tránh được quả cầu cũng không phải việc gì khó, chỉ là, nếu cô né, vậy, quả cầu sẽ đập vào người Đan Tương Tư, hoặc là Dư Châu, hoặc Đan Tương Tư, muốn chính bản thân cô đi chịu đòn, đôi mắt cô nheo lại.
Sau đó ầm một tiếng, tất cả đều quay mặt đi, trong nháy mắt cùng đợi Dư Châu ngã từ khán đài xuống, đã trải qua một lần, có điều, lần này mọi người đều hiểu rõ, người trên đài nhanh chóng né sang hai bên, đùa à, thân hình kia của Dư Châu mà nện xuống đè người khác. Cô ấy thịt nhiều không đau chứ bọn họ bị đè thì, so với bị quả cầu lam kia đè còn bi thảm hơn nhiều.
Chỉ là, bọn họ đợi thật lâu cũng không thấy có ai rơi xuống, huống chi còn là thân thể thuộc loại kinh thiên động địa như Dư Châu.
Tim Dư Dịch muốn vọt đến cổ luôn rồi, cậu hoảng sợ nhìn chằm chằm Dư Châu trên khán đài, cằm Tả Tư Viêm cũng muốn rụng xuống, phải biết rằng, tim cậu bị dọa xém ngừng đập luôn, nếu trái cầu này nện xuống, Dư Châu liệu có trở nên ngu ngốc như trước không.
“Lão đại, Dư Châu…” Trình Vũ cùng Đan Tương Tư hét thảm đồng thời kêu lên.
“Các cậu ồn ào quá.” Giọng nói lành lạnh của Dư Châu vang lên, cô vuốt vuốt trán mình, nhìn quả cầu lam trong ngực, thì ra, chính là cảm giác như vậy, cổ tay cô vẫn còn run run, có điều, cô phải cảm tạ một thân toàn thịt này, nếu không, đỡ quả bóng này, xương cốt của cô bị gãy là không nghi ngờ.
Cô đứng lên, xoay quả cầu lam trong tay, dùng hết sức lực còn lại, ném quả cầu về sân đấu, coi đó như một sự việc xen ngang nho nhỏ mà thôi.
Cử động ngón tay của mình, cô không chút suy nghĩ nhìn về phía Kính Nguyệt Sâm, hoa tai màu trắng xanh bên tai của anh ta hắt sáng vào mắt cô, khiến cho hai mắt cô chợt mơ hồ.
Cô không có bị nện trúng, anh có cảm thấy thất vọng hay không, Kính Nguyệt Sâm ngẩng đầu, trong mắt ánh sáng chợt lóe, sau đó lại cúi đầu bình thản xem trận đấu.
Quả thực thất vọng rồi. Cho dù không ai nhìn ra.
“Dư Châu, cậu thật lợi hại.”
“Lão đại, cô thật lợi hại mà, cô là thần tượng của tôi.”
Hai âm thanh lại cùng vang lên, Trình Vũ cùng Đan Tương Tư không hẹn mà cùng thốt lên, Dư Châu thở ra một hơi, lúc này, người khác đều chăm chú nhìn cô như thịt heo đại hạ giá vậy, cô đứng lên, chậm rãi di động thân hình của mình, đi ra ngoài, quả nhiên, chỗ này không phải là nơi thích hợp với cô, tất cả những chỗ nhiều người cũng vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn theo bóng cô rời đi, lúc này quả thật nên đi ra, hít thở không khí thoáng đãng bên ngoài, nơi này cần phải chen lấn, cô khó chịu, cô đứng dưới đài, trong nháy mắt hai chân hạ xuống đất, cảm giác cả sân thể dục đều chấn động, đóng đôi mắt lại, cô đi ra khỏi sân thể dục, mặc kệ trận đấu có tiếp diễn hay không đều không liên quan đến cô.
Trong tay vuốt ve một viên đá, không khí bên ngoài quả nhiên cực kì sạch sẽ, cũng rất thoải mái.
Viên đá, cô nắm chặt hơn, sau đó chậm chạp mở cổ tay của mình ra, đây là do ai ném, thật ra cũng không có ai chú ý, lúc quả cầu kia bay cực kì nhanh, lúc sắp đập vào mặt cô thì có một viên đá nho nhỏ này bay mạnh thẳng vào quả cầu lam, cho nên, nhờ đó mới đánh lệch làm giảm tốc độ của quả cầu lam kia, cô mới có cơ hội đón được bóng, mà tay cô cũng chỉ bị tê rần mà thôi, nếu không, có lẽ, chỗ bị tê dại nhiều hơn rất nhiều.
Cô tựa vào tường bên ngoài, trên tường mát lạnh lại hơi ẩm thấm vào da thịt cô, cô đặt tảng đá trước mặt mình, là ai vậy, là ai giúp cô chứ.
Kính Nguyệt Sâm, là anh sao, cô thật sự không biết
Danh Sách Chương: