Thẩm Vũ Âm không ngừng cắn môi, không biết tại sao Sâm học trưởng lại muốn cho Dư Châu vào lớp này, cô ta đã từng khiến Sâm học trưởng mất hết thể diện, mà còn muốn tái diễn một lần nữa à?
Trái lại, Đan Tương Tư lại cực kì hưng phấn, cô rất hoan nghênh Dư Châu, tất nhiên còn muốn xuống tận nơi hỏi xem làm sao bắt được tên sắc lang kia.
Các cô vốn là bạn bè, bây giờ Dư Châu vào được nhất ban, cô càng thêm vui vẻ. Con mắt cười cong cong, có điều nhìn sắc mặt cực kì bình tĩnh quá mức của Kính Nguyệt Sâm, trong lòng cô lại cảm thấy không yên.
Vì cái gì, cô lại cảm thấy thật không bình thường. Hơn nữa, còn cảm thấy bất an.
Kính Nguyệt Sâm đặt quyển sách trên tay xuống, bên tai ánh lên sắc trắng xanh lam, ngay cả đôi mắt của cậu, lóe sáng, lạnh lẽo, đầy âm trầm.
Nhất ban cùng ban ba kỳ thật cũng không khác nhau lắm, chỉ có điều, trong đây có thể ngắm soái ca mỹ nữ cho đã mắt, không thể phủ nhận, có thể vào học ở đây, không ai có bề ngoài kém cả, tất cả đều hết sức xinh đẹp, ngay cả Thẩm Vũ Âm, mỹ nữ vượt trên cả hàng dài tuấn nam mỹ nữ xinh đẹp trong trường, cũng đang học ở đây, chỉ cần khẽ ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.
Ngoại trừ Dư Châu, chính là thành viên khác với bọn họ.
Giữa những người tuấn mỹ này Dư Châu càng thêm to béo, bất luận cái gì cũng có đối lập, những lời này quả nhiên không sai, vẻ đẹp của mọi người càng tôn thêm vẻ tầm thường của cô, có điều, cô vẫn bình thản làm chuyện của mình, đối với những ánh mắt không ngừng dừng lại trên người mình đều làm như không thấy, hừ nếu ngay cả như vậy cũng không chịu được, còn phải tỏ ra thật nghiêm trọng, không khéo cô sẽ tự sát mất.
Kính Nguyệt Sâm bước lên bục giảng phòng học, nơi này, sự tồn tại của anh giống như một vị thần, “Cả lớp, tôi muốn thông báo một chuyện, chỉ mất một chút thời gian của mọi người thôi.” Thanh âm mang theo lực hấp dẫn, cực kì dễ chịu có thể mê hoặc con người, trầm thấp, ôn hòa, còn rất tao nhã.
Phía dưới nhanh chóng yên tĩnh lại, “Qua quyết định họp bàn của nhà trường, từ nay về sau bạn học Dư Châu sẽ học tại nhất ban quý tộc, nếu như không có vấn đề lớn nào xảy ra vậy, từ nay về sau, bạn ấy sẽ là một thành viên của lớp mình.”
Kinh thue/.dien'dan/=-lequy'don
Lời cậu vừa dứt, Đan Gia Dật giơ tay lên, phấn khích vỗ mạnh vào nhau, sau đó hướng Dư Châu nháy mắt một cái: “Tiểu Trư, cuối cùng em cũng chờ được cùng anh đến trường, có phải rất hưng phấn cùng kích động không?”
Dư Châu thản nhiên liếc nhìn anh ta, đối với loại người không biết từ chỗ nào nhảy ra tự cho là đúng này, cảm thấy thật không thể hiểu được, người này có phải quá tự tin rồi không, thật biết cách khiến người khác xấu hổ.
Sau đó là Tả Tư Viêm, đương nhiên, anh ta cũng cực kì nhàm chán vỗ tay, bọn họ sớm đã biết, còn làm ra loại chuyện này, thật sự cảm thấy hơi ngốc nghếch.
Dư Dịch trái lại nhìn chằm chằm Kính Nguyệt Sâm, ánh mắt trầm xuống, rõ ràng cũng rất hoan nghênh lại lo lắng cô sẽ làm ra chuyện gì, phải biết rằng, nếu không phải cậu không ngừng giải quyết hậu quả, Dư Châu đã mang lại không biết bao nhiêu là phiền toái rồi.
Cậu có chút lo lắng nhìn về phía Dư Châu, trên mặt dường như đều lóe sáng lên, tuy nhạt nhưng thể hiện rõ quyết tâm của chủ nhân.
Châu Châu, em đã chuẩn bị tốt rồi phải không. Cậu thu lại tầm mắt, việc này chắc chắn không đơn giản, tuyệt đối không. Con người của Sâm tử, không giống như bề ngoài, bề ngoài càng ôn hòa nhã nhặn, nội tâm lại càng phức tạp khó dò. Không ai có thể nhìn thấu hết được cậu ta, hiển nhiên cậu cũng vậy.
Kính Nguyệt Sâm giơ tay lên, âm thanh ồn ào phía dưới lại lập tức an tĩnh, “Gần đây trường chúng ta có tổ chức một trận thi đấu thể dục, cho nên, lớp chúng ta cũng sẽ tham gia, hơn nữa nhất định phải giành được chiến thắng.”